Diệp Thanh đêm qua làm náo loạn hoàng cung, trở về trong đêm, hôm nay liền dậy sớm chuẩn bị thượng triều.
Ông ta giữ chức tướng quân nhưng vì tuổi đã ngoài 60, nên miễn ông ta không phải thường xuyên ở ngoài biên ải.
" Tướng quân người trong cung thông báo hoàng thượng bị bệnh nên miễn buổi thượng triều hôm nay".
" Hoàng thượng bị bệnh thật đúng lúc là tránh gặp mặt ta đây mà, ngươi thông báo cho bọn chúng chuẩn bị hành động, trong hôm nay đưa Lãnh nhi về đây" Diệp Thanh trong lòng đầy lửa giận nói với người bên mình.
" Dạ nô tài sẽ đi thông báo" Triệu Úy là trướng lĩnh theo bên cạnh Diệp Thanh liền nghe lênh đi ra ngoài.
..
" Diệp Thanh trong hôm nay sẽ có hành động cướp người, Võ Kim ngươi nhớ canh phòng nghiêm ngặt".Duật Hy hôm nay giả ốm để tránh tiếp xúc với Diệp Thanh nhằm kéo dài thời gian không trả xác Diệp Lãnh trở về.
" Thuộc hạ xin tuân lệnh".
Võ Kim đã bố trí rất nhiều ám vệ bên ngoài phòng giam xác của Diệp Lãnh, bên trong có rải mê hương tán mà hôm trước lấy được từ chỗ Mạnh Hạ Hạ kia, đảm bảo một con chim cũng không thể lọt.
,
" Hoàng thượng người bên kia báo về người của Diệp Thanh đã hành động" Tô công công đến bẩm báo.
" Tốt lắm thu lưới đi" Duật Hy trên môi nở nụ cười hắn chính là cố ép ông ta, đánh cược bản thân mình giành lại quyền hành trong tay.
" Lão gia không xong rồi, người của chúng ta phái đi tất cả đều không trở về" Triệu Úy trở về báo cáo.
" Phét"
Bàn tay Diệp Thanh đập xuống bàn kế hoạch của ông ta cứ thế thất bại.
" Thực hiện kế hoạch kia đi".
" Tướng quân" Triệu Úy nghe ông ta nói liền lo lắng, hắn biết kế hoạch đó chính là tạo phản.
" Triệu Úy người làm nghiệp lớn nên biết điều gì là tốt cho bản thân mình" Ông ta từ lâu đã muốn thâu tóm quyền lực trong tay, đưa con trai mình nên làm vua, nay chỉ là thuận nước đẩy thuyền mà thôi, nữ nhi của ông nếu có sinh ra hoàng tử thì cũng chỉ là ngoại tôn mà thôi sao bằng nhi tử của mình chứ.
" Nô tài đã rõ" Triệu Úy biết tội mưu phản tru di cửu tộc nhưng nếu hắn phò tá nhà họ Diệp lên ngôi hắn sẽ có vị trí nhất định trong triều, bọn họ từ khi Diệp Lãnh tạo phản ở Lũng Châu đã bí mật đưa quân về kinh thành chờ lệnh, Diệp Lãnh thành công liền chiếm hoàng cung.
" Khi hoàng cung chưa kịp phòng thủ, canh 3 đêm nay hành động đi" Diệp Thanh nghĩ tới ngai vàng kia thuộc về mình trong lòng nở nụ cường thống khoái, ông ta năm nay ngoài 60 tuổi ngồi lên ngai vàng vẫn còn có thể trị vì thêm 10 năm nữa, đất nước này sẽ thuộc về nhà họ Diệp mà không phải họ Duật kia.
..
Ở căn nhà nhỏ Mạnh Đồ đang ở ngoài sân múa kiếm.
" Sư phụ đệ tử nghe tin tức Diệp Lãnh đã bắt đầu hành động rồi" A Nhất từ ngoài trở về báo cáo, mấy hôm nay hắn luôn theo sát từng hành động của phủ tướng quân, hôm nay thấy người bên cạnh ông ta ra ngoài có chút bất thường liền đi theo, hắn ta đã bí mật tập hợp một đội quân chờ sẵn ở ngoài thành.
" Nhất nhi, cơ hội của chúng ta tới rồi" Mạnh Đồ nhìn đại đệ tử của mình nói, thực ra 10 đệ tử này của ông đều là con nhà quan lại chỉ vì nhà họ Diệp mà trở thành kẻ mồ côi, Mạnh Đồ thấy bọn họ cùng cảnh ngộ với mình liền thu nạp, dạy võ nghệ chờ ngày báo thù.
Nếu Diệp Thanh tạo phản đó là cơ hội cho bọn họ, lập công trước hoàng đế, rửa sạch oan ức cho gia tộc.
"Sư phụ được trả thù cho gia tộc là khát vọng lớn nhất cuộc dời của đồ nhi, mong ngày nào đó lỗi hàm oan của gja tộc sẽ được rửa sạch" A Nhất tường chứng kiến cả gia đình bị giết hại sau một đêm may mắn được sư phụ cứu giúp nếu không sao cơ cơ hội báo thù hôm nay.
Diệp Thanh vì muốn xưng bá mà giết hại trung thần trời đất bất dung.
" Coi như không uổng công chúng ta bấy nâu nay chờ đợi" Mạnh Đồ nghĩ tới những ngày tháng sau này có thể đường hoàng dùng họ Mạnh để sống thật là tốt.
Trong hoàng cung
" Hôm nay bầu trời u ám quá"
" Thái hậu đã khuya rồi người vào nghỉ ngơi thôi" Mama bên cạnh mang áo choàng tới mặc lên người cho thái hậu, đêm hôm gió lạnh dễ trúng gió lạnh.
" Ta cảm thấy trong bụng thật nôn lao khó ngủ" Bà cảm thấy cả ngày hôm nay thật khó chịu cản giác sẽ có chuyện gì đó sẩy ra.
" Nương nương vào thôi, nô tùy giúp người xoa bóp" Mama ra đỡ thái hậu đi vào tẩm phòng.
" Thái hậu, thái hậu không xong rồi Diệp tướng quân đưa một đội binh lính chuẩn bị tiến vào hoàng cung rồi" Thái giám từ xa chạy vào bẩm báo.
Thái hậu đang được mama đỡ vào phòng nghe thấy thế liền tím tái mặt mày, bà biết nguyên nhân vì sao trong người khó chịu rồi,thì ra huynh ấy chọn cách như vậy.
" Mau gọi người tới Di hòa cung bảo vệ hoàng thượng, mau".
Giọng thái hậu lạc hẳn đi, vì tức giận, lo lắng mà không nói lên lời.
" Hoàng thượng Diệp tướng quân thông báo ra bên ngoài trong cung có loạn tặc lấy cớ bảo vệ hoàng thượng dẫn người vào cung rồi".
" Hóa ra ông ta không nhịn được rồi" Duật Hy đang ngồi phê duyệt tấu chương, đứng lên.
" Tô công công ta cảm giác đã ngửi được mùi máu tanh rồi".
" Hoàng thượng" Tô công công lo lắng.
" Yên tâm, ta dám đối đầu với ông ta cũng có kế sách bảo toàn cho mình".
" Hoàng thượng thần tới bảo vệ người đây" Diệp tướng quân dẫn đầu đi vào trong Di hòa cung, quân lính của ông ta từ khắp nơi đã vây chặt hoàng cung.
" Diệp tướng quân thật có lòng" Duật Hy đi ra khỏi tẩm cung, từ trên cao nhìn xuống thấy Diệp Thanh cùng một tốp binh lính đang đứng bên dưới.
" Hoàng thượng xin hãy thoái vị" Diệp Thanh chợt lên tiếng.
" Diệp tướng quân ông thật đi nhanh vào chủ đề, trẫm còn nghĩ sẽ cùng ông diễn kịch một lúc nữa" Duật Hy nghe ông ta nói mặt không chuyển sắc, bình tĩnh mà nói với ông ta.
" Hoàng Thượng dù sao thần cũng phò tá người ngồi lên vị thế này nhiều năm, thần muốn tốt cho người, không muốn đôi bên phải giao tranh tránh thương tổn lẫn nhau".
" Diệp Thanh, ta còn phải cảm ơn ông bao năm nay vì ta hao tâm tổn sức, ngai vàng quá dễ dàng lấy được sẽ không biết quý trọng, nếu ông muốn thay ta ngồi lên thì cũng lên bỏ sức một chút".
" Nếu vậy hoàng thượng đừng trách thần" Diệp Thanh nói xong vẫy tay một cái bên ngoài rất nhiều ám vệ mặc áo đen xong vào dùng cung tên bắn về phía quân lính bên cạnh Duật Hy.
" Bảo vệ thánh giá" Tô công công thấy Diệp Thanh hành động liền lên tiếng.
" Giết hết không tha" Diệp Thanh lùi ra sau đám ám vệ và quân lính kia lên tiếng, chuyện hôm nay những người biết được sự việc ông ta sẽ không để ai sống sót.
" Đám cận vệ của hoàng thượng từ trên mái nhà lao xuống, dùng phi tiêu, phi về chỗ quân lính của diệp thanh, cấm vệ quân cũng từ tứ phía đổ tới xông về phía quân lính của Diệp Thanh 2 bên giao tranh.
Diệp Thanh đứng ngoài nhìn 2 bên giao tranh chỉ nhếch mép cười, số quân ít ỏi của Duật Hy kia sao địch lại hàng vạn binh mã đang chờ ngoài cửa hoàng cung kia của ông ta.
Đám cấm vệ quân kia đang đánh nhau với binh lính của Diệp Thanh liền chuyển hướng kiếm giết chết cận vệ của hoàng thượng.
" Hoàng thượng không hay rồi Cấm vệ quân tạo phản rồi" Võ Kim nhìn Thống lĩnh cấn vệ quân dẫn theo đoàn cấm vệ quân xông vào đánh giết người của hoàng thượng liền nói.
" Hoàng thượng bất ngờ phải không, haha" Diệp Thanh từ lâu đã kéo Thống lĩnh cấm vệ quân về phe mình rồi, ai mà không thích quyền lực béo bở chứ.
" Diệp Thanh ngươi tạo phản trẫm không bất ngờ, bọn chúng tạo phản sao ta phải bất ngờ" Duật Hy thấy quân tạo phản từ từ tiến lại gần liền cầm lấy kiếm từ tay Tô công công chuẩn bị lao vào cuộc chiến.
" Hoàng thượng cẩn thận" Võ kim lên tiếng, đi lên đứng trước Duật Hy mà che chắn.
" Hộ giá hoàng thượng" Bên ngoài một đội quân chạy vào bao vây đống quân tạo phản, đi sau là Diệp thái hậu.
" Diệp Thanh, ngươi thật ngông cuồng".
" Diệp Thái hậu, ôi muội muội yêu quý của ta" Diệp Thanh nhìn thấy Thái Hậu vẫn nét mặt vui vẻ mà nói, Đây là lần cuối muội được gọi là thái hậu, thật đáng tiếc thật đáng tiếc, để thái hậu đi đi" Rồi ra lệnh với đám quân tạo phản của ông ta.
" Hoàng thượng con không sao chứ" Thái hậu đi lo lắng đến bên cạnh hoàng thượng.
" Mẫu hậu sao người lại tới đây, ở đây rất nguy hiểm" Duật Hy thấy bà tới lông mày liền nhíu chặt lại, dưới là caca và hắn bà vẫn chọn lựa bảo vệ hắn sao.
" Hoàng thượng có ta đây, ta sẽ bảo vệ con" Thái hậu nhìn hoàng thượng ánh mắt toàn là sự yêu thương nói.
Quân lính của Diệp Thanh quá đông, quân tiếp viện của Duật Hy lại đang bị quân của Diệp Thanh chặn lại ở ngoài hoàng cung không thể tiến vào, ông ta thông cáo với bên ngoài vào hoàng cung để cứu giá, là trọng thần của triều đình, đám quân sĩ do tướng quân ở ngoài thành khó mà đi vào được.
" Hoàng thượng, Trần tướng quân, và Khắc tướng quân bị quân của Diệp đại tướng quân chặn ở bên ngoài hoàng cung rồi" Võ Kim vừa được người tới thông báo.
" Ông ta mưu mô thật cao" Duật Hy nhìn xuống bên dưới binh sĩ trung thành đã chết hết phân nửa.
Hắn đặt hết hy vọng vào đám binh sĩ ở ngoài thành của Trần tướng quân và Khắc tướng quân kia lại bị ông ta dùng mưu chặn lại.
" Hoàng thượng bây giờ biết chiếu chỉ nhường ngôi vẫn còn chưa muộn, thần sẽ thông cáo thiên hạ người bị phản tặc làm cho bị thương nặng không thể gánh vác giang sơn không có con nối dõi, nên đã thoái vị nhường ngôi cho ta".
" Diệp Thanh, dù cho tới hơi thở cuối cùng trẫm cũng không để ông đạt được ý nguyện, nếu ngươi hôm nay thành công cũng không tránh khỏi sự dị nghị trong thiên hạ".
" Hoàng thượng người quá tin tưởng vào đám dân chúng kia rồi, bọn họ chỉ cần cơm ăn áo mặc đâu cần biết ai làm vua" Diệp Thanh thấy người của mình chiếm thế thượng phong liền nói, bao vây hoàng thượng lại.
Đám binh sĩ của ông ta xông tới bao vây hoàng thượng lại, Duật Hy một mình giao đấu với bao nhiêu binh sĩ của Diệp Thanh trên y phục và mặt đều thấm máu, tự mình đi giết con dân của mình lòng hắn cảm thấy thật đau đớn.
" Các ngươi định đi theo ông ta mà phản lại trẫm sao, các ngươi đều là con dân của trẫm, lại cư nhiên đi giết hại hoàng đế tạo phản, nếu hôm nay các ngươi thành công giết hại trẫm, các ngươi sẽ thành phản tặc" Duật Hy đứng lại nhìn đám binh sĩ vốn là người của mình vì đất nước mà vào sinh ra tử kia.
Nghe Duật Hy nói một số binh lính của Diệp Thanh liền ngừng tay, bọn họ chỉ làm theo mệnh lệnh của chỉ huy, chưa nghĩ tới việc làm hôm nay của mình là sai hay đúng, bây giờ nghe hoàng thượng nói vậy liền không biết phải làm sao.
" Lũ ngu ngốc" Diệp Thanh đứng ngoài thấy số binh sĩ kia ngừng tay liền mắng chửi, ra lệnh cho thống lĩnh bên cạnh ra tay, ông ta là đại tướng quân bao năm nay dẫn quân ra chiến trận người dưới chướng trung thành rất nhiều, đều là những cánh tay đắc lực, nhưng ám sát vua là tội mưu phản nên chỉ chiêu mộ được một số ít có dã tâm lớn tham gia.
" Tướng quân" Trần Hanh thấy đám quân sĩ kia bỏ đao xuống sắc mặt khó coi nhìn Diệp Thanh.
" Chúng ta còn rất nhiều ám vệ, lẫn binh sĩ phát cờ hiệu gọi hết đến đi, còn 3 canh giờ nữa là trời sáng, mau chóng thu lưới đi" Diệp Thanh nôn lóng lên tiếng.
Tình hình bây giờ của hoàng đế không tốt đám binh sĩ kia bỏ kiếm chứ không phải giúp hoàng thượng chống lại Diệp Thanh, ông ta vẫn đang chiếm thế thượng phong ở đây, cờ hiệu phất lên một đám binh sĩ tiếp tục xông vào bên trong bao vây hoàng đế.
" Giết chết hết đi không tha một người nào" Diệp Thanh nhìn vào thái hậu ánh mắt lạnh lùng lên tiếng.
Đám ám vệ xông vào vòng vây đưa kiếm xông về phía hoàng thượng, Võ Kim và đám cận vệ vẫn luôn gắng sức chống trả, bảo vệ Duật Hy.
" Hoàng thượng" Võ Kim kinh hô, hoàng thượng bị một tên ám vệ xông tới chém một nhát kiếm vào tay, máu phun ra, đang ôm lấy tay mình.
" Duật nhi, Duật nhi" thái hậu ở bên cạnh thấy hoàng thượng đau đớn ôm lấy cánh tay liền hoảng hốt đỡ lấy hoàng thượng.
" Vụt ..Vụt..
.phục " Bên ngoài vòng vây một loạt mũi tên từ phía xa bắn tới, đâm thẳng vào đám ám vệ của Diệp Thanh, sau đó là một toán người áo đen xông tới..