Hoàng thượng lại ghen tị

Chiếc chăn bông dày hai lớp, đắp lên người hơi nặng nhưng khá ấm, cảm giác không giống với chăn màn ở Kỷ gia, không có lò sưởi nên cần làm ấm giường, Đại thẩm thẩm ôm bàn chân hơi lạnh của Tô Mật vào lòng, nhíu mày nói: "Đã ngâm chân rồi sao vẫn còn hơi lạnh thế này?"
 
Nói xong bà ôm chặt chân Tô Mật hơn.
 
Tô Mật cười cong mắt.

 
Trước kia, nàng thường ngủ lại nhà Đại thẩm thẩm. Vào mùa đông, Đại thẩm thẩm thường ôm chân giống như nương vậy.
 
Đại thẩm thẩm bao bọc chân Tô Mật kỹ càng, mãi đến khi bàn chân không còn lạnh nữa mới buông ra, sau đó bình tĩnh nhìn Tô Mật: "Còn không mau khai ra?" Tô Mật cọ xát góc chăn: "Khai cái gì ạ?" Đại thẩm thẩm: "Cửa hàng cũng thôi đi, một trăm lượng vàng kia ở đâu ra?"
 
Tô Mật đảo đảo tròng mắt.
 
"Hắn cho con."
 
Đại thẩm thẩm nhéo nhẹ tai Tô Mật: "Còn dám gạt ta? Tiểu thị vệ ở kinh thành có thể có một trăm lượng vàng sao? Rốt cuộc biểu ca của con làm cái gì?" Dừng một chút, bà xích lại gần, thấp giọng: "Thư ta gửi cho con, tại sao nơi nhận lại là Kỷ gia trong kinh?" Vốn dĩ, Đại thẩm thẩm không biết gì về Kỷ gia.
 
Thế nhưng vì Tô Mật, bà lên trấn hỏi vài câu.
 
Kết quả bà nhận được là Kỷ gia kia chính là thế gia vọng tộc mấy trăm năm! Công hầu còn không thanh quý bằng Kỷ gia, biểu ca của Mật nha đầu có quan hệ gì với Kỷ gia?
Tô Mật nhíu hàng chân mày nhỏ nhắn.

 
Nếu hiện tại nói ra thân phận của Lan Cửu, Đại thẩm thẩm sẽ sợ chết khiếp mất nhưng nàng không muốn lừa bà chút nào. Tô Mật nằm vào lòng bà nũng nịu: "Hiện tại con chưa muốn nói đến chuyện của hắn, ngày ba tháng ba năm nay người sẽ biết ạ!" Mắt Đại thẩm thẩm sáng lên: "Hôn sự được định vào tháng ba rồi sao?"
 
Tô Mật gật đầu.
 
Ngày ba tháng ba là sinh nhật của Mật nha đầu.
 

Biểu ca của Mật nha đầu đối xử với nàng rất tốt nhưng gia thế hai bên quá chênh lệch, bà còn sợ Mật nha đầu không được làm chính thê. Bây giờ thì tốt rồi, ngày đại hôn đã được định, không phải nói đổi là đổi, nếu Tô Mật đã không muốn nói thì Đại thẩm thẩm không hỏi nữa, chỉ cần Mật nha đầu được làm chính thê là tốt rồi! Bà ôm lấy nàng, cười mắng: "Sắp thành thân rồi mà còn làm nũng nữa?"

 
Tô Mật dừng cọ lung tung.
 
"Có lớn hơn nữa cũng là áo bông nhỏ của thẩm thẩm!"
 
Đại thẩm thẩm bật cười: "Không biết xấu hổ, còn nói mình là áo bông nữa?"
 
Tô Mật cười ngọt ngào, hai mắt cong cong, Đại thẩm thẩm ôm nàng một cách yêu thương: "Con yên tâm, ta đã chuẩn bị đồ cưới cho con cả rồi, ngày ba tháng ba đại hôn, chắc tháng hai ta sẽ lên kinh thành, ta sẽ giúp con xem kỹ, ở đây còn có người lớn, không ai được phép xem thường con."
 
Tô Mật ôm cái eo không thon thả lắm của Đại thẩm thẩm, cảm thấy ấm áp trong lòng.
 
Mặc dù phụ thân và nương đều không còn nhưng cũng may nàng có thẩm thẩm.
 

 
Lúc nào vào mùa đông trời cũng lâu sáng, phía chân trời chưa có chút ánh sáng nào Đại thẩm thẩm đã thức dậy, đắp chăn lại cẩn thận cho Tô Mật, bà mặc ấm rồi đi ra ngoài, đến nhà chính mở cửa lớn, sau đó bà đi sang nhà bên cạnh. Mặc dù bọn họ dẫn theo rất nhiều thị vệ nhưng chắc không rành về đồ dùng của người làm nông cho lắm nên bà định đi giúp đỡ.
 
Nào ngờ vừa mới đi ra khỏi cửa lớn đã nhìn thấy một đám người đang canh giữ ở cửa nhà bên cạnh, không phải đám thị vệ hôm qua mà là người khác, trời không sáng lắm nên Đại thẩm thẩm híp mắt nhìn người đứng đầu. Mặt chữ quốc, lông mày chữ bát.
 
Không phải đó là Huyện thái gia sao?
Đại thẩm thẩm hít một ngụm khí lạnh, Lý huyện lệnh quay đầu lại, nhìn thấy Đại thẩm thẩm thì toàn thân ông ta đầy vẻ hòa nhã. Ôi! Thẩm thẩm của Hoàng hậu nương nương tương lai đây rồi! Ông ta đi nhanh đến trước mặt Đại thẩm thẩm đang ngây người, nói: "Thẩm thẩm đến đây sớm thế, có chuyện gì không?"
 
Đại thẩm thẩm từng may mắn gặp được Lý huyện lệnh lạnh lùng trước mặt này một lần: …
 
Lan Cửu đang luyện võ trong viện thì nghe thấy động tĩnh, hắn xách kiếm đi ra ngoài, y phục mỏng trên người đã bị mồ hôi thấm ướt, thấy Đại thẩm thẩm có hơi khó xử, mắt ưng của Lan Cửu hiện vẻ không vui, Lý huyện lệnh hít một ngụm khí lạnh, sau đó quỳ sụp xuống.
 
Một tiếng "bịch" vang lên, Đại thẩm thẩm thấy đau giùm cho đầu gối ông ta luôn đó.

 
Lan Cửu bước đến trước mặt Đại thẩm thẩm, có gắng làm mặt hòa nhã: "Thẩm thẩm có chuyện gì vậy?"
Đúng là Lan Cửu cố gắng hòa nhã đấy nhưng hắn vừa luyện võ xong, vẫn còn đang xách kiếm, sát khí quấn quanh thân, Đại thẩm thẩm cố gắng điều khiển đôi chân muốn lùi của mình, không dám nhìn vào mắt Lan Cửu, giọng run run: "Đến... Đến xem có gì cần giúp đỡ..."
 
Lan Cửu thấp giọng: "Mọi chuyện đều ổn, Đại thẩm thẩm không cần lo lắng."
 
Đại thẩm thẩm "A" một tiếng, thực sự không chịu nổi khí thế của Lan Cửu, nói thêm hai câu bèn trở về Đại gia. Một khắc khi đóng cửa lớn Đại gia, Đại thẩm thẩm thở dài nhẹ nhõm, rốt cuộc thì... Thì biểu ca của Mật nha đầu có lai lịch gì, khí thế thật là dọa người mà!
 
Huyện thái gia nói quỳ liền quỳ.
 
Đó là quan lại đấy!
 
Dù hắn có là thị vệ của nhà quyền quý trong kinh nên Huyện thái gia muốn nịnh bợ cũng không đến nỗi quỳ như vậy? Rốt cuộc thì biểu ca này làm cái gì chứ! Đại thẩm thẩm vô cùng sốt ruột, nhấc chân đi về phía phòng định đánh thức Tô Mật hỏi chuyện, đi được vài bước bà dừng lại, nghĩ đến dấu bàn tay trên mặt Lan Cửu.
 
Chút sức lực của Mật nha đầu mà có thể để lại dấu tay đó chứng tỏ hắn không hề phản kháng.
 
Nghĩ đến đây, Đại thẩm thẩm bình tĩnh lại, mặc kệ hắn là ai, cho dù có là vua đi nữa, miễn Mật nha đầu có thể quản chế hắn là được!

 
Tô Mật hoàn toàn không biết chuyện xảy ra sáng hôm nay, sau khi ăn điểm tâm, nàng cầm hương nến Đại thẩm thẩm chuẩn bị từ sớm, lên núi tế bái Tô phụ và Tô mẫu. Đi trên con đường nhỏ trong thôn, lúc nàng còn ở trong làng, Tô Mật không thân cận với những người khác lắm nên cho rằng bản thân đã quên hết chuyện trong thôn.
 
Nào ngờ khi bước trên con đường nhỏ đầy tuyết, nàng biết cuối đường là Chương gia, Tổ mẫu Chương gia đã lớn tuổi, hai mắt không còn nhìn thấy nữa, không biết bây giờ có còn sống không? A, nội tôn đã lớn vậy rồi à? Lúc nàng rời đi, nhóc con này vẫn còn ở trong lòng người lớn, hiện tại có thể chạy nhảy rồi?
 
Trên đường đi, những hồi ức nàng cho rằng đã quên, lần lượt hiện lên trong đầu.
 
Đây chính là quê hương, tưởng đã quên nhưng lại khắc sâu tận đáy lòng.
 

"Hơ!"
 
Đột nhiên bị Lan Cửu kéo sang một bên, nàng ngẩng đầu khó hiểu nhìn Lan Cửu, hắn sầm mặt: "Nhìn đường." Tô Mật nhìn theo tầm mắt hắn, vì nàng mãi mê suy nghĩ nên không để ý phía trước có một hố nhỏ, suýt chút đã lọt chân vào đó. Thấy Tô Mật vẫn còn ngơ ngác, hắn nhíu mày, duỗi tay ra ôm lấy Tô Mật, tiếp tục đi về phía trước.
 
Lần này Tô Mật hoàn toàn không cần nhìn đường nữa, dù gì thì Lan Cửu cũng dẫn nàng đi.
 
Nàng chỉ ngẩng đầu nhìn hắn.
 
Tên này đang cực kỳ không vui, mỗi sợi lông mày đều thể hiện sự hung hăng, ngay cả đứa con nít cũng không dám đến gần hắn. Tô Mật vươn tay giật giật ống tay áo Lan Cửu, hắn cúi đầu, nhíu mày liếc nhìn khuôn mặt cười tươi rói của nàng, Tô Mật nói: "Còn giận sao?"
 
Lan Cửu thu hồi tầm mắt, nhìn thẳng con đường phía trước.
 
Hắn không thèm để ý đến Tô Mật.
Tô Mật không giân mà túm lấy ống tay áo của hắn, khuôn mặt của Lan Cửu vẫn lạnh tanh như vậy. Đôi tay nhỏ nhắn trên ống tay áo của hắn khựng lại, lặng lẽ trườn đến eo hắn, tìm đúng chỗ thịt mềm nhất, nhéo một cái!
 
Lan Cửu trừng mắt, vội nắm lấy bàn tay đang gây sự kia.
 
Khuôn mặt vui vẻ của nàng hiện lên trong mắt hắn, hàm răng trắng đều tăm tắp, nàng thu lại nụ cười, nhìn Lan Cửu với khuôn mặt vô tội: "Ta không cố ý hung dữ với chàng đâu, đừng giận nữa có được không?" Giọng nàng ngọt ngào đến tận xương tủy, Lan Cửu nhìn đôi mắt to tròn của nàng, hắn vẫn nghiêm mặt, thả tay nàng ra và đi về phía trước.
Tư thế cực kỳ hiên ngang, kiểu như để xem nàng có dám không theo không.
 
Hắn đi được hai bước, sau lưng không một tiếng động.
 
Lan Cửu dừng chân, quay phắt lại, nhìn chằm chằm Tô Mật.
 
Tô Mật ôm bụng, khẽ cong người lại, nhìn Lan Cửu với khuôn mặt tội nghiệp.
 
"...Đau bụng."
 
Lừa ai chứ!
 
Ngày đến tháng của Tô Mật khá ngắn, bây giờ đã bốn ngày rồi, hôm nay là ngày cuối cùng, lúc mới đến đây không thấy nàng đau chút nào, bây giờ sắp hết lại đau ư? Hắn tiếp tục nhìn chằm chằm Tô Mật, khuôn mặt nàng cực kỳ đáng thương, đôi mắt to tròn dần mờ hơi nước.
 
Còn giả khóc nữa ư!

 
Mắt Lan Cửu sầm lại.
 
Nước mắt của Tô Mật đã tụ lại.
 
"Chết tiệt!"
 
Lan Cửu mắng một tiếng, sau đó quay người khom xuống.
 
"Lên đi!"
 
Tô Mật hưng phấn reo hò, nhảy lên lưng Lan Cửu.
 
Hắn cõng nàng đi còn nhanh hơn để nàng tự đi, không bao lâu sau cả hai đã vào núi, Tô Mật nhìn đằng sau, đều là rừng rậm không một bóng người, nàng cúi đầu ngậm lấy vành tai Lan Cửu, hắn khựng lại, nghiêng mặt hơi: "Làm gì vậy?" Tô Mật lắc lắc cái cổ của Lan Cửu.
 
"Chàng vẫn còn giận sao?"
 
Lan Cửu nhìn chỗ khác, không nói gì.
Tô Mật cắn cắn vành tai Lan Cửu, đầu lưỡi nhỏ nhắn xẹt qua, hơi thở nóng bỏng phả vào lỗ tai mẩn cảm của Lan Cửu, hắn siết chặt tay đang giữ nơi chân nàng, chợt nghiêng mặt, cắn răng nói: "Có tin trẫm làm nàng ngay bây giờ không?" Giọng nói trầm thấp khàn khàn sặc mùi nguy hiểm, Tô Mật vội rời khỏi vành tai hắn, ngoan ngoãn dựa vào tấm lưng rộng lớn kia.
 
Lan Cửu hừ lạnh, bước nhanh hơn.
Thỉnh thoảng, Đại thẩm thẩm sẽ đến mộ phần của Tô phụ và Tô mẫu một lần nên không hoang tàn lắm. Tô Mật nhìn tro bị tuyết thấm ướt, đứng một hồi nàng ngồi xuống, sắp xếp giấy tiền nhang nến, Lan Cửu tự giác đi dọn dẹp cây cỏ quanh mộ phần, nàng quỳ xuống dập đầu ba cái.
Ngẩng đầu, qua màn khói hương lượn lờ, nàng thấy Lan Cửu đang nhíu mày bẻ gãy một cành cây, tay áo mỏng xắn lên đến cùi chỏ, lộ ra cánh tay rắn chắc hấp dẫn.
 
Nàng đứng dậy, đi đến chỗ hắn.
Nàng kéo Lan Cửu đến trước mộ, quỳ xuống.
 
"Phụ thân, nương, con dẫn theo con rể của hai người đến đây ạ!"
 
Mặc dù hắn nóng tính, dễ bực bội nhưng cực kỳ tốt với con, hai người không cần lo lắng cho con.
 
Lan Cửu nghiêng đầu, nhìn nụ cười với hai hàng nước mắt của Tô Mật, lát sau hắn đốt một cây nhang, nghiêm mặt lạy ba cái.
 


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận