Trầm Tố Nhi ở một bên thật lo lắng, chỉ sợ là biểu lộ quá sâu, làm Mộ Dung Cảnh nhìn thấy tâm tình càng nặng nề. Nàng chậm rãi đưa tay vòng qua lưng hắn, ôn nhu gọi: “Hoàng Thượng, chàng…” Loại hành động ôn nhu như vậy, nếu đối bình thường nàng dường như không có.
Mộ Dung Cảnh đáy mắt rạng rỡ di động, vươn một cánh tay, chậm rãi đem nàng kéo gần mình dựa vào bờ vai, một bàn tay khác thon dài như ngọc năm ngón tay khẽ vuốt qua hộp ngọc, cố gắng bình lặng tiếng nói nhưng vẫn áp chế không được nội tâm kích động, “Sơ Tuyết, có thể có thể tránh qua một kiếp này.”
“Thật vậy sao?” Nàng bỗng chốc kinh ngạc, nhìn Mộ Dung Cảnh trong mắt vô cùng kích động cùng kinh hỉ, còn hiện ra nhè nhẹ hơi nước.
Mộ Dung Cảnh tâm tình cũng không thua kém với nàng.
Hai người gắt gao dựa vào nhau.
Kia một lần nữa thấy hy vọng, tâm tình không thể diễm tả bằng ngôn ngữ.
Xe ngựa nhanh chóng chạy về phía trước.
Không còn Tiểu Bảo trở ngại, cũng không có Tư Mã Lạc xuất hiện. (P/S: Tư Mã Lạc bị thương….còn xuất hiện cái gì?)
“Hoàng Thượng, trong hộp kia là cái gì?”
“Lá và thân… tuyết liên ngàn năm. Theo Vân trang chủ nói, đồng dạng có dược tính, mặc dù không bằng hoa tuyết liên, nhưng cũng là vật khó cầu.” Mộ Dung Cảnh giải thích. “Đem nó mang về giao cho Thôi thần y, chắc chắn sẽ có biện pháp cứu Sơ Tuyết.” Này đương nhiên tốt hơn thất vọng tay không mà quay về quá nhiều.
Người là đang lúc vô vọng, đột ngột nhìn thấy hy vọng, mặc dù kia hy vọng rất nhỏ bé, cũng sẽ bị phóng to.
Hai ngày đêm đi gấp chạy tới kinh thành. Đường thủy, đường bộ, kia một loại nhanh chóng thay đổi một loại. Luân phiên, cư nhiên trước thời hạn vài ngày đã vào đến kinh thành.
Lúc bước vào kinh thành. Hít thở không khí nơi này, Trầm Tố Nhi có muôn vàn cảm khái . Vốn tưởng rằng sẽ không tái xuất hiện ở chỗ này; chỉ là vận mệnh trêu ngươi, đi loanh quanh lại quay về nơi đây.
Tùy ý để Mộ Dung Cảnh nắm tay, bước vào Hoàng cung lần nữa, lại có cảm giác giống như cách cả một đời.
Trần tổng quản ra nghênh đón, thấy Trầm Tố Nhi cũng giật mình, cung kính hành đại lễ Hoàng hậu.
Mộ Dung Cảnh hỏi Sơ Tuyết thế nào. Trần tổng quản do dự một chút, nói bình yên.
Cái này bình yên, lời nói quanh co rất đáng chú ý, giống như thái độ bình thường, có thể không xuất hiện cái gì bất trắc sao.
“Thôi thần y ở đâu?” Mộ Dung Cảnh hỏi thẳng.
Trần tổng quản nói:” Bẩm báo Hoàng Thượng, Thôi thần y ở phòng thuốc.”
Mộ Dung Cảnh hỏi thử ý kiến Tố Nhi. Trầm Tố Nhi nói muốn gặp Sơ Tuyết.
Ngay sau đó, Mộ Dung Cảnh căn dặn Trần tổng quản mang nàng đi Mai viện. Mà hắn muốn tự mình đem thuốc đưa cho Thôi thần y mới có thể an tâm, nói qua trong chốc lát sẽ đến Mai viện tìm nàng .
Cứ như vậy, hai người nhất thời tách ra.
Trầm Tố Nhi ngồi lên nhuyễn kiệu, do Trần tổng quản dẫn đường, hướng Mai viện mà đi. Mà Trần tổng quản cũng liên tục hầu hạ tại bên người.
Nàng hiện tại tâm tình phức tạp, vốn định quay về Phượng Cung nhìn một cái, chỉ nội tâm lại đặc biệt tưởng nhớ muốn gặp Sơ Tuyết, cuối cùng vẫn chọn đi Mai viên. “Trần công công, lúc bản cung vắng mặt, Hoàng cung có xảy ra chuyện gì không?”
“Có, đại sự. Tam Vương gia bị bệnh. Thái hậu nương nương thân thể cũng không tốt”. Đối với nô tài mà nói, này quả thực xem như chuyện lớn.
“Vậy còn việc nhỏ thì sao?” Trầm Tố Nhi trong đầu tự biết trong cung quanh năm hỗn tạp , nói chuyện phải hỏi nhiều một chút. Bằng không sẽ bỏ qua rất nhiều việc.
“Việc nhỏ, nhưng mà không nhỏ, phải xem nương nương muốn nghe việc nhỏ nào.”
“Sự tình của Hoàng Thượng, Tam Vương gia, còn Phượng Cung.”
“Về phía Phượng Cung mọi thứ vẫn như bình thường. Vốn các nô tài hầu hạ nương nương cũng đang ở, đang chờ ngài trở về đây. Đây là Hoàng Thượng đặc biệt khâm chuẩn, ai muốn ra cung có thể xuất cung, muốn ở lại Phượng Cung liền ở, kết quả mấy nô tài quá nhớ nhung nương nương toàn bộ ở lại.”
“….” Cảm động! Tiếp tục hỏi:”Hoàng Thượng thì sao?”
“Hoàng Thượng thường xuyên không ở trong cung.”
“Tam Vương gia đâu?”
Hỏi Sơ Tuyết, Trần tổng quản khàn giọng do dự một chút rồi cung kính trả lời: “Ngài trong chốc lát lập tức có thể nhìn thấy.”
Trầm Tố Nhi biết, tái hỏi nhiều cũng không hỏi thêm được gì, ngay sau đó vòng vo tra hỏi, ” Tam Vương gia từ lúc nào đã hôn mê bất tỉnh?”
“Đã gần ba tháng.”
“Nói một chút tình huống.”
“Nửa năm trước, Tam Vương gia từ bên ngoài đột ngột trở về, té xỉu ở cửa cung. Miệng còn hộc máu đen. Thôi thần y thần kì dùng thuốc giữ kinh mạch bảo vệ tính mạng, nhưng ốm đau ở trên giường, lúc tỉnh lúc mê, thỉnh thoảng còn xuống giường đi một chút. Lúc sau bệnh tình càng lúc càng nghiêm trọng….’
Trầm Tố Nhi từ miệng Trần tổng quản, đã biết một vài tình huống.
Lúc sinh bệnh, Sơ Tuyết hình như là đến Thiên Thọ cung ở, nhưng lúc này đây Sơ Tuyết lại cố ý ở tại Mai Viên. Còn tại sao phải ở tại Mai viên, hắn ngậm miệng không đề cập tới, nói cho dù là chết cũng hy vọng mình được chôn cất ở đây. Người ngoài suy đoán lung tung, nhưng nói cho cùng cũng không đúng ý của hắn.
Hỏi thăm một chút, nàng cũng không hỏi nữa. Yên tĩnh nhìn cửa cung nguy nga, cung điện hoa lệ tường đỏ gạch xanh với mái cong, quen thuộc như nhà. Thật sự, nàng cư nhiên có cảm giác đang ở nhà, tựa như một người xuất môn bên ngoài làm công mấy năm, rốt cuộc về nhà. Mà lúc này, là chạy về nhà thăm người thân bị bệnh, kia một loại lo âu cũng không xem nhẹ được .
Rốt cuộc tới trước cửa Mai Viên.
Lúc này, lần thứ hai Trầm Tố Nhi trong lòng run rẩy. Ngày mùa hè tuy không có hương mai, nhưng cũng có sức sống; nhưng tại sao tâm lành lạnh như có cảm giác hiu quạnh? Nàng bước chân nhanh hơn, theo đường nhỏ, nhanh chóng đi ra lầu các nơi trước kia Sơ Tuyết ở.
Ngoài cửa, hai cung nữ cùng hai tiểu thái giám đang đứng cúi đầu.
Họ thấy Trầm Tố Nhi thì giật mình, cũng nghi hoặc, dĩ nhiên là bề ngoài rất hữu lễ trực tiếp ngăn người lại. Này trái lại lễ độ không phải vì bản thânTrầm Tố Nhi, mà là do nhìn thấy Trần tổng quản đi theo phía sau nàng. Trầm Tố Nhi trước kia ở trong cung cũng là ru rú trong nhà, hơn nữa rời khỏi hai năm, trong cung các nô tài cũng sẽ có thay đổi, không nhận biết Trầm Tố Nhi cũng không có gì kỳ quái.
“Trần Công công, Hoàng Thượng cùng Thái hậu có chỉ, bất cứ ai cũng không được vào quấy rầy Tam Vương gia.” Trong đó một tiểu thái giám nói, xem quần áo, hẳn là là tương đối có chút cấp bậc.
Trần tổng quản gật đầu, chuyện này hắn đương nhiên biết, Hoàng Thượng cùng Thái hậu vì tránh cho phi tần trong cung thường xuyên qua thăm Sơ Tuyết, mới có ý chỉ như vậy. Chỉ trước mắt người là từ Hoàng Thượng cho phép; nhưng, những nô tài này có mắt không tròng, khẽ quát một tiếng: “Chớ có vô lễ, nhìn thấy Hoàng hậu nương nương còn không hành lễ.”
Nghe vậy, bốn người kia kinh hãi, vội vàng quỳ xuống thỉnh cầu thứ tội.
Trầm Tố Nhi không lòng dạ nào cùng họ so đo, vốn định tiến vào, không ngờ vẫn bị cản lại. Bốn cung nhân không quá mức trực tiếp, vẫn quỳ gối trước cửa, lấp kín cửa không tránh ra, còn nói thỉnh nương nương tạm thời trở về.
Trầm Tố Nhi còn chưa lên tiếng hỏi. Trần tổng quản trước nàng một bước uy nghiêm quát khẽ: ” Nô tài lớn mật, Hoàng Thượng mệnh lệnh ta dẫn Hoàng hậu nương nương đến đó, nô tài các ngươi sao có thể làm càn như vậy?” Hắn khống chế giọng nói, đương nhiên là có chủ ý, sợ hãi sẽ quấy nhiễu đến người trong phòng.
“Không cần sợ hãi, có chuyện gì cứ nói.” Trầm Tố Nhi lên tiếng. Nàng xem đến, trước mắt bốn người ra vẻ có muốn cũng không thể nhiều lời. Quả nhiên, bốn người nói ra, Thái hậu ở bên trong cho Tam Vương gia uống thuốc xong, liền nằm nghỉ trên nhuyễn tháp, vừa mới nhắm mắt nghỉ tạm; hoá ra Thái hậu ngày gần đây cũng khó ngủ, thân thể cũng bị bệnh, lại còn cố ý muốn chăm sóc Sơ Tuyết. Hoàng Thượng không ở đây, ai cũng không cản được.
“Ân, bản cung đã biết. Các ngươi tiếp tục coi giữ, bản cung một mình đi vào nhìn một cái, sẽ không quấy rầy đến mẫu hậu.” Trầm Tố Nhi cũng căn dặn đám người Trần tổng quản giữ bên ngoài, ngay sau đó lặng lẽ đẩy cửa ra, đi vào.
Nhìn vào không gian trong phòng, lập tức nhíu mày.
Cửa sổ cũng còn đóng kín, nàng sớm nghe nói người cổ đại có thói quen ở dưỡng bệnh như ở trong mật thất, nhưng cũng không biết sẽ làm tới mức độ này, không một chút khoa học.
Lúc này, nàng cũng nhìn Thái hậu trên nhuyễn tháp nơi đang được một cung nữ già canh giữ, lão cung nữ này nhìn thấyTrầm Tố Nhi thì kinh ngạc một hồi lâu, đại khái nhận ra nàng là hoàng hậu, lập tức lặng lẽ hành lễ ,Trầm Tố Nhi ra hiệu ngăn cản.
Thái hậu già đi rất nhiều, hai năm không thấy thôi, dường như lập tức già hơn mười tuổi, tóc trắng đã nhiều hơn phân nửa. Năm tháng thúc giục người già đi, nhưng tâm tình thanh tĩnh, hai năm thời gian cũng sẽ không quá rõ ràng, xem ra… Người ở trong cung hai năm, ngày qua ngày đến đầy lo lắng. Quả thực, nhi tử sinh bệnh, mà mình cực kỳ có khả năng người đầu bạc tiễn kẻ đầu xanh, trong lòng nếu có thể thoải mái bình tĩnh mà trôi qua thì quả là kỳ quái.
Trầm Tố Nhi lặng lẽ hướng gian phòng trong bước đi. Chỉ hiện giờ vừa tới, tạm thời cũng không để ý điều gì khác ngoài ra, trước nhìn một cái Sơ Tuyết thế nào?
Vén rèm lên nhìn vào, bài trí vẫn như trước .
Đập vào mắt là trướng mạn trước giường, kia trên giường hở ra mền thêu rõ ràng có một người nằm. Tạm thời không thấy được gương mặt, nhưng cũng có thể liên tưởng đến Sơ Tuyết. Không hiểu sao, lòng của nàng khẩn trương lên, thân thể cũng căng cứng, là Sơ Tuyết? Sơ Tuyết sao? Đột ngột, nàng cư nhiên có phần nâng không nổi cước bộ, giống như thân thể không thể khống chế.
Nếu không phải lúc này còn người ngoài, nàng e rằng….. Sẽ thất thố. Vì ở bên giường Sơ Tuyết, có hai cung nữ canh giữ.
Các nàng nhìn thấy Trầm Tố Nhi, cũng kinh ngạc một hồi lâu, lặng lẽ cúi đầu.
Trầm Tố Nhi bảo các nàng trước ra ngoài; hai người do dự một chút, vẫn cúi đầu đi ra ngoài.
Hít sâu một chút, điều chỉnh một chút cảm xúc cùng tâm tình. Đem cảm giác khẩn trương trong lòng đè nén xuống. Chậm rãi nhấc chân, từng bước từng bước một, tâm liền nhảy rộn một chút, thật sự khẩn trương như vậy sao? Cùng ban nãy ở ngoài cửa bất đồng, càng là tiếp cận Sơ Tuyết, nàng là thật…. Kia căng thẳng thần kinh, như mình là một đứa trẻ làm sai chuyện. Là, nàng làm sai chuyện, chán ghét lên mình, làm chi không một sớm chút trở về, sớm đi đến cùng hắn trò chuyện. Hắn sinh bệnh lúc chỉ có một mình, bồi hắn, đùa hắn vui vẻ. Không dũng khí….
Trần tổng quản nói, hắn hôn mê đã lâu. Hiện tại chính là bộ dạng gì nữa? Đột nhiên, nàng không dám nhìn hắn!
Kia bước chân liền ngưng ở giữa không trung, lòng đầy chua xót, mũi cũng chua chua, cổ họng như có thứ gì lấp kín. Cắn môi cố nén, khi bước đến trước giường, đầu tiên đôi mắt len lén nhìn lên người đang nằm ở đó.
Rốt cuộc, nước mắt rơi xuống! Không thể khống chế, một giọt một giọt liên tục chảy xuống. “Sơ, Sơ Tuyết….” thì thào đến từ đáy lòng, kêu gọi…
Này quả thật Sơ Tuyết sao? Kia từng thiếu niên tuấn mỹ tuyệt thế… hiện giờ không một chỗ có thể thấy được đến phong thái năm đó , má gầy đã tìm không được một chút thịt, hơn nữa tái nhợt xám lại, kia cánh môi từng trơn hồng hiện giờ cũng khô héo nổi xanh tím. Lộ ở bên ngoài chăn một đôi tay trắng như ngọc, đã chỉ còn lại có xương… tựa như da bọc xương, không, như bộ xương được bọc da bên ngoài. Một chút cũng chẳng giống như Sơ Tuyết nàng từng quen biết.
Tìm không được phong thái quen thuộc say lòng người lúc xưa… Một chút cũng không. Mắt nhắm lại, yên lặng như chết. Tại sao lại như vậy?
“Sơ Tuyết…” Trầm Tố Nhi chậm rãi nhào vào trước giường, nàng quỳ ghé sấp xuống, nắm chặt tay gầy trơ xương,”Xin lỗi, xin lỗi. Ta không biết không biết… Nếu biết ta sẽ sớm một chút trở về nhìn ngươi.”
“Ngươi có thể hay không hận ta…”
Tại sao lại như vậy? Phải nhanh chút khỏe lên….
Hiện tại nàng sợ, thật sự sợ hãi!
Lúc không thấy người, không biết nghiêm trọng, lúc thật nhìn thấy người , chính là người khác không nói, nàng cũng biết hậu quả sẽ thế nào!
Nước mắt lại rơi, thật sự, nàng không phải người thích khóc, cũng không phải một nữ nhân yếu đuối, chỉ hiện tại thấy Sơ Tuyết như vậy, nàng thật sự không khống chế được mình, lòng đầy chua xót cùng khổ sở.
Đôi bàn tay nhỏ bé, gắt gao bao ở năm ngón tay lạnh lẽo của Sơ Tuyết. Như trân bảo đặt bên miệng, nhẹ nhàng hôn.
“Tiểu Tam, ngươi nhất định phải khỏe lên. Ngươi là người đầu tiên đối tốt với ta, ta thật không muốn ngươi chết, thật sự không muốn….” Hắn là người duy nhất khi nàng đi vào nơi này tốt xử tốt với nàng, khiến nàng cảm thấy tình cảm người nhà ấm áp, người cũng sẽ không bắt buộc nàng làm chuyện mình không thích. Hắn đều nghe theo lời nàng, vì nàng mà cố gắng sống sót.
Chỉ cần là chuyện nàng quyết định, hắn cũng sẽ không phản đối. Tâm ý hắn, lòng tốt của hắn, chính là ngay cả Mộ Dung Cảnh cũng không so được. “Tiểu Tam, ngươi tỉnh ngươi tỉnh, ta trở về thăm ngươi đây. Ngươi không thể có chuyện gì, biết không? Không thể xảy ra chuyện gì được. Lúc ta suy sụp nhất, lúc xui xẻo nhất, cũng chỉ có ngươi ở bên cạnh giúp đỡ ta… Ngươi cần phải giúp ta, ngươi bất tỉnh. Sau này ai giúp ta? Ta bị người khác ức hiếp, ai tới giúp ta?! Sơ Tuyết….”
“Sơ Tuyết!… Tiểu Tam….”
“…..”
“Ngươi đang làm gì? Ra ngoài!” Một tiếng nói hổn hển, đúng là giọng của Thái hậu! Nàng đứng ở bức rèm che nói, kia ánh mắt từng từ ái đã không còn, chỉ có oán cùng hận.” Ngươi nữ nhân này, trở về làm gì? Cút! Cút ra ngoài! Đều là ngươi, đều là ngươi làm hại”
“Con? Con…” Trầm Tố Nhi kinh ngạc, cũng khiếp sợ! Lời Thái hậu nói chính là có ý gì?!
Lúc nàng đang khiếp sợ, kinh ngạc, Thái hậu đã cho người kéo nàng lên, đẩy cách giường bệnh. Thái hậu phẫn nộ trong cũng không cho nàng chạm vào Sơ Tuyết, cũng quát cung nữ cùng bọn thái giám, trong khi đó Tố Nhi hoàn toàn không chú ý tình trạng gì lúc bị lôi ra gian phòng ngoài. Cho dù bị té ngã trên đất nàng cũng quên đứng dậy.
Sao lại thế này? Rốt cuộc là sao?!
Trầm Tố Nhi vẫn không từ kinh ngạc khôi phục lại. Xem ánh mắt Thái hậu, kia ánh mắt, hình như nàng nghiệp chướng nặng nề, hình như nàng mới là… đầu sỏ! Hình như Sơ Tuyết hôm nay biến thành như vậy đều là nàng làm hại? Tại sao? Rốt cuộc là tại sao? Rốt cuộc là chuyện gì xảy ra? Mộ Dung Cảnh cũng không nói gì, Trần tổng quản cũng không nói, chưa từng ai nói cho nàng đây là vì cái gì?
“Hoàng hậu nương nương, ngài mau đứng lên. Trên mặt đất bẩn, bẩn quần áo ngài.” Trần tổng quản vội vàng gọi cung nữ nâng Trầm Tố Nhi dậy.
Ra bên ngoài, thấy rõ trước mặt một đám người chờ. Trước mặt người ngoài, có một số người theo thói quen sẽ nhanh chóng khống chế nội tâm của mình.
Trầm Tố Nhi cũng là loại người như thế.
Nhanh chóng thu lại cảm xúc trên người, lau nước mắt, tự nói với mình phải bình tĩnh, nhất định trước phải biết rõ ràng phát sinh chuyện gì. Ngay sau đó, nàng hỏi, “Trần công công, bản cung muốn biết chuyện Tam Vương gia. Hắn trước kia tại sao lại ngất xỉu ở cửa cung ?”
Trần tổng quản trịnh trọng cúi đầu, cung kính nói:”Chuyện này… Nương nương, lão nô không rõ lắm, trong lòng không rõ lắm cũng không dám xằng bậy đưa ra kết luận. Nếu nương nương muốn biết, đề nghị ngài tìm một cơ hội hỏi Hoàng Thượng một chút, hoặc là… Thôi thần y.”
Trầm Tố Nhi đôi mi thanh tú nhíu lại, buồn bực biết từ miệng Trần tổng quản cũng không hỏi ra gì. Chỉ hiện giờ quan trọng nhất không phải điều tra rõ chuyện mình, mà Sơ Tuyết có thể cứu được hay không? Kia thân cùng lá tuyết liên ngàn năm, rốt cuộc có thể trị bệnh tình của Sơ Tuyết hay không?
“Trần công công, bản cung muốn đi chỗ Thôi thần y.”
“Vâng, Hoàng Thượng cũng đang ở đó.”
“Ân.” Ngay sau đó, Trầm Tố Nhi thâm sâu nhìn cửa phòng đóng chặt, nhanh nhẹn xoay người hướng cổng Mai Viên bước đi.
Trần tổng quản mang một thái giám cùng một tiểu cung nữ tùy thân cũng theo sát sau.
Trầm Tố Nhi vội vàng chạy tới Thái y viện, nhưng bất ngờ là đóng cửa không cho vào.
Thôi thần y căn dặn, trong bảy ngày hết thảy không gặp khách, bao gồm Hoàng Thượng cũng không cho quấy rầy.
Trầm Tố Nhi kinh ngạc một chút, chẳng lẽ Hoàng Thượng không ở Thái y viện? Hắn nói đến nơi này xong sẽ tiến đến Mai Viên, nàng từ Mai Viên qua làm sao lại không gặp phải? Lúc này, Trần tổng quản tìm một người hỏi một chút, mới biết nói Mộ Dung Cảnh vừa mới rời khỏi trong chốc lát. Lúc rời khỏi có chút vội vàng, nghe nói là trong triều có việc gấp. Hắn vừa vặn là hướng Nghị sự điện đi, mới có thể không chạm mặt nàng trên đường đi.
Trầm Tố Nhi bị từ chối không gặp, cũng không tức giận. Trong lòng biết Thôi thần y cũng không phải vì nàng mà không gặp, đại khái là chiếm được thuốc, đang nghiên cứu chế tạo. Hiện giờ bệnh tình Sơ Tuyết không thể có một chút sơ xuất, dùng thuốc cũng phải cân nhắc nhiều lần.
Đặc biệt là dược liệu trân quý tìm cũng không dễ, đương nhiên phải phát huy tác dụng lớn nhất. Nếu dùng sai, không còn nữa.
Trầm Tố Nhi bước ra Thái y viện.
Nếu Mộ Dung Cảnh có việc, bất luận cái gì nàng cũng sẽ không đi quấy rầy hắn, như vậy tái quay về Mai Viên tựa hồ cũng không thể, có Thái hậu ở, nàng đi chỉ sẽ làm Thái hậu tức giận. Thái hậu làm ầm ĩ lên, nàng ngược lại sợ sẽ ảnh hưởng đến Sơ Tuyết.
Trầm Tố Nhi nghĩ vậy một chút, không bằng con ngươi tối sầm lại, hiện lên một chút đau đớn, nghĩ đến bộ dạng Sơ Tuyết, mắt liền ẩm ướt, không kiềm được muốn rơi nước mắt. Nàng chớp chớp mắt, thật sự sắp sửa rơi nước mắt thoáng cái không còn. Sớm nghe nói, một người mặc dù hôn mê, thỉnh thoảng còn giống như sẽ sẽ nghe được thanh âm bên ngoài.
Tuy nàng không chứng thật qua, nhưng trong y học hiện đại hình như cũng là có chuyện giống như vậy.
Nàng là không muốn Sơ Tuyết nghe xong thương tâm.
Trần tổng quản cuối cùng đem Trầm Tố Nhi đưa về Phượng cung.
Tại trước cửa Phượng cung, có mấy người đang quỳ gối, kích động đến nước mắt vui mừng tràn đầy, con mắt buông xuống không nhìn nàng, nhưng nước mắt rơi xuống, vẫn một giọt một giọt trên mặt đất làm ướt nền gạch xanh. Trầm Tố Nhi cho bọn đứng lên, mà họ vẫn vẫn không nhúc nhích, quỳ không đứng dậy.
Nàng hiểu ra, trước kia là nàng không đúng, vứt bỏ họ; nhưng khi đó nàng cũng là vì tốt cho bọn họ mới bất đắc dĩ làm.
Lúc ấy, Trầm Tố Nhi quả thực không nghĩ qua sẽ ở trong cung cả đời, chia lìa tất nhiên là chuyện sớm hay muộn. Hôm nay nàng đứng ở nơi này tái cùng họ gặp mặt, đoán trước là có chuyện.
Trần tổng quản căn dặn họ hầu hạ hoàng hậu, lập tức đi về phục mệnh.
“Lúc này, chỉ còn lại có Trầm Tố Nhi cùng tám nô tài.
“Đứng lên đi, chúng ta vào rồi nói sau. Đứng ở trước đại môn, để cho người ta thấy cũng chỉ làm trò cười.” Nàng nói lời này nói thôi, cười không cười nói nàng cũng không quan tâm , chỉ trong lòng cũng không thể nói không cảm động.
Trầm Tố Nhi đi vào, tám người cũng vội vàng lên theo.
Nàng đi cũng không nhanh, hoặc nói, là rất chậm. Cẩn thận nhìn Phượng cung vẫn như xưa, cảnh vật vẫn quen thuộc, không cải biến dù chỉ một chút. Bước vào phòng khách rộng rãi, ánh mắt nhìn chung quanh.
“Thật sự cái gì cũng không thay đổi. Vẫn như hai năm trước.” Thở dài trầm tĩnh, cảnh vật, con người cũng vậy, chỉ tâm tình có chút biến hóa thôi. Trước kia là bất đắc dĩ vào, hiện tại là mình cam tâm tình nguyện.
Không nghe thấy tiếng đáp lại. Nàng yên lặng xoay người nhìn về mọi người phía sau, liếc nhìn, trái lại nàng ngây ngẩn cả người! Mỗi người họ đều nhút nhát đứng ở cửa nhìn, trong ánh mắt mông lung lộ ra tia không thể tin được, lại che giấu không được kích động, lệ nóng doanh tròng. Dường như chưa tin nàng trở về là sự thật.
…
Nàng bất đắc dĩ cười, chậm rãi bước đến ghế trên ngồi xuống.
Trước cho bọn họ một chút thời gian, làm cho bọn họ trở lại bình thường. Đừng nói họ, nàng tự bước vào trong cung ngày trước, nội tâm kia cảm thấy một loại phập phồng, còn chưa có biện pháp bình tĩnh. Thấy chính là quen thuộc, nhưng cảm giác lại có một loại xa lạ không thể nói rõ.
“Các ngươi ổn định chưa, muốn hay không trước cho ta chén trà uống?”
“Vâng” …. Xôn xao!
Trầm Tố Nhi hoàn hảo lên tiếng, vừa nói ra họ cư nhiên lại ôm nhau khóc ròng lên !
“Là chủ nhân! Đúng Là chủ nhân trở về!…”
“Là đúng, không nằm mơ!… Ngươi nhéo ta thử xem.”
“Ô! Hình như là Nương nương….”
“Đúng là trở về thật!…..”
“Ô ô!……….”
“……………..”
Trầm Tố Nhi xem bộ dạng họ loạn thành một đoàn, nếu đổi lại dĩ vãng nàng sẽ cao hứng muốn cười, nhưng, hiện tại nàng vì bệnh tình Sơ Tuyết còn chưa có sáng tỏ mà tâm tình nặng nề, cộng thêm bôn ba mấy ngày liền , thể xác và tinh thần mệt mỏi càng sâu. Đừng nói cười, chính là câu dài dòng nàng hình như cũng phải cố hết sức.
Nàng cùng họ đối đáp mấy câu, vốn có chuyện muốn hỏi họ một chút, xem họ mỗi người bộ dạng cao hứng như vậy, cũng liền tạm thời gác lại sau. Nàng trở lại phòng ngủ của mình nghỉ ngơi.
Ngã trên giường, không quá một hồi đã ngủ.
Lúc tỉnh lại, đã là hoàng hôn.
Nghe bọn tiểu Dung nói, Hoàng Thượng đã tới một lần, thấy nàng ngủ nên chỉ nhìn trong chốc lát tức lại vội vàng rời khỏi.
Bữa tối, Trầm Tố Nhi căn dặn Ngự thiện phòng đặc biệt chuẩn bị một chút. Nàng cùng mấy người trong Phượng cung cùng nhau ăn. Họ cảm động đến vừa khóc vừa cười.
Ngồi trước bàn ăn, nàng thản nhiên cười nói: “Đừng khóc, mắt ai cũng đều sưng lên, như quả đào. Lại khóc liền toàn bộ chín.”
Nghe nàng vừa nói, mọi người vừa khóc vừa cười.
“Đều do tiểu thư, tại sao phải vứt bỏ chúng ta? Muốn chạy trốn cũng phải tìm chúng ta cùng nhau trốn a.” Tiểu Dung đã bắt đầu oán hận, oán hận tới nay .
Tiểu Xuân Nhi cũng phụ họa một câu, “Chính là, lại có thể không thương lượng một chút liền rời khỏi đây?”
Lúc này, Trầm Tố Nhi con ngươi hàm chứa ý cười đảo qua, che giấu đáy lòng nặng nề, khó có được mọi người như vậy cao hứng, nàng cũng không muốn tâm tình của mình ảnh hưởng đến hăng hái của họ, chỉ là bọn họ mỗi người mắt ủy khuất liếc nàng, nàng có loại kinh ngạc mình phải hay không gây ra tội ác tày trời, “Ta là muốn tốt cho các ngươi. Ta bị bắt được cũng không có chuyện gì, các ngươi bị bắt được sẽ có chuyện lớn.”
“Chuyện lớn gì?” Tiểu Dung vẫn bỉu môi không hài lòng.
Trầm Tố Nhi gõ gõ đầu của nàng, “Chỉ có ngươi không hiểu, họ cũng hiểu. Đương nhiên là chuyện rơi đầu. Hai năm nay, Hoàng Thượng không làm khó dễ các ngươi sao?”
“Không, không… “
Lúc này, họ mỗi người bắt đầu nói ra những khổ tâm. Cùng một lúc tranh giành nhau nói. Ngươi một câu một câu, đem chuyện ở trong cung hai năm này nói ra…..
Hai năm, Hoàng Thượng căn dặn bất cứ ai cũng không được quấy rầy đến Phượng cung, hắn không cho phép, bất cứ ai cũng không được ra vào Phượng cung. Nói tới nói lui, họ tám người trái lại ngày qua ngày đến rất an ổn, chỉ cần không ra khỏi Phượng cung, cũng sẽ không có cung nữ khác hoặc thái giám ức hiếp.
Trầm Tố Nhi nghe xong, cũng thở phào một hơi.
Lại nói, nói đến ngay từ đầu lúc nàng chạy trốn, tình hình Phượng cung thật đáng sợ, Hoàng Thượng nổi trận lôi đình, phẫn nộ đến trời đất u ám, quăng ném vô số bát trà. Mỗi người họ còn thiếu chút nữa đã chết, nếu không phải do Tam Vương gia đột ngột xuất hiện…
Trong lúc vô ý nhắc tới Sơ Tuyết, Trầm Tố Nhi đương giả vờ cười cũng cứng lại rồi! Mà họ vẻ mặt cũng ngưng đọng.
Mỗi người đầu cúi xuống, tựa hồ trong lòng cũng khó vượt qua.
Chuyện Sơ Tuyết, xem ra họ cũng nghe nói.
Thừa dịp cơ hội này, nàng cũng muốn hỏi, “Tin đồn việc Tam Vương gia, các ngươi một chữ cũng không sót mau nói cho ta nghe.”
Nàng thấy bọn họ sắc mặt biến hóa, tiếp tục bổ sung một câu: “Bất kể nói cái gì, hoặc là mắng ta cũng nói, cần phải nói hết ra.”
Lúc này, ngược lại lập tức mỗi người trở nên lặng ngắt như tờ, không phải mới vừa còn ì xèo nói chuyện sao?
Trầm Tố Nhi ánh mắt thản nhiên đảo qua, cuối cùng rơi vào trên người Tiểu Dung, “Tiểu Dung, từ ngươi bắt đầu nói, biết gì và vân vân toàn bộ nói ra.”
“Tiểu thư, em… em chỉ biết… biết Tam Vương gia sẽ chết…”
“Ai nói?” Trầm Tố Nhi trong mắt hiện lên phẫn nộ, tức giận chưa kịp suy nghĩ liền nói :”Sơ Tuyết sẽ không chết! Tuyệt đối sẽ không chết.” Trong lúc phẫn nộ, không khỏi nắm chặt chiếc đũa trong tay.
Khi thấy mọi người cả kinh, vẻ mặt kinh ngạc khiến nàng cả người cứng đờ, con ngươi lóe ra, tựa hồ cảm xúc hơi không kiềm được, “Kia… Xin lỗi, ban nãy ta… ta nói chuyện lớn tiếng một chút. Các ngươi đừng để ở trong lòng. Tiếp tục nói.”
Tiểu Dung vẻ mặt đau khổ âm thầm kéo kéo y phục tiểu Xuân Nhi bên cạnh, mà tiểu Xuân Nhi như sợ hãi kéo quần áo một người khác bên cạnh, bảo nàng nói, một người đùn đẩy một người, kết quả ai cũng không dám lên tiếng.
Trầm Tố Nhi nói: “Tiểu Xuân Nhi, tới lượt ngươi nói.”
“Chủ nhân, trong cung đều đang truyền, tuy không biết là thật hay giả. Chỉ là chúng em đã có đã hơn một năm không thấy Tam Vương gia. Trước kia Tam Vương gia thường xuyên đến Phượng cung, một mình đứng ở trong sân… thật lâu thật lâu… ” Tiểu Xuân Nhi càng nói càng nhỏ giọng,”Tam Vương gia giống như là đang nghĩ đến chủ nhân… “
“Là nghĩ đến chủ nhân… “