Hoàng Thượng Phát Điên Lấy Một Hoàng Hậu Không Tranh Sủng


Bởi vì nháo một hồi, Mộ Dung Cảnh hủy bỏ đi Thiên Thọ Cung thỉnh an.
Trầm Tố Nhi cơn buồn ngủ chạy xa trăm dặm rồi, âm thầm lau đi mồ hôi lạnh chảy ròng ròng.
Hoàng đế quả nhiên là hoàng đế, trên người rất có khí thế, thật sự ko nên chạm đến, kể cả nàng là người một ngàn năm sau, cũng không khỏi cảm khái một chút. Uh, truy lại căn nguyên, phỏng chừng là từ bé đã năm giữ quyền sinh sát trong tay đây mà. Cao cao tại thượng đích nếu đổi lại là nàng, từ nhỏ cũng bị dưỡng thành tính này đi, rõ ràng trời cắt ngang giấc mộng của nàng mà.
Tiểu Dong thấy Hoàng Thượng đi ra ngoài, vội vội vàng vàng chạy vào trong, lo lắng xem xét trên người Trầm Tố Nhi từ trái qua phải từ trên xuống dưới, vội hỏi: “Tiểu thư, Hoàng Thượng có đối xử tệ với người hay ko a?”
“Ách,…… Không.” Trầm Tố Nhi tự giễu lãnh đạm cười, vừa rồi nói không sợ là gạt người, sau đó, phát hiện lòng bàn tay đầy mồ hôi. “An tâm đi, tiểu thư nhà ngươi vẫn đang nhàn nhã lắm đây.”
Trầm Tố Nhi thay đổi quần áo màu sắc, quần áo này là mang từ phủ Thành chủ tới đây. Quần áo trong cung này hoa lệ tuyệt diễm, thật sự còn cách thẩm mỹ của nàng quá xa, mặc trên người cứ thấy lạ lạ ko được tự nhiên.
“Nương nương, như thế nào lại ko để ý trang phục của mình thế này? Nói không chừng Hoàng Thượng sẽ hồi tâm chuyển ý a.” Tiểu Xuân Nhi bất bình, nương nương nhà mình thật sự rất đẹp, nếu ăn mặc cẩn thận, khẳng định sẽ không kém Tiếu quý phi đâu.
Trầm Tố Nhi bất đắc dĩ nhếch khóe miệng.
Nàng hận ko cách xa xa Hoàng đế ra, làm sao lại chú ý ăn mặc để hắn hồi tâm chuyển ý chứ?
“Long ân của Hoàng thượng, nương nương nhà ngươi là ko có phúc phận đưởng hưởng.” Trầm Tố Nhi đứng lên, hướng phòng ăn bước tới, nhớ không lầm lúc này đồ ăn sáng hẳn đã chuẩn bị xong rồi, bị Mộ Dung Cảnh doạ một trận làm tế bào não chết đi ko ít, phải nhiều ăn thật nhiều bồi bổ mới được.
Ăn no, Trầm Tố Nhi giống mọi hôm, sai người đem ghế bành ngồi dưới bóng râm nghỉ ngơi.
Mới vừa rời giường, vừa muốn nghỉ ngơi, mấy nô tài thật ko rõ chủ tử nhà mình nghĩ gì nữa. Mấy nô tài đều tản ra, ra vẻ bận bịu, chỉ còn lại một mình Tiểu Dong cùng Trầm Tố Nhi hóng mát.
“Tiểu thư, ngài…… Không buồn bã sao?” Tiểu Dong tưởng tượng nàng sẽ mặt mày ủ ê chứ.
“Ôi chao? Ta làm sao mà phải khổ sở?”
“Ngươi là Hoàng Hậu a!”
“Ha ha, ta biết mình là Hoàng Hậu, còn cần ngươi nhắc nhở sao?” Trầm Tố Nhi trừng mắt nhìn, cười ha hả, cố ý xuyên tạc ý tứ Tiểu Dong. “Tiểu Dong, đừng nhăn mặt như thế, mau già lắm đó nga.”
“Ta là thay tiểu thư sốt ruột đấy!”Tiểu Dong chỉ hận là rèn sắt ko thành thép, buồn bực trong lòng bao lâu cuối cùng cũng lộ ra, nói, “Hoàng Thượng khó khăn lắm mới đến đây được một lần, ngài lại làm hắn tức giận bỏ đi. Sao lại ko tranh thủ lấy lòng Hoàng Thượng chứ? Ta nói chuyện với mấy cung nữ, cũng nghe được ít chuyện trong cung. Nghe nói, Hoàng Thượng đã phế đi một Hoàng Hậu, hiện giờ người đó đang ở lãnh cung rất thê thảm. Tiểu thư cứ diễn cái bộ dáng này, tương lai nhỡ đâu cũng bị phế đi a? Đến lúc đó biết làm sao? Lại không có một ai có thể giúp ngài.”
Trầm Tố Nhi liếc Tiểu Dong, giơ lên một ngón tay, búng vào giữa trán: “Nha đầu ngốc, ha ha! Trời xanh mây trắng, cảnh đẹp trước mắt, sao cứ sốt ruột thế làm gì nhỉ?”
“Ta rất là nóng vội đây, tiểu thư bộ dạng xinh đẹp như vậy, vì cái gì Hoàng Thượng lại không thích?” Nàng u oán nhìn Trầm Tố Nhi.
“Hoàng cung ba ngàn giai nhân, thiên hạ mỹ nữ đều ở đây, tiểu thư nhà ngươi…… Uh, phỏng chừng ở chỗ này sắc đẹp, cũng thuộc loại bình thường ko có gì đáng nói thôi.” Nói xong, Trầm Tố Nhi rất đắc ý, tự cảm thấy mình phi thường tốt đẹp, có thể nói ra những lời khiêm tốn thế này, hắc hắc, hoàng cung chắc chẳng có mấy người đâu. (*độ tự sướng cao quá a*)
“Làm gì có! Ta cảm thấy tiểu thư là xinh đẹp nhất!”
“Nha đầu ngốc, ta cũng cảm thấy cả hậu cung ngươi xinh đẹp nhất.”
“Ơ kìa! Ngài trừ bỏ nói lung tung, thì chỉ thích trêu đùa người khác.” Tiểu Dong xấu hổ hờn dỗi Trầm Tố Nhi một chút, mặc dù giả vờ tức giận, nhưng trong lòng vẫn là vui sướng, dù sao nữ nhân bao giờ cũng thích được người khác khen đẹp?
“Khụ khụ……”
Bỗng nhiên xuất hiện hai tiếng ho nhẹ truyền tới tai Trầm Tố Nhi cùng Tiểu Dong, quay đầu lại nhìn chỗ phát ra âm thanh, không khỏi giật mình! Chưa cần nhìn đã thấy thắc mắc, nơi này bình thường sâu trong tẩm cung, như thế nào lại đột nhiên truyền đến tiếng mỹ nhân ho nhẹ?
Lúc này, cách đó không xa, hai mỹ nhân cùng nhau bước uyển chuyển dịu dàng nho nhã, cùng nhau tiến đến.
Phía sau có năm cung nữ cùng ba tiểu thái giám theo sau.
Ko cần phải nghĩ, đem theo một đống nô tài thế này là để dương oai diễu võ đây mà.
Cũng ngẫm lại, phong cách khi xuất môn của Hoàng Hậu, dùng hết tài nguyên vốn có cũng chỉ có tám nô tài.
Trầm Tố Nhi liếc mắt một cái lập tức nhận ra, hơi bước lên phía trước ánh hào quang diễm lệ bắn ra bốn phía, phong tư thướt tha yểu điệu (*đồ ẻo lả*) trước đã từng gặp mặt tại Tảo yến, Tiếu quý phi. Nàng có thể làm Trầm Tố Nhi nhớ kỹ, cũng coi như là có phúc khí rồi.
Quý nhân còn lại Trầm Tố Nhi là lần đầu tiên nhìn thấy, quần áo so với Tiếu quý phi thì mộc mạc hơn rất nhiều rồi, cảm giác cũng có chỗ thua kém hơn một chút, có vẻ yếu đuối mỏng manh như bị bệnh.
Nàng mặc dù nhìn nàng ta như một lá cây xanh bên cạnh đoá hoa rực rỡ Tiếu quý phi, nhưng bằng thẩm mĩ vượt ngàn năm của Trầm Tố Nhi, loại này chính là mỹ nhân thanh thuần như Lâm Đại Ngọc, đúng là loại ưa thích điển hình của nam nhân.
Tiếu quý phi đi tới trước mặt Trầm Tố Nhi, lấy ánh mắt ngang hàng nhìn nàng, cũng không tuân theo lễ tiết hành lễ với nàng.
Mỹ nhân còn lại lại tới trước chào hỏi, cười yếu ớt hướng Trầm Tố Nhi hành lễ, ôn nhu như gió thổi, tiếng nói cũng động lòng người: “Hoàng Hậu nương nương cát tường, ta Lâm Ngọc Nhi tới đây thỉnh an ngài. Thời gian trước thân thể ko khoẻ nên chưa đến bái phỏng, thỉnh ngài ko trách tội.”
Nghe kiểu nói chuyện cùng ngữ khí, cũng có thể đoán được xuất thân từ nhà dòng dõi có học.
Lâm Ngọc Nhi? Lâm Đại Ngọc?! Chỉ khác có một chữ, thật đáng tiếc a.
Đương nhiên, thấy người ta khuôn mặt tươi cười chào đón, Trầm Tố Nhi cũng sẽ không trưng ra vẻ mặt lạnh băng, ôn hòa hướng Lâm Ngọc Nhi thản nhiên cười, cũng nói tới vài câu khách sáo. Mà Lâm mỹ nhân cứ như sợ phạm phải cố kị, nói vài câu rồi lặng lẽ lui xuống, làm cho Tiếu quý phi nổi bật lên, hiển nhiên thấy bình thường toàn bị Tiếu quý phi bắt nạt rồi, làm một phi tử bị giật dây.
Tiếu quý phi vừa rồi bước tới thong dong, thần thái có vẻ càng lúc càng kiêu ngạo.
Nguyên nhân– Trầm Tố Nhi thất lễ với nàng rồi.
Ở trong cung ngoại trừ Hoàng Thượng, Hoàng Thái Hậu ra, bất luận kẻ nào thấy nàng thì tất sẽ cung kính, hoặc nhường nhịn vài ba phần.
Nghe nói phụ thân Tiếu quý phi là Tể tướng, ca ca là Trấn quốc Đại tướng quân, tỷ phu là Binh bộ thượng thư, muội phu là Tân khoa Trạng Nguyên. Thế lực hậu thuẫn mạnh mẽ, nữ nhân được như thế trong cung chỉ đếm trên đầu ngón tay, ai dám trêu chọc chứ? Người nào mà ko e ngại?
Trong cung có quy tắc, Hoàng Hậu danh nghĩa đứng đầu hậu cung, nhưng trên thực tế Tiếu quý phi lại giống nữ chủ nhân hậu cung hơn.
Nhưng mà, Tiếu quý phi đứng trước mặt Trầm Tố Nhi hồi lâu, Trầm Tố Nhi chẳng những không đứng dậy nghênh tiếp, cũng không phân phó nô tài tiếp đón. Nhìn nhìn người trước mắt, Trầm Tố Nhi căn bản là khiêu khích uy nghiêm của Tiếu quý phi lâu nay ở hậu cung.
Khác với Trầm Tố Nhi, Tiểu Dong nhìn sắc mặt, sớm đã cuống quít cúi đầu hành lễ, lui sang một bên.
Trầm Tố Nhi liếc mắt thấy bộ dạng thấp kém của Tiểu Dong, có chút mắc cười. Nghĩ thầm: Nha đầu kia bình thường ở trước mặt ta kiêu ngạo là thế, như thế nào lại lập tức biến thành con cừu non thế này? Bất quá làm rất tốt, nếu có người lợi hại đụng chạm tới mình, có thể tránh liền tránh, không thể tránh liền—hôn mê luôn, ko phải ta đang thế sao?!
Hậu tri hậu giác, Trầm Tố Nhi giờ mới hiểu được địa vị của mình, mới nhớ lại từ lúc mình đến cổ đại, ko có quan niệm người ngang hàng, chỉ có địa vị tôn quý, nếu ko có hậu thuẫn, thì vẫn là một con kiến trên tay bị người ta bóp nát.
Lúc này nàng mới phát giác, hoá ra mình so với Tiểu Dong còn kém hơn.
Lần này lại phiền toái rồi, nhìn nhìn Tiếu quý phi kia đấy mắt rực lên ngọn lửa, nàng phải làm thế nào mới dập tắt được đây? Nan giải a! Lại nhìn nàng ta vẻ mặt lạnh như băng, ngạo nghễ nâng cằm, thật đúng là rất vênh váo hống hách, còn kém chút nữa là giống bát phụ chửi bới ầm ĩ giữa phố.
Trầm Tố Nhi có thể đoán được mình với nàng ta chắc chắn dây dưa ko dứt, có khi còn dẫn đến cung đấu ko chừng?
Nhớ lại hồi ở thế kỷ 21, tình hình lúc này các tiểu thuyết viết nhiều lắm rồi.
Tiểu thuyết là dựa trên cuộc sống, ôi! Thượng đế, hiện tại ai cũng thấy ta đang ở thế yếu! Ô ô…… Tiếp theo, ko phải ta sẽ bị gian phi khi dễ chứ? Ai là chân mệnh thiên tử của ta? Hắn có tới cứu ta ko? Bình thường đều bắt đầu chuyện tình từ diễn tiến này mà.
Trầm Tố Nhi mơ màng đưa con ngươi bi thảm ngước nhìn lên trời, trong đầu tưởng tượng mình bị ngược các thể loại, khóc lóc ròng ròng, chết đi sống lại, sau đó, nam nhân yêu dấu đột nhiên xuất hiện, tức giận giáo huấn nữ nhân trước mắt, tốt nhất tát nàng ta một cái bạt tai, cảm giác thật hoàn mỹ……
Nàng ta đang YY, hoàn toàn không lưu ý Tiếu quý phi đang nói chuyện với nàng, thanh âm ko to, vẻ mặt tạm coi như ôn hoà, phỏng chừng tạm thời không muốn làm căng với nàng.
Phút chốc–
“Đúng là đồ cổ! Thật ko có lòng tự trọng……” Trầm Tố Nhi khinh bỉ mắng chính mình một tiếng, lại lấy danh nghĩ lão công tới YY? Xem ra vốn đã lâu ko có ai yêu, thực con bà nó ghê tởm……
“Ngươi nói cái gì?!” Tiếu quý phi thất thố rống lên âm thanh cực cao, khuôn mặt xinh đẹp vặn vẹo, đôi mi thanh tú bật thẳng tắp!
Dừng một chút, Tiếu quý phi thấy Trầm Tố Nhi vẻ mặt mơ màng, đôi mắt đẹp càng tăng thêm lửa giận, nhìn chằm chằm nàng giống như sắp ăn tươi nuốt sống. Lạnh lùng nói: “Hoàng Hậu, ta không trách ngươi tiếp đón không chu toàn, hảo tâm đến thỉnh an ngươi, cư nhiên dám trước mặt mọi người nhục mạ ta?! Hừ, chúng ta đi!”
Tiếu quý phi phẫn nộ phất tay áo một cái, hừ lạnh một tiếng hầm hầm rời đi.
Lâm Ngọc Nhi có vẻ lo lắng nhìn Trầm Tố Nhi một cái, môi đỏ mọng di chuyển, nghĩ muốn nói gì đó lại ko nói ra, thở dài một tiếng cũng rời đi.
Mấy nô tài cuống quýt chạy theo, so với lúc đến càng nơm nớp lo sợ hơn.
Trước một khắc đình viện còn náo nhiệt, giờ đã khôi phục lại sự an tĩnh.
Trầm Tố Nhi nghi hoặc sờ sờ mũi, hoàn toàn như lạc vào trong sương mù, chưa hiểu ra là đã xảy ra chuyện gì? Quay đầu lại hỏi Tiểu Dong, đã thấy nàng ta vẻ mặt trắng bệch, “Ngươi làm sao vậy? Có phải bị bệnh hay ko, sắc mặt rất trắng……”
Tiểu Dong ngất xỉu mất, khóc ko thành tiếng, trời ạ, tiểu thư nhà nàng vừa nói cái gì? Tốt xấu gì người ta cũng là quý phi, nương nương lại chửi bới lung tung– thảm thảm, biết làm sao bây giờ?
“Tiểu thư, sao vừa mở miệng đã mắng người thế?!” Chỉ trích, trắng trợn.
Trầm Tố Nhi vô tội nghiêng đầu nhìn về phía Tiểu Dong: “Ta đâu có đâu?” như lạc trong mê cung, phủ nhận! Một chút cũng không nhớ rõ mình mắng người lúc nào. Mắt tròn xoe như mắt cá, đáng tiếc Tiểu Dong không có tâm tư tán thưởng.
“Tiểu thư còn chối nữa? Vừa rồi cái kia…… Quý phi nương nương lời lẽ tốt đẹp mời ngài tham gia sinh thần yến (*tiệc sinh nhật a*), ngài không nghĩ ngợi đã cự tuyệt, như thế nào lại mắng người ta là đồ cũ…… lại còn ko có, ko có lòng tự trọng?!”
“Ta…… có nói sao?” Hiểu lầm a, chỉ là hiểu lầm!
Trầm Tố Nhi lắc lắc đầu. A…… Vừa nãy đang mắng chính mình, hình như có nghe được nữ nhân kia nói mấy câu, lúc ấy đang hồn bay lên mây. Đã gây ra hiểu lầm rồi, bây giờ hối hận cũng ko còn kịp nữa. Hơn nữa không thể giải thích, giờ giải thích lại càng thêm hiểu lầm.
Ngất một ngày, điên cuồng hôn mê……
Vấn đề mấu chốt, phải giữ bằng được cái mạng nhỏ này, đầu trên cao di chuyển nghĩ đến một việc trọng yếu, vì thế nói: “Không cần sợ, dù sao a…… Chỉ cần không bước ra khỏi Phượng cung sẽ bình an vô sự.” Quyết định, ba năm ko xuất môn. Hoàng đế lời vàng ngọc đã đáp ứng, chắc là sẽ ko sao.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui