Sơ Tuyết cuối cùng vẫn giống như ngày thường, chỉ ngồi trong chốc lát rồi lập tức rời đi, lưu lại mùi hương mai thoang thoảng.
Trầm Tố Nhi ngồi trên bậc thang lạnh băng, mắt nhìn theo bóng dáng hắn biến mất có chút thất thần.
Sao lại thế này? Trong lòng vừa chua vừa xót, lại chát chát nữa.
Thật sự không thích cảm giác này.
Cứ ngày qua ngày, trong Phượng Cung dần dần tĩnh lặng lại.
Hoàng Hậu, vẫn bị cấm cung.
Hoàng Thượng cũng không hỏi đến, cũng không tới Phượng Cung, cứ như sự kiện thích khách, thoảng như mây khói, không ai bàn luận, cũng chẳng có ai dám nói tới.
Trầm Tố Nhi cảm xúc sa sút vài ngày, cũng dần dần hồi phục lại.
Một đám người chủ hộ ở Phượng Cung đều sốt ruột, nghĩ đủ các biện pháp để làm nàng vui vẻ, nếu nàng cứ mặt ủ mày chau, chẳng phù hợp với cá tính của nàng gì cả.
Hậu cung cũng có một ít chuyện biến động, nghe nói Tiếu quý phi bị bệnh nằm liệt giường, người thăm vẫn lục tục kéo đến, nhưng phần lớn bị nàng ta lấy lý do thân thể không khoẻ mà cự tuyệt không tiếp. Các phi tần bị cự tuyệt, thường để lại đồ thăm hỏi, rồi lập tức rời đi. Chỉ có Lâm Ngọc Nhi gần như mỗi ngày đều đến, làm cảm động Tiếu quý phi, nên được gặp mặt.
Bây giờ mỗi ngày đều hầu hạ bên cạnh nàng ta.
Hai người tình cảm như tỷ muội, như hình với bóng.
Trong hậu cung, ngoại trừ những nữ nhân ở lãnh cung, thì chỉ có một người không tới thăm Tiếu quý phi, chính là Trầm Tố Nhi.
Màn đêm buông xuống.
Đại sảnh Phượng Cung, lập tức lại náo nhiệt.
Trầm Tố Nhi nhìn qua có vẻ đã giống như thường ngày.
Muốn cười thì cười, muốn nháo loạn lập tức nháo loạn, mặc dù đáy mắt càng thêm tịch mịch không gợn sóng, nhưng cũng chẳng có mấy người lưu ý đến.
Tiểu Dung cùng Tiểu Xuân Nhi bọn họ cũng bớt buồn.
Nháo loạn lên, lại bắt Trầm Tố Nhi kể chuyện.
Vốn cũng không muốn kể, nhưng thịnh tình không thể chối từ.
Lúc không buồn ngủ, nàng sẽ ngồi với bọn họ ở đại sảnh, kể một đoạn Hồng lâu mộng.
Lúc mọi người nghe chăm chú nhất, lại đột nhiên ngừng lại, miễn cưỡng duỗi duỗi hai chân.
Ngồi lười trên ghế, bớt hoạt bát sôi nổi một tay chống cằm, đầu nghiêng trái nghiêng phải, híp mắt phượng, chẳng hứng thú nhìn mọi người nói: “Miệng khát.”
Lập tức có người đêm đến một chén trà.
Chậm rãi uống sau một ngụm, rồi lại lười biếng nói: “Đã đói bụng……”
Như vậy có ý là, chuyện đêm nay sẽ không được nghe xong? Mọi người vừa nghe, toàn bộ gục hết xuống đất, quyết tâm giả bộ bất tỉnh.
Căn cứ theo tình trạng mấy đêm trước, không thỏa mãn hết các yêu cầu của nàng, khẳng định sẽ nói một câu: Muốn biết tiếp theo thế nào, mời lần tới nghe tiếp.
Hoàng cung khác với bên ngoài.
Trong cung đồ ăn đều được phân chia, ban ngày, muốn tìm chút đồ ăn còn chẳng dễ dàng, nói chi lúc này đã là ban đêm, ngự thiện phòng còn tức đến phát hoá, còn kiếm đồ ăn khó lại càng khó, chẳng còn cách nào.
Bất đắc dĩ, bọn họ ở chung với mỗ Hoàng hậu lâu như vậy, cũng chẳng thấy nàng có bất kỳ phương pháp gì.
“Bây giờ vẫn còn sớm mà, không thể kể thêm một đoạn nữa sao, đang đến phần gay cấn…… Hay là, người kể nốt đoạn này rồi hẵng ngủ?” Tiểu Dung nói.
“Đúng đấy. Nói xong đoạn này, bằng không đêm nay lại không ngủ được.” Tiểu Xuân Nhi cũng muốn nghe.
“Chủ tử, kể tiếp đi, kể thêm một chút cũng được.” Bảy người gần như nói cùng một lúc.
“……” Mọi người đều nhất trí, nếu nàng không kể thêm, không cho ngủ.
Nếu đổi lại là những người khác, đây là phạm phải tội phạm thượng.
Nhưng mà, trước mặt mỗ Hoàng hậu, chỉ cần trong lòng có thiện ý, thì tội gì cũng không có.
Trầm Tố Nhi bĩu bĩu môi, giả bộ nói: “Ặc…… Khụ! Bình thường đói bụng, mắt sẽ mỏi, cả người sẽ buồn ngủ, đầu cũng mơ mang, đầu mà mơ màng, sẽ nhớ không được đoạn sau của chuyện. Nhớ không rõ mà cứ nói, tình tiết sẽ loạn lên…… Tình tiết mà loạn, chuyện cũng chẳng còn hay nữa.”
Nói dứt lời, lại uống thêm một ngụm trà, tiếp tục nói: “Uống trà xong…… Haizz, chúng ta ngủ đi thôi. Lần sau sẽ nói tiếp–” Đói bụng là lấy cớ, thật ra là mệt chẳng muốn kể nữa thôi, sợ bị bọn họ vây lấy, nên lần nào cũng kiếm một cớ để trốn đi. Bằng không, để bọn họ quấn lấy bắt kể đến hửng đông cũng nên.
“Buổi tối làm sao kiếm được đồ ăn chứ? Đúng là cố tình kiếm cớ!” Chỉ trích, Chỉ trích một cách trắng trợn.
Trầm Tố Nhi vốn định rời đi, mà vừa mới đứng lên cả người đã cứng đờ, mắt trợn tròn nhìn, những người còn lại cũng y như thế, tất cả đều nhìn ra cửa– nghi hoặc.
Lúc này, ngoài cửa có bốn tiểu thái giám cung kính bưng bốn đĩa vào đại sảnh.
Hai đĩa bày điểm tâm tinh xảo, một đĩa hạt dưa và một đĩa hoa quả.
Bọn họ hành lễ với Trầm Tố Nhi xong, liền đem mấy đĩa đặt lên bàn, tiếp theo, không một tiếng động thẳng hàng lui xuống.
Tới nhanh, đi cũng thật nhanh.
Trầm Tố Nhi muốn hỏi một câu cũng chẳng có cơ hội.
Đuổi tới cửa, chỉ thấy bóng dáng bốn tiểu thái giám biến mất ở cửa cung.
Có đuổi theo tiếp cũng chẳng được.
Chín người lại quây lại một chỗ, vây quanh bốn đĩa “từ trên trời rơi xuống” ngẩn ngơ, ai cũng chưa động tay, chứ đừng nói tới động khẩu.
Yên tĩnh một lúc lâu!
“Tiểu thư, ai đưa tới?”
“Nương nương. Thế này là thế nào?”
“Chủ tử, mấy thứ này có ăn được không?”
“……” Một lát sau, đoàn người mồm năm miệng mười nghiên cứu bàn luận.
Trong phút chốc, quên luôn việc muốn mỗ nữ kể chuyện tiếp.
Trầm Tố Nhi tất nhiên cũng không đoán được chuyện gì xảy ra, nhưng giống như bừng tỉnh giẫm giẫm chân, khoa trương hô to: “Thứ này không thể ăn, khẳng định có độc! Mẹ ta đã kể qua, đồ người xa lạ đưa ngàn vạn lần cũng không được ăn. Cẩn thận vẫn hơn, cẩn thận vẫn hơn, chúng ta không nên đụng vào……”
Ngừng lại một chút, lại còn rất chân thành nói: “Nếu đã không thể đụng vào, mọi người quay về phòng đi ngủ thôi.” Câu cuối cùng mới là câu chủ chốt.
“A……” Hô lên, tiếng này tiếp tiếng kia, rồi lại lặng lẽ khinh bỉ người nào đó. Ai lại hạ độc quang minh chính đại như thế ở Hoàng cung, đồ ngốc mới làm thế. Điều này ngay cả nô tài bọn họ cũng nghĩ được, Hoàng Hậu nương nương sao mà không biết chứ?
“Chủ tử, đây là người chỗ Hoàng thượng đem tới. Nô tài nhận ra, thật sự có một tiểu thái giám đúng là người bên cạnh Hoàng thượng.” Lời này là một trong năm thái giám nói.
Trầm Tố Nhi khẽ giật mình.
Có phải lại bị giám thị hay không? Bất đắc dĩ thật! Đúng là mỗi lời nói mỗi cử động, đều bị người ta nhìn chằm chằm. Vì thế, nàng đứng lên, thản nhiên như không đi vào sân trong, nói vọng ra: “Rồi! Bản cung mệt, đi ngủ. Các ngươi không cần hầu hạ, muốn làm gì thì làm đi, mấy đồ ăn đấy ăn đi, ăn xong lập tức đi ngủ.”
Tiểu Dung với Tiểu Xuân Nhi vừa định đi vào hầu hạ, chỉ vì câu này của nàng, mà lập tức dừng lại, trong mắt cũng có vui vẻ.
Có những lúc, chủ tử của các nàng hiểu lòng người như vậy đấy.
Đèn treo trên cao, ra khỏi cửa, gió lạnh thổi tới.
Bàn tay trắng nõn của nàng nhẹ nhàng đẩy cửa phòng, gió lạnh lùa vào, ngọn đèn dao động.
Cổ đại không có đèn điện, đốt lên cũng mờ mờ, mặc dù là đèn trong cung, cũng chẳng nhìn xa được.
Bước vào phòng, rất tự nhiên xoay người đóng cửa.
Trầm Tố Nhi lại lười biếng bước vào phòng, cởi quần áo, thay một bộ áo dài màu bạc bằng lụa mỏng, giống một chiếc áo ngủ ở thế kỷ 21, rửa qua tay chân mặt mũi, lập tức chui vào chăn mền, mắt chỉ mở trong chốc lát, rồi dần dần nhắm lại nghỉ ngơi.
Trong lòng vô cùng buồn chán là như thế nào? Chính là như thế này đây.
Quá nhàm chán……
Hoá ra thời gian ăn không ngồi rồi cũng dài như vậy, cũng chẳng khác chịu tội là mấy.
Giờ phút này, nàng tràn đầy thấu hiểu, trằn trọc, một chút buồn ngủ cũng không có.
“HaizZzz……” Thở dài nặng nề.
“Làm sao lại thở dài?”
“A?!” Trầm Tố Nhi bị hù doạ, mồ hôi! Lúc nào bên cạnh có người khác thế này?
Đồng thời, có một người rất nhanh đã nhấc chăn chui vào trong.
Nàng tròn xoe mắt quay đầu nhìn, giãy dụa muốn bật dậy–
Mộ Dung Cảnh đôi mắt thâm sâu u ám trong đêm tối lại đặc biệt trong suốt, ấn mỗ nữ đang cả kinh muốn bật dậy xuống giường, rất nhanh đã ôm vào trong lòng. Ngay sau đó, Trầm Tố Nhi không thể động đậy, hoàn toàn bị ôm chặt.
Khi nhìn rõ người bên cạnh là ai, sự khẩn trương trong lòng Trầm Tố Nhi lập tức biến mất. Bình tĩnh lại, thầm mắng mình tự doạ chính mình, theo bản năng nghĩ tới thích khách?! Vết thương chí mạng, có người ở gần thế này mà không phát hiện ra, nếu là thích khách, chỉ sợ lúc chết cũng chẳng hiểu vì sao mình chết.
Lại ngay sau đó, môi đã bị lấp đầy.
Phảng phất như không khí dần trở nên mỏng manh.
Mộ Dung Cảnh không cho nàng cơ hội thở gấp, hôn bá đạo (ngang ngược, độc chiếm) mà không mất đi sự dịu dàng.
Nụ hôn này rất dài, làm Trầm Tố Nhi đã nghĩ—sẽ kéo dài đến hết đời! Vì nàng bị người nào đó hôn đến không thể hít thở, không hít thở nổi sẽ chết thế không phải là hết đời sao?
Phát hiện cả khuôn mặt nàng đã đỏ bừng, lập tức, hắn kiềm chế lại dục vọng của mình, quyến luyến không muốn buông.
Mà nàng lại có cảm giác tìm được sự sống trong cái chết, không chút khách khí thở phì phò.
Một lát sau, đợi nàng hồi phục lại.
Hắn được thưởng thức một màn kiều diễm này. Khóe miệng hoàn mỹ nhếch lên một tia vui vẻ trêu đùa: “Đang thở dài gì thế? Có phải trẫm lạnh nhạt với nàng vài ngày, trong lòng không vui phải không?” Câu hỏi mang theo vài phần vui đùa, phảng phất lại có sự nghiêm túc, đại khái có thể thấy được là tâm trạng hắn đang rất thoải mái.
Trầm Tố Nhi khôi phục lại, vừa nghe xong vẻ mặt cứng đờ, không ngờ tâm tình của hắn không tồi, đã chạy đến chiếm tiện nghi của nàng! Chiếm tiện nghi xong lại còn nói giỡn. Nhưng mà– nàng lại không ghét cái ôm của hắn, hơi thở nam tính cũng rất dễ chịu, nhưng…… hắn có phải ôm nàng quá chặt rồi hay không? Ôm chặt thế này thì xương cốt yếu ớt của nàng sắp gãy thành từng đoạn rồi!
“Khụ khụ! Hoàng Thượng, có thể…… đừng ôm quá chặt được không? Không thở nổi.”
“Mị lực của trẫm lợi hại như vậy sao? Chỉ hôn một cái thôi, màn chính vẫn còn chưa bắt đầu……” Cách hai lớp quần áo mềm mại, chậm rãi vuốt ve tấm lưng ngọc của nàng, tiếng nói trầm thấp khoan thai mang theo sự hấp dẫn và đen tối, lại phóng đãng cùng vô sỉ.
Tuy miệng nói vậy, cánh tay Mộ Dung Cảnh vẫn nới lỏng ra, nhưng vẫn làm cơ thể nàng dán chặt vào người mình. Lớp quần áo đơn bạc mỏng manh kia, sự mềm mại trước ngực kia……
“Nàng gầy quá! Trên người chẳng có mấy lượng thịt, ôm không thích, ngực cũng chẳng có gì……” Khuôn mặt tuấn tú của hắn gần như dán luôn vào tai nàng mà nói, còn cố ý thổi hơi vào tai nàng. Vừa ăn đậu hủ trên người nàng, vừa chê bai!
Không chút khách khí, cũng chẳng thèm giữ thể diện cho nàng.
Trầm Tố Nhi quẫn! Không nói gì phản bác.
Bởi vì hắn chê chủ nhân thân thể này, hơn nữa hắn nói cũng là sự thật.
Thân thể này nhìn qua đúng là chưa dậy thì, lại còn hơi gầy.
Cái này cũng không thể trách nàng được, một cô gái mới mười lăm tuổi, muốn thân thể có chỗ lồi chỗ lõm hấp dẫn, xinh đẹp gợi cảm, không có khả năng. Kể cả ở hiện đại đi, có uống thật nhiều thuốc kích thích tăng trưởng, cũng không trưởng thành nhanh như vậy được……
Trầm Tố Nhi động động thân mình, buồn quá. Có cái tay ma không ngừng làm việc xấu trên lưng nàng, rất dịu dàng—dịu dàng đến mức như đang gãi ngứa.
Có một vấn đề phát sinh, nàng cảm nhận được thân thể của Mộ Dung Cảnh càng lúc càng nóng. Thân thể của nam nhân càng lúc càng nóng đại biểu cho cái gì, đại biểu cho vấn đề sinh lý…… hormone giống đực đang tăng lên.
Trầm Tố Nhi không dám động đậy, có vẻ càng động sẽ càng nguy hiểm, nên bình thản nói: “Tâm tình của Hoàng thượng có vẻ không tồi.” Giọng nói rất bình thường, không có ý nịnh nọt lấy lòng, cũng không có chút dục vọng, trước mắt nàng không muốn phát sinh bất cứ quan hệ gì với hắn.
“Ừm, mấy ngày nay bận rộn quá……” Nói xong, hôn lên mặt nàng một cái, rất nhẹ nhàng. Mộ Dung Cảnh phát hiện ra một vấn đề. Buổi tối đến tìm nàng là tốt nhất, dễ nói chuyện, cũng không bị nàng làm cho tức chết. Hơn nữa có một số việc buổi tối làm cũng thuận tiện hơn……
“Hoàng thượng! Bây giờ người cư xử rất kỳ quái.” Nàng với hắn thân mật thế này từ lúc nào vậy? Nàng sao lại không biết rõ chứ!
“Có gì kỳ quái?”
“Khác hẳn lúc bình thường. Hơn nữa, chúng ta hình như không thân thiết như thế này……” Bình thường lạnh lùng chết đi được, hình như hơi giống hôm nàng chỉnh hắn.
Bỗng dưng, động tác của Mộ Dung Cảnh ngừng lại, nhìn chăm chú Trầm Tố Nhi một lúc lâu, lại một lúc lâu nữa, mới nói rất nghiêm túc: “Hoàng hậu, nàng cảm thấy chúng ta không thân thiết sao? Tại trẫm vẫn chưa làm chuyện đó sao?” Không lẽ nàng thật sự là một nữ nhân tùy tiện?
Trầm Tố Nhi bỗng dưng cười khẽ.
Hóa ra quan niệm trinh tiết ở cổ đại lại quái dị như thế.
“Hoàng thượng đã chạm qua bao nhiêu thiếu nữ rồi?” Hắn có nhiều nữ nhân như vậy, ở hiện đại chính là một nam nhân phóng khoáng, sao lại không nghĩ thoáng ra chứ?
“Cái này……” Nhìn sắc mặt của hắn, chắc không tính nổi.
Trầm Tố Nhi nhìn, cười cười, chẳng cần đoán, bao nhiêu chắc hắn không để ý tới, Hoàng đế mà, muốn bao nhiêu nữ nhân mà không được? Phi tần trong hậu cung nhiều như vậy, còn thêm vài cung nữ bất cứ lúc nào cũng có thể chọn lấy để phát tiết, cộng lại cũng phải hơn một ngàn, có chút tò mò, vì thế hỏi: “Có phải tất cả những nữ nhân đó đều tự nguyện cùng người giao hoan?”
“Đương nhiên, trẫm không cưỡng ép nữ nhân làm chuyện đó.”
“Được! Nói thế thì tốt quá, rất có cá tính. Hoàng thượng, vì câu này của người, ta quyết định sùng bái người!” Phải vuốt mông ngựa vài cái để tránh bị nghi ngờ. Nhưng lời nói ra từ cái miệng nhỏ nhắn của nàng, lại có vẻ rất chân thành.
“Ừ ừ……” Mộ Dung Cảnh gật đầu, lại lòng có cảm giác lâng lâng.
Quả nhiên–
“Hoàng Thượng, ta bây giờ không có hứng thú.” Đây mới là câu trọng điểm.
“???!” Quả nhiên……
Mộ Dung Cảnh âm thầm kêu khổ.
Một câu kia nói không cưỡng ép nữ nhân, hoàn toàn là đặt bẫy mình.
Vì thế, một sự thật cực kỳ đau khổ.
Mộ Dung Cảnh rất thuần khiết trong sáng ôm mỗ nữ, nhìn thấy mà không ăn được, hai người còn chưa chính thức giao chiến, hắn đã thua đến á khẩu không nói được gì. Thật hối hận lúc mới đến, lập tức đi thẳng vào chủ đề chính, nhanh chóng hưởng cực lạc cho rồi……
“Đúng rồi, Hoàng thượng có mệt không?”
“Không mệt.” Có thể nói cả thân thể đang ở giữa hưng phấn.
“Tại sao lại không tới đây?” Không cần nghĩ, nàng cũng đoán được mấy ngày nay hắn bề bộn nhiều việc.
“Tin trẫm không?” Lạnh nhạt nàng vài ngày nay cũng là việc bất đắc dĩ. Hắn phải cố gắng kiềm chế, nói cách khác, hôm nay đã chạm đến cực hạn mới ban đêm lặng lẽ tới chỗ này.
“Tin.” Một đế vương tuổi còn trẻ, đã có thể xử lý chuyện giang sơn xã tắc gọn gàng như thế, chắc chắn phải là một người rất giỏi. Lạnh lùng là điều tất nhiên, Trầm Tố Nhi cũng không thấy kỳ quái. Ví như: Một Hoàng đế chuyện gì cũng dễ dàng nói ra, không có uy nghiêm, sẽ không làm người khác cảm thấy sợ hãi, sao tạo được cảm giác uy quyền? Loại đế vương đó là một đế vương tốt sao? Tất nhiên là không.
Mộ Dung Cảnh nghe thấy câu trả lời đơn giản của nàng, lại giật mình.
Không qua loa, cũng không nịnh nọt.
Trầm Tố Nhi thấy Mộ Dung Cảnh dần dần tĩnh lặng.
Cảm thấy đây là thời điểm chín muồi.
Có vài lời, vẫn nên nói ra thì hơn.
“Hoàng thượng, chúng ta hôm nay bỏ qua mọi thành kiến, bỏ qua tất cả những chuyện không vui, nói chuyện thật lòng có được không?” Nàng đề nghị, có đáp ứng hay không thì phụ thuộc vào Mộ Dung Cảnh.
Nhưng mà nằm nàng nằm trong ngực hắn cùng hắn nói chuyện, có chút không được tự nhiên, nhìn qua hình như không ngang hàng.
Thử tách rời ra, quả nhiên là không được–
Hắn đối xử với nữ nhân có phải đều độc đoán thế không? Xem ra không có được đối thoại ngang hàng rồi, dù sao người ta cũng là Hoàng đế, muốn ngang hàng có chút không thực tế.
Không ngờ, Mộ Dung Cảnh nghĩ ngợi một lúc, đáp ứng, “Được!”
Trầm Tố Nhi vui vẻ, cười nói: “Trước tiên nói chuyện chính sự, thảo luận một chút về tương lai.”
“……” Trầm mặc.
“Ước hẹn ba năm, có thể đẩy sớm lên được không?” Nói thẳng ra, xuất cung sẽ được tự do, trước mắt đây là chuyện Trầm Tố Nhi quan tâm nhất.
Mộ Dung Cảnh xiết chặt thân thể nàng, nhìn nàng hỏi ngược lại: “Nàng muốn xuất cung sao?”
“Đúng vậy, cuộc sống trong cung thật sự không thích hợp với ta. Hoàng thượng chắc hẳn hiểu rõ, cuộc sống ở hậu cung, nước sôi lửa bỏng. Không có ý hại người, cũng sẽ bị người hại. Như tính cách của ta, một hôm nào tự dưng chết mà chẳng hiểu sao mình chết, quá oan uổng mà.”
“Nàng sẽ không chết!” Hắn như đang cam đoan.
“Ta lại nghĩ khác, mấy hôm trước không phải…… Haizzz, chỉ sợ đã sớm chết rồi.” Tỏ ra yếu thế một chút, thở dài.
“Trẫm đã nói rồi, chuyện như thế tuyệt đối sẽ không xảy ra nữa.” Khuôn mặt tuấn tú tối sầm, chuyện đó chính là vết đau của hắn.
“Hẹn ước ba năm kia, thật sự không thể đẩy sớm lên được sao?” Hắn cứ lảng tránh, nàng thử hỏi lại lần nữa.
“……” Mộ Dung Cảnh lại trầm mặc. Sắc mặt không tốt.
Thông minh như Trầm Tố Nhi, ngừng lại không hỏi nữa, khóe miệng khẽ nhếch lên thành nụ cười nhẹ, tiếp tục nói hết những điều trong lòng, hòa nhã nói:
“Hoàng thượng à, mấy ngày nay thật ra thần thiếp rất hoang mang, người cứ động một chút là tức giận với ta, có khi dường như là hận không thể bóp chết ta. Thấy thế…… trong lòng không hiểu sao lại thấy lo lắng, mà lại nghi hoặc, ta không biết mình đã làm sai cái gì, làm người mất hứng. Thật sự nghĩ mãi cũng không ra, nếu ta có sai, thì người cũng phải nói ra ta mới tránh đi lần sau không làm thế nữa, nếu cứ tiếp tục thế này, hiểu lầm của chúng ta sẽ càng ngày càng sây……. Sống cũng không thoải mái, thực sự không tốt……”
Sống với một đế vương không thoải mái, đương nhiên là cực kỳ không ổn, người không ổn, cũng chỉ có mỗi nàng.
Bởi vì, nàng hoàn toàn là phe yếu thế.
Mộ Dung Cảnh càng nghe nàng nói, sắc mặt càng thâm trầm, hỏi: “Nàng thật sự không biết sao?” Bằng trí thông minh của nàng sao lại không nhìn ra?
“Biết mà còn phải hỏi sao?” Trầm Tố Nhi cười nhẹ khó hiểu hỏi lại.
Mộ Dung Cảnh hai tay thu lại, rõ ràng mà dứt khoát, trực tiếp trả lời: “Trẫm—muốn nàng.”
“!!!”
Sau một lúc lâu, Trầm Tố Nhi từ kinh ngạc chậm rãi lấy lại tinh thần mắt tròn xoe, ngượng ngùng nói: “Hoàng Thượng đừng nói đùa, hậu cung nữ nhân nhiều như vậy, xinh đẹp hơn thần thiết không chỉ có mấy trăm đúng không? Người cũng nói rồi đấy, thân thể của ta gầy nữa……” Nói đến đó, cũng không giải thích thêm nữa.
Hắn nói muốn nàng, cũng không nói là thích.
Nam nhân khác với nữ nhân, nam nhân OOXX với nữ nhân, không cần phải có tình cảm, tức là – muốn! Chính là muốn thân thể của nàng thôi. Hắn thân là Hoàng đế, không biết đã “có được” bao nhiêu thân thể nữ nhân rồi.