Hoàng cung lại lộn xộn! Hoàng đế bị hôn mê.
Thôi thần y đuổi hết tất cả mọi người ra khỏi phòng, chỉ một mình chữa trị ở bên trong.
A Lạc và Tố Nhi vội vã tìm đến, chỉ thấy Mộ Dung Cảnh đang lo âu lưỡng lự tại cửa .
“Làm sao vậy?” Tố Nhi vội đi tới hỏi.
Mộ Dung Cảnh ôm nàng, tựa cằm trên đỉnh đầu của nàng. Hắn đang căng thẳng, nàng cũng căng thẳng “Tố Nhi…” Ta rất sợ hãi! Hắn vội nuốt lại một câu phía sau.
“Sơ Tuyết rốt cuộc làm sao nữa rồi?” A Lạc vào lúc này lại có vẻ mặt cực kì tỉnh táo.
Mộ Dung Cảnh dưới cái nhìn chăm chú của A Lạc và Tố Nhi bèn sơ lược nói qua về tình hình của Sơ Tuyết: “Đệ ấy thổ huyết, màu… màu đen. Sắc mặt tái nhợt, hơn nữa… cũng đã hôn mê. Hiện tại Thôi thần y vẫn còn đang xem xét ở bên trong.”
A Lạc vẻ mặt nghiêm nghị, mà ánh mắt lại bình tĩnh. Hắn nghi hoặc liếc mắt về phía Mộ Dung Cảnh, “Có phải ngươi đã nói gì đó kích thích đến Sơ Tuyết hay không?”
“Ta? Kích thích?” Nhớ ra điều hắn hỏi thì trong lòng hắn kinh hãi, chẳng lẽ là…
Mộ Dung Cảnh kinh ngạc, chẳng lẽ vì chân tướng kia sao? Rốt cuộc là cái gì? Tại sao Sơ Tuyết một mực không nói? Hắn hối hận vỗ trán, trong mắt hiện lênsự đau đớn. Sơ Tuyết thà chết không nói ra như, đúng là Tố Nhi và A Lạc biết mình thực sự nói chuyện gì đó sao?
A Lạc trợn mắt nhìn hắn mà khinh thường bảo: “Ngươi điên rồi, làm sao mới trở về vài ngày liền chọc giận Sơ Tuyết?”
“Ta ” Hắn cũng không định giải thích! Là không có cách nào để giải thích, thực khó lòng giãi bày. Lúc ấy thật sự hắn không nghĩ nhiều như vậy, chỉ là muốn biết chân tướng thôi. Sơ Tuyết một mực không chịu nói, đã làm hắn rất khổ sở, bởi vì đệ đệ này chưa bao giờ lại như thế. Lúc này hắn rất tự trách.
“Là ta không làm tốt! Là ta quá vội, tiến cũng quá mạnh mẽ ! . . .”
Tố Nhi nhẹ nhàng ôm lưng hắn, nhỏ giọng an ủi: “Không nên tự trách, so với bất kì ai khác thì chàng cũng không muốn như vậy. Sơ Tuyết nhất định cũng không có việc gì. Cả nhà chúng ta còn phải cùng nhau sống cực kì vui vẻ.”
“Ừ…”
Mộ Dung Cảnh gấp rút muốn biết chân tướng như vậy thì cũng không gì đáng trách. Một đêm ở Hàm Thành là cơn ác mộng mà hắn khó có thể quên đi. Nếu như cả đời này hắn không tìm được chân tướng, không thể báo thù, không thể làm tiêu tan mối nghi hoặc trong lòng, bảo hắn cứ mơ mơ màng màng mặc kệ không quản như vậy thì hắn không làm được! Có điều là nếu như nghĩ rằng khi mình hỏi tới sẽ làm Sơ Tuyết phát sinh việc thế này thì cho dù sẽ khó chịu như thế nào, hắn cũng sẽ cắn răng nhẫn nhịn!
Tư Mã Lạc lướt qua Mộ Dung Cảnh để đến trước cửa. Hắn vừa định đẩy ra, cung nhân thì không dám ngăn cản, nhưng Mộ Dung Cảnh lại bước tới ngăn cản!
“A Lạc, Thôi thần y nói, người hầu đều không được gây nhiễu.” Ở thời điểm quan trọng mấu chốt này, hắn không cho phép xảy ra bất kì điều gì ngoài ý muốn.
Tư Mã Lạc bình tĩnh gỡ tay Mộ Dung Cảnh, tức giận liếc mắt nhìn hắn rồi chậm rãi hỏi: “Ca! Ta không phải người hầu. Đầu óc ca bị nước vàoà? Quên sư phụ của ta là ai sao?” Mặc dù hắn học nghệ không tinh, nhưng một năm nay ở phía sau núi hắn cũng được sư phụ gấp rút dạy dỗ thêm. Hắn vào phòng, cửa cũng đóng lại.
Mộ Dung Cảnh cũng không ngăn cản thật sự nữa, bởi vì hắn nghĩ đến Dược lão.
Tố Nhi lặng lẽ cầm tay Mộ Dung Cảnh, “Theo cách đi của A Lạc, hắn là một người có chừng mực.” Đích thật hắn là một kẻ tương đối khó suy đoán. Nhưng đúng là nàng tin tưởng A Lạc khôn khéo việc lớn, hồ đồ việc nhỏ.
Mộ Dung Cảnh quay lại nắm bàn tay nàng, trong lòng hơi cảm động.
“Tố Nhi, liệu có phải ta đã làm sai hay không? Ta chỉ muốn biết chân tướng. Nếu như biết sẽ như vậy thì ta tuyệt đối không hỏi.”
“Có phải chàng hỏi chuyện Tiếu Trọng Chi hay không?”
“Ừ!”
“Vậy thì không trách chàng. Bởi vì người bị tổn thương chính là chàng nên đương nhiên chàng muốn biết rõ ràng. Chỉ là chuyện này… thiếp cũng không biết. Nhưng mà ngày đó, Tiếu Trọng Chi cận kề cái chết cũng không nói, cuối cùng chỉ nói với Sơ Tuyết. Thiếp cũng bị đuổi ra ngoài, không có biện pháp.”
“Sau này nàng không hỏi nữa sao?” Mộ Dung Cảnh nhìn nàng.
“Nếu có thể nói thì Sơ Tuyết cũng đã sớm nói. Thiếp hỏi cũng vô dụng.” Tố Nhi khẽ nhếch miệng, nhẹ nhàng an ủi, “Sau đó thiếp trực tiếp hỏi Trần Tổng quản nên cũng coi như biết chút chân tướng. Chàng cẩn thận ngẫm lại đi, Tiếu gia nếu không hề phản bội thì cái gì có thể hạ lệnh cho Tiếu Trọng Chi hành động? Đương nhiên không phải là bởi vì tâm nguyện của lão tướng gia. Tiếu Trọng Chi cũng không phải là người vì chuyện riêng cá nhân mà quên đi không để ý tới quốc gia đại sự.”
Nàng dừng một chút, ánh mắt vẫn nhìn hắn mà tiếp tục nói ra điểm đáng ngờ: “Hơn nữa, chuyện có thể làm Sơ Tuyết khó trả lời, đối với chúng ta cũng không chịu chủ động nói ra thì sẽ là cái gì? Hẳn là sợ sẽ làm thương tổn chúng ta. Chàng lại phán đoán, đáp án không phải đáng dần dần rõ ra sao? Nhất thời chàng không thể ngờ, bởi vì chàng là người trong cuộc. Mà thiếp… là một người ngoài cuộc.”
Có một số việc, thân là người trong cuộc nên đích thật rất khó để hiểu rõ ngọn nguồn, chân tướng cũng bị che lấp đi. Mộ Dung Cảnh và Tố Nhi, hai người đứng ở góc độ khác nhau nên tự nhiên nhìn thấy điều không giống nhau, ý nghĩ cũng đương nhiên sẽ có sai biệt.
Tố Nhi đau lòng nhìn gương mặt mê hoặc của Mộ Dung Cảnh. Ngón tay thon thả trắng nõn như ngọc nhẹ nhàng vuốt ve má hắn, nàng dịu dàng nói: “Sau này chàng đừng làm khó dễ Sơ Tuyết nữa . Tâm tư hắn đơn thuần mẫn cảm nên nói rõ ra mọi chuyện với chàng cũng sẽ làm hắn khổ sở rất lâu, trong lòng có gánh nặng thì cũng không tốt đối với bệnh tình của hắn.”
Đôi mắt mịt mờ kia dần dần sáng quắc ngắm nhìn Tố Nhi.Có thể như thế này thì còn cầu xin gì nữa?
“Tố Nhi, ta biết làm như thế nào rồi!” Được Tố Nhi nhắc nhở, hắn cũng dễ nhận biết câu chuyện hơn.
“Vâng !”
Bên trong phòng.
A Lạc vừa mới đi vào.
Thôi thần y đang thử châm cứu cho Sơ Tuyết .
Thoáng thấy có một mình hắn vào, nhưng khi thấy mặt thì ánh mắt lại lộ ra vẻ nghi hoặc.
A Lạc lấy ra một cái mặt nạ, đeo lên trên mặt.
Thôi thần y lập tức tỉnh ngộ, đôi mắt sáng ngời vội vàng hỏi: “Là ngươi? Chỉ là ngươi “
“Ta và Mộ Dung Cảnh giống nhau như đúc.” A Lạc giải thích một câu.
“Thì ra là như vậy.” Thôi thần y rõ ràng đã biết là A Lạc liền đứng lên, để hắn xem xét tình hình của Sơ Tuyết. “Một năm, như ngươi trông chờ. Còn sư phụ của ngươi?”
A Lạc đi đến trước giường, đặt tay lên cổ tay Sơ Tuyết để xem mạch, vừa trả lời: “Nếu không có gì ngoài ý muốn thì hẳn là sẽ đến trong mấy ngày nữa.”
“Uhm. Vừa rồi ta châm cứu cho Sơ Tuyết, trước hết để thông khí huyết.”
“Như thế nào lại trước thời hạn vậy?” Bọn họ dự tính, hẳn là trong vòng hai năm sẽ không phát tác.
“Một năm qua đã có chút việc. Tâm tình của hắn luôn không có biện pháp được thư thả. Coi như là người bình thường mà tâm tình tích tụ thì cũng bị khó chịu gây ra căn bệnh huống chi… thân thể hắn lúc trước đã không tốt lắm. Chịu đựng đến bây giờ mới bắt đầu phát bệnh, có lẽ là dựa vào những thang thuốc mà ngươi lưu lại .” Thôi thần y xem ra rất quen thuộc với A Lạc.
A Lạc nhìn thoáng qua Sơ Tuyết đang hôn mê, trên khuôn mặt tuấn tú nhuộm một đám mây đen. Hắn nói nhỏ: “Tạm thời hẳn là không có việc gì.”
“Ừ, chỉ là độc tính lại càng gia tăng. Nhìn kiểu này thì cũng chỉ còn một hai năm nữa thôi.” Thôi thần y cũng lắc đầu. Độc tính cũng không khống chế nổi, không còn trì hoãn được bao lâu.
“Sư phụ của ta nói chỉ có một loại biện pháp có khả năng hoàn toàn loại trừ độc tính từ cơ thể mẹ truyền sang.” Một năm nay lão cũng tra không ít sách thuốc, chỉ là khổ nỗi không tìm được biện pháp.
Thôi thần y kinh ngạc, vội vàng hỏi: “Biện pháp gì?”
A Lạc suy nghĩ một chút rồi chậm rãi nói: “Bắt đầu từ máu. Máu chảy trong mạch, đồng thời tuần hoàn đi khắp toàn thân. Chỉ cần máu của Sơ Tuyết, chính là loại máu mới sinh ra mà không bị nhiễm độc tính, hoặc nói là có thể tự động giải độc. Dần dần, độc tính quanh năm tích tụ trong cơ thể cũng có thể hoàn toàn loại trừ cùng với thời gian.”
Thôi thần y đầu tiên là vui vẻ, tiếp theo sắc mặt lại sa sầm. Khó khăn! Khó khăn a! Thật là khó mà làm được như vậy. Về lý luận là có khả năng, khi thực hành lại rất khó. Máu người làm thế nào có thể không lây nhiễm , hoặc tự động giải độc? Quả nhiên…
A Lạc lắc đầu, trong mắt cũng ẩn náu vẻ lo lắng. “Cái này chỉ là giả tưởng trong suy nghĩ chứ không phải biện pháp, căn bản rất khó làm được. Đây là một bước đột phá về y học, điểm đột phá khó mà tìm được. Cái này thật giống như một loại tuyệt học, không tìm được mắt xích, không tìm được phương pháp a.”
“Chúng ta còn có chút thời gian.”
Mắt A Lạc lộ ra sự quả quyết “Ừ, sẽ không từ bỏ. Dù cuối cùng không được thì cũng không thể từ bỏ.”
“Hả? ” Thôi thần y sững sờ nhìn chăm chú A Lạc.
A Lạc nghi hoặc nhìn ánh mắt của hắn “Ngươi làm sao vậy?”
Phút chốc, Thôi thần y cười một tiếng “Không có gì. Chỉ là cảm giác ngươi không chỉ có dáng vẻ giống như hắn, mà cách nói cũng gần giống.”
A Lạc mấp máy miệng, nhìn bộ dáng cũng giống khi Mộ Dung Cảnh nói “Được rồi. Với y học thì hắn chỉ là một người ngu ngốc, sau này Sơ Tuyết liền để ta đây trông nom như một Hoàng huynh. Đúng rồi, một năm nay ngươi không nói ra chứ?”
“Không có. Nhưng mà…”
“Nhưng mà cái gì?”
“Trần Thủ hình như đã biết. Mà hình như hắn đã nói với Tiếu Trọng Chi… Nhưng ta đã cảnh cáo Tiếu Trọng Chi, chuyện này không thể nói cùng người thứ hai.”
“Ngươi thiệt là!” A Lạc mắng: “Trần Thủ đã biết, khi đó ta trốn ba ngày ở thái y viện đã bị hắn phát hiện, hơn nữa hình như hắn còn nghe được lời chúng ta nói. Ta đã ra ngoài đã cảnh cáo hắn, hình như hắn không nói ấy người Mộ Dung Cảnh, ngược lại có nói với Tiếu Trọng Chi.”
Thì ra là mấy ngày trước vụ án tại Hàm Thành, lúc bệnh tình Sơ Tuyết nguy kịch thì A Lạc cho Sơ Tuyết viên đan dược kia. Khi đó trong vòng ba ngày hắn cũng không hề xuất cung. Lúc Thôi thần y xem xét bệnh tình cho Sơ Tuyết, khi trở lại thái y viện đã gặp hắn. Thôi thần y vừa nghe hắn chính là một người làm dược thì tự nhiên mặc kệ hắn là ai cũng đều đồng ý lưu lại. Cho nên, rất hợp lí là hắn ở lại thái y viện trong ba ngày. Có Thôi thần y che chở nên ăn uống đều không thành vấn đề, còn hắn cũng thuận tiện hiểu rõ sự phát triển bệnh tình của Sơ Tuyết. Bất đắc dĩ bệnh tình Sơ Tuyết không để người ta vừa ý, một viên thuốc đó cũng chỉ có thể kéo dài vài năm tính mạng cho Sơ Tuyết chứ cũng không thể hoàn toàn giải độc. A Lạc nghe thấy một kết quả như thế thì lúc ấy thất vọng cực độ. Lúc ấy Thái Hậu đang ngã bệnh, Tố Nhi và Mộ Dung Cảnh lo lắng cũng là điều hiển nhiên dễ thấy. A Lạc lại nghe được Thôi thần y nói chuyện xưa, cả nhà đã lo lắng lâu rồi, nên hắn tức thì đưa ra một quyết định, thỉnh cầu Thôi thần y cùng đồng thanh nói dối, nói Sơ Tuyết không có gì đáng ngại, chỉ là dư độc chưa hết nhưng không nguy hiểm đến tánh mạng. Khi đó tạm thời cũng khiến người thân thở phào một cái, vui vẻ được mấy ngày. Ngược lại một lời nói dối này đã dẫn tới sự kiện ở Hàm Thành là điều hắn không kịp dự liệu. A Lạc âm thầm ở lại trong cung ba ngày, lại còn có điểm ngoài ý muốn nho nhỏ. Chính vì nhìn ở trong bóng tối nên Trần Thủ phát hiện ra hắn, đồng thời cũng phát hiện bệnh tình thật sự của Sơ Tuyết. Khi Trần Thủ muốn đi bẩm báo Mộ Dung Cảnh thì A Lạc ngăn lại, đồng thời nói ra động cơ. Trần Thủ suy nghĩ một hồi, trong lòng cũng khó chịu. Do e ngại bệnh tình Sơ Tuyết sẽ trở thành kết cục đã định nên tạm thời hắn cũng đồng ý với a Lạc, không thể nói ra chân tướng nhanh như vậy. Kết quả, là hắn đã không có cơ hội để nói. Sự kiện Hàm Thành vừa xảy ra, Mộ Dung Cảnh tức thì mất tích.
A Lạc bước ra khỏi phòng trước.
Hắn vừa ra, Mộ Dung Cảnh và Tố Nhi tự nhiên là ngước mắt nhìn hắn.
Lúc này, Thái Hoàng Thái Hậu cũng đã vội tới.
“Ồ! Mọi người tới cả rồi.” A Lạc hơi uể oải nửa dựa vào trước cửa, thong thả nói: “Sơ Tuyết đã không có gì vấn đề lớn, chỉ là bởi vì nhất thời khí huyết tích tụ gây nên. Cần nghỉ ngơi vài ngày thì sẽ lại vô sự.”
Lúc này, Thôi thần y cũng đi ra, lão bình tĩnh bẩm: “Hoàng thượng đã không có vấn đề lớn. Sau này, mọi người cố gắng để Hoàng thượng vui mừng, cũng đừng làm phiền. Bản thân người yếu đuối không nên để quá mệt, lại còn mỗi ngày buồn bực không vui.”
Mấy người Mộ Dung Cảnh vừa nghe nói Sơ Tuyết không có vấn đề gì lớn thì tảng đá trong lòng lập tức tự nhiên rơi xuống. Lại nghĩ tới lời của thái y thì Mộ Dung Cảnh cau mày, Tố Nhi cũng cau mày, Thái Hoàng Thái Hậu lại không thể chờ đợi được nữa nên đi vào xem tình hình của Sơ Tuyết, hình như thật sự là bà không nghi ngờ chuyện gì.
Buồn bực không vui? Sơ Tuyết bỗng có một lần buồn bực không vui? Mộ Dung Cảnh hiểu rõ là Sơ Tuyết vẫn một mực không vui.
Mà Tố Nhi hiểu rõ là đích thực rất khó giải tỏa tâm tư. Dù sao Hoàng huynh của mình đã xảy ra chuyện như vậy, mà chính mình lại không biết tại sao mà bước lên Đế vị, chân tướng vụ án Hàm Thành cũng là một việc gây ra buồn rầu. Đột nhiên, Tố Nhi phát hiện chính bởi Sơ Tuyết không nói ra, thật sự đó lại là một chuyện tốt? Không phải! Một người che dấu dưới đáy lòng bí mật khổ sở, như vậy nỗi khổ này sẽ càng đau. Nếu muốn bảo hắn hoàn toàn trút khỏi lòng, thì chỉ khi mọi người cùng nhau đối mặt! Đồng thời nhờ thời gian đi vào lãng quên. “Không được, xem ra hãy để cho Sơ Tuyết nói ra thì hơn . . .” Nàng am hiểu cá tính hắn khá sâu sắc
Một người mà phải che giấu bí mật thì không có cách nào có thể sống được vô tư vui vẻ. Cái này giống như một người đã từng sống vô lo không có gì bí mật, đột nhiên lại muốn học cách kín đáo, học cách che giấu cái gì đó, vậy liệu hắn có còn sống được phóng khoáng vô lo sao? Khó lắm! Người bình thường thì không làm được, coi như cứ nói làm được thì cũng chỉ là đang lừa mình dối người.
“Đang suy nghĩ cái gì? Mộ Dung Cảnh đã đi, nàng còn đang suy nghĩ gì vậy?” A Lạc nghi hoặc nhìn chăm chú Tố Nhi. Nàng thất thần hẳn là đang suy nghĩ gì đó? Hắn định bước đến ngưỡng cửa để đứng ở trước mặt nàng.
Tố Nhi thật sự không suốt ruột nhìn Sơ Tuyết, nhìn vẻ mặt của Thôi thần y, nhìn dáng dấp của A Lạc nữa. Nàng cũng biết trước mắt Sơ Tuyết không có việc gì “Thoạt nhìn, ngươi và thần y đã sớm biết nhau?”
“Gì vậy? Nàng quan sát thật tinh tế. ” Cũng không rõ hắn có thừa nhận không, coi như là ngầm chấp nhận là được .
Tố Nhi hỏi nhỏ: “Ngươi đến Bắc Uyển là có mục đích gì?”
“Để gọi sư phụ của ta đến đây xem bệnh cho nàng. Nàng bị chứng mất trí nhớ, nhất định phải trị xong bệnh. Hừ!” Dứt lời, hắn phẩy nhẹ ống tay áo, liền bỏ qua cho Tố Nhi mà rời đi. Nhìn theo bóng lưng hắn mà người ta có cảm giác rất kiên định.
Dưới đáy lòng nàng hiện lên một chút nghi hoặc, chỉ là nàng lại không biết chính mình đang nghi hoặc điều gì?
A Lạc để lại hình bóng cho Tố Nhi, tuy nhiên tận đáy lòng hắn cũng khó nói lên lời. Hắn đến Bắc Uyển thì có mục đích gì? Rốt cuộc là cái gì thì cũng chỉ có chính hắn mới biết rõ ràng. Ở bề ngoài, hắn đến là vì Tố Nhi. Trong tâm tư hắn đích thật cũng là muốn đến vì Tố Nhi. Có điều, hắn cũng còn có một việc không bỏ qua nổi, đó chính là bệnh tình của Sơ Tuyết. Trong một năm ở phía sau núi, hắn cũng tuyệt không phải cũng không làm được cái gì. Mỗi ngày hắn và sư phụ đều cùng nhau tìm biện pháp giải độc . Bất đắc dĩ, độc tính truyền từ cơ thể mẹ thì ngay cả sư phụ cũng đành chịu bó tay. Điều có thể làm được, cũng chỉ giống như Thôi thần y, đó là trì hoãn độc tính phát tác. Tìm một năm, hắn đã tìm rất nhiều các loại biện pháp, đã lật xem đến nát bươm mấy bản sách thuốc cổ. Nhưng cũng không tra được biện pháp nào, kết quả, chỉ là sư phụ hắn tìm ra một biện pháp không tính là biện pháp. Nhưng mà đó cũng chỉ là đang suy nghĩ, khởi đầu đã khó càng thêm khó khăn.
Phút chốc, hắn dừng bước lại. Lại quay đầu. Miệng hắn khẽ nhếch thành một nụ cười mê đảo chúng sinh. “Tố Nhi, có phải nàng không bỏ được ta, nên mới có thể một mực đi theo hay không?”
“Không có a, chỉ là muốn hỏi qua xem sư phụ của ngươi đến lúc nào?”
“Không phải là mấy ngày thôi sao? Vừa nãy đã nói rồi .”
Tố Nhi bước lên trước vài bước, sóng vai với hắn mà đi. Nàng cười khẽ: “Ngươi có chuyện gì đau khổ sao?”
“Có nói thì nàng cũng không nhất thiết hiểu được.”
“Ngươi không nói thì làm sao biết là ta sẽ không hiểu được?” Nàng đã biết rằng trong lòng A Lạc nhất định là có chuyện.
Hắn nhìn thấy nàng tự tin bèn thuận miệng nói ra: “Nàng có biết dùng biện pháp gì mà có khả năng làm cho huyết dịch người ta mang theo dược tính không?”
Tố Nhi vừa nghe thì cười cười, bật thốt lên “Cái này rất đơn giản , ta thường xuyên nhìn thấy thầy thuốc dùng biện pháp, không phải là truyền nước biển nhỏ giọt là được sao?” Nàng ha hả cười một tiếng, kết quả là nụ cười cứng đờ lại! Cái gì cùng cái gì? Cái này… tiêm thuốc vào huyết dịch, trong thời hiện đại là rất đơn giản, có điều vào thời cổ đại lại chính là chuyện đặc biệt khó khăn. Chết tiệt! Hoặc là nói, thời cổ đại căn bản là không có kỹ thuật y học này.
Chuyện phiền toái nữa là a Lạc chăm chú nhìn nàng, gắt gao chăm chú nhìn nàng! Vừa rồi nàng nói gì đó? Đơn giản? Nàng nói chuyện này rất đơn giản? Đây quả thực là rung động, rốt cuộc cái đó chỉ là một điểm đơn giản?
Trầm Tố Nhi vội vàng tránh né ánh mắt của A Lạc. Nàng nghĩ tới ánh mắt của hắn nhìn mình chăm chú thì lúng túng đến chết. Nàng biết vừa rồi nói tới chuyện không dùng được. Đích xác, chuyện giống như hắn hỏi trong thời hiện đại giải quyết thật là dễ dàng, nhưng đó là thuốc Tây! Tại thời cổ đại thì đào đâu ra Tây y đây? Cho nên chuyện truyền nước biển nhỏ từng giọt ở đây chỉ tồn tại trong lý luận, khẳng định là không thể thực hiện được.
“Tố Nhi, nàng nói cái này rất đơn giản, thật sự rất đơn giản sao?” Hắn biết, vừa rồi khẳng định không phải nàng nói bừa. Đến kẻ ngốc đều nghe ra, đó là nàng thật sự cho là một việc rất đơn giản, hình như cũng là rất bình thường, một chuyện rất tầm thường. Bởi vì hoàn toàn là nàng thuận miệng nói ra! “Chỉ là thầy thuốc? Thầy thuốc là cái gì? Y… là thần y đúng không? Đúng rồi, còn có truyền nước biển nhỏ giọt… là có ý gì?”
“Cái này… cái này…” Trầm Tố Nhi đau đầu, không biết phải giải thích như thế nào. Xong đời, thực sự giải thích rõ thì câu chuyện lại sẽ càng kỳ quái hơn. Nàng ngượng ngùng giải thích, “A Lạc, lời nói vừa rồi, ngươi coi như không nghe thấy. Cứ cho là ta thuận miệng nói một chút, ngươi chớ để ở trong lòng.”
“Như thế nào có khả năng không để ở trong lòng? Nàng gạt ta! Việc này rất quan trọng! Như thế nào có thể phủ nhận?” A Lạc gắt gao nắm chặt hai tay Tố Nhi có vẻ đặc biệt kích động. Tuấn dung cũng nghiêm túc căng thẳng, hình như đang bức thiết chờ đợi gì đó? Hơn nữa trong mắt vẫn còn hiện rõ sự căng thẳng và sợ hãi.
Tố Nhi kinh ngạc. Mắt phượng thật sự rất kinh ngạc nhìn hắn, chẳng bao lâu sau, nhìn thấy hắn rõ ràng căng thẳng như vậy, rõ ràng sợ hãi như vậy sao? Đúng vậy, nàng chưa từng thấy! Coi như đã thấy tâm tình không tốt của hắn, nó cũng kiêu ngạo, phẫn nộ mà lại lạnh lùng. Có lúc, vẫn còn buồn vui thất thường, tất cả đau thương và sợ hãi đều che giấu dưới lớp ngụy trang lạnh lùng. Không phải! Thật sự không phải! Một loại cảm giác này làm cho nàng cảm thấy thật sự không tốt! Tựa như có chuyện gì lớn đang phát sinh vậy! Nếu như là chuyện làm A Lạc căng thẳng đến nỗi phải hỏi nàng, còn nghĩ tới việc vừa rồi… Sơ Tuyết? ! Nàng căng thẳng! Nàng cũng sợ hãi! Trong lòng bắt đầu run rẩy…
Chỉ là nàng chưa kịp run thì A Lạc đã túm tay nàng kéo về hướng tới phòng chế thuốc Thái y viện.
Lúc này, Thôi thần y khẳng định là đang ở đó.
Quả nhiên, A Lạc kéo nàng tới, nhìn thấy Thôi thần y liền hỏi khởi đầu “Này! Ngươi có biết cái gì gọi là ‘nhỏ giọt truyền nước biển ‘ sao? Nghe nói đây là một biện pháp do người được gọi là thầy thuốc dùng. Có thể rót thuốc vào bên trong máu người .” Hắn dám khẳng định, vừa rồi tuyệt đối không phải nàng nói bừa! Cũng khẳng định phải biết ít nhiều chuyện gì đó, nhưng rồi lại không muốn nói ra. Nếu như là trước đây thì hắn sẽ không ép nàng nói ra, nhưng là hiện tại thì khác. Một câu vừa rồi kia quả thực là đã ột tia hy vọng vào lúc hắn sắp tuyệt vọng. Liền như trong đêm tối không tìm được phương hướng, mà nàng lại đột nhiên thắp sáng lên một ngọn đèn dầu. Nếu đã thấy được, làm thế nào mà hắn dễ dàng để cho ngọn đèn kia bị tắt?
“Chuyện này à? Ta chưa nghe nói qua!” Thôi thần y cũng hứng thú. Cứ nhìn thấy cảnh A Lạc tóm tay Tố Nhi liền lờ mờ đoán ra có chuyện gì đó? Chẳng lẽ là nàng lại nói điều gì đó mới mẻ ly kỳ? “Thái Hậu? Sao người lại tới đây?”
Hiện tại Mộ Dung Cảnh chính là Thái thượng hoàng nên gọi Tố Nhi là Thái Hậu cũng không kỳ quái. Có điều là A Lạc nghe thấy là lạ, Thái Hậu trẻ tuổi nhất trong sử sách Bắc Uyển. “Thần y, đừng gọi Thái Hậu nữa, gọi Tố Nhi đi, nghe cứ là lạ. Đúng rồi, vừa nãy Tố Nhi nói nàng có biện pháp. Ôi, nàng nói rất đơn giản, chính là về việc chúng ta đang nghĩ. Nàng nói rất đơn giản liền có thể làm được.”
“Đơn giản? Tố Nhi, người có biện pháp gì sao?” Mắt Thôi thần y cũng sáng ngời, đó là ánh sáng hy vọng.
“Ừ, nàng nói thường xuyên nhìn thấy thầy thuốc dùng biện pháp này, nói nhỏ giọt truyền nước biển liền có khả năng. Nhưng truyền nước biển là vật gì vậy?” A Lạc chính là không hiểu nàng đang nói đến vật gì sao? Như thế nào đột nhiên lại phát giác, từ miệng nàng thường xuyên sẽ nghe được những từ kỳ quái?
Thôi thần y cũng kỳ quái! Chính là lão cũng như A Lạc, không biết được.
Nhưng mà, đột nhiên lão nhớ ra chuyện gì. Lúc ấy, nàng cũng đã nói với lão những việc tương tự…
Trầm Tố Nhi liếc qua ánh mắt hai người bức thiết chăm chú nhìn mình như vậy, trong lòng liền áy náy. Nhìn hai người bọn họ khẳng định là đang phi thường hy vọng nàng sẽ nói ra khả năng giúp đỡ được chút gì không. Có điều là nàng hiểu rõ thật sự rất khó khăn, thứ mà nàng biết đến, coi như là không hiểu được y thuật thì cũng biết, nhưng tại cổ đại lại không có khả năng làm được. Đem những tri thức này tới đây thì cũng chỉ là lý luận xuông mà thôi.
Thôi thần y nhìn Tố Nhi mà nghi hoặc hỏi: “Liệu có phải người sẽ nói đó là do một vị lang trung giang hồ từng nói hay không?”
“Cái này… ” Tố Nhi ngượng ngùng cười cười, muốn che dấu quá khứ, hy vọng bọn họ đừng hỏi nhiều nữa mới phải. Bởi hiện tại chính nàng cũng không biết nên trả lời như thế nào. Còn suy nghĩ, hình như có điểm khó khăn.
Lúc này, A Lạc chen vào mà hỏi thẳng: “Lang trung giang hồ gì vậy? Còn có chuyện gì mà ta không biết đến sao?” Nghe những lời này, hắn lại thêm tò mò. Còn có chuyện gì sao?
“Trước kia, nàng nói qua về vấn đề thần kinh não, chính là linh hồn và tư tưởng con người lại tách ra cùng thân thể. Cái này trong sách thuốc không có ghi chép gì, rất không dễ dàng nói ra. Nàng nói là đích xác tồn tại. Chỉ là nói đại não người ta vẫn còn ở trong tình trạng tỉnh táo, nhưng thân thể lại ngủ say.” Thôi thần y giải thích.
Tố Nhi lại quẫn, lúc ấy chính mình nói rõ ràng như vậy sao? Ra vẻ là không có đi, nàng cũng không còn nhớ lắm, dù sao cũng là chuyện đã lâu rồi. Thôi thần y mà không đề cập tới thì hẳn là nàng đều quên phắt! Chỉ là việc này lại gợi đến chuyện kia, thật không dễ dàng nói. Nếu như lại đẩy chuyện này lên đầu vị lang trung nào đó thì có phải quá thần kì hay không?
Hình như cũng chỉ có một cách nói, nàng vừa định gật đầu nói vâng. Không ngờ, đúng lúc này thì A Lạc lại đột nhiên lên tiếng, cũng đầy hoài nghi mà nói: “Hẳn không phải là lang trung rồi. Tố Nhi vừa rồi nói, nàng thường xuyên thấy thầy thuốc dùng biện pháp này, hẳn là dùng một biện pháp cứu người này. Vì thường xuyên thấy thì không có khả năng là vị lang trung đi ngang qua gì cả. Hơn nữa, nàng không nói lang trung, không nói trượng phu, tại sao lại nói về thầy thuốc? Thầy thuốc hiển nhiên là thầy thuốc.”
Trầm Tố Nhi nghe xong mà muốn thổ huyết! Là đại thổ đặc thổ gì gì đó nữa chứ. A Lạc, ngươi có thể không nên rất thông minh hay không ? Quẫn chết mất thôi! Hắn phân tích thành như vậy, làm nàng vừa định đưa ra lời nói dối đành phải nuốt toàn bộ trở lại trong bụng. Nhưng mà lần này đây phải nói như thế nào? Làm thế nào mà lấp liếm những lời nói dối đây?
Thôi thần y nhìn Tố Nhi, có thâm ý khác.
Mà A Lạc nhìn nàng chằm chằm, đang chờ nàng nói ra câu chuyện.
Trời ạ trời ạ! Trầm Tố Nhi hận không thể tìm một cái lỗ nẻ để chui. Không phải nàng không muốn nói, mà là nàng biết cho dù nói cũng vô dụng! Đó là Tây y, y thuật phương Tây đó. Nói ra thì bọn họ, những vị trung y này có thể hiểu không? Hơn nữa, không có dụng cụ, không có thuốc Tây, nàng có nói thì bọn họ cũng không hiểu, càng đừng nói đến sẽ dùng được điều gì.