Kết quả… Mộ Dung cảnh chỉ có hai lựa chọn: Một, lựa chọn Tuyết Liên ngàn năm; Hai, lựa chọn Trầm Tố Nhi!
Hắn chỉ có thể lựa chọn một trong hai, ông trời thật thích trêu đùa con người mà! Với hắn mà nói, hai người bọn họ như sinh mạng, nếu như mất đi một trong hai hắn sẽ hối hận cả đời…
“Cho ngươi thời gian một ngày, ngày mai ta muốn nghe thấy đáp án.” Tiểu Bảo nói xong vẫn chưa chịu xoay người rời đi. Hắn biết bản thân rất cố chấp, mẫu phi vốn sẽ không thể nào sống lại, hắn đã nghe theo lời ngoại tổ phụ nói, chỉ cần chôn cất mẫu phi tốt là được rồi. Nhưng mà hiện tại hắn đang cố chấp giành lấy cái gì? Cái gì cũng không có được!
Mây mù ướt át, con người trống rỗng như không có linh hồn…
Người trong thiên hạ này có ra sao thì liên quan gì tới hắn?
Linh Vân sơn trang cũng liên quan gì với hắn?
Mộ Dung Cảnh bất đắc dĩ buồn bực. Hắn rõ ràng không thể chống lại Hoàng Phủ Dịch kia… Kết quả này hắn đã dự đoán trước được, nhưng khi đối mặt thì lại quá đau xót. Có kháng cự cách mấy thì hắn vẫn là người thua cuộc…
Khi Mộ Dung Cảnh trở lại đại viện đã có một tai họa đang chờ hắn.
Đâu rồi? Ở đâu? Tố Nhi của hắn đang ở đâu? Tại sao hắn không tìm thấy?
Trần Thủ cúi đầu quỳ trên mặt đất, cho dù hắn chết một trăm lần cũng không thể tạ tội với Hoàng thượng.
Hiện tại Hoàng thượng đã bình an đứng trước mặt hắn, nhưng mà Hoàng hậu lại không thấy đâu!!!
Thật ngoài ý muốn! Mộ Dung Cảnh không giận dữ hay trừng phạt gì hết, hắn chỉ mất hồn ngồi phịch xuống ghế.
Mộ Dung Cảnh trừng mắt nhìn vào món đồ đang nằm trên bàn, là phượng ấn Nam Man. Vật này hắn chẳng những biết mà còn biết rất rõ, đó là món đồ quen thuộc của Hoàng Phủ Khuynh Thành. Nhưng lúc này trực giác lại mách bảo cho hắn biết, người đến không phải Hoàng Phủ Khuynh Thành mà là Tư Mã Lạc!
Hoàng Phủ Khuynh Thành? Không có khả năng!
Mọi thứ đồ Nam Man đều khiến người ta nghĩ ngay đến Tư Mã Lạc! (PS: Hoàng Phủ Khuynh Thành hành động khôn khéo, mang theo phượng ấn ra ngoài, cho dù bị phát hiện cũng chẳng sao…)
“Hoàng thượng! Vi thần lập tức phái người đi điều tra.” Trần Thủ hối hận không thôi, trong lòng cảm thấy vô cùng áy náy.
“Được, mau đi điều tra hành tung của Tư Mã Lạc, chắc chắn hắn có liên quan đến việc mất tích của Tố Nhi.”
“Tuân lệnh.”
Màn đêm dần buông xuống…
Bên ngoài căn phòng…
Trong bóng tối phía ngoài sân, có một đôi con ngươi trong suốt như ngọc bích, từ con ngươi ấy lóe lên nét êm dịu mà quỷ mị…
Con ngươi kia một mực quan sát động tĩnh trong phòng.
Khi Trần Thủ lui ra thì con ngươi kia cũng biến mất…
Trong một gian phòng của khách sạn lớn nhất thành, Trầm Tố Nhi yên lặng ngồi tại bàn, thản nhiên nhấm nháp tách trà và mứt quả. Trái lại với vẻ điềm tĩnh ấy, hai nam nhân đứng trong góc phòng đang gắt gao xem xét nàng.
Cảm giác kỳ quái tràn ngập trong lòng…
Hoàng Phủ Khuynh Thành cảm thấy rất kỳ lạ, hắn dùng mọi thủ đoạn bắt nàng đem tới đây, thế nhưng nàng lại không tức giận cũng chẳng mắng chửi hay khóc nháo gì cả, mà nàng lại làm ra vẻ an nhàn hưởng thụ như đi du lịch!!!
“Tư Mã điện hạ, điểm tâm này thật không tệ nha, người có muốn… nếm thử… hay không hả?” Nàng vừa ăn vừa giơ ngón tay cái lên.
Tư Mã lạc mang mặt nạ đứng đối diện nàng, chằm chằm nhìn vào người nữ nhân trước mắt.
Mặt nạ che gần hết khuôn mặt khiến người ta nhìn không rõ lắm biểu hiện của hắn lúc này, nhưng nhìn vào đôi môi đang mím chặt kia… hẳn là tâm tình vị điện hạ này rất rất không tốt! Ý tứ của Tư Mã Lạc rất rõ ràng: Người rãnh rỗi tốt nhất không nên đụng vào hắn, nếu còn cố chấp thì ngày này năm sau sẽ là đám giỗ của ngươi!
Hoàng Phủ Khuynh Thành lập tức đứng lên, hòa nhã nói: “Tư Mã huynh, Bản vương có việc phải đi trước.”
“Đa tạ huynh đã giúp ta hôm nay, món nợ này ngày sau ta sẽ trả đủ.” Tư Mã Lạc khách sáo nói. Sau này hắn sẽ cẩn thận “chiếu cố” đến Hoàng Phủ Khuynh Thành hơn, hừ, hắn ta rất có bản lĩnh đó! Chết tiệt, hắn ta dám bỏ của chạy lấy người sao? Uổng công hắn đuổi theo xe ngựa cả đêm, cuối cùng xe đó là giả!
Giờ hắn mới sực nhớ, đã ba ngày ba đêm rồi hắn chưa chợp mắt được một lần!
Mà nữ nhân trước mắt này lại dám thoải mái vui chơi, nhàn nhã ăn uống như vậy?
Không đúng! Ánh mắt nàng, còn có cử chỉ cùng cá tính, đều không giống như Tố Nhi! Nàng là Tố Nhi sao? Mắt hắn rõ ràng thấy Tố Nhi mà? Tư Mã Lạc trầm mặc nhìn kỹ Tố Nhi.
Trầm Tố Nhi đáp lại ánh mắt hắn bằng một cái liếc mắt thản nhiên, sau đó hơi nâng mắt lên nhìn một bàn đầy ắp thức ăn, ra vẻ giống như đang suy nghĩ nên ăn món nào trước!
“Trầm Tố Nhi! Ân tình lúc trước ngươi đã quên rồi sao?” Tư Mã Lạc chăm chú nhìn nàng.
Trầm Tố Nhi không khỏi thở dài một hơi, chẳng lẽ nàng phải nói ra chân tướng thật sự sao? Nói với hắn nàng xuyên qua mới đến được đây, nói Trầm Tố Nhi thật đã chết từ lâu rồi… Aiz, nàng thảm quá! Những lời này bảo nàng phải nói làm sao đây? Nếu nàng không thể nói với Mộ Dung Cảnh, quyết định đem những lời này giấu kín cho tới khi xuống mồ thì nàng cũng không nghĩ tới việc nói cho Tư Mã Lạc biết.
Vì vậy, Trầm Tố Nhi quết định làm đà điểu giả chết, chiêu này luôn hiệu quả trong mọi hoàn cảnh nha…”Được rồi, ta thừa nhận… ta đã phụ lòng ngươi. Ta cũng không có cách nào khác mà, trong trí nhớ ta thật ra không hề có hình ảnh ngươi. Bởi vì… hai tháng trước khi đám cưới diễn ra, ta giống như mất trí nhớ vậy, mọi thứ đều không thể nhớ rõ… kể cả ngươi.”
“Nàng nói cái gì? Nàng… nàng bị mất trí nhớ?” Tư Mã Lạc nghe như sét đánh ngang tai, hắn không có cách nào tiếp nhận chuyện này. Trong lòng hắn đang rất mâu thuẫn, tâm tình thật phức tạp…Tại sao? Hắn không tin nàng lại quên hắn dễ dàng như vậy…
Nếu như nàng khôi phục trí nhớ… Đúng! Chỉ cần nàng khôi phục trí nhớ thì nàng sẽ nhớ lại hắn, sau đó lại giống như trước kia…Thật tốt!
Nghĩ đến đây, tâm tình Tư Mã Lạc có chút phấn khởi.
Hắn chậm rãi bước đến trước mặt Tố Nhi, đại chưởng vươn ra nhẹ nắm lấy bàn tay nhỏ bé của nàng.
Đau lòng, thương tiếc…
Trầm Tố Nhi hoảng hốt muốn rút tay về, nhưng khi nhìn đến ánh mắt dịu dàng của hắn thì nhịn xuống ý nghĩ phản kháng.
Nàng thật hổ thẹn mà! Nàng cảm thấy mình rất xấu xa, nàng đã chiếm lấy thân thể của người khác, ngay cả người yêu của thân thể này nàng cũng cướp đi. Hắn sẽ bảo vệ nàng, toàn tâm toàn ý yêu thương, chăm sóc cho nàng.
Trầm Tố Nhi im lặng, kín đáo rút tay về: “Tư Mã điện hạ, người không cần lo lắng cho ta. Tình cảm lúc trước giống như gió thoảng qua vậy…Bây giờ trong lòng ta đã có người khác rồi, nếu để ta khôi phục trí nhớ trước đây thì tâm của ta cũng không còn ở chỗ người nữa. Người đừng phí công vô ích…”
“Không! Chỉ cần khôi phục trí nhớ thì nàng sẽ nhớ lại ta thôi.” Giọng nói hắn chứa đầy sự kiên định.
“Ta… không muốn nhớ lại.”
“Nàng thích tên Mộ Dung Cảnh đó có phải không?”
“Đúng, ta thích chàng.” Trầm Tố Nhi không chút nghĩ ngợi trả lời. Nàng không muốn suy nghĩ để giấu diếm thứ gì. Có một số việc, càng suy nghĩ càng khiến ta đau đầu, cuối cùng cũng chẳng thay đổi được thứ gì. Nếu như nói dối Tư Mã Lạc, hắn sẽ càng thêm hy vọng, như vậy chẳng phải rất tàn nhẫn với hắn sao?
Chuyện tình cảm của con người vốn không thể ép buộc được, nếu như nàng biết chắc tâm ý của mình, nàng sẽ thừa nhận.
Mặc dù Hoàng cung không phải là nơi nàng muốn hướng tới nhưng trong Hoàng cung có người nàng muốn được ở cùng, cả đời này cũng không nghĩ tới việc rời xa…
Phút chốc, Tư Mã Lạc như con dã thú bị thương, hắn rất muốn nổi cơn thịnh nộ nhưng lại cố gắng kiềm chế bản thân mình, hắn không muốn làm tổn thương nàng!
Hồi lâu sau, hắn chậm rãi ôm nàng vào trong ngực, nhẹ nhàng, nhẹ nhàng…Chỉ có như vậy hắn mới có thể khống chế được bản thân, sẽ không giống lúc trước làm thương tổn nàng. Hiện tại hắn đã biết, nàng chỉ là mất trí nhớ tạm thời thôi, không phải nàng không thích hắn, “Tố Nhi, lần trước là ta không đúng… Nếu như ta biết nàng ngã bệnh, ta sẽ không làm như vậy. Nàng tha thứ cho ta, đừng giận ta nữa được không? Ta, ta…”
Hắn tin tưởng rằng Tố Nhi đem Mộ Dung Cảnh làm vật thế thân cho hắn nên mới thích Mộ Dung Cảnh mà thôi! Nhất định là do nàng quá tức giận nên mới làm như vậy!
Trong lòng Tư Mã Lạc run rẩy không thôi… Trên đời này chỉ có nàng đối tốt với hắn, lần này hắn sẽ không buông tay! Cho dù bất cứ lý do gì hay bất cứ chuyện gì xảy ra, hắn cũng không buông tay! Đánh mất nàng một lần là quá đủ rồi!
Trầm Tố Nhi đau đầu muốn chết… Có lúc nàng nghi ngờ có phải số mạng mình rất cứt chó hay không? Số đào hoa lại hưng thịnh như vậy sao? Nàng thật không thể tưởng tượng nổi lại có thêm một soái ca đến tìm nàng? Nàng càng trốn tránh thì càng không thể thoát, bọn họ cứ như keo bám dính lấy nàng.
“Tư Mã điện hạ, chúng ta làm bằng hữu có được không?”
“Bằng hữu?”
“Đúng, bằng hữu. Mặc kệ quan hệ trước kia của chúng ta như thế nào nhưng ta của hiện tại cũng không phải nữ nhân ngươi thích. Ta và Tố Nhi ngươi quen biết là hai người hoàn toàn khác nhau, hy vọng ngươi có thể nhận ra điều này. Ừ, bề ngoài của chúng ta cho dù rất giống nhau nhưng tính cách lại trái ngược hoàn toàn. Hẳn ngươi cũng phát hiện ra chứ…”
Tư Mã Lạc từ từ buông nàng ra, hắn không muốn thừa nhận nhưng cũng phải thừa nhận thôi, nàng quả thật không giống người kia. Trong lòng hắn đã sớm phát hiện ra, chỉ là…Hắn cho là…cho là nàng do tức giận hắn nên mới như vậy!
Trầm Tố Nhi trầm tĩnh nói, “Từ khi mất trí nhớ, tính tình của ta đã biến đổi rất lớn. Sau này sẽ không thể khôi phục lai, bản thân ta cũng không muốn khôi phục. Hiện tại ta cảm thấy rất thỏa mãn! Hy vọng người mau mau nhìn nhận vấn đề, nếu như không muốn làm bằng hữu, người có thể xem như không quen biết ta. Điều kiện của người rất tốt, thật sự rất tốt…”
Nàng từ từ rời khỏi lồng ngực hắn, chậm rãi đứng lên. Vẻ mặt nàng cực kỳ khẩn khoản cùng áy này không thôi. Nàng thừa dịp Tư Mã Lạc đang thất thần, lặng lẽ thối lui ra ngoài cửa. Thảm rồi, ngoài đó còn có hai người đang trông chừng!
“Trầm tiểu thư có gì căn dặn?” Tư Mã Lạc bị âm thanh này kéo về thực tại.
“Nàng định đi đâu đó?” Tư Mã Lạc chất vấn. Con ngươi đen lóe lên ánh nhìn lạnh lẽo, đem tất cả tâm tư che giấu vào trong đó.
Trầm Tố Nhi thở dài một hơi, thản nhiên nói: “Ta muốn trở về. Trời đã tối rồi, nếu không nhanh trở về bọn họ sẽ lo lắng.”
“Bọn họ?”
“Ta không cần nói ra thì điện hạ cũng biết.”
“Mộ Dung Cảnh?”
“Đúng.” Hắn biết rõ mà còn hỏi sao? Thì ra nam nhân cùng nữ nhân không khác nhau mấy. Nàng rất muốn giúp hắn nhưng lực bất tòng tâm, chẳng lẽ đem người mình cưa làm hai sao? “Tư Mã điện hạ! Yêu một người không nhất thiết phải cùng người đó ngày ngày ở cạnh nhau, làm cho họ hạnh phúc bên người họ yêu cũng là một loại tình yêu, đó là tình yêu cao thượng. Chỉ cần đối phương thấy hạnh phúc, mãn nguyện thì bản thân mình cũng sẽ hạnh phúc thôi…” Lúc trước nàng nghĩ những lời này đều là dối trá, nhưng hiện tại lời nàng nói đều là lời thật tâm.
“Aiz!” Nàng thở dài một hơi, “Không phải có một loại tình yêu gọi là buông tay sao?” Hy vọng nàng không nói sai nha! Đây là cổ đại chứ không phải hiện đại, không biết hắn có nghe qua bao giờ chưa?
Buông tay đi mà, làm ơn buông tha cho ta! Lạc Nhi thân mến, người yêu của ngươi đã hóa thành nước chảy về hướng Đông từ đời nào rồi.
Tư Mã Lạc đau lòng hiểu hết mọi tâm tình của Trầm Tố Nhi, nhưng mà hắn hiểu hết mọi việc thì tâm sẽ không đau nữa sao? Tình cảm con người vốn không phải là một món đồ từ thiện, muốn người khác quyên góp thì người ta sẽ quyên góp cho hắn chăng? Nếu như hắn cố chấp theo đuổi nàng, nàng nhất định sẽ không đồng ý. Hắn gặp lại nàng sau hai năm, khi nàng đã xác minh rõ tình cảm trong lòng liền không ngần ngại nói rõ ràng với hắn. Vết thương trong lòng hắn âm ỉ đau mãi không thôi, muốn làm nó bớt đau không phải là chuyện ngày một ngày hai, cho dù nàng nói vài câu an ủi cũng chẳng giải quyết được gì.
“Nàng muốn ta buông tay sao?”
“Như vậy… không phải sẽ tốt cho tất cả?” Haiz, kiểu chia tay này ở hiện đại là rất tầm thường nha. Nhưng sao khi đến cổ đại lại khó như vậy chứ?
A, sao nàng lại quên mất chứ? Cổ đại là cái gì? Cổ đại chính là ác mộng của nữ nhân, nữ nhân mãi mãi cũng đừng mơ tưởng đến việc phát biểu quan điểm của mình, ngay cả quyền được đối xử ngang hàng cũng không có.
Tư Mã Lạc nhân lúc nàng thất thần đã lôi kéo nàng vào vòm ngực rộng lớn của hắn, đại chưởng ôm lấy eo nhỏ nhắn của nàng, lớn tiếng ra lệnh cho tên thuộc hạ đang đứng bên ngoài: “Chuẩn bị xe ngựa cho ta, suốt đêm nay sẽ trở về Nam Man!”
“Thuộc hạ tuân mệnh, ngay lập tức đi chuẩn bị.”
Không lâu sau, Trầm Tố Nhi đã bị bắt đem lên một chiếc xe ngựa xa hoa.
Tên Tư Mã Lạc này không phải đang đùa chứ? Hắn muốn đi suốt đêm nay sao?
Mồ hôi không ngừng nhỏ giọt! Chết tiệt, lần này nàng bị hắn khống chế thật rồi, tên thối tha này cứ nhìn nàng chăm chăm như vậy, giống như một tấc cũng không rời khỏi nàng. May mắn là hắn không đem nàng trói gô lại a!
Cảnh vật ngoài cửa sổ bay như tên bắn. Xe ngựa rất nhanh chóng đã chạy ra khỏi thành.
Trầm Tố Nhi không có cách nào thoát khỏi hắn, Tư Mã Lạc đang nổi giận đó! Nàng biết mình có nhiều lời hơn nữa cũng là vô dụng.
“Tư Mã điện hạ, người đang tức giận phải không?”
“…” Tư Mã Lạc chỉ liếc mắt quét qua, nàng đương nhiên nhìn ra được hắn đang tức giận vô cùng.
Nàng hòa nhã khuyên bảo, “Đừng tức giận nữa mà, sẽ không tốt cho cơ thể đâu. Khi nóng giận sẽ không thể đưa ra quyết định sáng suốt được, người phải tỉnh táo lại chứ.”
Con ngươi đen nhánh liếc về phía nàng.
Hắn quả thật không hiểu! Hai người cùng ngồi một xe, lại ở gần nhau trong gang tấc như vậy nhưng tại sao hắn cảm thấy nàng rất xa lạ, thật sự xa lạ với hắn! Hai năm trước, khi hắn chưa phát hiện ra hắn thích nàng nên không muốn cùng nàng ở lâu, bây giờ nghĩ lại việc cùng nàng ở chung một chỗ, có chút thấy không thích hợp lắm, nhưng hắn nghĩ mãi không ra không thích hợp ở chỗ nào.
“Nàng thật sự quên ta sao? Vậy lần đầu tiên nhìn thấy Bản vương, nàng có cảm giác gì?” Suốt hai năm trời hắn tìm kiếm nàng khắp nơi, lúc tìm được thì kết quả lại như vậy sao?
“Ta… ta thấy giống như hai người vừa mới biết nhau. Khi đó ta cảm thấy rất sợ ngươi, hiện tại cũng không khác lắm. Nhưng lúc trước ta sợ chết, còn bây giờ thì không sợ nữa.” Ngẫm nghĩ lại lúc đầu, nàng rất hâm mộ hắn, Mộ Dung Cảnh cùng Sơ Tuyết.
Chỉ là… hiện tại nàng không thể nói ra, bởi vì bất cứ lời ca ngợi nào đều mang đến niềm hy vọng cho đối phương.
Giống như…khi bị người mình yêu bỏ rơi, cái tên chết tiệt đó còn khuyến mãi thêm một câu nói cái gì mà em rất tốt, chỉ thích hợp ở cùng một người tốt hơn anh. Những lời này căn bản đều là dối trá, người con gái đó tốt nhất là nên xem như bị chó sủa vài tiếng mà thôi. Phi, trên người cô gái có nhiều ưu điểm như vậy, sao tên đầu heo như ngươi lại nỡ chia tay? Mẹ kiếp, Trầm Tố Nhi nàng rất khinh thường loại đàn ông như vậy, chi bằng nói trực tiếp với cô gái đó: Anh không có tình cảm với em, chúng ta chia tay đi!
Vì vậy, nàng sẽ không cho hắn thêm hy vọng nào nữa. Nàng sẽ không tìm cái chết để phản kháng, đó không phải tính cách của nàng.
“Sợ chết? Nàng nghĩ ta sẽ giết nàng sao?”
“…” Nàng bối rối, vừa rồi nàng có ý như vậy sao? “Lúc đó, ta…ta không biết ngươi, nhưng mà về sau ta không còn sợ nữa.”
“Giờ còn sợ không?”
“A… Đương nhiên không có.” Nàng tự cắn đầu lưỡi mình, thật không biết trả lời sao cho phải!
Đột nhiên, một tiếng nổ lớn từ phía xa vọng lại. Con ngựa hí vang đầy sợ hãi! Xe ngựa lắc lư dữ dội! Tư Mã Lạc cả kinh, nhanh chóng ôm Trầm Tố Nhi vào trong ngực, để bản thân bị đụng vào vách xe. Trầm Tố Nhi bị Tư Mã Lạc ôm vào lòng nên tránh được một nỗi khổ. May mắn nhờ vào phu xe có kinh nghiệm nên không bị lật a!
“Ai?” Thủ hạ của Tư Mã Lạc lạnh giọng quát lớn.
Xe ngựa chạy vào phía trong rừng một lúc liền ngừng lại. Tư Mã Lạc nhíu nhíu mày, không lẽ Mộ Dung Cảnh nhanh chân như vậy sao? Hắn hỏi thuộc hạ: “Đã xảy ra chuyện gì?”
“Điện hạ, ở phía trước bị một đứa bé chặn đường. Toàn bộ cây ven đường đều bị hắn đẩy ngã.” Giọng tên thuộc hạ nghe như không thể tin nổi.
“Một đứa nhỏ?” Tư Mã Lạc thấy có chút không ổn, hắn đi về phía cửa, xốc màn nhìn ra ngoài. Một đứa bé có thể đẩy ngã cây, trừ…Hoàng Phủ Dịch ra còn được mấy người? Đêm ở trong rừng rất tối, hắn không thể nhìn rõ người đó là ai, lập tức quát: “Ngăn tên đó lại, không cho hắn tới gần đây. Quay xe lại!” Hoàng Phủ Dịch xuất hiện rồi, tám chín phần mười là hắn đến tìm Tố Nhi.
Nơi đây là địa bàn của Linh Vân sơn trang, tên nhóc kia tìm đến nhanh như vậy cũng không có gì lạ. Chỉ là hắn không ngờ, mình mới đoạt Tố Nhi từ trong tay Mộ Dung cảnh, nhanh như vậy đã bị Hoàng Phủ Dịch phát hiện, không phải Hoàng Phủ Khuynh Thành đã nói bây giờ Hoàng Phủ Dịch bị nhốt trong Linh Vân sơn trang sao?
Xe ngựa mau chóng quay đầu!
Nhưng mà thuộc hạ của Tư Mã Lạc sao có thể chống đỡ được Tiểu Bảo?
Trầm Tố Nhi rất sợ hãi, bởi vì khi xe ngựa quay đầu, nàng đã nghe thấy một tiếng quát to… Sau khi tiếng rống đó phát ra, mọi thứ liền như cũ yên lặng…
Vẻ mặt Tư Mã Lạc khẩn trương cực độ, cũng giống như Mộ Dung Cảnh, hắn biết mình không phải đối thủ của Tiểu Bảo!
Đột nhiên hắn ôm lấy Tố Nhi. Sau đó hắn rút ra trường kiếm bên hông, thân thể linh hoạt như chim yến nhảy lên lưng ngựa, nắm chặt dây cương rồi dùng hàn kiếm chặt đứt dây cương.
“Tố nhi, ôm chặt ta!” Tư Mã Lạc gầm nhẹ một tiếng.
Trầm Tố Nhi đang rất hoảng sợ, nàng có thể không ôm chặt hắn sao? Nàng rất rất sợ a, con tuấn mã này rất cao lớn, hơn nữa lại phi như bay, nếu nàng té xuống chẳng phải sẽ đi đời sao? Nàng còn trè như vậy mà, nàng thật không muốn chết nha!
Gió thổi vù vù bên tai, nàng căng thẳng chui đầu vào trong lòng Tư mã Lạc.
Phía sau xảy ra chuyện gì cũng không nghe thấy! Cảm giác ngồi trên lưng ngựa rất buồn nôn a, lúc nãy ăn được thứ gì đều muốn nôn hết ra ngoài! MMD, nàng chịu khổ quá nhiều rồi!
Nàng là người vô tội mà, hơn nữa còn rất rất vô tội nha…
Tư Mã Lạc đột ngột ôm lấy nàng nhảy lên trên không. Một khắc sau, tuấn mã như điên cuồng hí dài một hơi, nháy mắt co quắp chân té trên mặt đất.
Oa oa oa, ngựa con đáng thương cũng là một nạn nhân vô tội mà!
Tư Mã Lạc một tay ôm Trầm Tố Nhi, một tay nắm chắc trường kiếm sẵn sàng tiếp đón quân địch.
Tiểu Bảo đứng như pho tượng ở trước mắt bọn họ.
Khi gió thổi qua, vạt áo xấu xí tung bay trong gió, tóc không có nhiều cũng bị rối bù vài phần…
Hắn vẫn không nhúc nhích!
Ánh mắt kia giống như bảo thạch, trong đêm tối càng tăng thêm vài phần quỷ quái.
Tư Mã Lạc kinh hãi nhưng không rút lui!
Đến cuối cùng, khi lâm vào tình cảnh nguy nan, hắn vẫn giống như Mộ Dung Cảnh, cả hai đều có tôn nghiêm cùng kiêu ngạo ngập tràn… Hắn không cho phép bản thân hèn nhát trước mặt kẻ nào, đặc biệt là ở trước mặt nàng.
Điều đó còn tồi tệ hơn là chết dưới kiếm kẻ địch… Nếu như lúc này hắn không có dũng khí bảo vệ nàng thì khi mang nàng trở về Nam Man, hắn cũng sẽ không bảo vệ được cho nàng!
Hắn liếc mắt về phía sau Tiểu Bảo…Toàn bộ thuộc hạ của hắn đều đã ngả xuống! Trong chớp mắt đã ngã xuống toàn bộ???
“Tố Nhi, lui ra phía sau, càng xa càng tốt.” Tư Mã Lạc dịu dàng nói với Trầm Tố Nhi, đồng thời buông lỏng tay để nàng đi ra. Một mình hắn đã không thể đánh thắng Hoàng Phủ Dịch, giờ còn khư khư ôm theo Tố Nhi sẽ làm tổn thương nàng.
Mặc dù hắn có thể dùng nàng uy hiếp Hoàng Phủ Dịch, nhưng mà hắn khinh thường cách giài quyết bỉ ổi này! Đem nữ nhân mình yêu mến ra làm lá chắn? Tuyệt đối không có khả năng!
Trầm Tố Nhi lo lắng nhìn hai người họ, nàng rời khỏi vòng tay của Tư Mã Lạc nhưng không có lui về phía sau.
Tình cảnh trước mắt ngay cả đứa ngốc cũng hiểu sắp xảy ra việc gì, chẳng lẽ nàng không hiểu sao?
Tiểu Bảo vì cái gì lại tới đây?
“Các ngươi dừng tay đi!” Nàng vừa nói vừa cước bộ đến giữa Tiểu Bảo và Tư Mã Lạc. Khoảng cách của nàng so với Tư Mã Lạc gần hơn, nàng đứng chắn trước mặt hắn, ai cũng nhìn ra nàng đang cố ý bảo vệ hắn!
Trong mắt Tư Mã Lạc xuất hiện một tia rung động khác thường…
Tiểu Bảo thản nhiên nói: “Trước khi Mộ Dung Cảnh đưa ra đáp án, ta không cho phép kẻ thứ ba mang nàng đi!”
Trầm Tố Nhi ngẩn người, Tư Mã Lạc cũng kinh ngạc. Có ý gì đây? Mộ Dung Cảnh và Tiểu Bảo có thỏa thuận gì sao?
Ngay lập tức, Trầm Tố Nhi nhớ đến lúc Mộ Dung Cảnh đi đến Linh Vân sơn trang vào lúc mặt trời lặn. Nàng mơ hồ cảm giác được lúc đó Mộ Dung Cảnh cùng Tiểu Bảo có giao hẹn gì đó, mà việc đó chắc chắn có liên quan đến nàng.
“Hoàng Phủ Dịch, ngươi sai lầm rồi. Trầm Tố Nhi là Thái tử phi của Nam Man, không phải do ngươi và Mộ Dung Cảnh quyết định.” Tư Mã Lạc nổi giận! Dám đem nữ nhân của hắn trao đổi như món hàng hóa sao? Bọn họ nghĩ gì chứ?
Hắn ôm lấy Tố Nhi, thi triển khinh công lui về phía sau. Hắn biết hai người không thể trốn thoát, chỉ có cách dùng chiêu thôi!
Nhìn giống như đang chạy trốn vậy! Khi Tiểu Bảo truy đuổi theo, đột nhiên Tư Mã Lạc buông Tố Nhi xuống, hàn kiếm nhanh chóng hướng đến ngực của Tiểu Bảo.
Một chiêu này quả thực rất cay độc!
Vừa rồi rút lui chỉ là giả, chỉ có tấn công mới là thật!
Nếu như đối phương là người bình thường, hoặc là cao thủ cũng khó tránh khỏi lưỡi kiếm lấy mạng của Tư Mã Lạc. Nhưng, đối phương lại là Hoàng Phủ Dịch lừng lẫy giang hồ! Tiểu Bảo biết mình bị trúng kế, mắt thấy kiếm đâm sắp tới, hắn xoay người biến mất.
Đột nhiên cảm thấy có một trận gió đánh tới từ phía sau, Tư Mã Lạc nhanh chóng nghiêng người tránh né, nhờ đó tránh được một chiêu nguy hiểm! Mặc dù tránh thoát nhưng toàn bộ dây thần kinh trong người hắn giống như đứt rời.
Tiểu Bảo nhanh chóng tung ra một chưởng tiếp theo.
“Không cho phép đệ giết người!” Trầm Tố Nhi lạnh giọng ra lệnh, có một số việc không cách nào ngăn cản, nhưng ít ra có thể làm giảm thương vong.
Tay Tiểu Bảo dừng lại giữa không trung! Dù vậy, Tư Mã Lạc vẫn bị đánh văng ra ngoài, tạm thời ở trong cự ly an toàn.
“Ngươi là Tư Mã Lạc? Là người đã giả thành Mộ Dung Cảnh trong phòng khách?” Hai người bọn họ đều xem Tố Nhi là mục tiêu?
Trong mắt Tiểu Bảo hiện lên tia chần chờ, nội tâm bối rối không thôi, Tư Mã Lạc lúc đầu hợp tác cùng Mộ Dung Cảnh để cứu người, hắn có thể hiểu là do Mộ Dung Cảnh chiếu cố Tư Mã Lạc, nhưng còn bây giờ thì sao? Tư Mã Lạc nói Tố Nhi là Thái tử phi Nam Man, Mộ Dung Cảnh lại nói nàng là Hoàng hậu Bắc Uyển, vậy thân phận thật sự của nàng là ai?