Mặc dù Đoạn Hàm Nguyệt đang quỳ, nhưng sống lưng thẳng tắp, ăn nói hùng hồn.
Cũng phải, nơi này là Thọ Khang Cung, nàng ta có gì phải sợ.
Đoạn Hàm Nguyệt xướng vở kịch hay, Hiền phi đầu kia đã dùng quạt tròn phù dung cẩm tú che nửa khuôn mặt, che khoé môi vểnh lên.
Hai người đều là người nàng ta hận không thể diệt trừ cho sảng khoái, hiện tại ở trước mặt nàng ta đánh nhau, thật sự khiến lòng người thỏa mãn.
“Ngu quý nhân, là vậy sao?”
Giọng điệu không chút trầm bổng của Thái Hậu giáng nặng nề trước mặt Ngu Lệnh Phi, Ngu Lệnh Phi vẫn cúi đầu, chỉ có thể nhìn thấy gạch vàng trống trải trước mắt.
Nàng đang suy tư.
Hoàng Thượng thích nhìn thấy cục diện thế nào?
Đảng Thái Hậu tuyệt đối không cho mình đường sống, bởi vậy khi trả lời nàng cẩn thận có thừa, cung kính không đủ.
Đám lính tốt của Thái Hậu xác thật hữu dụng, thét to biểu thị công khai địa vị quản lý hậu cung của Thái Hậu —— Thái Hậu quyền thế lớn, hậu cung vốn chính là thiên hạ của bà ta.
Nhưng việc nàng có địa vị, cho dù chỉ là khởi đầu, cũng làm bọn họ không vui.
Bởi vậy mới có chuyện ra oai phủ đầu hôm nay, vừa nói việc độc sủng, vừa thể hiện quyền lực ở hậu cung.
Cho dù là cái nào, chỉ e Hoàng Thượng đều là không vui, thậm chí là chán ghét.
Ngu Lệnh Phi không biết Hoàng Thượng sẽ thích thêm ai trong cung, nhưng nhìn từ việc ở chung, một nam nhân có ham muốn kiểm soát mạnh mẽ như thế ghét nhất người khác có ý đồ thao túng mình.
Điểm này sẽ không sai.
Sau khi Ngu Lệnh Phi sắp xếp lại những điều này trong lòng thì bình tĩnh lại.
Nếu nói thất bại trong đời mang đến cho nàng cái gì, thì đó chính là can đảm để đối phó với bất kỳ cục diện nào.
Huống chi, nàng còn có người chống lưng.
“Bẩm Thái Hậu, không biết Thái Hậu có ý gì? Nếu là mấy câu Đoạn muội muội nói —— thần thiếp không dám gật bừa.”
Khi nói lời này nàng mỉm cười, nụ cười nhạt nhưng có chút dịu dàng, thoạt nhìn còn tưởng nàng đang nói về thơ từ ca phú, phong hoa tuyết nguyệt.
Có lẽ là bị sự táo bạo của nàng dọa sợ, nhất thời không có ai nhảy ra cắt lời nàng.
Biểu cảm của nàng thay đổi, ánh mắt đảo qua Đoạn Hàm Nguyệt, lại nhìn về phía trước, âm cuối chắc nịch.
“Một đời vua một đời thần, tiền triều như thế, hậu cung cũng như thế, nếu nói hậu cung có cái gì phiền phức quấy rầy Hoàng Thượng…” Ngu Lệnh Phi che môi cười.
“Hẳn là không có, dù sao hiện giờ trong hậu cung này —— Hoàng Thượng cũng chỉ đến chỗ thần thiếp mà thôi.”
Ngu Lệnh Phi uất ức: “Những chuyện khác không nói đến, tuy thần thiếp không được như lời Đoạn muội muội, nhưng cũng là một nữ nhi tốt, từ nhỏ đã đọc sách thánh hiền, sao có thể quẫy nhiễu lòng Hoàng Thượng.”
“Thái Hậu minh giám, lời của Đoạn muội muội đều là lời nói suông, có lẽ nàng thấy giương cung bạt kiếm, nhất thời sợ hãi nên bịa chuyện.” Câu này khớp với câu vừa nãy Đoạn Hàm Nguyệt nói nàng nhất thời hoảng loạn nên kéo Hoàng Thượng vào.
Nàng nói chuyện, kiêu ngạo, hà khắc, không nể tình, ngang nhiên kéo thể diện của những người ở đây vứt xuống đất.
Với hậu phi mà nói, cho dù là Hiền phi và những Tài tử vào cung từ phủ vương gia, hay những tiểu chủ vào cung cùng đợt, đều giống như làm nền cho Ngu Lệnh Phi, bị nàng chắn phía trước không có ngày xuất đầu.
Với Thái Hậu mà nói, ý kia còn chưa hết —— điều gì trong hậu cung khiến hoàng đế phiền lòng?
Đương nhiên, không phải là sủng phi may mắn, mà là bà ta – Lão phật gia ngồi chễm chệ ở Thọ Khang Cung!
Đoạn Hàm Nguyệt mặt đầy khó tin.
Ngu Lệnh Phi tin lần này nàng ta không tiếp tục nữa, phỏng chừng nhiều người phía sau nàng ta cũng như vậy.
“Ngu tỷ tỷ……” Tuy nàng ta tâm cơ, nhưng nhất thời cũng không biết nên trách cứ Ngu Lệnh Phi ở khía cạnh nào mới tốt.
Ngu Lệnh Phi liếc nàng ta một cái, cười như có như không.
Tướng mạo của Ngu Lệnh Phi thiện lương, mặc dù “Làm ác”, nhìn gương mặt đơn thuần này cũng làm người ta không ghét được:
“Đoạn muội muội là người tinh tế thú vị, nếu trong bụng có thể bớt đi vài đường khúc khủy, ăn nói dễ nghe hơn, Hoàng Thượng sẽ thích hơn đấy.”
“Ngu thị, ngươi thật sự càn rỡ!”
Thái Hậu thấy nàng không biết kiềm chế, còn dạy dỗ con gái Đoạn thị, lửa giận trong lòng dâng lên, vỗ bàn mắng, hai mắt hung ác nhìn chằm chằm thân hình nhỏ xinh kia, dường như nhìn thấy vị hoàng để nhỏ tuổi phản nghịch nhiều năm trước.
Nhỏ yếu giống nhau, không thỏa hiệp giống nhau, chói mắt giống nhau!
“Ngươi chỉ là một Quý nhân cỏn con, nói năng ngông cuồng, không màng tôn ti lễ pháp, thật sự nghĩ bổn cung không làm gì được ngươi sao!” Ngực Thái Hậu không ngừng phập phồng, trông vô cùng tức giận.
Ninh ma ma vội vàng lại gần giúp Thái Hậu thuận khí.
Đoạn Hàm Nguyệt thấy vậy, lập tức quỳ xuống hô: “Thái Hậu bớt giận, phượng thể quan trọng.”
Các tiểu chủ đang ngồi cũng không dám ngồi nữa, tất cả rời chỗ quỳ xuống: “Thái Hậu bớt giận.”
Chủ tử nô tài quỳ đầy đất, Thọ Khang Cung thật náo nhiệt.
Khi Hiền phi quỳ xuống, nàng ta nghĩ đây hẳn là lần vui vẻ nhất mà nàng ta từng quỳ trước Thái Hậu.
Không có người đó, hiếm khi Thái Hậu tức giận như vậy.
Ngu Lệnh Phi to gan lớn mật, phỏng chừng rất nhanh sẽ biến thành một oan hồn chốn hậu cung.
Nàng ta biết tay Thái Hậu đen tối cỡ nào.
Liễu Ngữ Kha quỳ thẳng tắp, ánh mắt bình lặng lạnh lùng.
Nàng ta chỉ cảm thấy tòa lầu cao bắt mắt Ngu Lệnh Phi này sụp đổ quá nhanh.
Đáng tiếc không phải bại trong tay nàng ta, để Ngu Lệnh Phi dập đầu quỳ lạy mình mới tận hứng.
Dù sao cũng có chút tiếc nuối.
Chương Uyển Oánh thầm mắng Ngu Lệnh Phi không biết tốt xấu, tình huống như vậy mà cũng dám nói lời thật lòng.
Biểu muội xa này thật sự không học được chút khôn khéo gì của mình.
Khinh thường người ta còn dám nói ra, nàng không xui xẻo thì ai xui xẻo!
Chương Uyển Oánh trong lòng nặng nề, từ dư quang khóe mắt nàng ta nhìn thấy Diệp tài nhân bên cạnh nở một nụ cười vui sướng.
Nàng bĩu môi, như thể kéo Ngu Lệnh Phi xuống sẽ tới lượt ngươi vậy, chẳng qua chỉ là trò hề.
Cho dù Ngu Lệnh Phi đoán được những người phía sau ngàn người ngàn mặt, cũng không thể biết trong lòng các nàng suy nghĩ phong phú như thế.
Nàng nghiêm túc đáp lại lời trách mắng của Thái Hậu, nói:
“Thái Hậu dưới một người, trên vạn người.”
Mọi người đợi chờ, nhưng Ngu Lệnh Phi lại lặng lẽ ngậm miệng lại, ý là nói xong câu này là hết?
Nghĩ lại thì, “dưới một người” này ——
Còn không phải là Hoàng Thượng sao?
Đây là cậy sủng mà kiêu đúng không?
Phải đúng không?
“Dùng Hoàng Thượng trấn áp bổn cung, ngươi thật là to gan!”
Thái Hậu vô cùng tức giận, trong lòng có chút tư vị khó hiểu.
Bà vươn tay ném chén trà dùng để “chỉ điểm” Ngu Lệnh Phi hôm nay xuống trước mặt nàng, suýt nữa ném trúng nàng, mảnh sứ vỡ tung tóe khắp sàn.
Ngu Lệnh Phi bình thản tự nhiên, tiếng mảnh sứ vỡ tan tành cũng không khiến mặt nàng biến đổi chút nào.
“Bổn cung muốn nhìn xem liệu Hoàng Thượng có vì một Quý nhân như ngươi ngỗ nghịch bổn cung!” Thái Hậu nói chắc nịch, giọng điệu khí phách.
Chỗ dựa của bà ta đương nhiên không phải tình mẹ con sâu nặng, mà là đạo hiếu của Đại Húc, là đảng phái thế lực rối ren của triều đình.
“Đi thỉnh Hoàng ——”
“Hoàng Thượng giá lâm!” Tiếng hô vang lên cắt đứt lời còn chưa dứt của Thái Hậu.
Yến Lan lạnh mặt bước vào chính điện Thọ Khang Cung.
Sắc mặt Thái Hậu kém hơn.
“Nhi thần thỉnh an mẫu hậu.” Ít nhiều Yến Lan còn hành lễ, tình huống không quá xấu hổ.
“Ừm.” Thái Hậu khoát tay.
Oanh oanh yến yến cùng nô tài cung nhân đang quỳ vội vàng nói: “Thỉnh an Hoàng Thượng, Hoàng Thượng vạn phúc kim an.”
Ánh mắt âm trầm của Yến Lan đảo qua bọn họ, phảng phất không ai có thể khiến y chú ý nhiều hơn, vẫn là người cô độc lạnh lùng vô tình.
Thái Hậu nhìn kỹ rồi nói:
“Hoàng Thượng tới thật đúng lúc.
Ngu quý nhân chắc là được sủng ái mọt chút đã kiêu căng tự phụ, cư nhiên giương oai ở Thọ Khang Cung.
Bổn cung đang muốn xử trí nàng.”
Yến Lan ngồi xuống, biểu cảm khó lường: “Ngu quý nhân, nàng còn biết giương oai?”
Ngu Lệnh Phi nghe tiếng ngẩng đầu, đối diện với gương mặt thật sự không thể nói là dịu dàng của y, có thể thấy được y tới, thấy y thật sự tới, lòng cuối cùng cũng yên ổn trở lại.
Nàng không khỏi mím môi cười, ngoan ngoãn nói: “Thần thiếp không dám.”
Từ khi Hoàng Thượng đến, đôi mắt Hiền phi cuối cùng có nơi tới, thiếu chút không màng thể diện dính lên người Yến Lan.
Nàng ta thấy Ngu Lệnh Phi giả bộ ngoan ngoãn thì vội nói: “Vừa rồi khi ngươi chống đối Thái Hậu cũng nói vậy, quen giả ngây giả dại.”
Yến Lan cũng không thèm nhìn Hiền phi, y nói: “Nàng nói xem, chuyện thế nào?”
“Thái Hậu nói Ninh ma ma điều phối trà hoa rất ngon, bảo bà ấy nói cho các tỷ muội cách pha trà.”
“Thái Hậu hỏi thần thiếp thấy sao, thần thiếp liền nói trà ngon hay không phải xem khẩu vị của người thưởng trà.
Không biết sao lại nói tới chuyện hậu cung mưa móc dính đều.”
“Có lẽ do thần thiếp ăn nói vụng về, nói chuyện khiến người ta không thích, chọc cho Thái Hậu tức giận.”
Ngu Lệnh Phi chớp mắt, nhả ra một loạt từ, trôi chảy tự nhiên như thể đã nói qua trăm ngàn lần, trên mặt biểu lộ vẻ ngây thơ đúng thời điểm.
Đoạn Hàm Nguyệt ở bên cạnh thật sự không nhịn được, xen vào: “Nhưng tỷ tỷ còn chống đối Thái Hậu, nghi ngờ quyền lực của Thái Hậu trong cung.”
Ngu Lệnh Phi lời lẽ chính đáng sửa lại: “Muội muội nói cẩn thận, nếu không phải ngươi nói tới cái gì hậu cung không hậu cung, một Quý nhân nho nhỏ mới vào cung như ta nào biết những việc này.”
Hiền phi nói tiếp: “Ngươi còn dùng Hoàng Thượng trấn áp Thái Hậu, ỷ được sủng ái mà không biết trời cao đất dày!”
Ngu Lệnh Phi đỏ vành mắt, nhéo khăn tay: “Là thần thiếp nhất thời thiếu đúng mực, lại ỷ vào sự sủng ái của Hoàng Thượng mà kiêu ngạo, thần thiếp tự biết sai rồi, thỉnh Hoàng Thượng phạt thần thiếp.”
Nói là phạt, giọng nói yêu kiều, ngọt ngào, nũng nịu mà nàng nói ra mang đến một cảm giác khó tả.
Ai nghe cũng hiểu, vẻ mặt vô cùng thú vị.
Lần đầu tiên khuôn mặt bình thường của Hiền phi trở nên sống động như vậy, mặt khắc bốn chữ “Không biết xấu hổ”.
Trong mắt Liễu tài nhân tỏ ra khinh thường, nàng ta vô cùng khinh thường loại nữ tử lấy sắc thờ người này.
Chương Uyển Oánh kinh ngạc há to miệng, đây vẫn là biểu muội nhát gan của nàng ta sao?
Thái Hậu đã qua cơn giận dữ, ngồi bên trên dùng ánh mắt âm trầm đánh giá người bên dưới, đặc biệt là Ngu Lệnh Phi và Hoàng Thượng.
Ninh ma ma năm lần bảy lượt muốn lên tiếng, nhìn thần sắc của bà thì thôi.
Một lúc sau, tiếng cười trầm thấp của Yến Lan vang lên: “Ái phi có gì sai?”
Tiếng cười này lọt vào tai các phi tần làm người tê dại cả người.
Khi có người đang trầm mê trong đó, lại nghe Yến Lan nói tiếp:
“Trẫm cũng không biết Ninh ma ma bên cạnh mẫu hậu là người không thành thật, dùng trà đạo làm vỏ bọc để bình luận chuyện chủ tử, quấy nhiễu hậu cung không an bình.”
Y nhìn về phía Ninh ma ma đang hoảng sợ phát run, trong đôi mắt đen kịt ẩn dưới vòm mi lóe lên tia sáng: “Một nô tài thấp kém cũng có lá gan lớn như vậy.
Mẫu hậu trước giờ là người kỷ luật nghiêm khắc, để nô tài như vậy ở bên cạnh mẫu hậu, nhi thần thật sự không yên lòng.”.