Hoàng Thượng, Có Gan Một Mình Đấu Bản Cung?

Thục phi thân thể khó chịu, rất nhanh gây lên một trận náo loạn trong cung.

Nữ y đóng lại kỷ dược đã lúc mặt trời lặn, chân trời tà dương như máu, màn đêm dần buông xuống.

Mà đứng hầu bên người nàng, chính là Thu Mặc nha đầu.

Thu Mặc cẩn thận từng li từng tí đem lò sưởi đặt gần bàn tay A Cửu, “Mai tiểu thư, nữ y nói thân thể người có hàn tật, không được bị cảm lạnh, càng không được dính nước lạnh.”

Ngón tay lạnh lẽo quả nhiên đã ấm áp lên. Thậm chí phổi cũng bớt đau nhức.

Trong tay nàng có một tờ giấy ẩn ẩn hương, “Những điều Mai tiểu thư nói, Nhất Bích nhất định khắc ghi.” Hương khí này có chút quen thuộc, thế nhưng nhất thời nghĩ không ra.

Tự thể xinh đẹp, hàng chữ tự nhiên, giống như bản thân người viết…

Lò sưởi này là hắn đưa tới, giúp sức còn có Thu Mặc.

“Ngươi nói cho hắn biết, ta sợ lạnh?” Lò sưởi còn bộ hồ cừu tinh xảo độc đáo, có thể thấy được người tặng lễ là dụng tâm.

“Công tử không hỏi nô. Công tử hỏi chính là đại phu từng xem qua bệnh cho tiểu thư.”

Là người Cảnh Nhất Bích lấy đi, giúp Quân Khanh Vũ xem bệnh?

A Cửu cúi đầu, tỉ mỉ nhìn lò sưởi lòng bàn tay, không khỏi khẽ cười.

Không chỉ thân thể Mai Tư Noãn sợ lạnh, mà ngay cả thân thể kiếp trước của nàng cũng sợ lạnh.

Một năm kia, nàng cùng Thập Nhất bị người ta ném vào sông kết băng, cái loại đau đớn đến tận xương tủy ấy, khiến cho nàng cả đời cũng không thể quên, khắc cốt ghi tâm, giống như ác mộng hằng đêm.

Đau nhất chính là Thập Nhất đã cõng nàng được mười mấy cây số. Hai ngón chân phải đã bị động tử, không thể không cắt đứt.

Mà nàng, thậm chí đối với nước còn có cảm giác khủng hoảng khó hiểu sợ hãi.

“Ngươi muốn lưu lại. Cũng có thể. Nhưng ngươi phải đem tất cả chuyện đêm đó quên đi.”

“Nô biết.” Thu Mặc cảm kích vội khuất thân quỳ xuống. Nhưng nữ tử mới vừa rồi rõ ràng còn mỉm cười trong nháy mắt lại hiện lên một đạo hàn quang.

“Còn có, ta không thích ngươi xưng nô. Và cả quỳ xuống.”

Thu Mặc có chút co quắp đứng tại chỗ, đột nhiên nghe thấy bên ngoài truyền đến thanh âm cung nhân, “Hoàng thượng giá đáo.”

“Sớm như vậy?” A Cửu theo vị trí đứng lên, đưa tay nhét tờ giấy cho Thu Mặc, nhỏ giọng dặn dò, “Đem chúng cất đi.”

Lúc này viện ngoại đã xuất hiện một mạt tuyết trắng gai mắt nhanh chóng mà đến, tóc đen vẫn như cũ dùng bạch ngọc trâm buổi sáng cài lên, có vài sợi trực tiếp rơi xuống bả vai. Tùy ý mang theo lỗ mãng tà nịnh tiếu ý, nhưng lại không che đậy được quý khí.

“Thục phi.” Quân Khanh Vũ chắp tay đứng trước người A Cửu, từ trên cao nhìn xuống quan sát nàng.

“Thần thiếp tham kiến hoàng thượng.”

A Cửu quỳ gối quỳ trên mặt đất, thân thể hơi có chút giằng co, nhưng vẫn là giả học lễ nghi trong cung, hai tay đặt trên mặt đất.

Nàng hiểu được thế nào là tiến thế nào là lui. Nếu bây giờ chọc giận đến Quân Khanh Vũ, chỉ sợ nàng sẽ không có cơ hội mà sống.

Trong cung truyền hoàng thượng có bệnh. Mà bộ dáng hắn cũng thoạt nhìn rất suy nhược, có thể đi bộ lặng yên không một tiếng động. Trọng yếu nhất là nàng đã biết sớm biết hắn có kiếm khí đáng sợ.

Quân Khanh Vũ cho lui người hầu, gian phòng rộng rãi chỉ có hai người bọn họ. Hắn không cho A Cửu đứng dậy, hơn nữa cứ để nàng bảo trì tư thế quỳ nghênh tiếp.

Sàn nhà cuối thu, đã lạnh tới đầu xương.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui