Hoàng Thượng, Có Gan Một Mình Đấu Bản Cung?



“Thân phận?” A Cửu nâng tay dùng sức lau môi, “Ta là thân phận gì?”

“Quả nhiên quên.” Quân Khanh Vũ lạnh lùng cười, ánh mắt nhìn A Cửu mang theo vẻ xem thường, “Mai thục phi, chẳng lẽ ngươi cần trẫm đề điểm ngươi sao? Ngươi có biết ánh mắt ngươi vừa nhìn Cảnh Nhất Bích làm cho trẫm nghĩ tới bốn chữ —— không biết liêm sỉ?”

A Cửu phẫn nộ nhìn chằm chằm Quân Khanh Vũ, trong lúc nhất thời nói không ra lời.

“Ngươi thật cho là trẫm không biết tâm tư ngươi?”

Hắn cười lui một bước, mặt mày mang vẻ châm chọc, “Ngươi cho là trẫm nhận không ra tờ giấy Vinh quý phi lấy lần trước?”

Hắn và Cảnh Nhất Bích quen biết nhiều năm, làm sao có thể không biết chữ Cảnh Nhất Bích thế nào.

A Cửu sắc mặt trong nháy mắt tái nhợt, nói không ra lời, lòng bàn tay chỉ toàn mồ hôi lạnh.

Cảnh Nhất Bích một lòng muốn phụ tá Quân Khanh Vũ, chân thành nhưng phân rõ. Nhưng chính nàng tựa hồ một lần lại một lần hại hắn, hôm nay nàng đích xác không nên đối Cảnh Nhất Bích quá gần gũi, loại này với hắn chỉ thành quấy nhiễu.

“Ngươi biết trẫm vì sao không xử trí hắn không?”

“Vì sao?”

“Bởi vì, Cảnh Nhất Bích cùng ngươi, hắn trợ thủ đắc lực của trẫm, còn ngươi, là cái gì?” Hắn lạnh lùng cười, nữ nhân này chưa bao giờ để hắn vào mắt, hắn cần gì phải đem nàng để vào mắt.

Huống chi nàng ngay từ đầu chỉ là quân cờ hắn an bài mà thôi.

“Trẫm sao có thể vì một râu ria nữ nhân như ngươi mà trách phạt hắn. Huống chi…” Hắn thân thủ nâng cằm nàng, đem mặt nàng tỉ mỉ quan sát một phen, ngoại trừ tái nhợt vẫn là tái nhợt, “Ngươi cái dạng này, căn bản cùng nàng tuyệt vời, sao có thể lọt vào mắt Cảnh Nhất Bích.”

A Cửu quay đầu né tránh ngón tay ấm áp.

Đã hai lần đều cảm tay thấy Quân Khanh Vũ ấm áp như ngọc, đầu ngón tay đặt trên người nàng tổng có một loại khó hiểu ấm áp, thẳng đến tận đáy lòng.

Thậm chí mỗi lần thấy tay hắn, nàng cũng sẽ không khỏi nhớ tới hắn ở Hải đường điện cứu nàng —— hắn ngồi xổm người, cẩn thận từng li từng tí đem trúc kẹp tháo bỏ, thần tình chuyên chú.

Mà cũng chính là tối hôm qua, tay hắn vẫn như cũ ấm áp phủ lên toàn thân nàng.

Nàng, đã nhẹ giọng gọi tên hắn cả đêm…

Bên môi có một nụ cười khổ, A Cửu nhàn nhạt trả lời, “Cảm ơn hoàng thượng nhắc nhở, thần thiếp tự mình hiểu lấy.” Dứt lời xoay người đi ra Tây nhai, đi tới giao lộ mới phát hiện trên tay còn nắm khoai lang nướng.

Khoai lang nướng, đã nguội.

A Cửu giơ tay, ném tới góc.

Quân Khanh Vũ thu hồi tay, không ngờ nàng trả lời như vậy, đột nhiên lại thấy có một nỗi buồn ăn mòn, vốn đang định châm biếm lại thấy nữ tử kia đã xoay người ly khai.

Ngày thứ hai Cảnh Nhất Bích cũng không đến, A Cửu không hỏi, Quân Khanh Vũ càng không đến, nàng cũng không hỏi.

A Cửu ở trong phòng nhìn ngũ nương giúp nàng dạy mười mấy nữ tử, mà chính nàng thì cúi đầu, yên lặng vẽ phác thảo bản đồ địa hình nơi đây.

Đêm mai, hai mươi ám vệ… Bên hông vết thương được Cảnh Nhất Bích trước đây đưa tới dược mà không mấy ngày nữa sẽ khép lại, vết sẹo cũng bắt đầu bóc ra, nhưng cũng không có nghĩa là khỏi hẳn.

Ngày mai, nàng có thể tránh thoát sao?

Hai ngày này, hộ vệ âm thầm xuất hiện càng ngày càng nhiều, Mộ Dung Tự Tô cũng không có tới.

A Cửu cúi đầu nhìn phúc bài bên hông, đó là Cảnh Nhất Bích đưa cho nàng.

Quân Khanh Vũ nói dáng vẻ của nàng căn bản không có cách nào cùng nàng so sánh, làm sao có thể vào lọt vào mắt hắn.

Thập Nhất, kiếp này ngươi đã yêu người khác sao?

Ngày tiếp, cửa Lạc Hoa lâu xuất hiện nhiều loại xe ngựa, cơ hồ tất cả quý tộc đều đến nơi này, thậm chí Thập nhị vương gia lâu ngày không gặp cũng chạy tới.

Sân khấu lầu hai, mười phòng tất cả đều bị dự định, bởi vì đây là lần đầu tiên sau khi Quân quốc đệ nhất mỹ nhân Tô Mi chết, có người ở trên đài biểu diễn ‘Lạc Hoa Lưu Thủy.’

Mộ Dung Tự Tô mang theo hộ vệ nhập tọa, biểu tình trước sau như một đạm nhiên.

Mà A Cửu cũng như trước trang điểm một bộ thiếu niên, hoa phục màu hồng cánh sen, cát trắng vì lĩnh, tóc dùng bích lục trâm cẩn thận tỉ mỉ vén, thân thể thẳng tắp đứng ở cửa Lạc Hoa lâu.

Quân Khanh Vũ Cảnh Nhất Bích cùng hạ xe ngựa, một người thân hình như tuyết trắng, phiêu dật linh động, dung mạo cao quý. Một người cạn bích áo khoác, dung nhan tú lệ.

Biết phía sau Mộ Dung Tự Tô cho người giám thị chính mình, A Cửu đi lên phía trước, đối hai người hơi thi lễ, sau đó cùng đi vào Lạc Hoa lâu.

Phòng ba người vừa vặn đối diện Mộ Dung Tự Tô, giấu khai cửa sổ có thể nhìn thấy bóng lưng A Cửu, mà đối diện nàng lại là danh khắp thiên hạ Bích công tử, về phần Quân Khanh Vũ trong truyền thuyết, thì từ vị trí Mộ Dung Tự Tô nhìn, toàn bộ đều bị ngăn trở, thế nào cũng nhìn không thấy.

Lúc ngồi xuống, A Cửu giơ lên chén trà quay đầu hướng Mộ Dung Tự Tô kính kính, sau đó mỉm cười.

Mộ Dung Tự Tô ngẩn ra, nghiêng đầu đối hộ vệ nói, “Hảo hảo nhìn Mai Nhị, mắt không được rời một chút.”

Mấy hộ vệ lĩnh mệnh, gắt gao nhìn chằm chằm bóng lưng A Cửu.

Cũng vừa lúc đó, ngọn đèn dầu Lạc Hoa lâu hơi yếu lên, tia sáng tập trung vào sân khấu trong đại sảnh.

Thanh âm đàn tranh đột nhiên bay tới, thấp thấp trầm trầm, giống như một nữ tử trong đêm tối cô tịch hát, sau đó một tóc đen hồng y nữ tử xuất hiện ở trên sân khấu, đưa lưng về phía người xem, bối cảnh sân khấu biến hóa thành một bức rừng đào cánh hoa bay tán loạn.

“Một đời giang hồ yêu, một khúc tẫn bi vui mừng, nụ cười nhân gian, tiếng đàn qua năm.

Một mạt tương tư lệ, một mộng say hồng nhan, hí nhân gian, tiếng ca đảo ngược.

Nữ tử kia thủy tay áo vung lên, cấp tốc xoay tròn, thủy tay áo tựa như tản ra những đóa hoa bay lượn, mà nàng thanh âm êm dịu kiều mị, làm cho người ta trầm mê.

Nhất thời dưới đài một mảnh kinh ngạc ca ngợi.

A Cửu cúi đầu nhấp một ngụm trà, quay đầu lại phát hiện ánh mắt Mộ Dung Tự Tô còn trói chặt trên người mình.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui