Chương 73: Bữa tối.
Edit + Beta: Như Heo.
Cô gái thanh lệ thoát tục này tên là Bạch Tình, theo như những gì cô ta nói, cô ta là sinh viên khoa nghệ thuật biểu diễn, có vài môn trùng giờ lên lớp với Tống Tiêu.
Tống Tiêu vô tình hữu ý hỏi đáp hai câu, rất nhanh đã moi ra được xuất thân, lai lịch của cô ta. Theo Bạch Tình từng nói, cô ta tự kiếm tiền đi học, vừa lên lớp vừa làm công cho một quán ăn, mỗi ngày lau bàn lau ghế cho người ta đặc biệt khổ cực. Tương lai muốn được làm việc trong giới nghệ thuật, tốt nhất là làm một nhà biên kịch...
"Cô nên đi làm diễn viên, làm biên kịch có chút lãng phí." Tống Tiẻu cười như không cười nhìn cô ta.
Bạch Tình không khỏi sửng sốt, cho rằng Tống Tiêu đang khen dung mạo của mình không làm diễn viên thì đáng tiếc, liền đỏ mặt, cúi đầu nói cám ơn: "Tớ không có kỹ năng diễn xuất, không đảm đương nổi nghề diễn viên."
Tống Tiêu mỉm cười, không nói gì thêm.
Học kỳ này Ngu Đường tựa hồ càng thêm bận rộn, bình thường rất ít khi lên lớp, thường xuyên ngồi máy bay bay đi khắp nơi, bận rộn việc xí nghiệp gia tộc, không thì bận đi gặp đối tác. Đến nổi Tống Tiêu cũng phải hoài nghi không biết cái tên này có thể thuận lợi tốt nghiệp được hay không.
Ngu Đường không ở đây, bảo tiêu lại luôn luôn giữ một khoảng cách an toàn nhất định, Tống Tiêu thành ra đơn thân chiếc bóng, lúc này, cái cô Bạch Tình kia sẽ xuất hiện rất đúng lúc. Có khi cùng đi lên lớp, có khi cùng đi nhà ăn, thậm chí tại thư viện cũng thường xuyên "ngẫu nhiên" đụng mặt.
"Tớ có hai phiếu ưu đãi "Ta muốn ăn thịt", cậu đi với tớ nhé?" Tống Tiêu đang đọc sách ở thư viện, bên tai đột nhiên vang lên giọng nói dịu dàng của Bạch Tình, "Cái này là phiếu ưu đãi dùng bữa tối, cho nên yêu cầu nhất định phải là một nam một nữ mới được."
Nhà hàng "Ta muốn ăn thịt" là nhà hàng lấy chủ đề lãng mạn dành cho các cặp tình nhân, buổi tối dưới ánh nến ở đây đặc biệt nổi tiếng, loại nhà hàng này chủ yếu rất được phái nam hoan nghênh. Bởi vì các nhà hàng trước đây vì muốn bảo trì hình tượng của các cặp đôi, lượng thức ăn đặc biệt ít. Nhưng nhà hàng này lại khác, tất cả các món ăn đều là thịt, đảm bảo sẽ ăn no bụng, là lựa chọn hàng đầu cho các cặp tình nhân bình dân đến hẹn hò.
Tống Tiêu cũng không ngẩng đầu lên: "Vậy thì đi với bạn trai của cô đi."
"Tớ... Tớ không có bạn trai..." Bạch Tình tựa hồ có hơi thẹn thùng, nhỏ giọng nói, sau đó dè dặt kéo cánh tay Tống Tiêu, "Cậu đi với tớ đi, có được không, chúng ta không phải là bạn tốt hay sao?"
Tống Tiêu rút tay ra, không chút tiếng động khẽ nhích người qua một bên: "Vậy phải xem tối nay tôi có rảnh hay không đã, nếu rảnh thì sẽ liên lạc với cô."
"Tốt quá rồi!" Bạch Tình trông rất vui sướng, tươi cười rời khỏi thư viện.
Bạch Tình vừa đi, sắc mặt Tống Tiêu liền lạnh xuống, đặt cuốn sách vừa đọc xong lên bàn, sau đó ra ngoài gọi điện thoại.
Nhà hàng "Ta muốn ăn thịt" gần đây có hoạt động ưu đãi nên trên căn bản đều ngồi đầy người. Hai vị bảo tiêu cường tráng vì muốn bảo vệ Tống Tiêu bất cứ lúc nào cũng muốn trà trộn đi vào.
Không sử dụng phiếu ưu đãi thì sẽ không ai quản ngươi là nam hay nữ, nhưng trong phòng đều là nam nữ ngồi thành đôi, sự xuất hiện của hai đại hán vạm vỡ đặc biệt gây chú ý.
"Hai vị tiên sinh muốn dùng gì?" Người phục vụ mỉm cười đi tới, nhìn hai đại gia hoả trời tối mà còn đeo kính đen.
"À, một phần hamburger với khoai tây chiên là được rồi." Người da đen tóc quăn nhìn thoáng qua giá cả thực đơn, sau đó suy nghĩ đến tiền lương của mình, quyết định ăn hamburger.
Người da đen đầu trọc ngồi cạnh hắn nhún vai: "Cho tôi một phần A, cám ơn."
Tóc quăn trợn tròn mắt, chờ phục vụ đi khỏi liền đá đồng bọn một cước: "Đồ ăn mắc như vậy mày cũng đành lòng."
"Tống thiếu gia cho kinh phí hoạt động, mày chỉ ăn cái hamburger, số tiền còn lại vừa đủ cho phần của tao." Đầu trọc gãi gãi cái đầu bóng lưỡng, cười "hắc hắc" mà nói.
Tóc quăn: "..."
Hai tên bảo tiêu an vị tại bàn kề cận Tống Tiêu, Tống Tiêu ngồi bàn dài, bọn họ là ngồi bàn vuông, có thể dễ dàng quan sát được hành động của Tống Tiêu.
"Gần đây cậu đang nghiên cứu về đạo diễn truyền hình sao?" Bạch Tình nhớ đến quyển sách ban ngày Tống Tiêu đọc, muốn tìm đề tài tâm sự.
"Tuỳ tiện xem thôi." Tống Tiẻu ứng phó một câu, cúi đầu nghịch điện thoại di động. Y đang nhắn tin với Lý Vĩ Vĩ, tên kia gần đây lại nhận thêm kịch bản mới, mặc dù là nam thứ ba, thế nhưng thế cũng đủ gây chú ý tại Học viện Truyền Hình rồi. Dù sao học sinh nghành nào cũng như nhau, có được danh tiếng trước khi nhập học không phải là chuyện dễ dàng.
Lý Vĩ Vĩ nói cho y biết gần đây tình hình Giải trí Tinh Hải không được tốt cho lắm, không có hạng mục gây được tiếng vang lớn, hơn nữa gần đây hắn thường xuyên nhìn thấy Tống Tranh ra vào công ty.
[Kỳ nghỉ đông cô ta đến công ty thực tập] Lý Vĩ Vĩ gửi tới tin nhắn kèm theo một cái biểu cảm buồn nôn. Theo như hắn thấy, Tống Tranh là đứa con riêng không biết tự lượng sức mình, còn chưa thi lên đại học đã bày đặt tới công ty thực tập, có thể làm được cái gì? Đơn giản là muốn thể hiện quyền thừa kế của mình.
[Cậu giúp tớ chú ý động tĩnh của Khâu Minh Diễm] Tống Tiêu suy nghĩ một chút rồi nhắn tin trả lời, Lý Vĩ Vĩ trong giới vẫn là một nhân vật nhỏ, nhưng mẹ của hắn Lý Mỹ Nghi không phải là kẻ đơn giản, tin tức gì cũng có thể nắm bắt.
"Xin lỗi, Tống Tiêu, tôi không biết đồ ăn ở đây mắc như vậy." Bạch Tình thấy Tống Tiêu cúi đầu không thèm để ý đến mình, liền ngập ngừng nói ra một câu.
Tống Tiêu nâng mắt nhìn cô ta, khẽ cau mày, cô gái này nói có phiếu ưu đãi dẫn mình đến ăn, nói nửa ngày thì ra là muốn mình bỏ tiền? "Không sao, cô không đủ tiền, chúng ta chia đôi."
Bạch Tình nghẹn họng trân trối, là một thiếu gia nhà giàu, thời điểm như thế này không phải nên nói "Đắt tiền cái gì chứ, ngốc ạ, sẽ không bắt em trả tiền"... các loại sao? Còn muốn chia đối với mình! Nếu không phải cô ta lên tiếng trước, chẳng lẽ bữa ăn này bắt cô ta trả tiền?
Phiếu ưu đãi chỉ được giảm tám phần trăm, kèm theo một chai rượu, mặc dù là nhà hàng bình dân nhưng đối với "Nữ sinh nghèo đến mức phải đi lau bàn" mà nói là rất đắt!
Đời trước là một Hộ bộ Thị Lang, Tống Tiêu có sự nhạy cảm đối với con số và tiền bạc từ trong xương, một người tận lực tiếp cận y, khẳng định không phải thứ tốt lành gì, đã vậy còn bắt y trả tiền, y không phải kẻ ngốc. Bữa cơm này Bạch Tình ăn trong uất ức, đến khi món tráng miệng ngọt được đưa lên, Tống Tiêu mượn cớ đi nhà vệ sinh, một trong hai tên bảo tiêu đứng dậy đi theo, tên còn lại vẫn ngồi ở vị trí cũ, nhìn chằm chằm Bạch Tình.
Bạch Tình không hề hay biết, xác định Tống Tiêu đã đi khỏi liền móc trong túi ra một viên thuốc vô cùng nhỏ, không dấu vết bỏ vào ly đồ uống của Tống Tiêu.
Sau khi Tống Tiêu quay lại liền bưng cốc nước lên, chậm rãi đưa đến bên mép, ngước mắt nhìn Bạch Tình.
Cô ta dùng ánh mắt trông ngóng dõi theo y, thấy y nhìn sang, lập tức ngượng ngùng cúi đầu dùng món tráng miệng.
Tống Tiêu dời cốc, cầm trong tay khẽ đung đưa, nhưng không uống, chiếc cốc lắc một cái, lòng Bạch Tình liền căng lên một chút. Chơi một hồi, cảm thấy không còn thú vị nữa, "Thời gian không còn sớm nữa, tôi phải về rồi." Tống Tiêu đặt chiếc cốc xuống, để lại một bàn món ăn, đứng dậy rời đi.
Bạch Tình nhìn chiếc cốc chưa được đụng tới, chán nản thở dài.
Vừa ra khỏi cửa, Tống Tiêu đã bị một cánh tay mạnh mẽ bắt lấy, còn chưa kịp phản ứng lại đã bị lôi vào một chiếc xe. Tống Tiêu hoảng sợ, ra sức kêu cứu, giương mắt nhìn hai tên bảo tiêu của mình một trước một sau đi ra, thấy tình trạng hiện tại của y nhưng lại làm bộ như không thấy, vừa huýt sáo vừa thong thả bước đi.
Tống Tiêu không khỏi sửng sốt, cửa xe "rầm" một tiếng đóng lại, bị người nào đó tàn nhẫn áp xuống ghế.
"Hoàng thượng?" Tống Tiêu thấy rõ người bắt mình, thở phào nhẹ nhõm, "Ngươi... A..." Chưa kịp lên tiếng đã bị hoàng thượng cắn cho một phát, sau đó mạnh mẽ bóp lấy cằm y.
"Trẫm mới đi hai ngày, ngươi liền ra ngoài ăn vụng, hử?" Trong mắt Ngu Đường tràn đầy hoả khí, không nói hai lời liền bắt đầu xé quần áo Tống Tiêu.
"Hả? Không phải ngươi nói ngày mai mới về sao?" Tống Tiêu chớp mắt mấy cái, lập tức ý thức được mình lỡ lời, lời này chẳng khác nào thừa nhận mình thừa dịp Ngu Đường không có ở đây lén lút ra ngoài hẹn hò với phụ nữ.
"Hừ, trẫm biết hết rồi." Quả nhiên Ngu Đường càng thêm tức giận, "Tưởng trẫm không ở đây, có đúng không?"
"A... Không phải ta nói với ngươi rồi sao?" Tống Tiêu ra sức đẩy hắn ra, giữa đường giữa xá, tuy rằng trong xe có kính che chắn, nhưng bên ngoài vẫn có thể lờ mờ nhìn thấy.
...
Bên kia Bạch Tình đã rời khỏi chỗ ngồi, ra ngoài phát hiện không thấy bóng dáng Tống Tiêu, bĩu môi, xoay người đi về hướng khác. Một người mặc áo gió đứng trước cửa nhà hàng, kéo sụp mũ xuống, không nhanh không chậm đi theo.
Cùng lúc đó, điện thoại di động Tống Tiêu nhận được tin nhắn [Đã xác định được mục tiêu, bắt đầu theo dõi]
"Biết rõ cô ta có vấn đề mà vẫn muốn đi theo, đặt mình vào nguy hiểm thú vị lắm có phải không?" Ngu Đường không chịu nghe hắn giải thích, lấy ra một bình dịch bôi trơn, bóp ra một đống, không có chuẩn bị, lập tức vọt vào.
"A..." Đau đớn đột ngột truyền tới, khiến Tống Tiêu kinh hô thành tiếng, "Đau..."
Ngu Đường hít sâu một hơi, ôm Tống Tiêu vào lòng, động viên hôn y một cái, hừ một tiếng: "Đau là được rồi, nhớ kỹ loại đau đớn này, lần sau còn dám đi ăn cơm với phụ nữ, gia pháp hầu hạ!"
Tống Tiêu lườm hắn một cái, rất nhanh đã bị hắn trêu chọc nói không nên lời.
==========
Tiểu kịch trường:
Ngư Đường: "Không tuân thủ phu đạo, gia pháp hầu hạ!"
Tiêu Tiêu: "Đau..."
Ngư Đường: "Đau? Vậy ta nhẹ chút."
Tiêu Tiêu: "Đừng đụng chỗ đó."
Ngư Đường: "Chỗ này hả?"
Tiêu Tiêu: "Ưm... Chỗ đó thoải mái."
Đệ đệ: (¬_¬) "Xoa bóp thôi mà, làm thấy ghê."
[Heo: Quà bồi thường ^0^]