Hoàng Thượng Phát Điên Lấy Một Hoàng Hậu Không Tranh Sủng


Thứ hấp dẫn Trầm Tố Nhi không phải này là cửa tiệm cao cao trưng bày đầy phỉ thuý chân bảo.
Mấy thứ đồ này, trong phòng bày biện nhiều lắm, nhìn mãi chán rồi.
Mà những đồ vật nhỏ do người dân thủ công chế tạo, toàn bộ nàng đều chưa thấy qua, làm nàng yêu thích ko buông nổi.
Dần dần, Trầm Tố Nhi cũng phát giác ra một vấn đề.
Có vẻ mình đi ra đường làm người khác chú ý rồi.
Mười nam nhân đi qua, có chín người quay cong cả đầu nhìn chằm chằm nàng, duy chỉ có một người ko nhìn, là vì đang bế một hài tử trên tay.
Tự dưng cảm thấy thật xấu hổ.
Mặc dù bộ dạng cũng tạm được, cũng ko gọi là xinh đẹp, nhưng thấy lạ, nàng ở thế kỷ 21 truyền thông phát triển, nàng từ nhỏ đã xem qua rất nhiều mỹ nữ nhân tạo, thẩm mĩ so với người cổ đại ko thể đánh đồng được.
Vì vậy–
Nàng lập tức rẽ vào một phùng điếm (*tiệm may quần áo í*). Khi trở ra, đã thành một công tử phong độ nhanh nhẹn—chỉ là vẻ mặt mang theo một chút suy sụp tinh thần, đôi đồng tử đen nhánh luôn vô thần giờ chỉ còn mở ra hai phần ba.
“A, lúc xuyên qua, nếu xuyên vào lúc đang mặc quần áo nam nhân thì thật tốt, như vậy sẽ không phải……” lập gia đình, rất phiền toái. Lấy một tên hoàng đế lại càng phiền toái! Lắc đầu cảm thán, ra cửa hơi thất thần, một tiếng vang lên, bị đụng rồi.
Trầm Tố Nhi vô tâm ko hề chuẩn bị gì hết, đương nhiên bị đâm liền té oạch, cái mông đẹp đẽ của nàng cùng mặt đất tiếp xúc đến là thân mật. Mà người đụng vào nàng lại nhìn ra xa xa, giống như đang tìm ai đó, bởi vì đầu hướng thẳng ngang, không hướng nhìn xuống– Trầm Tố Nhi đã nhận ra, đụng vào nàng, mà hắn cũng ko liếc nàng lấy một cái.
Xong rồi! Thay nam trang, liền biến thành vô hình sao?
Người nọ vội vã đi về phía trước.
Trầm Tố Nhi không các cách nào, mình đúng là xui xẻo mà, tự động đứng dậy luôn đi. Hồi tưởng ở 21 thế kỷ, có người va chạm nhỏ trên đường, liền khóc thét lên giả chết, da mày dày thì còn đòi cả phí bồi thường.
Nàng không quen bát phụ mắng phố (*đàn bà chanh chua chửi đổng giữa phố*), mồm đang khô, ko muốn tốn nước bọt đi……
Vừa mới đứng lên, bước một bước, đến bước thứ hai nàng liền ngừng lại, vẻ mặt là lạ, chậm rãi quay đầu lại nhìn bước chân mình– giống như giẫm nát vụn cái gì rồi?! Nàng chậm rãi dời chân, có điểm sợ hãi cúi xuống nhìn chân mình, đại quẫn (*chết rồi*)! Là một bộ diêu (*cái trâm cài đầu có tua rua í*) khảm ngọc tinh xảo có vẻ rất đắt tiền.
Đây là đồ mà nữ nhân thích nhất cắm ở trên đầu, vừa mới ra đến đường, là đã lôi kéo đến chuyện phiền toái rồi……
Ngất mất, giẫm nát đồ người ta, còn nghĩ cái gì nữa a?
“Oh oh, ta vốn chỉ là đi ngang qua, cái gì cũng không thấy…… Càng không giẫm lên vật gì. Ha ha!”Trầm Tố Nhi cười khan, cười thật cứng ngắc. Rất nhanh, nàng thẳng lưng tiếp tục cất bước phía trước–
Hi sinh rồi! Thật sự là hi sinh rồi! Chưa bước được hai bước, vừa mới bước được bước rưỡi thôi, còn một chân vẫn dừng ở giữa ko trung đã bị người ta kéo giật áo lại.
“Này! Hay thật, ngươi dĩ nhiên dám giẫm nát trâm của ta?!” Một soái ca cất tiếng nói mang theo vài phần giận dữ, ở phía sau Trầm Tố Nhi hét rống lên. Nếu không phải bởi vì phẫn nộ, thanh âm này chắc chắn là dễ nghe.
Trầm Tố Nhi không quay đầu lại, nhìn đời bằng nửa con mắt: Phiền toái a phiền toái, ta bao giờ cũng muốn tránh xa ra, thế nào phiền toái lại ko buông tha ta chứ?
Nàng khoé miệng kéo ra, lộ ra một cái cười giả lả, tự nhận là phi thường thân thiện quay đầu lại, ôn hòa hỏi: “Vị công tử này đang nói cái gì vậy? Ta vẫn ko rõ a.” Người trước mặt quần áo gọn gàng chỉnh tề, dung mạo khí phách, rất trẻ tuổi, ước chừng mỹ nam tử này tầm mười bảy mười tám tuổi, chỉ là trên mặt mang theo vẻ ngây thơ cùng lãnh lệ, hình như có cảm giác quen quen a?
Đầu miễn cưỡng xoay xoay một chút, ngây ngốc vài giây, ngất luôn! Vừa rồi ko phải chính người này đụng phải mình sao? Khó trách cảm thấy nhìn quen mắt, hoá ra là hơn mười giây trước vừa lườm hắn xong.
Lúc này, mỹ nam tử nhặt lên cái trâm đã bị nát, trong mắt như có tia đau lòng, cảm xúc không khống chế được, bá đạo gào lên: “Chết tiệt! Dám phá hư đồ…… đồ của ta thì phải bồi thường, còn muốn nói nhiều!” Mĩ nam tử cắn răng muốn mắng người, lại hình như ko thể nghĩ ra được từ nào thô tục, đại khái không quen chửi.
Gì chứ! Nàng bị mắng, từ lúc đi tới cổ đại lần đầu tiên gặp phải loại này.
Đụng phải nàng còn ko xin lỗi, còn đem đồ vật vứt dưới chân nàng, liên quan cái rắm gì đến nàng?
Việc giẫm nát cũng là ngoài ý muốn a!
Chỉ là–
Lý trí nói cho nàng biết không thể phát hỏa.
Xem xét thời thế– mình giống như con gà con níu chặt áo người ta.
Đừng thấy tiểu soái ca trước mặt vẫn trắng nõn non nớt, còn cao hơn cả nàng, đặc biệt là khí thế hừng hực, nhìn một cái cũng làm nàng run lên!ps: Không phải là nàng không nghĩ tới việc trêu chọc, mà là nàng không có hứng thú trêu chọc người ta, ôi…… Sao trời lại sinh tính cách nàng dễ mềm lòng, tính cách ôn hòa thế này?( Người nào đó đang tự kỉ……)
“Hôm nay đúng là xui xẻo, người muốn theo thì đã đi mất, đồ muốn tặng lại bị giẫm nát. Khi hồi kinh thì biết tặng cái gì a? Chết mất thôi. Cái trâm này là số lượng có hạn, nghe nói cả nước chỉ có ba cái. Xong đời rồi xong đời rồi, toàn bộ phải trách tên tiểu tử này……” Nghiến răng nghiến lợi, càng nói càng hận.
Mỹ nam tử càng nghĩ càng ko chịu được đem đổ hết tức giận lên người Trầm Tố Nhi.
Trầm Tố Nhi khổ sở, gặp phải vô lại rồi? Đầu xiêu vẹo, còn nghĩ cái gì nữa chứ?
“Này?! Ngươi vừa rồi là người đánh ngã ta? Hả hả hả…… Cái trâm kia là ngươi vứt dưới chân ta? Ngất mất ngất mất, ông trời à, đây là lỗi của ta sao? Như thế nào lại cảm thấy mình một chút cũng ko sai.” Giả vờ ngây ngốc hả, kỳ thật là nàng muốn nhắc nhở: Soái ca, việc này ngươi cũng có chỗ sai.
“Ngươi–” Vẻ mặt mĩ nam âm hiểm lắng xuống.
Thoáng cái đã sinh ra vài phần uy nghiêm, vài phần quý khí, vài phần lãnh lệ.
Trầm Tố Nhi ko sợ hãi ko hoảng hốt, liếc mắt một cái liền giật lại áo mình, bình tĩnh nói: “Vị công tử này, cái kia…… Cái kia…… Có chuyện gì từ từ rồi nói, có thể buông quần áo ta ra trước được hay ko?” Ko việc gì phải lo lắng, bồi thường tiền đi, cứ dùng tiền giải quyết là đơn giản nhất.
Hắn như vừa mới nhớ ra, ko cam tâm buông lỏng tay ra.
Trầm Tố Nhi nhìn rồi lại nhìn cái trâm bị nát trong tay mĩ nam tử. Hỏi: “Đồ vật này giá bao nhiêu tiền a, ta mua lại. Cho một cái giá đi.” Tiền là vạn năng đó.
Mua lại?!
Hắn như nghe được câu nói kỳ quái.
Ánh mắt dò xét quét qua người Trầm Tố Nhi một lượt. Từ trên xuống dưới, từ dưới lên trên.
Muốn xem xuất thân địa vị một người, có thể từ quần áo mặc trên người và hành vi cử chỉ mà có thể đoán được ra đại khái.
Bất quá, hiện tại trên người Trầm Tố Nhi là loại quần áo phổ biến, phỏng chừng đã bị mỹ nam kia nhìn khinh bỉ, giống cố ý làm khó, mĩ nam tử liền thuận miệng đưa ra một giá trên trời: “Mười vạn lượng.”
Mười vạn lượng, ko nói tới người phú quý, chỉ là người có tiền đều ko chấp nhận cái giá trên trời này.
Thử hỏi, dân chúng bình thường làm cả năm trời mới được mười mấy lượng bạc, thì biết bao giờ mới đủ mười vạn lượng?
Phải làm mấy ngàn năm may ra mới đủ?
Hắn thấy Trầm Tố Nhi đúng là kẻ ko có tiền.
Chính là đang chờ nàng xấu hổ.
“Được.”Trầm Tố Nhi đáp ứng rất sảng khoái, một chữ ngắn gọn nói luôn.
“???!!”
Không nói tiếp? Không chút nghĩ ngợi?!
Mỹ nam tử mắt mở to, trên mặt giống như viết: Người là kẻ điên à? Có nghe mình vừa nói gì ko đấy?
“Ta nói mười vạn lượng! Ngươi có nghe rõ hay ko?” Nghi ngờ hỏi lại.
“Uh, mười vạn lượng.” Nàng nói như thể là mười lạng vậy, không chút xem trọng.
“Ta nói là hoàng kim!” Mỹ nam tử không hiểu sao tức giận.
“Ờ, hoàng kim.” Hai tròng mắt Trầm Tố Nhi vẫn là vô tình, nhìn không ra một chút băn khoăn. Bạc trắng với hoàng kim, giống như không khác nhau mấy, mấy việc chênh lệch giá cả này nàng cũng chẳng quan tâm, nói xong hai mắt cũng chẳng chớp cái nào.
Mười vạn lượng hoàng kim, trời ơi là rời, chính là hắn đường đường là Bắc Uyển quốc Tam Vương gia cũng không tùy tiện vứt đi thế. Ít nhất khi nghe yêu cầu vô lý như thế, người bình thường chắc hẳn sẽ cự tuyệt? Hoặc là nghi ngờ? Tức giận? Phẫn nộ?! Hoặc làm ầm ĩ lên đòi bồi thường lại?
Mỹ nam tử lửa giận hừng hực nổi lên!
Chỉ là người khác tức giận, nhưng không làm cho nàng có cảm giác nguy hiểm. Trầm Tố Nhi nhìn giống như lão bản tức giận mắng người làm công vậy, tức giận mắng người, cũng bình thường mà, ít nhất cũng ko liên quan tới vấn đề an toàn cá nhân là được.
Nghĩ đến mỹ nam tử kia tức giận thật là khổ, bởi vì Trầm Tố Nhi đối với tiền bạc ở cổ đại ko có chút khái niệm, làm sao coi mười vạn lượng là vấn đề? Việc đáng lo ko phải là tiền bồi thường, mà là căn bản nàng cũng ko biết mười vạn lượng kia đến toàn bộ kim khố của lão cha Thành chủ cũng ko đủ.
Nàng cảm giác Thành chủ kia rất có tiền, lấy mười vạn lượng hoàng kim đi ra hẳn là không có vấn đề.
Nỗi lo lắng của nàng đã ngưng xuống.
Trước mắt nàng thấy rất là kỳ quái, tiểu soái ca hình như so với lúc trước càng tức giận hơn? Ánh mắt cực kỳ hung hăng như sắp giết người, có điểm giống như uống nhầm thuốc. Hắn bảo bao nhiêu tiền, nàng cũng đưa ra bấy nhiêu tiền, còn cái gì ko hài lòng chứ?
Về điểm này, Trầm Tố Nhi có một chút hiếu kỳ, bất quá cũng ko muốn hỏi ra.
Sau một lúc lâu, nhìn thấy Trầm Tố Nhi đứng im bất động, không đau không ngứa,
“Ngươi–” Mỹ nam tử thiếu chút nữa tức chết. Mím môi, nghi hoặc đánh giá Trầm Tố Nhi một lần nữa.
Ánh mắt nhìn Trầm Tố Nhi cũng ko có ý tứ, không có cách nào, dù sao cũng là một mỹ nam tử– mặc dù nam tử này chẳng biết có bị đoạn tụ, thật là làm người khác dễ liên tưởng mà…… Ách, người ta có phải là đã nhìn trúng ta rồi? Mồ hôi chảy ròng ròng, ta dù sao cũng ko muốn nam x nam nha!
Mặc dù phiền toái vẫn còn đấy, nàng cũng ko quên mình là nữ phẫn nam trang.
“Đưa tiền, ngay lập tức, ko đưa tiền ra ngay ta lập tức chặt đứt chân ngươi.” Khuôn mặt tuấn tú của hắn đe doạ, một chút cũng ko giống như đang giả bộ, lòng chắc chắn nàng ko có tiền.
Một hồi sau, Trầm Tố Nhi vẫn không đáp lời, đôi tay nhỏ bé sờ sờ trên người mình, đưa ra một túi nhỏ thêu hoa mẫu đơn, nặng trịch, lúc ra ngoài, ngoại trừ mấy khối bạc, nàng còn đem theo mấy lá vàng. Còn có một viên dạ minh châu, không tính toán toàn bộ đều đưa ỹ nam tử. “Trên người ta chỉ có bây nhiêu, ngươi tạm lấy trước. Về nhà lấy cho ngươi–”
Nàng không tiếp tục nói nữa, không cẩn thận nâng mắt lên, đụng phải một đôi mắt đẹp bừng bừng lửa giận! Thật đúng là khó hiểu, đưa tiền lại còn tức giận?! Này này này! Tiểu mỹ nam đầu ngươi có phải có vấn đề hay ko?! Nghĩ ko chừng, phá hỏng đồ của hắn, hắn muốn ta lấy thân báo đáp chắc?
……
Mấy hình ảnh GV bay bay qua đầu nàng, sức tưởng tượng của nữ nhân này thật đúng là quá phong phú, thật sự, nàng cũng ko để ý trâu già gặm cỏ non! Chỉ là nàng đang một thân nam trang, lấy thân mình báo đáp có được hay không? Nếu hai người chơi đùa lửa nhiệt ngút trời, lúc trên giường biết nàng ko phải nam nhân có khi một chưởng làm nàng chết tươi a?
Đúng là vấn đề a……
Nàng trong lòng nghĩ thế, nhưng biểu tình trên mặt vẫn bình tĩnh như cũ, bởi vì hồn vía đang ở trên mây nên ánh mắt rất mơ màng, ko nhìn thấy gì trước mặt, tự nhiên cũng lạnh nhạt giống như ko có biểu tình gì với mỹ nam tử.
Thật là đau khổ, nếu nàng biết ánh mắt của mình là nguyên nhân chính chọc giận mỹ nam tử, thì đại khái nàng sẽ lập tức biến nhỏ bé, rất sợ hãi, vô sỉ mà cầu xin tha thứ, ngẫu nhiên khóc vài câu cho hợp với hoàn cảnh.
Vẻ mặt Trầm Tố Nhi như bất cần, tiểu mỹ nam kia sắc mặt càng khó coi.
Lời kế tiếp nói ra, mỹ nam tử cơ hồ là rít ra từng tiếng, nói: “Ngươi trước tiên cúi đầu xin lỗi! Nếu nghe được. Nếu không giải thích, không cần tiền của ngươi, sẽ cần mạng của ngươi!” Chết tiệt, cho ngươi biết sợ là gì?
“Oh. Thực xin lỗi, thỉnh tha thứ.”Trầm Tố Nhi lập tức hướng Mộ Dung Sơ Tuyết cúi đầu gập người một cái, xin lỗi thật sảng khoái, một chút thời gian để lo lắng cũng ko có. Khom lưng, sau đó rất nhanh đứng thẳng lên.
Bởi vì đứng lâu rất mệt, khom lưng một cái thật là thoải mái.
“Thành ý không đủ, ngươi phải quỳ xuống đường xin lỗi ta!” Mỹ nam tử giống như tức giận sắp bùng nổ rồi, đưa ra yêu cầu thật quá đáng! Cuối cùng cũng chẳng biết tức giận vì cái trâm bị phá hư, hay là ánh mắt Trầm Tố Nhi chọc giận hắn.
Quỳ xuống?! Trầm Tố Nhi chần chờ một chút.
Nhìn ánh mắt bốc lửa của hắn, giống như bất cứ lúc nào cũng có thể đốt cháy nàng.
Thực phiền toái a! Có phải người càng đẹp trai tính tình càng cổ quái hay ko?
Mẹ ôi, coi như hắn may mắn đi! Bổn tiểu thư cũng ko muốn chấp nhặt.
Trầm Tố Nhi một chữ cũng ko cãi ình, nghĩ thông suốt, hai chân cùng lúc cong xuống từ từ quỳ, rõ ràng dứt khoát, ko dây dưa chút nào. Tiếp theo, ko sợ hãi ko hoảng hốt nói: “Thực xin lỗi. Vô tình phá hư đồ của ngài.” Tự hỏi: Lần này, chắc là giải quyết xong rồi.
Mỹ nam tử xấu hổ ngẩn ra, thần sắc ngây ngốc, ánh mắt cổ quái nhìn chằm chằm người đang quỳ trên mặt đất, tất cả người chung quanh đều túm lại xem.
Người vây xem thấy quần áo hắn lụa là đẹp đẽ, chắc là xuất thân danh môn, sợ rước hoạ vào thân nên tránh ánh mắt hắn. Nhưng là, bọn họ lại đồng tình với người đang quỳ này, llại như sự thật hiển nhiên, hắn giống như một tên ác bá, khi dễ dân chúng nhỏ bé thiện lương.
Bỗng nhiên, hắn tức giận ngồi xổm xuống–
Gầm nhẹ: “Này! Ngươi không tức giận? Không tức giận sao? Việc này cũng không tất cả là ngươi sai, tại sao ko cãi lại?!”
Phẫn nộ! Một chút cũng không tiêu giảm!
Tin chắc, hắn bởi vì quá tức giận người trước mắt, sớm đã lệch xa vấn đề trọng yếu..
Trầm Tố Nhi vừa nghe, vẫn còn lơ tơ mơ.
Có ý gì? Chẳng lẽ hắn tức giận không phải bởi vì nàng phá hư cây trâm của hắn à?
Nàng nghĩ nghĩ, hình như hiểu được một chút.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui