Huyện Hà Trạch cách Thượng Kinh ngàn dặm.
Huyện lệnh khiến dân chúng phẫn nộ, thiếu chút là dỡ luôn cả nha môn.
Cũng may, bọn họ vẫn còn chút e ngại quan phủ, lại nghe tin sẽ có Khâm sai đến làm chủ cho bọn họ, bắt cẩu Huyện lệnh.
Cả ngày không thấy được bóng dáng Huyện lệnh, không có chỗ rút giận nên họ mới bình tĩnh lại đôi chút.
Cứ như vậy, dân chúng suốt ngày đến ngoài Nha môn ném rau dưa thối, ai đi ngang qua cũng sẽ nhổ một ngụm nước bọt, mấy bé trai tóc trái đào nghĩ ra bài vè mắng tham quan, dư luận sôi sục.
Hóa ra đám quan lại dưới trướng Huyện lệnh cùng nhau thông đồng làm bậy đã sớm bị bắt giam.
Hiện tại, những người canh giữ nha môn đều là người đến từ Thượng Kinh, những người này từ trước tới nay chưa từng bị đối xử như vậy, trong lòng tràn đầy tức giận, nhưng cũng không thể trách dân chúng được nên chỉ có thể mắng đám tham quan gấp bội.
Khi Khâm sai đến Vân Châu, các quan viên địa phương cũng sẽ theo hầu.
Các đồng lõa bao che cho Huyện lệnh, cùng nhau chia phần trước đó đều bị giam vào đại lao.
Nên Tri châu Tra Nguyên Bạch sẽ cùng Khâm sai đi tra án.
Công việc của Khâm sai cũng dễ làm, không cần phải âm thầm điều tra.
Hiện tại chỉ cần tìm được số bạc bị tham ô là có thể về phục mệnh.
Chưa tới hai ngày, Chương ngự sử Chương Chính Kỳ nghe tiểu lại* đến báo cáo, nói là Huyện lệnh đã khai ra chỗ giấu bạc tham ô, Đoạn Khâm sai vô cùng vui vẻ, dẫn người đi vận chuyển số bạc đó, bảo Ngự sử ở lại huyện Hà Trạch chờ hắn về.
Tiểu lại*: quan viên không có phẩm cấp.
Chương Chính Kỳ thản nhiên nói: “Vậy Tra Tri châu có đi cùng không?”
Tiểu Lại gãi mặt hồi tưởng, nói: “Tra tri châu uống rượu cùng Khâm sai, uống đến say choáng váng, đã ngủ thiếp đi.”
Chương Chính Kỳ phất tay ra hiệu cho Tiểu Lại lui ra, ông dẫn theo hai người hầu, có vóc dáng xêm xêm với ông.
Trong phòng, ông thay y phục người hầu rồi nghênh ngang ra sân, đi thẳng đến chỗ Tra Nguyên Bạch.
Mãi cho đến chỗ ngồi, ông mới lau mồ hôi trên trán, nhìn xung quanh, cầm chén trà lạnh trên bàn hất lên mặt Tra Nguyên Bạch.
Tra Nguyên Bạch không ngủ say đến mức không biết gì, mặt dính đầy lá trà quát lớn: “Ai! Là kẻ nào không có mắt?”
Chương Chính Kỳ lạnh lùng nói: “Tra Nguyên Bạch còn không nhanh đứng lên!”
Tra Nguyên Bạch xoa mắt, nhìn kỹ rồi nói: “Chương ngự sử, sao ngài lại ăn mặc thành như vậy, còn ở trong phòng của ta?”
Chương Chính Kỳ cố nén cơn giận trong lòng, nuốt những lời trung với nước xuống, dựa theo căn dặn trong mật thư, chỉ hỏi hắn một câu: “Có một cơ hội lập công, thăng quan phát tài ngay trước mắt, ngươi có muốn không?”
Khuôn mặt Tra Nguyên Bạch còn đang mơ màng đột nhiên sáng ngời, như mèo thấy thịt, tinh thần tỉnh táo, ánh mắt chứa sự khôn khéo:
“Chuyện tốt như vậy sao có thể bỏ lỡ! Mong Ngự sử giải thích tỉ mỉ cho!”
Chương Ngự sử ở bên ngoài vì quân vương bôn ba.
Ở trong cung, Chương Uyển Oánh rảnh rỗi đế mức trong lòng hoảng hốt.
Trong cung, chuyện của Hoàng Thượng không có phần của nàng ta.
Lúc đầu, nàng ta còn muốn làm gì đó để tranh sủng, nhưng lần trước mẫu thân dặn dò nàng ta không được hành động thiếu suy nghĩ, nên thuận theo tự nhiên.
Hoàng cung không phải là nơi yên bình, đi nhầm một bước sẽ vạn kiếp bất phục.
Chương Uyển Oánh có mối quan hệ rất tối với phụ mẫu, nàng ta cũng rất nghe lời người nhà, sống an phận một chút.
Huống hồ, phụ thân còn ở bên ngoài chưa về.
Tuy nàng không ở nhà, trong lòng vẫn thường nhớ nhung, mỗi khi gặp Ngu Lệnh Phi đều nhắc lại một lần.
Trong rừng trúc tại Ỷ Trúc Trai, Ngu Lệnh Phi lột vỏ từng quả nho tựa như hạt ngọc thủy tinh màu tím.
Chương Uyên Oánh lẩm bẩm nói: “Ngươi cần gì phải đích thân làm, để Tuyết Thanh lột vỏ là được rồi.”
“Tự mình làm mới thấy thú vị.” Ngu Lệnh Phi cúi đầu, cười nói.
Trong lòng Chương Uyển Oánh đắng chát, mỗi lần nàng ta gặp Ngu Lệnh Phi đều cảm thấy nàng quyến rũ hơn một chút, cử chỉ lời nói như làn gió mát chậm rãi lướt qua mặt, tựa như không có chuyện gì có thể làm nàng ngạc nhiên.
Cho dù là tình huống nguy hiểm ở Thọ Khang Cung vào năm ngày trước, nàng ta vẫn cảm thấy biểu muội mình không để chuyện này ở trong lòng.
Chương Uyển Oánh càng nghĩ càng cảm thấy hụt hẫng trong lòng, nói: “Mọi chuyện của ngươi đều như ý, làm sao hiểu phiền muộn trong lòng ta.”
Ngu Lệnh Phi quay đầu nhìn nàng ta: “Muội muội lo lắng cho Chương ngự sử?”
“Đã lâu vậy rồi, phụ thân vẫn chưa hồi kinh.” Chương Uyển Oánh bắt đầu lải nhải, nàng ta đã nhắc đi nhắc lại chủ đề này không dưới mười lần.
Ngu Lệnh Phi lại cảm thấy dáng vẻ này của nàng ta còn đáng yêu hơn nhiều so với khi dè dặt, cũng vui lòng đáp lời: “Lúc quay về phải mang theo không ít phạm nhân trong xe tù, nên tốc độ sẽ chậm chút, chắc tầm khoảng…10 ngày nữa.”
Chương Uyển Oánh nói: “Sao ngươi biết nhiều như vậy?” Nàng ta cầm một quả nho Ngu Lệnh Phi đã lột sẵn lên ăn, nói không rõ ràng: “Nếu đến lúc đó chưa thấy người, ta sẽ tìm ngươi hỏi tội.”
“Chương tỷ tỷ thật nóng tính, còn mắng cả Ngu tỷ tỷ.” Một tiếng cười duyên truyền đến, Chương Uyển Oánh quay đầu lại nhìn, hóa ra là Tạ Điềm Song.
Ngu Lệnh Phi khẽ cười, nói: “Tạ muội muội đến rồi.”
Mấy ngày nay, Chương Uyển Oánh thường đến chỗ Ngu Lệnh Phi ngồi, cũng thường thấy Tạ bảo lâm đến.
Đều là Bảo Lâm, nàng ta rất vui sướng khi nghe Tạ Điềm Song gọi mình một tiếng tỷ tỷ, lập tức đáp lời: “Mau lại đây ngồi.”
Tạ Điềm Song không từ chối, nhấc váy ngồi xuống, Tuyết Thanh thêm trà cho nàng, Tạ Điềm Song nói: “Hôm nay đến, ta có mang theo túi thơm tự tay làm cho Ngu tỷ tỷ, không biết liệu tỷ tỷ có thích không.”
Nói rồi nàng ta nhận lấy một hộp gấm từ tay cung nhân, bên trong là một chiếc túi thơm thêu một đôi cá chép màu ngọc bích, đường chỉ ngay ngắn, đặc biệt là chuỗi ngọc làm rất tỉ mỉ.
Ngu Lệnh Phi nhận lấy, nhìn kỹ rồi khen ngợi: “Muội muội có lòng.” Rồi đưa cho Tuyết Thanh cất đi.
Chương Uyển Oánh nhìn theo, nói: “Sao không có phần của ta.”
Tạ Điềm Song cong môi cười nói: “Chương tỷ tỷ thấy vừa mắt, lúc về muội muội sẽ thêu một chiếc cho người đưa qua cho tỷ.”
“Như vậy còn được.” Chương Uyển Oánh hài lòng nói.
Tiếp tục tán gẫu thêm vài câu thì thấy Thường Lưu vội vàng đến báo: “Tiểu chủ mau quay về, Hoàng Thượng đến rồi.”
Tuyết Thanh nghe thế, nhanh chóng đưa khăn ướt cho Ngu Lệnh Phi lau tay.
Ngu Lệnh Phi thu dọn, bất đắc dĩ nói: “Hoàng Thượng đến cũng nói tiếng nào, hai vị muội muội còn đang ở đây.”
Bây giờ Hoàng Thượng xem chỗ của nàng thành hậu hoa viên, khi không có việc gì lại đến dạo một vòng, không nói trước một tiếng.
Ngu Lệnh Phi cảm thấy phiền muộn sâu sắc khi bị Hoàng Thượng quấy rầy hàng ngày.
Nhưng hai người này sao có thể hiểu được tâm trạng của nàng.
Vẻ mặt Chương Uyển Oánh một lời khó nói hết, trừng mắt lườm nữ nhân trước mặt này nói chuyện kiểu cách sủng phi, nói mát: “Quý nhân đi nhanh đi, giờ ta quay về, nào dám làm chậm trễ người.”
Nói rồi phất khăn rời đi.
Ngu Lệnh Phi hiểu rõ tính cách nàng ta, cũng không nổi giận với người có tính tình như trẻ con như nàng ta, bất đắc dĩ lắc đầu, sai Đại Lục tiễn nàng ta.
Chương Uyển Oánh đi được hai bước, quay đầu lại gọi: “Tạ muội muội có muốn cùng đi không? Còn có thể tiện đường đi ngắm hoa.”
Ngu Lệnh Phi nhìn qua, định nói gì lại thấy Tạ Điềm Song mất hồn mất vía, không biết đang suy nghĩ gì.
Ngu Lệnh Phi đứng gần nên thay Chương Uyển Oánh gọi nhẹ nàng ta một tiếng: “Tạ muội muội?”
Tạ Điềm Song lúc này mới hoảng hốt mà hoàn hồn.
Ánh mắt nàng ta nhìn loạn như không biết phải nhìn đâu, cũng không nhìn Ngu Lệnh Phi, nâng tay che khuất nửa khuôn mặt hành lễ cáo lui, bước chân vội vàng đuổi theo Chương Uyển Oánh.
Ngu Lệnh Phi thu hồi ánh mắt, vịn tay Tuyết Thanh đi về hướng Ỷ Trúc Trai.
Tuyết Thanh nhỏ giọng nói: “Nô tỳ vừa rồi nhìn thấy hình như Tạ bảo lâm… đỏ mặt.”
Tay Tạ bảo lâm lấy khăn che mặt, nhưng khuôn mặt trắng nõn xinh đẹp ướt át, há có thể dễ dàng che giấu.
Ngu Lệnh Phi lạnh nhạt nói: “Ừm.”
Sau lại không nói gì thêm, Tuyết Thanh hiểu rõ nên im lặng.
Khoảng khắc ra khỏi rừng trúc, Ngu Lệnh Phi quay đầu nhìn thoáng qua bóng trúc lung lay trong gió.
Nhớ đến Tạ bảo lâm luôn tỏ ra nhiệt tình với nàng trong khoảng thời gian này, thở dài.
Giang ma ma đang đợi nàng ở ngoài chính phòng, nhìn thấy đến vội vàng nói: “Tiểu chủ đã trở về, Hoàng Thượng đang chờ người ở bên trong.”
Tinh Hòa vén rèm lên cho nàng, rèm châu là được Hoàng Thượng ban thưởng vào mấy ngày trước, tất cả đều là những hạt ngọc trai trắng mượt mà không tì vết, lẫn vào vài viên hồng bảo, cực kỳ mỹ lệ và tinh xảo.
Yến Lan đang cầm cuốn sách nàng đặt trên bàn đọc, thấy nàng vào thì nhướn mày nói: “Nàng đi đâu đấy?”
“Thiếp chỉ nói chuyện phiếm với hai vị muội muội ở cạnh bên rừng trúc thôi.” Ngu Lệnh Phi liếc nhìn Giang ma ma rồi trả lời, chẳng lẽ là Giang ma ma quên nói.
“Sách ái phi đọc đúng là đa dạng, lần trước là luận về kinh sử, lần này lại đổi thành du ký.” Yến Lan nói qua chuyện khác, không giải thích rằng y biết nàng đi đâu, chỉ là muốn nghe chính miệng nàng nói lại một lần mới cảm thấy dễ chịu.
“Chỉ là giết thời gian thôi.” Ngu Lệnh Phi ngồi xuống, thấy mày y giãn ra, thử hỏi: “Hôm nay tâm trạng bệ hạ rất tốt sao?”
Tay đang lật sách của Yến Lan chợt ngừng lại, sau đó cười khẽ một tiếng.
Nếu đổi thành người khác muốn dò đoán thánh tâm, y nhất định sẽ rất khó chịu.
Nhưng từ miệng nàng nói ra, tựa như mật ngọt, vô cùng tuyệt vời khiến lòng y ấp áp.
Chỉ cần nghĩ đến nàng cẩn thận quan sát sắc mặt mình, lại quan tâm đến chuyện của mình.
Trong lòng Yến Lan cảm thấy vô cùng thoả mãn.
Y phất tay, Lư Đức Tân hiểu ý dẫn theo mọi người lui xuống, tự mình canh ở cửa.
Trong lòng Ngu Lệnh Phi có dự cảm, đây là có chuyện cần nói.
Nàng tính thời gian, cảm thấy đã đến lúc nhận được tin tức: “Có phải là chuyện Hà Trạch không?”
“Ái phi thông minh.” Yến Lan nhìn nàng chăm chú, giọng nói y trầm thấp dễ nghe, đôi mắt đen láy, làm cho bốn chữ ấy như mang theo tình cảm quyến luyến.
Ngu Lệnh Phi có chút đỡ không nổi, hạ mắt xuống, bưng tách trà lên nói: “Nhất định là chuyện tốt, thần thiếp lấy trà thay rượu xin chúc mừng bệ hạ.”
Hai người uống trà, giờ phút này Yến Lan rất vui vẻ nên khi uống nước trà mang vị chát cũng cảm thấy ngọt.
“Đoạn Cung Lệ coi thường Vương pháp, cả gan làm loạn, vậy mà có ý đồ giết hại bá tánh vô tội để giấu bạc tang vật.
Cũng may bị Chương ngự sử dẫn theo đoàn người bắt gặp, bắt được cả người lẫn tang vật.
Hiện giờ Ngự sử đang áp giải người về Thượng Kinh.”
Yến Lan vuốt ve quyển sách trong tay, nghiến răng nói: “Trẫm nghĩ rằng Đoạn Cung Lệ chắc chắn có phần trong đó, nhưng lại đánh giá thấp lá gan của hắn — cũng đánh giá cao nhân phẩm người Đoạn gia!”
Ngu Lệnh Phi an ủi: “Xin bệ hạ bớt giận.
Nhưng trong tay Ngự sử cũng không có nhân mã, làm sao ông ấy có thể bắt được Khâm sai?”
Khi hỏi câu này, lòng bàn tay Ngu Lệnh Phi đổ nhiều mồ hôi, nàng lén lấy khắn lau sạch sẽ rồi siết chặt khăn trong tay.
Nàng hỏi ra những điều không nên hỏi theo lí sẽ bị nghi ngờ.
Yến Lan đáp: “Nghe nói là được Tri châu Vân Châu giúp đỡ — đây cũng là người có can đảm.”
Ngoại thích nắm quyền, còn dám làm việc như vậy, không biết là ngốc hay thông minh nữa.
Yến Lan hạ quyết tâm lúc quay về sẽ triệu kiến người này đến Thượng Kinh để nhìn xem tướng mạo như thế nào.
Đương nhiên, lần ban thưởng này cũng sẽ không thiếu phần hắn.
Nói đến điều này thì còn có một công thần ngay trước mắt—
Yến Lan nắm lấy tay Ngu Lệnh Phi, cười nói: “Ái phi giúp đỡ trẫm nhiều như vậy, có nghĩ ra muốn được thưởng gì không?”
Qua vài năm nữa Tra Nguyên Bạch mới có thể rời khỏi chốn quan trường Thượng Kinh.
Hắn ta là người được Hoàng Thượng trọng dụng, nổi tiếng là vì danh lợi gì cũng dám làm, coi thường đám triều thần thăng tiến nhờ bám vào quan hệ, cũng không ít lần đắc đội phe phái Thái Hậu.
Ngu Lệnh Phi đánh cược rằng hắn dám làm chuyện này, may mắn không cược sai.
Càng may mắn là Chương ngự sử làm theo những gì dặn dò, không nhắc đến chuyện mật thư trước đó ở trong thư.
Lúc này Yến Lan hỏi về ban thưởng, Ngu Lệnh Phi nhanh chóng đáp: “Thần thiếp không cầu xin gì khác, chỉ cầu Hoàng Thượng ban ân điển thỉnh thoảng cho mẫu thân thần thiếp vào cung gặp mặt để an ủi nỗi nhớ nhà.”
Yến Lan im lặng nhìn nàng một hồi, đột nhiên cười nói: “Điều này không khó, trẫm ân chuẩn, cho nàng nghĩ thêm điều khác.”
Ngu Lệnh Phi trầm ngâm suy nghĩ, nhưng nàng không thiếu gì hết, cuối cùng không nghĩ ra, chỉ có thể dùng giọng điệu thương lượng hỏi:
“Hay là, Hoàng Thượng thăng phẩm vị cho thần thiếp?”.