Lông mi của mỗ Hoàng đế nhẹ rung rung, mặc dù chỉ rung động nhất nhẹ, nhưng mỗ nữ lại nhìn thấy được!
Phút chốc, tinh thần của nàng lại phấn chấn trở lại.
Giả chết? Ha ha! Đường đường là Hoàng đế mà cũng dùng chiêu này?
Trầm Tố Nhi cười “hắc hắc” cực kỳ âm hiểm.
Cầm lông vũ xinh xắn phết phết lên khuôn mặt tuấn tú của Mộ Dung Cảnh.
Từ đôi mắt phượng, đến chiếc mũi cao thẳng, hai gò má đẹp đẽ, lại đến đôi môi hồng nhuận.
Phe phẩy một lần rồi lại một lần, nhẹ nhàng ôn nhu.
Dần dần hướng xuống cổ.
Bàn tay nhỏ bé, đã cởi áo trong của hắn ra, lộ ra khuôn ngực rắn chắc.
Hai mắt sáng lên, nhìn chằm chằm bộ ngực rắn chắc cân đối kia, mẹ kiếp, sao lại đẹp vậy chứ.
Bàn tay nhỏ bé nhịn không được sờ một cái.
“Hoàng Thượng, đừng trách ta sắc (dê) ngươi. Nhanh tỉnh lại đi, cứ tiếp tục bất tỉnh, đừng trách ta nhìn hết cả người ngươi……” Lúc Trầm Tố Nhi vuốt Mộ Dung Cảnh, bàn tay mềm mại nhỏ bé dùng ngón tay ôn nhu lượn vài vòng trên ngực hắn, còn ở chỗ hai nhúm hồng hồng thì vẽ thêm vài vòng, cực kỳ khiêu khích.
Nàng đang làm thí nghiệm.
Dần dần, khoé miệng xinh đẹp nhếch lên.
Mộ Dung Cảnh nhẹ run, hô hấp đã không đều.
Hai tay đang bị trói chặt kia cũng nắm thành quyền……
Trầm Tố Nhi đột nhiên tới gần, thổi một luồng khí nóng vào tai Mộ Dung Cảnh, “Bảo bối, phải dậy rồi đấy.” Thanh âm thân mật hấp dẫn, vừa buồn cười vừa tức giận. Hắn cứ giả chết như vậy không phải là quá vô lại sao??
Không có động tĩnh!
Xem ra hắn quyết tâm không tỉnh.
“Hoàng Thượng, đúng là giải Oscar điện ảnh phải trao cho ngươi ấy!” Còn giả bộ nữa.
Trầm Tố Nhi tức giận trợn mắt.
Nếu hắn nhất quyết không tỉnh, không được!
Hương?!
Nàng quay đầu nhìn, còn lại có nửa nén thôi.
Sao lại không ngờ, hắn khó chơi như vậy chứ!
Thời gian nửa nén hương, đổi theo thời gian hiện đại là xấp xỉ 20 phút.
Thời gian không còn nhiều, làm sao bây giờ?
“Hoàng Thượng!……” Trầm Tố Nhi hung hăng nhéo má khuôn mặt tuấn tú đến quá thể.
Cứ để cho nàng tức giận, hắn tình nguyện chịu đau cũng không thèm mở mắt.
Chỉ có khoé miệng kia, người đang ngủ còn có thể nhếch lên như thế sao? Đáng giận! Rõ ràng là đang giả bộ.
Chẳng lẽ không thấy là quá lộ liễu sao?
Đừng có nói với nàng là hắn đang nằm mơ! Có đánh chết cũng chẳng tin.
Vốn định mặc kệ, nhưng mà nếu hắn đợi đến lúc hương đốt hết, giả bộ từ từ tỉnh lại, đến lúc đó nói: Ta ngủ quên, sao nàng không gọi ta tỉnh dậy? Ồ, hoá ra là đã hết giờ, ta còn chưa “thoải mái cười to”, nàng thua rồi……
Nàng muốn đập đầu vào tường! Tên gia hoả giảo hoạt này, ngay lúc này lại giả chết.
Một bên nhìn nén hương, một bên sốt ruột.
Sao mà đột nhiên cảm thấy hương kia đốt nhanh hết thế?(ps: Hoàn toàn là cảm giác, tâm lí tác dụng thôi.)
Phúc chốc, nàng bình tĩnh lại.
Trong mắt có tia thản nhiên, còn có chút bất đắc dĩ, lại như vừa hạ quyết tâm làm gì đó.
“Hoàng Thượng, còn không tỉnh lại hậu quả sau này người tự chuốc lấy.” Đưa ra thông báo!
“……”
“Ta chỉ phụ trách châm lửa, không phụ trách dập tắt, cứ phải nói rõ trước đã.” Câu này nàng nói rất chân thực, không một chút giả dối.
“……” Vẫn không có thanh âm nào.
“Ta đếm từ một đến ba, ngươi vẫn không tỉnh lại, đừng trách ta độc ác……” Có vẻ tiếp theo sẽ phát sinh chuyện cực kỳ không tốt, coi như là trịnh trọng cảnh cáo.
“……” Không quan tâm?
“Một.” Bắt đầu đếm!
“……” Tiếp tục xem thường?
“Hai!” Nàng dừng lại một chút, còn kéo âm cuối thật dài. Còn nói tiếp để kéo dài thời gian. “Hoàng Thượng, người không thích ta phải không? Chắc chắn thế rồi, tiếp theo, người sẽ chịu khổ lắm đấy, nhanh thừa nhận thua đi……” Xem ra không dùng chiêu thứ hai, thì hoàn toàn không có cơ hội thành công rồi.
Thật quá lợi hại!
Hoàng đế đúng là Hoàng đế, vẫn còn nhẫn nhịn được.
Bội phục vô cùng, nhưng nàng hận nghiến răng.
“Hai…… rưỡi.” Trầm Tố Nhi nhíu mày, Mộ Dung Cảnh còn không động đậy, không phải là định giả chết đến lúc hương hết chứ. “Hoàng Thượng, đã đến hai rưỡi rồi, còn một rưỡi nữa thôi. Mau nhận thua đi!”
Nàng vừa nói xong, còn một bên nhìn về phía hương, mẹ kiếp, nhiều nhất cũng chỉ còn thời gian mười lăm phút.
Không biết tại sao, đột nhiên cảm thấy cả người nóng lên.
Bụng dưới như có một ngọn lửa đốt cháy, nóng từ trong người.
Hình như có chỗ nào không đúng.
Dù sao, lý trí cũng không mất đi.
“Đắc tội! Ba!” Chẳng còn cách nào, nàng dành phải dùng tới chiêu thứ hai.
“……” Mỗ hoàng đế vẫn trầm mặc, không có một tia phản ứng gì.
Giả bộ, cũng thật chuyên nghiệp!
Mộ Dung Cảnh hả? Muốn cười lắm nhưng phải cố nhịn.
Đây là điều đương nhiên, hắn nhẫn nhịn có bao nhiêu vất vả, ai biết được chứ? Hai bàn tay nắm chặt kia móng tay đã cắm sâu vào thịt, tay bị thương, sớm chảy cả máu ra rồi.
Việc này, Trầm Tố Nhi nhất thời chưa lưu ý đến thôi.
Hắn đã quyết tâm, lúc này không thể thua!
Nếu thua thì giống như cả đời này hắn sẽ không giữ được nàng.
Bỗng nhiên, cả người hắn cứng đờ, run run.
Từ miệng truyền tới xúc cảm ấm áp và mềm mại.
Hương thơm trên người nàng tới rất gần rất gần……
Nàng, nàng, nàng gần gũi hắn?!
Nụ hôn của nàng rất nhỏ, rất nhẹ, rất cẩn thận, rất mềm mại.
Từng chút từng chút một, có tiết tấu lại không mất đi sự ôn nhu, như đang nô đùa trên môi hắn, mút, cắn nhẹ, cái lưỡi đinh hương còn vươn ra liếm lấy cánh môi mềm mại của hắn, thỉnh thoảng còn nghịch nghịch, rất biết cách tính toán thời gian, trên môi hắn lúc trầm mê, lúc lại cách xa ra.
Mộ Dung Cảnh trong lòng mê say, trong thâm tâm từng đợt từng đợt sóng khác thường.
Khó trách nàng nói nếu thích nàng sẽ càng thảm hơn…… Hoá ra là chỉ việc này?
Chỉ khơi lửa không giúp dập tắt? Là có ý gì?!
Bỗng chốc, giật mình–
Lại vẫn là chỉ việc này!
Hắn âm thầm kêu khổ, khổ mà không thể nói ra miệng cũng là một loại khổ, nhưng mà, đáy lòng lại có chút chờ mong không hiểu nổi, còn có một chút hưng phấn hỗn loạn.
Không phụ sự chờ mong, đôi bàn tay nhỏ bé trên người hắn chạy loạn, sờ lên sờ xuống, cứ chỗ nào bàn tay nàng đi qua, đều giống nhau, giống như có lửa đốt nóng bỏng……
Nụ hôn của nàng càng ngày càng sâu, chiếc lưỡi thơm tho cũng tiến vào trong môi hắn, tách ra hai cánh môi mềm……
“Hoàng Thượng…… mở miệng…… đi……” Hơi thở mơ hồ kiều hoặc, mười phần dụ dỗ, đặc biệt là thân thể mềm mại không xương kia gắt gao dán lên người hắn. Hương khí như hoa lan, thở ra trên mặt hắn.
Không tự chủ được, Mộ Dung Cảnh phối hợp với nàng.
Khổ! So với vừa rồi càng khổ hơn!
Trong lòng nhịn quá khổ!
Mộ Dung Cảnh khóc không ra nước mắt.
Nghĩ muốn cắn nàng một cái, nhưng lại không muốn nàng đạt được mục đích.
Nàng làm vậy rõ ràng là muốn lay tỉnh hắn!
Mộ Dung Cảnh thật muốn ngất luôn, động tác của nàng làm hắn vừa yêu lại vừa hận, nghĩ ra mấy chiêu thức cực kỳ không bình thường, vô sỉ lại hạ lưu!
Chiêu gì cấm kỵ cũng đem ra dùng hết.
Nhưng trong lòng lại không thể không thừa nhận, nàng rất thông minh!
Mấy chiêu này đối với hắn mà nói, cực kỳ hữu hiệu, cũng làm hắn cực kỳ thống khổ.
Bởi vì ngay cả hắn cũng chưa từng nghĩ tới những nhược điểm này……
Thân thể vì nàng sờ soạng, môi cũng bị hôn, cơ thể có có biến hoá.
Sau một lúc lâu, nữ nhân xấu xa gặm mút môi hắn sạch sẽ, không ngừng lại mà còn chuyển tới chỗ khác, cắn cắn vành tai hắn, ngậm mút không nhả ra, chiếc lưỡi tà ác còn lướt qua lướt lại……
Lúc đầu có thể kháng cự, mà dần dần, sự khác thường trong cơ thể càng rõ rệt!
Một lần rồi một lần, hết liếm rồi ngậm mút!
Làm người khác lưu luyến, trầm mê……
Mà bàn tay nhỏ bé mềm mại không xương của nàng, cứ đưa tới chỗ nào, lại làm chỗ đấy thoải mái vô cùng.
“Ừm…… Hoàng Thượng…… Ta muốn người……” Tiếng nói như đến từ thiên đường, nhẹ nhàng mơn trớn, như vọng từ trong những tầng mây. Nụ hôn của nàng rời xuống cổ hắn, xương quai xanh, ngực, rồi đến hai chỗ nổi lên trên ngực hắn.
Động tác rất nhỏ rất nhẹ nhưng cũng rất chính xác, hoàn toàn có thể khơi ra dục vọng nguyên thuỷ nhất của con người.
Mộ Dung Cảnh đã cảm thấy được, hoả trong cơ thể đã bị nàng khơi ra.
Hơn nữa lan rộng rất nhanh, càng đốt càng nóng, chỗ đó còn hơi căng tức nhức nhối.
Lại ngay lúc này, bàn tay nhỏ bé lại bình thản lướt xuống bụng dưới bằng phẳng của hắn, vuốt ve, dừng lại một lát, lại trượt vào trong quần, tiếp tục xuống chút nữa, một chút không có ý dừng lại……
Đột nhiên, Mộ Dung Cảnh mở mắt!
Bởi vì dục vọng mà trong mắt ánh lên tia máu nhìn nữ nhân đang nằm trên người mình!
Nàng rõ ràng quần áo rất chỉnh tề, mà càng nhìn càng thấy giống yêu tinh!
Khuôn mặt nhỏ nhắn phấn hồng kia mang ý cười tà ác, làm hắn hận không thể một lần đem nàng nuốt luôn, hận không thể hung hăng đè nàng xuống, xử phạt nàng cho tốt……
Nàng tuy khuôn mặt mang ý cười tà ác nhìn hắn, cũng ngừng lại động tác hôn môi.
Nhưng mà bàn tay nhỏ bé ở dưới quần hắn vẫn linh hoạt không ngừng lại……
Từng đợt lại từng đợt cảm giác khoái cảm, làm Mộ Dung Cảnh chỉ còn sót lại một chút lý trí, thiếu chút nữa thì sụp đổ!
Kiên trì chẳng được bao lâu nữa, cuối cùng vẫn nhịn không được rên một tiếng……
“Bảo bối, chàng sung sướng sao?” Nàng đột nhiên hôn cổ hắn, nhẹ nhàng cắn một cái.
“Ừm……” Cảm giác tê tê rần rần truyền khắp cơ thể.
Đột nhiên–
Ở thời khắc mấu chốt, lúc Mộ Dung Cảnh đang ngất ngây, thời khắc chìm ngập trong dục vọng–
Nàng lại ngừng lại!
“Nữ nhân, không được dừng lại!” Mộ Dung Cảnh đã muốn bất chấp tất cả!
“Nói…… Nói thoải mái cười to.” Từng bước từng bước dẫn dụ.
Mộ Dung Cảnh cắn môi, biết! Hắn biết mục đích của nàng!
Đáng giận! Nữ nhân đáng giận! Lại dám dùng chiêu này, thật quá xấu hổ!
Đường đường là Hoàng Hậu lại dám dùng chiêu này để đối phó với hắn?
Nàng cảm thấy hắn sẽ khinh địch bỏ qua cho nàng sao?!
“Dừng lại ta giết ngươi!” Có vẻ bị nàng trêu chọc đã mất luôn lý trí. Xấu hổ, trúng kế nữ nhân này. Hắn biết, việc này tất cả không phải đều liên quan tới nữ nhân, lúc này, ánh mắt mơ màng của hắn quét về phía lư hương đang để trên bàn dài. Nữ nhân đáng chết, đừng đắc ý……
“Ừm…… Hoàng Thượng, người không nỡ đâu.” Dáng vẻ mỵ hoặc nói một câu, mà câu hồn nhiếp phách.
Nhẹ hôn lên tóc mai mẫn cảm của hắn.
Bàn tay nhỏ bé của nàng cũng không ngừng lại, tiếp tục làm chuyện xấu!
“Hoàng Thượng, nói mau…… Nói người thoải mái cười to…… nha……” Thời điểm then chốt, nàng còn cố ý ngân nga rên rỉ một tiếng, cực kỳ mê hồn, giống như mãnh dược! Làm Mộ Dung Cảnh toàn thân như muốn phát nổ, sau một khắc, thực sự phát nổ!
Nàng nhẹ nhàng động tay.
Mộ Dung Cảnh lập tức thấy cảm giác khoan khoái xông thẳng lên đại não, làm hắn không thể chống cự nổi!
“Đáng chết…… Không được dừng lại……” Thanh âm đã mềm nhũn ra, còn có chút khẩn cầu.
“Được…… Ta không ngừng. Nhưng người không nghe lời nha……”
“Ưm…… Ta…… ừm…… thoải mái…… ờm, cười to……” Không tự chủ được tâm rung động, dục vọng dâng lên, lại muốn nàng tiếp tục đem khoái cảm đến cho hắn, còn có cơ thể đang muốn phát nổ, cần được giải thoát……
“Nhận thua sao? Hoàng Thượng?” Đến thời khắc này, nàng vẫn không quên xác nhận lại lần nữa.
“Nhận…… Nhận thua…… Mau cho ta!” Hận! Hận không thể cắn chết tiểu ác ma này!
“Dạ, tuân mệnh! Bệ hạ của ta!” Thắng! Trầm Tố Nhi khóe miệng giương lên thật cao nụ cười tà ác!
Đột nhiên, Trầm Tố Nhi phát hiện, mình cũng rất thích thú– sao lại thế này?!
Còn có khối nhiệt nóng từ trong cơ thể nữa?
Còn không thể kiềm chế được dục vọng đang nổi lên, chuyện gì thế này?!
Không xong rồi! Nàng cũng không khống chế được bản thân mình nữa rồi!
Bàn tay nhỏ bé mềm mại…… động tác nhanh hơn.
Mộ Dung Cảnh hơi hơi thở gấp, giống như hưởng thụ nhắm mắt lại, thần sắc khoái hoạt vô cùng.
Đột nhiên, hắn a một tiếng trầm thấp, người khom lại, một lát sau, yên tĩnh trở lại.
Trầm Tố Nhi như bị mất hồn, một lời cũng không nói, nhanh chóng xuống giường, không để ý tới Mộ Dung Cảnh vẫn còn bị trói, đã chạy ra khỏi cửa. Lúc Mộ Dung Cảnh tĩnh tâm lại, nhìn thấy bóng lưng nàng vừa biến mất.
Phút chốc, trên khuôn mặt hắn có một nụ cười tà ác.
“Chạy sao? Vậy ai giúp nàng giải thoát?!” Ánh mắt hắn dừng lại ở lư hương Long Tiên Hương. Nếu nhớ không lầm, Trần tổng quản khẳng định sẽ thêm một chút mị hương, lượng nhỏ có thể làm người ngửi tinh thần phấn chấn, nhưng nếu ngửi lâu, thân thể sẽ dâng lên dục vọng, có phản ứng.
Hắn trốn không thoát móng vuốt của nàng, nhưng cũng vì đã quá một canh giờ, hắn ngửi không ít.
Mà nàng cũng thế!
Hắn dâng lên dục vọng, nàng rất thành thạo giúp hắn giải quyết, nàng thì sao?
Nàng sẽ phải quay lại!
Trốn không thoát.
Mộ Dung Cảnh biết mình lần này thua, chính là thua tâm phục khẩu phục.
Không cần phải ép mình.
Hắn hơi dùng lực, phanh một tiếng, mép giường nát luôn.
Tháo dây thừng ở tay, cởi bỏ dây thừng trên chân.
Nhanh chóng mặc quần áo, đi giầy.
Nữ nhân này, tìm được nàng đừng có mong hắn sẽ buông tha nàng!
Lần này đến phiên hắn tra tấn nàng!
Nhất định phải bắt nàng cầu xin tha thứ, nhất định phải để nàng ôm ngực mình cầu xin tha thứ!
**************
Đêm, đã dần về khuya.
Trăng non lưỡi liềm, bên cạnh sao trời.
Những điểm sáng rải rác, như một chiếc khay bạc và trân châu rơi tán loạn, âm thầm toả ra hào quang nho nhỏ, mặc dù chỉ lờ mờ không quá toả sáng, nhưng trong đêm tối lại làm người khác chú ý.
Mộ Dung Cảnh quần áo chỉnh tề ra ngoài tìm người.
Trong lòng căn bản không hề lo lắng, đoán chừng nữ nhân kia sẽ không ra khỏi Phượng Cung.
Rất có thể là đang trốn trong góc đình viện nào đó.
Trời đã tối, hắn biết rõ nàng sợ tối, đặc biệt là khi chỉ có một mình lại càng sợ hãi.(ps: Đây là kinh nghiệm mỗ nhân từ lần trước chỉnh nàng đây mà.)
Dần dần, mặt hắn càng ngày càng lạnh!
Tìm từ tẩm thất tới các đình viện, tìm không thấy người?!
Vì thế, nhanh chóng ra tìm Trần tổng quản và đám thị vệ hỏi.
Bọn họ nói Hoàng Hậu ra khỏi Phượng Cung.
Trong phòng lớn Phượng Cung một đám người quỳ xuống đất!
“Nói! Hoàng Hậu một mình đi ra ngoài, sao không có người đi theo?!” Phẫn nộ, nuôi một đám phế vật!
Mà đáp án hắn nhận được, lại là Hoàng Hậu nói có chuyện quan trọng, không cần người đi theo.
Hoàng Hậu lời nói có uy nghiêm, nàng đã mở miệng còn ai dám đi theo chứ?
“Lập tức đi tìm! Đưa nàng về đây.” Mộ Dung Cảnh vừa ra lệnh, tất cả mọi người đều đi tìm.
Nhưng mà rất nhanh sau đó, Mộ Dung Cảnh càng lúc càng phẫn nộ.
Tìm không thấy người?!
Một tiểu nữ nhân tay trói gà không chặt, bọn họ lại nói là không tìm thấy?
Chẳng lẽ nàng bay lên trời hoặc độn thổ chắc?!
*************
Lúc này chính giữa tẩm cung Mộ Dung Cảnh, bể tắm suối nước nóng thiên nhiên– Dao Trì Cư.
Trầm Tố Nhi được Sơ Tuyết ôm tiến vào.
Nàng đôi mày thanh tú nhíu chặt, hai má ửng đỏ, cắn môi, giống như đang nhẫn nhịn cái gì.
Vừa mới vào chỗ này, ánh mắt mờ mịt nhìn lướt qua.
Ánh đèn mờ mờ ảo ảo, lờ mờ có thể thấy được cách trang trí hoa lệ, vách tường khảm đá xanh, bạch ngọc, phù điêu tinh tế.
Xung quanh có bồn hoa trồng hoa tươi, sương mù toả ra xung quanh, lụa mỏng màn trướng, lay động dưới ánh sáng, như có như không, tú nhã cổ điển lại không mất vẻ lãng mạn.
Có người ở bên cạnh mới cảm thấy lãng mạn, lúc không có ai chắc chắn sẽ cảm thấy âm trầm khủng bố!( Cảm giác của mỗ nhân……)
“Tiểu Tam, đây là chỗ nào?” Bình thường tiếng nói yêu kiều như ngọc, lúc này nói chuyện lại có chút khàn khàn gian nan.
Trầm Tố Nhi lời nói còn chưa dứt, ngay lập tức như đang trốn tránh, như cực kỳ cấp bách, tránh khỏi tay ôm của Sơ Tuyết.
Được ôm trong lồng ngực quá dụ dỗ, một khắc vừa rồi, cơ hồ phải dùng tới toàn bộ khí lực, mới đem ngọn lửa đang bừng cháy áp chế lại được.
Sơ Tuyết không biết cho nên, thấy nàng trốn tránh giống như chạy khỏi mình, trong mắt có chút bị thương, nâng mắt nhẹ giọng hỏi: “Tiểu Tố Nhi, có phải chán ghét ta hay không?” Ngữ khí có chút bi thương.
“Không có! Đừng đoán bậy bạ, cũng đừng nghĩ lung tung. Ngươi còn chưa trả lời ta, đây là chỗ nào?” Trầm Tố Nhi hỏi, nhưng mà đứng cũng không vững, vô lực ngồi xuống bậc thanh Dao Trì.
Sơ Tuyết vẫn đứng yên tại chỗ, thấp giọng trả lời: “Nơi này là Dao Trì Cư, nàng nói muốn tìm hồ, ta mới mang nàng tới đây……” Chỗ này là ao hồ tốt nhất Hoàng cung.
“Dao Trì Cư? Ngươi……” Trầm Tố Nhi có nghe nói qua, trong Hoàng cung có một suối nước nóng. Nhưng mà, nghe nói suối nước nóng kia ở trong tẩm cung của Hoàng đế, chẳng lẽ– nàng hiện tại đang ở trong tẩm cung của Hoàng đế? Đột nhiên, nàng muốn ngất luôn ra đất! Sao lại cứ như đi một vòng tròn thế này, cuối cùng vẫn trốn đến địa bàn của hắn, hơn nữa lại còn là địa bàn chính?
Dù sao, có vẻ nơi nguy hiểm nhất cũng là nơi an toàn nhất……
“Nàng ở đây tắm rửa, trời lạnh, ngâm trong suối nước nóng cũng tốt, nước sẽ không bị lạnh đi, cũng không lo có người tiến vào. Bình thường, chỗ này ngoại trừ Hoàng huynh, cũng chỉ có ta có thể thoải mái ra vào.” Bởi vì liên quan tới vấn đề thân thể, thường xuyên tới ngâm suối nước nóng chống lạnh.
Sơ Tuyết buông mắt xuống, tình nguyện nhìn đất cũng không nhìn nàng, vẻ mặt như bị tổn thương, có vẻ là vì hành động của nàng vừa nãy đẩy hắn ra như đụng phải đồ vật bẩn thỉu, thật sự là làm hắn bị thương tâm.
“Ừ……. Tiểu Tam, ngươi đang khổ sở cái gì vậy?” Mặc dù đang bị dục vọng dâng lên, Trầm Tố Nhi cũng không mất đi lý trí. Nàng là ai a? Đường đường là một nhân vật đến từ thế kỷ 21, sao lại có thể bị thao túng bởi một dục vọng nho nhỏ chứ?!
Tinh thần cùng dục vọng của người khác nàng khống chế không được, nhưng mình thì tuyệt đối phải thao túng lại!
Không thể để dục vọng nho nhỏ đánh bại mình! Trong sách nói cái gì mà khó khăn nhất là chiến thắng bản thân mình, mà nàng đã quan niệm, không chiến thắng thì buông thả đi, nhưng mà– lúc này đây dưới tác dụng của dược, nàng quật cường không muốn thỏa hiệp, cũng không muốn buông thả.
Đây là trách nhiệm của nàng đối với cuộc sống của mình, chỉ là một vấn đề nho nhỏ.
Nghĩ lại, khẳng định chỗ đó có vấn đề.
Không thể áp chế được dục vọng quá mức bình thường này, khắc hẳn với trước kia.
Trong lúc vô ý, nàng tiến đến bên cảnh đỉnh hương, từ đó hương bay ra nhè nhẹ.
Trong đầu một hình ảnh mãnh liệt hiện ra—một lư hương nhỏ nàng chưa từng nhìn qua!
Trầm Tố Nhi không rõ quy củ hằng ngày trong Hoàng cung, hương bay lượn lờ, cảm thấy rất thi tình họa ý, cũng rất bình thường, dù sao trong cung có huân hương cũng thành thói quen.
Mà trong tất cả tẩm thất, đều do cung nữ sắp xếp. Còn để cả “Dạ ngưng hương” trên khay bạc, nô tài rất có trách nhiệm đến mị dược còn chuẩn bị tốt. Đưa tới một lư hương nhỏ đặc biệt? Có vấn đề?
Lúc ấy nàng ngửi mùi hương cảm thấy đặc biệt thoải mái, tinh thần cũng rất tốt, hoá ra……
Bà nó chứ, lại bị trúng chiêu?! Tám chín phần mười là có thêm mị hương.
Cho chút ít mị hương, là có tác dụng nâng cao tinh thần, nhưng nếu ngửi lâu, sinh ra dục vọng cũng không phải là điều kỳ quái.
May là không mãnh liệt, bằng không–
Nghĩ đến đây, ánh mắt của nàng quét qua người Sơ Tuyết, mồ hôi mồ hôi! Trong đầu lại còn có cả ý niệm tà ác này nữa, đối với Sơ Tuyết thuấn khiết không thể làm thế. Tội lỗi tội lỗi.
Sơ Tuyết mím môi không nói gì.
“Ta muốn tắm một lúc…… Ngươi xoay người quay chỗ khác, ta cởi quần áo không muốn người khác nhìn.”
“Ta ra ngoài chờ! Đứng canh bên ngoài.” Sơ Tuyết ảm đạm xoay người.
Vừa mới xoay người, vẫn chưa bước được bước nào, đã nghe thấy một tiếng hô gấp: “Không được!”
Sơ Tuyết động tác lập tức dừng lại, nhưng không xoay người, vẫn quay lưng về phía nàng, “Nàng sao vậy?”
“Ngươi cứ ở trong này, đứng ở chỗ nào ta có thể nhìn thấy.” Thanh âm rất nhỏ, có chút bất an, lại có cả kiên trì.
“Nhưng thế này không hay lắm……”
“Không có gì là không hay hết! Mặc kệ, dù sao ngươi cũng không được ra khỏi tầm mắt ta, bằng không…… Bằng không, ta từ nay về sau không quen biết gì ngươi nữa……” Uy hiếp! Uy hiếp một cách trắng trợn. Nếu nghe kỹ, cũng không khó nghe được trong giọng nói của nàng có chút run rẩy cùng uy hiếp. Một mình, người tất nhiên sẽ sợ hãi! Chỗ này xa lạ, rất mờ mịt, người cũng sẽ sợ hãi……
Sơ Tuyết trầm mặc.
Đột nhiên, hắn nghe thấy “bùm” một tiếng như có vật nặng rơi vào nước.
“Nàng–” Trong lòng cả kinh, vừa định xoay người lại xem xét, lại phát giác có thể là thanh âm nàng lao xuống nước. Lại nhịn xuống được. “Tiểu Tố Nhi, nàng không sao chứ.”
Nhưng mà, âm thanh này có phải quá lớn không, cũng quá nhanh? Trong nước không phải còn có bậc thang bước xuống sao? Từng bước từng bước bước xuống sao lại tạo ra tiếng vang to thế– trong lòng lại thấy kinh sợ!
Thanh âm phía sau biến mất, sao lại không có tiếng đạp nước?
“Tiểu Tố Nhi!” Sơ Tuyết hoảng sợ quay người, nhanh chóng chạy tới bờ hồ.
Cái gì cũng không có? Người đâu?
Trong mắt có hoảng hốt, ở giữa hồ, có một đống quần áo, nhưng cũng không thấy người.
Chẳng cần suy nghĩ nhiều, Sơ Tuyết cũng nhảy vào trong hồ.
Lúc hắn hoảng loạn tìm kiếm Trầm Tố Nhi, lúc xoay người lại, lại nhìn thấy một đôi mắt to tròn xoe mờ mịt nhìn hắn khó hiểu.
Nàng hai má hồng hồng cực kỳ đáng yêu, lại rất hấp dẫn.
“Tiểu Tam, ngươi sao cũng xuống nước?” Dục vọng trong người, được ngâm trong dòng nước ấm, tất nhiên là thấy thoải mái vô cùng, cũng thanh tỉnh hơn. Hoàn hảo, lượng mị hương vào người cũng không lớn, giống như so với nâng cao tinh thần thì hơn một chút, hơn nữa cùng Mộ Dung Cảnh chơi trò ái muội một lúc, mới bị dâng lên cao thế.
Trầm Tố Nhi còn chưa kịp phản ứng lại, người đã rơi vào trong lồng ngực Mộ Dung Sơ Tuyết.
Hắn ôm nàng, rất nhanh rất mạnh mẽ, thân thể còn nhẹ run.
Thanh âm mang theo run rẩy, như bị nghẹn ở cổ họng: “Ta sợ…… vừa rồi…… vừa rồi ta nghĩ đến nàng…… nàng……” Ngâm nước! Ngâm nước rồi xảy ra chuyện thì làm sao bây giờ?
Trầm Tố Nhi không hiểu sao trong lòng có chút cảm động, cảm động thật sự muốn rơi lệ, cũng hiểu được lý do hắn đột nhiên vọt tới.
Hoá ra là mình làm hắn lo lắng……
Nhưng mà, rất nhanh, trong lòng nàng lại âm thầm kêu khổ!
Sơ Tuyết dù nói thế nào, thì cũng là một nam tử đủ lông đủ cánh! (Hà hà đoạn này là dương cương nam tử)
Mà…… hai tay rất có lực, trong ngực cực kỳ ấm áp, khí tức cũng làm người lay động.
Bởi vì hai người quần áo đều ướt, cảm giác cũng chẳng khác không mặc gì là mấy!
Dục vọng thật vất vả mới đè xuống được, bây giờ lại bắt đầu dâng lên!
Trời ạ! Khó chịu chết mất!
Nàng định đẩy hắn ra một lần nữa! Nhưng lúc chạm đến người hắn, mới phát giác sao mầ đẩy mãi cũng không ra.
Hắn ôm rất chặt! Bên trong còn có sự cố chấp.
“Có phải lại muốn đẩy ta ra không? Có phải chán ghét ta?!” Sơ Tuyết bộc phát hô lên.
Trầm Tố Nhi vừa nghe, âm thầm bất đắc dĩ.
Nghe thanh âm của Sơ Tuyết hình như đã hiểu lầm, đúng là quá khổ mà. Nàng vừa rồi đẩy hắn ra là suy nghĩ cho hắn! Bây giờ đẩy hắn ra, lại là vì tốt cho hắn! Nếu lúc nữa nàng nhịn không được nữa, làm ra chuyện hái hoa bẻ cành, đến lúc đó ăn hắn sạch sẽ rồi, có phải sẽ càng hận nàng?!
Không nên không nên! Tư thế ôm này rất ái muội, cũng không trách được người ta có ý nghĩ kỳ quái.
Nội tâm Trầm Tố Nhi, Sơ Tuyết lại thuần khiết vô cùng như thế, không muốn làm tổn thương hắn, ôn nhu nói: “Tiểu Tam, đừng hiểu lầm! Ta sao lại có thể chán ghét ngươi? Nghĩ lung tung đi đâu thế?”
“Không, không chán ghét ta?……” Khẩn trương hỏi
“Đương nhiên không. Ta thà tự chán ghét mình, cũng sẽ không chán ghét ngươi, ngốc nghếch.” Dỗ dành dỗ dành, tiểu tử này thật dễ dỗ ngọt, đừng kìm nén bi thương, làm tổn hại thân thể là không tốt.
“Nhưng mà vừa nãy, nàng hình như rất chán ghét ta……” Hắn càng nói giọng càng nhỏ.
“Đồ ngốc! Không thấy dị thường sao? Ta không thoải mái!”
“Không thoải mái? Sao vậy?!” Tâm tình vừa có chút dịu đi, lập tức lại khẩn trương.
“Ha ha!……” Trầm Tố Nhi cười, phải giải thích thế nào cho tốt đây? Cứ theo cá tính của nàng, trước mặt người mà nàng tín nhiệm nhất định sẽ nói thẳng nói thật, lại càng không muốn giấu diếm cái gì, vì thế thản nhiên cười nói: “Ở hoàng cung, nếu một phi tần được Hoàng đế thị tẩm, thì lúc đó có cho thêm hương gì không?”
“Có, cho thêm một loại huân hương rất đặc biệt……” Dứt lời, Sơ Tuyết mặt dần đỏ, hiểu được loại hương kia có tác dụng gì.
“Hoàng huynh ngươi đêm nay lưu lại tẩm cung ta ngủ, Trần công công hình như đã cho vào, mà ta hả? Cái gì cũng không biết, đợi qua một canh giờ, hình như đã trúng mị hương! Ha ha, không muốn để Hoàng huynh của ngươi bắt được nên trốn đi. Vốn định tìm bừa một cái hồ nhảy xuống để hạ hoả, vô tình lại gặp được ngươi.” Nói ngắn gọn súc tích một chút, chẳng biết Sơ Tuyết đơn thuần có hiểu được không.
Nàng lúc ấy là bất ngờ, đêm tối hắn lại xuất hiện gần Phượng Cung.
Trước kia không biết Mai Viện cách Phượng Cung rất xa, thì không thấy có gì kỳ quái, nhưng bây giờ đã biết, sao lại không bất ngờ?
Sơ Tuyết cả người cứng đờ, rõ ràng là hắn đã hiểu.
“Ta…… Ta đang đi đến Dao Trì Cư. Ta mùa đông thường xuyên tới chỗ này ngâm người……” Tẩm cung của Hoàng huynh gần Phượng Cung nhất. Hắn mỗi lần đến, sẽ nhịn không được đi qua chỗ nàng ở, nhìn xem.
Đêm nay cũng không ngoại lệ, ngoại lệ chính là khi nhìn qua thấy nàng một thân một mình chạy tới, còn “quá phận” yêu cầu hắn ôm nàng rời đi, tìm một cái hồ, hỏi nàng để làm gì, nàng lại nói là để nhảy xuống! Hắn cười cười, tự giải thích ý nàng là muốn “tắm rửa”, nên mới có ý đưa nàng tới chỗ này.
“Khó trách. Hoá ra là vậy……” Vậy có thể giải thích được. Trầm Tố Nhi vừa rồi rất kỳ quái, sao lại chạm mặt hắn ở gần Phượng Cung, hoá ra là vì hắn thường xuyên tới Dao Trì Cư tắm rửa.
Sơ Tuyết cũng bất ngờ, nàng đường đường thân là Hoàng Hậu lại trốn thị tẩm? Vì sao? Trong lòng đặc biệt muốn biết! Vì thế, rất cẩn thận hỏi: “Nàng…… sao lại phải trốn? Hoàng huynh chính là Hoàng đế……”
“Chuyện đấy với chuyện hắn có phải Hoàng đế hay không chẳng liên quan gì hết. Không đúng, là chẳng liên quan đến Hoàng huynh của ngươi…… Cũng không đúng, là ta không muốn phát sinh quan hệ với hắn……” Có cảm giác hình như càng nói càng lung tung.
Sơ Tuyết hai mắt sáng ngời, long lanh, rực rỡ như hai ngôi sao. “Vì sao? Hoàng huynh còn chưa chạm qua nàng sao?”
“Ha ha! Việc này, khi nào rảnh rỗi sẽ nói ngươi biết…… rất phức tạp.” Nàng thật sự cảm thấy rất phức tạp. Vốn là chuyện đơn thuần, sao lại thành phức tạp? Không phức tạp mà!
Chính là—chuyện đơn thuần nhưng trong Hoàng cung hỗn loạn.
Hai người không hẹn mà cùng trầm mặc.
Kết quả vẫn là Trầm Tố Nhi mở miệng trước, cười cười trêu chọc, còn tác quái sờ soạng bên hông Sơ Tuyết. Cười nói: “Tiểu Tam, trước tiên ngươi buông ta ra đi, cứ tiếp tục như vầy, ta đang thèm ăn lại đem ngươi ăn luôn bây giờ.”
Sơ tuyết hai má lại đỏ lên, nhanh chóng buông nàng ra.
Như tránh bị nghi ngờ, xoay người lên bờ.
“Ta…… Ta đi tìm cho nàng một bộ quần áo sạch sẽ.” Sơ Tuyết cũng không quay đầu lại buông lời.
“Được!……” Trầm Tố Nhi thở phào nhẹ nhõm, lại lười biếng trôi nổi trong nước.
Hồ nước này sao làm nàng chết đuối được chứ?
Ở hiện đại nàng bơi lội hơi bị tốt!
Sơ Tuyết đi vào phòng trong, tự mình thay một bộ quần áo sạch sẽ.
Bạch sam trắng như tuyết, trong đêm tối mờ mịt, loáng thoáng, phảng phất như tiên nhân.
Trầm Tố Nhi vừa mới từ trong nước nổi lên nhìn thấy, không hề tưởng tượng đến tiên nhân, mà là quỷ hồn……
“Sơ Tuyết!” Có chút giật mình. Sao lại gọi to doạ người như thế?
“Làm gì vậy?” Hắn khó hiểu hỏi ngược lại. Lập tức đem một bộ quần áo sạch sẽ vắt lên tấm bình phong nhỏ bên bờ hồ. Nhưng mà, mắt vẫn rất có quy củ không nhìn về phía giữa hồ. Không hổ là người quân tử.
“Ngươi…… Ngươi là người hay là quỷ……” Nàng thấy có chút quái dị, nhẹ nhàng thì thào, không dám lớn tiếng.
Thật sự, nàng có một loại cảm giác!
Bởi vì hắn đi không tạo âm thanh, một thân áo trắng, tóc dài xoã vai, không buộc lại, ban đêm vừa xinh đẹp, lại thuần khiết, giống người sao? Không giống!
Ngâm mình trong dòng nước ấm, cảm giác khô nóng trong người, đã dần dần biến mất.
Trầm Tố Nhi hoàn toàn thở phào nhẹ nhõm một hơi.
Đương nhiên, lúc này nàng không ngờ–
Thời điểm nàng thoải mái an nhàn ngâm mình trong nước ấm, cả Hoàng cung đã nháo loạn cả lên!
Sơ Tuyết có chút không vui, chất vấn: “Sao mắng ta?” Tuy là chất vấn, nhưng không có chút tức giận nào.
Trầm Tố Nhi quẫn, hình như lại nói lung tung rồi, ngượng ngùng giải thích: “Ảo giác ảo giác, haha…… đừng để ý. Bởi vì Sơ Tuyết bộ dáng rất xinh đẹp…… Ách, rất suất! Nghe nói quỷ hồn rất suất……” Cắn lưỡi, giải thích cái kiểu gì thế này? Có người nói quỷ hồn suất bao giờ?
“Ờm……” Sơ Tuyết thuận tiện đáp lời, còn cười nhẹ, có vẻ vừa lòng với lời giải thích của nàng.
Nàng nhìn lên, thật muốn hộc máu.
Đúng là người đơn thuần! Nàng là người nghĩ ngợi phức tạp ở cùng một chỗ với hắn, cảm thấy vô cùng tự ti!
Sơ Tuyết nhẹ nhàng bước ra phía cửa.
Trầm Tố Nhi nghĩ muốn hô lên, lại hô không ra tiếng.
Một mình ở chỗ rộng lớn thế này, đặc biệt là ban đêm càng có cảm giác âm u…… Có chút, hơi sợ!
Sơ Tuyết bước vài bước, lại ngừng lại, không quay đầu, nhẹ nói: “Tiểu Tố Nhi, ta đứng ở cửa thôi. Nàng có thể nhìn thấy ta, đừng lo lắng, ta không đi xa. Có việc gì cứ kêu một tiếng là được. Quần áo là…… của ta, chỗ này không có quần áo nữ nhân.”
“Được! Ngàn vạn lần đừng rời đi nha, không được, ngươi nói gì đi. Cứ đứng lặng lẽ thế, ta cũng không biết có phải là ngươi hay không!”
“Ta thổi tiêu cho nàng nghe, được không?”
“Được……” Cái này cũng không tồi. Ít nhất nàng còn cảm giác được có người ở chỗ này.
“Ừm.”
Sơ Tuyết ra cửa, không biết từ chỗ nào lấy ra một trường tiêu bằng bạc.
Lúc nghe được tiếng tiêu, Trầm Tố Nhi lại thấy giật mình!
Tiếng tiêu thật quen thuộc……
Hoá ra mấy buổi tối gần đây nghe được tiếng tiêu, là Sơ Tuyết thổi!
Khó trách chẳng có vấn đề gì, cũng chẳng có ai nói tới, hoặc là ngăn cản.
Tiếng tiêu từ tẩm cung Hoàng đế vọng ra, ai dám quản?
Đột nhiên, Trầm Tố Nhi sắc mặt là lạ, lúc ấy nàng còn tưởng là phi tần nào đó tính toán giở chiêu bài câu dẫn Hoàng đế. Nếu Sơ Tuyết biết nàng đem hắn tưởng tượng thành phi tần, không biết sẽ nghĩ như thế nào…… Ha ha!( Xấu hổ cười.)
Lúc Sơ Tuyết thay y phục, Trầm Tố Nhi áo ngoài đã cởi ra, ném xuống bên bờ hồ.
Để kín đáo, nàng vẫn giữ lại bộ quần áo trong ngâm nước hồ.
Kỳ thật, cứ theo thói quen từ hiện đại, nàng rất muốn cởi hết quần áo xuống ngâm mình, nhưng nghĩ đến Sơ Tuyết cũng ở đây, nên từ bỏ ý định. Dù sao Sơ Tuyết vẫn là một hài tử, làm hư hắn là không tốt, nếu lúc đầu mà cởi hết, lúc hắn nhảy xuống hồ vớt mình lên như vừa nãy, thì đúng là phiền toái lớn!
Không phải, là nàng đi lừa tình!
Tuy nhiên…… Ách, mỗ nhân cũng không phản đối tình tiết như vậy xuất hiện, nhưng nếu có thể tránh được, thì tránh vẫn là tốt hơn.(ps: Thở dài, ngẫm lại mỗ nhân nghĩ sao lại mâu thuẫn vậy chứ?)
Còn một vấn đề, nếu dạy hư Sơ Tuyết, tên Hoàng đế kia có khi lột da nàng luôn ấy chứ? Không khó nhìn ra, tên Hoàng đế kia rất coi trọng đệ đệ này.
Lần đầu tiên gặp nhìn thái độ của hắn đối với Sơ Tuyết trên đường là biết.
Nhớ lại, lần đầu tiên hắn gặp nàng? Đúng là không thể so sánh được!
Trầm Tố Nhi thoải mái ưm một tiếng, cánh tay trắng mịn đặt lên trên bờ hồ lát đá bạch ngọc, hơn nửa người chìm trong nước.
“Đêm nay quả thực là quá đã, là ngày vui vẻ nhất từ lúc vào cung tới giờ, đương nhiên…… Nếu bỏ qua phần trúng dược, không đúng, nếu không trúng dược, thì sao có cơ hội ngâm mình ở đây…… Ha ha!” Cười, mọi thứ cứ coi như đã được định trước. Cũng chẳng muốn nghĩ nhiều làm gì.
Đến lúc cả người trầm tĩnh lại, lại được hưởng thụ tiếng tiêu ôn nhu, sẽ bất tri bất giác ngủ mất. Lúc này, Trầm Tố Nhi nếu tỉnh lại nhất định sẽ hoài nghi tiếng tiêu của Sơ Tuyết có phải là khúc nhạc gọi hồn không? Không phải– là khúc hát ru của mụ mụ (mẹ), hát ru con đi ngủ.
Xung quang hồ hơi nước mờ mịt, khuôn mặt người đang ngủ có chút phiến hồng.
Khóe miệng vẫn còn mang ý cười.
Nàng ngâm qua bao lâu không biết, mơ mơ màng màng, hình như có người đang chậm rãi bước lại gần.
Thân hình thon dài, một thân áo trắng……
“Sơ Tuyết……” Sương mù che mờ tầm mắt, đèn leo lắt mù mờ, càng mơ hồ không rõ, theo trực giác nàng thì thào gọi tên Sơ Tuyết, Sơ Tuyết mặc một thân áo trắng……
Sau một khắc, cả người nàng bị hai bàn tay to khoẻ nhấc lên!
Lại một khắc nữa, đã ngã vào một lồng ngực to lớn.
Phá hư phá hư! Tối vô sỉ đích thủ thắng phương thức15
“Trầm—Tố– Nhi!” Mộ Dung Cảnh cắn răng, oán hận phun ra ba chữ! Giọng điệu như muốn nuốt luôn cả nàng, muốn tiêu diệt toàn bộ mơ màng của nàng!
Tìm nàng, tìm đến tận lúc trời sáng!
Mà nàng lại thoải mái ung dung ở chỗ này ngâm suối nước nóng?!
Nếu không phải Sơ Tuyết phát hiện bên ngoài nháo loạn, tưởng có chuyện lớn gì xảy ra ra ngoài nghe ngóng, cũng nói ra chuyện tối qua, cũng nói luôn nàng ở chỗ này, Mộ Dung Cảnh làm sao nghĩ ra, nữ nhân đáng chết này lại đang ở trong tẩm cung của mình! Đúng, làm sao có thể nghĩ ra, một chút cũng không dự đoán được!
Cảm giác nôn nóng khó có thể bình tĩnh lại được.
Mấy canh giờ ngắn ngủi, gần như đã đem toàn bộ Hoàng cung lục tung lên, hắn lại không ngờ nàng trong tẩm cung mình.
Lúc này, nữ nhân dựa trong ngực người ướt đẫm nước, đã làm quần áo trước ngực hắn cũng ướt luôn.
Ngược lại hắn thấy mát trước ngực, người cũng thanh tỉnh hơn.
Mỗ nữ bây giờ mới tỉnh giấc!
Con ngươi xinh đẹp nhìn dung mạo tuấn tú trước mặt, kinh ngạc miệng mở to, quên khép lại!
“Hoàng, Hoàng…… Hoàng Thượng, người khoẻ không!” Tại thời điểm này, nàng làm một việc cực kỳ khó hiểu, rất lễ độ chào hỏi.
“Khoẻ! Khoẻ lắm! Toàn nhờ phúc của nàng, một đêm không ngủ!” Lời vừa nói xong là của mỗ soái ca đang trong trạng thái bùng nổ.
“Ồ, khoẻ là tốt rồi…… A! Đau!” Có người còn chưa biết mình đã nói gì, chỉ đột nhiên cảm thấy cánh tay để ở bên hông mình siết chặt lại, bà nó chứ, dùng sức chút nữa không phải gãy luôn lưng chứ? Lần này, đầu hoàn toàn thanh tỉnh, “Hoàng Thượng Hoàng Thượng, chúng ta có chuyện cứ từ từ nói, đừng đừng đừng tức giận……” (*máu cuối cùng cũng lên não ~.~*)
Mộ Dung Cảnh trừng mắt nhìn nàng, nhưng vẫn nới lỏng cánh tay, Trầm Tố Nhi thở phào nhẹ nhõm một hơi.
Hắn ôm nàng lập tức bước về phía bình phong, tiện tay cởi ao một lớp áo ngoài, nhanh chóng quấn tròn nữ nhân trong ngực mình, bước nhanh về phía tẩm thất.
“Hoàng Thượng, người thả ta xuống đất, ta tự đi được.”
“……”
“Ôm như vậy không hay, người ta thẹn……” Cắn lưỡi. Giả bộ quá đáng rồi, có lẽ, làm hắn chết đi sống lại mất.
Quả nhiên–
Nàng nhận được ánh mắt khinh bỉ của Mộ Dung Cảnh!
Quên đi, giả chết, nàng ngậm miệng, mắt cũng nhắm lại.
“Hoàng Hậu muốn giả bộ ngủ sao? Trẫm lúc trước, học mỗ nhân một đống biện pháp không tồi.” Lúc nói lời này, hình như là nghiến răng nói. Mộ Dung Cảnh trong mắt đầy hận thù! Lúc trước, mấy việc nàng lên trên người hắn, cả đời này chỉ sợ không cách nào quên được!
“A, không cần. Hoàng Thượng, ta không ngủ.” Mỗ nữ vội vàng cười cười.
Lướt qua xung quanh, thấy cảnh vật cứ bay qua trước mắt.
Trầm Tố Nhi nhanh nhận ra một vấn đề, lúc này hắn muốn dẫn nàng đi đâu? Sắc trời vẫn chưa sáng rõ, nhưng nhìn kỹ, cũng sắp sáng rồi! A, sơ tuyết đâu? Sao lại không gọi nàng tỉnh dậy để trốn? Lại nghĩ gì thế không biết, ở Hoàng cung này thì trốn cái quỷ gì, trốn thế nào thì trốn cuối cùng vẫn nằm trong lòng bàn tay Hoàng đế!
Nàng ừm ừm cho thanh cổ họng hỏi nhỏ: “Hoàng Thượng, xin hỏi người muốn dẫn ta đi đâu?”
“Lên giường!”
“???!!” Kinh ngạc! Rất thẳng thắn.
Sẽ không phải là trực tiếp ném nàng lên giường XXOO chứ?! Mồ hôi ròng ròng! Tuy không phản đối, nhưng ép buộc cũng không tốt…… Ách, đúng là không tốt……(Lại còn bảo ép buộc. Không lâu trước, nàng còn ép buộc người ta đấy thôi.)
Mộ Dung Cảnh bước vào tẩm cung, đã người chờ sẵn thay quần áo.
Đem Trầm Tố Nhi ném lên long tháp (giường rồng).
Sớm sai mấy cung nữ tới lau khô người cho Trầm Tố Nhi.
Trầm Tố Nhi lấy lại tinh thần dừng động tác của các nàng lại, có người ở đây, bất ngờ là tình tiết “cường bạo” không xảy ra, cũng coi như được thả lỏng.
“Khụ khụ! Hoàng Thượng, người có thể tránh đi được không? Đợi thần thiếp thay quần áo xong, lại cùng Hoàng Thượng nói chuyện tiếp.” Ho nhẹ nhắc nhở. Trầm Tố Nhi thầm mắng mình, làm sao mà phải nói bé thế. Mình có làm sai chuyện gì không? Không có!
Hơn nữa, hắn là một đại nam nhân sao lại không tránh đi? Người ta mấy tiểu cung nữ khuôn mặt đều hồng hồng, không có ý tứ gì hết.
Trầm Tố Nhi lấy quần áo che đi phần trước ngực, tuy bị ướt, nhưng cũng gần như là khoả thân cho Mộ Dung Cảnh xem còn gì.
Mộ Dung Cảnh hình như cũng không muốn làm khó nàng.
Xoay người đi.
Nhưng vẫn cố chấp không cất bước rời đi!
Trầm Tố Nhi cũng chẳng so đo, dù sao hắn không nhìn thấy là được rồi.
Rất nhanh thay một bộ quần áo sạch sẽ.
Trầm Tố Nhi lưu ý bốn phía xung quanh, thời tiết se lạnh! Trong tẩm thất Hoàng đế lại rất ấm áp, không giống với bên ngoài, dùng lò sưởi sao? Cổ đại hình như không có lò sưởi, nhưng mà có cái gì long long ấy, đốt than cung cấp hơi ấm. Lúc này các cung nữ đưa đến một chén trà nóng, các nàng không cần Mộ Dung Cảnh phân phó, đã lặng lẽ lui ra ngoài cũng khép lại sáu cánh cửa lớn.
Tẩm thất Hoàng đế to như vậy lập tức yên ắng.
Trầm Tố Nhi quét mắt, không giống với tưởng tượng.
Giá sách chắc chắn không thể thiếu, mấy đồ vật trang trí thì lại rất ít.
Có phải lần trước đập hết sạch, nên lúc sau hạ chỉ không bày ra nữa?
Mộ Dung Cảnh xoay người nhìn chằm chằm Trầm Tố Nhi.
Nghiêm mặt không nói một lời.
Người, hình như đã bình tĩnh lại.
“Hoàng Thượng, không nên nhìn thần thiếp như vậy, ta sẽ…… thấy áp lực.” Trầm Tố Nhi thản nhiên lại thong dong nhấp một ngụm trà, một chữ để hình dung: Ngon! Hai chữ để hình dung: Trà ngon! Ba chữ để hình dung: Uống ngon thật!
“Xem ra mê hương đã được giải?” Ánh mắt thâm trầm, che giấu những xúc cảm đặc biệt.
“Ngâm nước cả một buổi tối, máu cũng ngâm thành trắng rồi, mê hương còn tính làm gì chứ? Ha ha!” Bắt đầu nói loạn.
“Thật sự không phát sinh chuyện gì?” Mắt hắn dừng lại trên vai nàng.
Trầm Tố Nhi theo ánh mắt Mộ Dung Cảnh nhìn xuống, lập tức hiểu ra, hắn không phải ngay cả đệ đệ của mình cũng hoài nghi chứ? Nói đến chuyện liên quan tới Sơ Tuyết, không thể qua loa được, vì thế, nàng nghiêm túc nói: “Hoàng Thượng, thủ cung sa vẫn còn. Đừng lo, ta cam đoan, trước khi người phế ta, sẽ không để cho người phải đội nón xanh đâu (bị cắm sừng).” Là nam nhân chắc hẳn đều sợ vấn đề này.
Thời gian trôi đi, làm nàng bình tĩnh hơn. Sự bất an lúc đầu, đã bay biến hết. Dù sao cũng cảm thấy—mình chẳng làm sai chuyện gì. Toàn bộ, đều là hoạ từ vụ đánh cược mà ra.
Nghe vậy, dưới ông tay áo Mộ Dung Cảnh hai bàn tay nắm chặt, nhỏ ra vài giọt máu.
Hắn đang kiềm chế!
Nàng làm sao biết được? Hắn lúc trước tức giận, lúc nhìn thấy bộ dạng nàng thong dong thoải mái, đã muốn– không có chỗ để phát tiết! Ép buộc chiếm hữu nàng? Đấy là chuyện chỉ có cầm thú mới làm, hắn cá tính cao ngạo tất nhiên là khinh thường.
Nhưng mà–
Tìm được nàng rồi thì xử trí thế nào? Trước khi tìm được, đã nghĩ tới một ngàn linh tám phương thức tra tấn nàng, tới lúc tìm được rồi, một phương thức cũng nghĩ không ra! Bỏ đi, dù có nghĩ ra cũng chẳng có tâm tình dùng đến.
Lúc này, Mộ Dung Cảnh lại bắt đầu thấy mờ mịt.
Làm gì mới thoả đáng? Tìm được nàng rồi, tiếp theo phải làm sao để xử phạt nàng?