Hoàng Thượng Phát Điên Lấy Một Hoàng Hậu Không Tranh Sủng

Thiếu niên nằm trên giường, khí sắc dường như đã khá hơn trước rất nhiều.
“Tiểu tam, sao ngươi mãi vẫn chưa chịu tỉnh lại? Ta… nấu đồ ăn cho ngươi nhé, được không? Tuy rằng không ngon như của ngự trù làm, nhưng không phải ai cũng được ăn đâu đấy. Nếu không tỉnh lại… ta sẽ không làm nữa!” Khẩu khí có chút tùy hứng lại mang theo vài phần uy hiếp.
Mím môi, không nói nữa! Hắn một chút phản ứng cũng không có!
“Tiểu tam, có phải là ngươi ghét ta không? Cho nên không tỉnh lại. Nếu không tỉnh lại ta cũng ghét ngươi luôn.”
“Nàng cứ cho hắn hai cái tát, không phải sẽ tỉnh lại sao?” Một giọng nói trong trẻo nhưng lạnh lùng lại pha thêm một chút tà khí vang lên trong phòng.
Phút chốc, Trầm Tố Nhi quay đầu lại, quả nhiên là… Tư Mã Lạc! Mặc y phục của Mộ Dung cảnh, không có đeo mặt nạ.
“Sao ngươi lại ở chỗ này?”
“Chính là Hoàng cung Bắc Uyển thì coi là chỗ nào? Ta muốn đến thì đến, muốn đi thì đi.” Hắn ngạo nghễ liếc nhìn Sơ Tuyết, nhướng nhướng mi, rồi lại quay sang nhìn Trầm Tố Nhi.
“…” Trầm Tố Nhi ngay cả một câu phản bác cũng lười đáp. Lẽ nào Tư Mã Lạc còn chưa chết tâm với nàng? Mà hình như cũng đâu có dễ dàng chết tâm như vậy. Ai ya, hiện tại nhiều lời cũng vô ích, Tư Mã Lạc không giống Tiểu Bảo, bỏ qua nàng không nói tới, hắn đối với Mộ Dung Cảnh có hiểu lầm rất sâu. Nói thế nào đây nhỉ, Tư Mã Lạc cùng Sơ Tuyết cũng có phân nửa quan hệ huyết thống, cũng tính là huynh đệ? “Tư Mã điện hạ, ngài nói… Sơ Tuyết sao mới có thể tốt lên?”
“Hỏi ta làm gì? Ta cũng không phải đại phu.” Khẽ nhếch môi, nhún vai. Rất bình thường, không nhìn ra được có chút gì kỳ quái.
Tính cách của Tư Mã Lạc vốn đã khó có thể nắm lấy. Cuồng vọng, cộc cằn, tùy hứng, thanh cao, ôn nhu, thanh nhã, cao ngạo, bình dị, gần gũi… Bất cứ loại tình cách nào, chỉ xuất hiện trên người hắn trong khoảng thời gian ngắn cũng không có gì kỳ quái.
“Ta nghĩ ngài có nhiều kiến thức. Biết được cách cứu Sơ Tuyết.”
“Loại bệnh tình giống hắn… không phải tìm sư phụ ta là xong rồi sao.”
“Hả? Sư phụ của ngài?” Nội tâm Trầm Tố Nhi run lên, kinh hãi lại mang theo vài phần kinh hỉ! Nghĩ ngợi một chút liền lập tức đi đến trước mặt Tư Mã Lạc, kích động túm lấy vai hắn, “Ngài vừa nói… sư phụ ngài có thể cứu được Sơ Tuyết?”
“Kỳ quái sao? Sư phụ ta là cao nhân. Thiên hạ kỳ độc không có gì lão không giải được.” Trong mắt Tư Mã Lạc ngày hôm nay có chút kỳ quái. Ánh mắt nhìn Trầm Tố Nhi có chút kỳ quái, có lẽ đột nhiên nghĩ thông suốt chuyện gì chẳng, khí tức lạnh lùng cùng ngoan độc toàn bộ như không có. Trở lại bộ dáng thanh nhã cùng đơn thuần như lúc mới gặp.
“Vậy, vậy… ngài cũng biết chút chút chứ?” Là nói, nhưng thực ra là hỏi dò.
“Ta không có hứng thú với độc dược.” Trực tiếp chặt đứt ý niệm trong đầu nàng.
“…” Thất vọng.
Hắn lững thững đi tới trước giường Sơ Tuyết, tỉ mỉ kiểm tra một chút, lắc đầu nói: “Độc trong cơ thể có từ khi còn trong bụng mẹ, khó giải, sợ rằng cũng chẳng còn nhiều thời gian. Thế nhưng…” Khi nói những lời này, như có một tia sáng lóe lên trong mắt hắn, tựa hồ có ý định khác.
“Thế nhưng cái gì?” Trầm Tố Nhi đi theo phía sau hắn, khẩn trương hỏi. Nhìn bộ dáng nhàn nhã như đi chơi, vẻ mặt không vội vã, không nóng nảy của Tư Mã Lạc, nàng dần dần bình tĩnh trở lại.
Một lát sau, không đợi đến lúc Tư Mã Lạc trả lời. Nhìn hắn nhếch miệng cười, Trầm Tố Nhi sáng tỏ, than nhẹ một tiếng, bất đắc dĩ nói: “Nói đi, có yêu cầu gì?” Vô sự không đăng tam bảo điện, hắn mà không có yêu cầu gì sẽ khiến nàng hoài nghi độ xác thực của tin tức đó.
“Theo ta quay về Nam Man.” Hắn thẳng thắn nói ra.
“Ngoại trừ việc này.” Yêu cầu này xưa rồi. Lấy cái chết của Sơ Tuyết ra uy hiếp, thì kết quả là nàng phải theo hắn quay về Nam Man, lại tổn thương Mộ Dung Cảnh lần nữa? Lúc Sơ Tuyết khỏi bệnh, lại hiểu lầm rồi lại tiếp tục hiểu lầm… Hôn mê luôn! Nàng chỉ cần hơi động não là có thể tưởng tượng được ra kết quả của loại chuyện này, so với không đáp ứng còn khốn nạn hơn.
Nàng nói thẳng: “Ta thích Mộ Dung Cảnh. Bao lâu ta không biết, thế nhưng hiện tại ta sẽ không rời khỏi hắn. Đổi yêu cầu khác đi.”
Tư Mã Lạc nheo mắt, ẩn chứa sự nguy hiểm, rồi lại cố nén hạ, thanh âm không khỏi cứng đờ, “Nàng cảm thấy ngoại trừ yêu cầu này, còn có cái khác có thể khiến ta đàm điều kiện ư?”
“…” Đôi mi thanh tú khẽ nhíu lại, không nói gì.
Một lát sau, hai người vẫn không nói gì.
Tư Mã Lạc không vội. Chậm rãi đi tới trước bàn, rót cho bản thân một chén trà, thản nhiên uống, “Nàng cứ nghĩ đi đã, ta chờ nàng.”
Trầm Tố Nhi khẽ hỏi: “Sơ Tuyết là đệ đệ của ngài, sao có thể thấy chết mà không cứu?”
“Sai! Hắn không phải đệ đệ của ta, ta họ Tư Mã, không phải Mộ Dung.” Tư Mã Lạc giả bộ hờ hững. Nói những lời này cũng chỉ để che dấu những oán hận hiện lên nơi đáy mắt. Hắn nói: “Đừng… nói mấy lời vô nghĩa nữa, ta không thích nghe. Lần sau không được viện cớ này nữa.” Hắn luôn nói với nàng lần sau không được viện cớ này nữa, nhưng mà cái lần sau không được viện cớ này nữa cũng chỉ là lần sau không được viện cái cớ này nữa, cũng không phải lấy nó làm ví dụ cho những chuyện xảy ra? Hắn không mong như vậy.
Trầm Tố Nhi giật mình, nhớ lại chuyện gì đó. “Trong lòng ngươi có hận, lại sâu đến như thế, khẳng định đã phải chịu không ít cay đắng.” Trầm Tố Nhi không tức giận, thản nhiên nói lại lộ ra một chút thương tiếc không nói lên lời. Một hài tử mới mấy tuổi, mẫu thân yêu quý cùng ca ca thân thiết của mình thoáng cái đi mất, hắn phải tiếp tục sống mà trên vai còn mang nỗi nhục mẫu thân bỏ nhà theo trai, trong nơi thâm cung tình người ấm lạnh ai nào biết, có thể sống tới bây giờ rồi lên làm Thái tử, khẳng định lịch sử đã viết nên bao trang thấm đẫm huyết lệ chua cay.
Nàng không hận Tư Mã Lạc, thực sự đó, một chút cũng không. Ngược lại, nàng rất bội phục hắn. Đồng thời, nàng cũng rất đồng tình với hắn. Giờ đây, hắn lại đánh mất nữ nhân yêu dấu của hắn. Có lúc, Trầm Tố Nhi ngẫm lại cũng không biết nói gì hơn. Mọi chuyện trên đời dường như đã được sắp đặt, nếu không sao lại khéo như vậy, lại khiến bao người dây dưa không rõ, những xót xa trong lòng biết hóa giải thế nào đây. Có lẽ, đó là nhân sinh. Nhân sinh tàn khốc, nhất định phải trải qua sướng, vui, khổ, đau mới trở thành một con người hoàn chỉnh.
Nàng nhắm mắt, thở dài nói thêm: “Tư Mã điện hạ, chuyện của các người ta cũng đã nghe nói qua. Có chút hiểu lầm, cũng khó giải thích. Sơ Tuyết vì sao khi sinh ra cơ thể đã mang theo độc tính? Đó chính là vì mẫu hậu đã bị hạ độc hồi còn trong Hoàng cung Nam Man, nếu bà không trốn, sợ rằng bây giờ đã sớm hương tiêu ngọc vẫn rồi. Lúc đó ngươi còn nhỏ, đại khái không biết.”
“Nàng… nói bậy! Lúc đó bà ta sống tốt như vậy, cao cao tại thượng, muốn gì có đấy!”
“Việc đến mức này, ta cũng không cần phải dối ngươi. Sơ Tuyết năm nay mười chín, tính toán thời gian một chút đi. Có phải rất gần với thời điểm mẫu thân ngươi trốn khỏi cung không? Còn nữa, ta tin tưởng lời Thôi Thần y, độc của Sơ Tuyết là từ trong bụng mẹ, nếu mẫu hậu không trúng độc, Sơ Tuyết tại sao lại phải chịu những đau đớn bẩm sinh đó?”
Trầm Tố Nhi cũng chậm rãi đi đến trước bàn, ngồi xuống ghế. Thấy thần sắc Tư Mã Lạc có chút khó coi, nhưng còn chưa phát tác. Vì vậy, tiếp tục khuyên bảo, “Nếu bà không trốn thì kết quả sẽ ra sao, ngươi thông minh như vậy hẳn sẽ nghĩ ra? Đây chỉ là hiểu lầm. Tiêu tan mọi hiềm khích, mọi người sẽ sống tốt hơn.”
Dung mạo anh tuấn của Tư Mã Lạc dần dịu đi, là kiểu dịu đi rất đáng kinh ngạc, cũng không làm tiêu tan đi biểu cảm nghi ngại lúc trước, chốc lát sau, hắn nói, “Tố Nhi, sau khi mất trí nhớ nàng hình như càng ngày càng… khéo đưa đẩy, lõi đời, lại có kỹ xảo, có thể so sánh được mấy lão già trên chốn quan trường, không, có lẽ còn lợi hại hơn cả bọn họ.”
Trầm Tố Nhi có loại cảm giác tan vỡ hoàn toàn, nghe giọng điệu của Tư Mã Lạc thì công sức thuyết giáo của nàng toàn bộ uổng phí. Bỏ đi, khuôn mặt nhỏ nhắn xinh đẹp trầm xuống, giống như hoa tươi nở rộ thoáng cái không còn.
Tư Mã Lạc híp mắt thu lại hết biểu tình của Trầm Tố Nhi, cũng giống như chưa làm việc đó, nói: “Nghĩ thông suốt chưa, có muốn theo ta trở về hay không?”
“Không có khả năng.” Trầm Tố Nhi kiên quyết cự tuyệt. Nếu còn tiếp tục ồn ào như vậy, sự tình sẽ càng thêm loạn.
Ba huynh đệ, có những lúc, nàng chen vào đó thực sự không thoải mái chút nào. Có lẽ sẽ có người cảm thấy đây là số đào hoa, thế nhưng, đối với người chân chính bị kẹt trong đó mà nói, đây tương đương với kiếp đào hoa. Nếu nàng không có thích bất cứ ai trong bọn họ thì tốt rồi, thế nhưng hết lần này tới lần khác nàng lại đối với một người trong đó nảy sinh tình cảm, càng ngày càng phức tạp! Nếu nàng tiếp tục kéo dài tình cảnh rối loạn này thì sẽ thế nào? Chỉ biết càng rối càng loạn.
“Sống chết của Sơ Tuyết nàng không quan tâm sao?”
“Quan tâm.”
“Vậy sao lại cự tuyệt?”
“… Ta chỉ không muốn sự tình càng phức tạp.” Không thể kích động, cũng không thể bị rối loạn. Tinh thần hy sinh bản thân quả thực không hợp với nữ nhân nào đó, “Chỉ nói vậy thôi, ta cũng là một kẻ vô tình. Tư Mã Điện hạ, ta rất ích kỷ. Cho nên, hy sinh bản thân để cứu Sơ Tuyết ta sẽ không làm. Sớm bỏ cái ý niệm trong đầu đó đi.”
“Thú vị…” Mơ hồ, khóe miệng Tư Mã Lạc hơi nhếch lên.
Phút chốc, con ngươi của hắn tối sầm lại, nhìn ra ngoài cửa. Trầm Tố Nhi cũng kinh ngạc!
“Mẫu, mẫu hậu…” Nàng lập tức đứng lên!
Hoàng Thái hậu trong lòng rung động cùng kích động không từ nào có thể miêu tả được, ít nhất theo cách hành văn vụng về của tác giả không thể hình dung ra được. Gần hai mươi năm, đột nhiên nhìn thấy người con mà mình cho rằng cả đời này sẽ không gặp được, trong lòng sẽ có cảm xúc thế nào? Bà cứ đứng đó, thân thể run run, trong mắt hiện lên sự kích động. Không chỉ vì câu “Tư Mã Điện ha” vừa rồi của Trầm Tố Nhi, mà là nhìn dung mạo của hắn thôi cũng đã biết được rồi, hắn thực là nhi tử trong lòng mình ngày nhớ đêm mong. Kích động thật lâu không nói lên lời. Nếu không phải có một lão ma ma dìu đỡ, đã sớm ngã xuống.
Trầm Tố Nhi nhìn Hoàng Thái hậu, lại liếc mắt nhìn Tư Mã Lạc. Không hiểu! Nàng không hiểu Tư Mã Lạc muốn làm cái gì. Nàng sẽ không ngây thơ như trước nghĩ Hoàng Thái hậu trong lúc vô ý gặp được Tư Mã Lạc, rõ ràng là hắn cố ý ở tại chỗ này. Hơn nữa, võ công của hắn không phải rất lợi hại sao? Hoàng Thái hậu cùng cung nữ im lặng tiến vào, bà nghe được điều gì, chẳng lẽ hắn không biết? Đổ mồ hôi! Khẳng định có âm mưu.
Con ngươi u tối của Tư Mã Lạc đang suy nghĩ điều gì không ai đoán được, thế nhưng, sẽ không phải điều gì tốt. “Lâu không gặp, khỏe chứ?” Phút chốc, gương mặt tuấn tú của hắn phảng phất ý cười, chẳng qua cười kiểu gì cũng không che nổi hàn ý. Hắn vẫn ngồi ở đó, rót trà tiếp tục uống.
Lúc này, Hoàng Thái hậu từ từ đi vào, cho lão ma ma lui xuống, đóng cửa lại, không cho bất luận kẻ nào tiến vào làm phiền. Bà từ từ tiến vào bên trong, liếc qua Trầm Tố Nhi, xem chừng trong lòng có chút băn khoăn kiêng dè, nhưng mà, mẩu đối thoại nghe được lúc nãy, rất hiển nhiên hai người này biết nhau, hơn nữa, Trầm Tố Nhi còn biết cả đoạn quá khứ không muốn cho ai biết.
“Lạc Nhi sao lại tới đây…” Thanh âm của Hoàng Thái Hậu không kiềm được sự xúc động.
“Đừng gọi tên tôi, bà không có tư cách. Không phải lúc nãy ở ngoài cửa đã nghe thấy sao?” Tư Mã Lạc hỏi vặn lại. Xem ra, bà nghe được cũng không nhiều, như vậy hắn cần phải bổ sung thêm một câu rồi: “Tôi đến đón Thái tử phi của tôi.”
“Thái tử phi của con?” Kinh ngạc, ánh mắt bỗng chốc hướng về phía Trầm Tố Nhi.
Trầm Tố Nhi xoắn luôn, đồng thời cũng có chút sốt ruột, hiện tại là tình huống gì thế này? Giống như bị kẹt giữa bốn phía đều có địch bao vây.
Tư Mã Lạc dường như nói đến nghiện luôn, “Thái tử phi của Nam Man chúng tôi, cư nhiên thành Hoàng hậu của Bắc Uyển, bà nói… việc này giải quyết thế nào đây?”
Sặc! Hắn đang nói bậy bạ cái gì thế này? Đừng có nói Hoàng Thái hậu nghe xong cảm thấy thế nào, ngay cả Trầm Tố Nhi nghe xong cũng thấy siêu cấp tê liệt luôn!
Trầm Tố Nhi vội vàng lên tiếng thanh minh: “Tư Mã Điện hạ, đồ không thể ăn bậy, nói cũng không thể nói bừa. Ta thành Thái tử phi Nam Man của ngươi lúc nào hả?”
“Lúc nào á? Phượng ấn đâu?”
“Phượng ấn? Phượng ấn nào?” Nàng giả bộ hồ đồ. Không giả cũng là giả, bởi vì… hiện tại nghĩ lại, không biết tiện tay sớm ném ở chỗ nào rồi, từ lúc trên đường trở lại kinh thành, nàng hình như không nhìn thấy Phượng ấn đâu.
Khuôn mặt tuấn tú của Tư Mã Lạc càng trầm xuống. Mắt nhìn chằm chằm Trầm Tố Nhi mang theo lửa giận, nhưng bỗng nhiên dịu dàng trở lại. Tình cảm nồng nàn bộc lộ trong mắt, sủng nịnh cười cười, “Tố Nhi, là ta không tốt. Đem nàng đặt ở Hoàng cung Bắc Uyển cũng là ta sai. Nàng đừng nóng giận nữa, chúng ta hiện tại trở về. Ta sẽ không bao giờ rời xa nàng nữa, sẽ bảo vệ nàng một tấc cũng không rời.”
Trầm Tố Nhi nghe xong, đứng hình luôn! MMD, tên Tư Mã Lạc này còn hiểu TMD nhân tâm hơn cả nàng. Không phải, làm như vậy, cũng hoàn toàn nhìn ra oán hận trong lòng Tư Mã Lạc đối với Hoàng Thái hậu sâu dường nào.
Nhìn về phía Hoàng Thái hậu, quả nhiên thấy sắc mặt bà trắng bệch, kinh ngạc đến ngây người. Không tốt! Hoàng Thái hậu dường như đang bị bênh, có vẻ khó thở.
Bỗng nhiên, Trầm Tố Nhi ý thức được một chuyện, đây là trong phòng ngủ của Sơ Tuyết, đặc biệt là Sơ Tuyết còn đang hôn mê bất tỉnh, bọn họ không nên ở chỗ này nói qua nói lại quấy rối Sơ Tuyết. Nàng nhẹ giọng thỉnh cầu: “Mẫu hậu, Tư Mã Điện ha, muốn nói gì thì ra ngoài nói được không? Nếu cứ như vậy sẽ quấy rối Sơ Tuyết nghỉ ngơi đó.”
“Quấy rối cái gì? Hắn kiểu gì cũng chết, hơn nữa, hắn không phải đang hôn mê bất tỉnh sao? Chúng ta nói chuyện căn bản không ảnh hưởng tới hắn.” Tư Mã Lã không nhịn được nói.
“Tư Mã Lạc kia, đừng quá phận.” Trầm Tố Nhi đè nén phẫn nộ xuống đáy lòng, bước đến trước mặt Tư Mã Lạc, lửa giận trong mắt không gì che giấu nổi. “Bất luận xảy ra chuyện gì đều có thể tha thứ cho ngươi, nhưng Sơ Tuyết vô tội, ngươi không thể ở trước mặt hắn nói lung tung…” Lời vừa thốt ra, nàng lại đau đầu rồi, hình như lại làm chuyện dư thừa.
Tư Mã Lạc nhíu mày, giống như có chút hứng thú, “Nói lung tung thì thế nào? Nói cho hắn biết, mẫu hậu mà hắn hằng tôn kính là một người đàn bà dâm đang ra sao? Bất cứ người nào đều có thể làm phu quân…”
“Ba!” Tiếng bạt tai vang lên giòn giã, đánh vào mặt Tư Mã Lạc. Làm hắn kinh ngạc không thôi, thật lâu cũng chưa hết bang hoàng
Trầm Tố Nhi cực kỳ tức giận. Nàng thực sự không phải là một người ưa bạo lực. Có thể nói, nàng là một kẻ phi thường ghét dùng bạo lực. Nàng chỉ biết nếu để cho Tư Mã Lạc nói tiếp sẽ càng làm tổn thương nhiều người. Muốn tránh cho cục diện càng ngày càng rối rắm lẫn xấu hổ, nàng nhịn không được tát cho hắn một cái. Nếu như hắn có thể bỏ đi luôn thì…
Nhân tâm lúc rơi vào trường hợp bất đắc dĩ thường biểu hiện trái ngược. Trong mắt Tư Mã Lạc hiện lên sự đau đớn, nhưng lại nhanh chóng thay thế bằng sự độc ác lạnh lùng, biểu tình cùng lời nói ra không hề phù hợp tình cảnh, ôn như không gì sánh được, giống như cầu như xin nói: “Tố Nhi, nàng đừng nóng giận, nàng bảo không nói ta không nói. Mặc kệ nàng bảo ta làm gì, ta sẽ làm cái đó, chỉ cần nàng đừng nóng giận, cùng đừng rời bỏ ta… Ta… ta không thể rời xa nàng.”
Biểu tình điềm đạm đáng yêu cùng lộ ra luôn rồi… Sau một khắc, hắn nắm lấy bàn tay nhỏ bé của Trầm Tố Nhi, giống như một con mèo nhỏ, thích thú được chủ nhân yêu quý.
Sắc mặt của Hoàng Thái hậu càng ngày càng trắng bệch, chỉ có thể hình dung bằng chữ thảm! Thân thể lung lay muốn ngã. Khí huyết công tâm, phun ra một ngụm máu!
Trầm Tố Nhi kinh hãi! Vội vàng chạy đến đỡ lấy, lo lắng hét gọi cung nữ mau đi gọi Thái y. Bầu không khí tràn ngập sự khẩn trương trong nháy mắt.
Mặc dù Hoàng Thái hậu nôn ra máu, hô hấp gấp gáp, nhưng vẫn không bất tỉnh. Ánh mắt rưng rưng luôn nhìn Tư Mã Lạc, trong mắt ẩn chứa những ưu tư quá mức phức tạp, có sự tưởng niệm sâu đậm của mẫu thân với nhi tử, cũng có hổ thẹn cùng hối hận.
Trên lầu gác của Sơ Tuyết, loạn một cách có trật tự. Tư Mã Lạc mím môi, lạnh lùng nhìn tất cả.
Hoàng Thái hậu sau khi được cấp cứu, được đưa về Thiên Thọ cung. Chẳng mấy chốc, trong phòng chỉ còn lại Tư Mã Lạc cùng Trầm Tố Nhi.
Có mấy cung nữ cảm thấy kỳ quái trong lòng, sao Hoàng thượng đột nhiên thấy tình huống của Hoàng Thái hậu mà vẫn dửng dưng vậy, hơn nữa một câu cũng không nói, cũng không đích thân đưa Hoàng Thái hậu quay về Thiên Thọ cung…
Lầu các lại yên tĩnh…
Trầm Tố Nhi đứng lặng trong phòng hồi lâu, nhìn Tư Mã Lạc đầy phức tạp, dửng dưng nói: “Đây là kết quả ngươi muốn thấy sao? Mẫu hậu có bệnh trong người. Bà đã lớn tuổi rồi, hít thở rất khó khăn.”
Loại tình huống trước mắt này, nàng không thể nói rõ trong lòng có tư vị gì. Bây giờ, chắc nàng đâm lao phải theo lao rồi.
Ánh mắt vô ý nhìn về phía cửa sổ, có một thân ảnh quen thuộc đứng đó, cũng thống khổ vô cùng.
Tư Mã Lạc hừ lạnh một tiếng, “Chỉ có chút đả kích vậy cũng chịu không nổi? Ta còn chưa ra tay đâu.” Chỉ có chút đau đớn mà cũng chịu không nổi à? Làm sao bằng được thứ bà ta đổ lên đầu hắn? Không so bì được! Căn bản là không bằng được. Nhưng hắn không thoải mái chút nào, cảm giác không hề vui sướng.
Tâm tình đang bình tĩnh lại tiếp tục trầm xuống. “Mộ Dung Cảnh kia, vẫn còn có tâm trạng đứng ngoài cửa sổ sao? Tên hèn nhát nhà ngươi, để người trong thiên hạ biết ta và ngươi lớn lên giống nhau thì thế nào? Lộ hết rồi, không phải bà ta càng cao hứng sao?” Mỗi câu nói của Tư Mã Lạc đều là đâm là chọc. Hắn đoán chắc rằng, hễ nơi nào có hắn, thì khẳng định Mộ Dung Cảnh không dám hiện thân trước mặt mọi người.
Ngoài cửa sổ, thần sắc của Mộ Dung Cảnh đã lạnh đến không thể lạnh hơn, thống khổ cùng nhẫn nại khiến hai mắt của hắn sung huyết. Năm ngón tay bấu chặt cửa sổ, đâm sâu vào gỗ. Lại dùng lực, ầm một tiếng, khung cửa sổ vỡ nát! Phút chốc, thân ảnh như điện, từ cửa sổ phi thân vào trong phòng, dùng thủ pháp không ai nhìn ra được nắm chặt lấy yết hầu Tư Mã Lạc! Năm ngón tay sít sao chế trụ, chỉ cần tăng thêm một chút lực, Tư Mã Lạc sẽ chết!
Tư Mã Lạc không có thoát ra, cũng không phải là không tránh được, mà không muốn tránh, lạnh lùng nhìn Mộ Dung Cảnh từ cao xuống thấp. Thấy trong con ngươi thấm đẫm sự phẫn nỗ, tâm tình Tư Mã Lạc đột nhiên tốt lên! Cười cười châm biếm, khinh thường nói: “Mộ Dung Cảnh, muốn giết ta sao? Hi hi, ra tay đi! Không dám chính là kẻ hèn nhát… Ha ha…” Nói không ra lời.
Mộ Dung Cảnh tăng thêm lực đạo, gân xanh nổi lên trên tay. Phẫn nộ cắn chặt môi, lạnh lẽo ngập tràn trong mắt, trong đó thực sự có sát ý! Một khắc đó, hắn thật muốn giết Tư Mã Lạc! Chẳng qua lúc bóp chặt yết hầu của hắn, mắt thấy tai nghe nụ cười châm biếm của hắn, lý trí khôi phục lại một chút.
Trầm Tố Nhi vội tiến lên, bắt được cổ tay Mộ Dung Cảnh, la lớn: “Hoàng thượng, đừng làm chuyện điên rồ! Đừng làm những việc khiến bản thân hối hận.” Khẩn trương, rất khẩn trương. Giờ khắc này, nàng cũng nhìn ra được sự phẫn nộ của Mộ Dung Cảnh.
Sự căng thẳng trên nét mặt Mộ Dung Cảnh lộ ra rất rõ ràng. Hắn căm thù lý trí của bản thân! Hắn căm gét những băn khoăn cố ký của bản thân. Chỉ có thể cô độc chịu đựng thống khổ cùng ủy khuất nặng nề. Thân là đại ca, không có tư cách ủy khuất, cũng không có cơ hội kể khổ! Không công bằng! Hắn làm gì mà phải chịu sự dằn vặt của đệ đệ? Chịu đựng sự đau đớn càng ngày càng nhiều, một lần lại một lần?
“Tố Nhi, lẽ nào Trẫm không thể tùy hứng một lần sao? Giết hắn, xong hết mọi chuyện!” Mộ Dung Cảnh nghiến răng nghiến lợi nói ra, tâm run, tay cũng run. Trong lúc thở ra, lực đạo cũng tăng thêm một chút. Khiến sắc mặt Tư Mã Lạc dần dần tái xanh, hô hấp ngày càng khó khắn. Giết hay không giết chỉ là một ý niệm.
“Không nên xúc động, giết hắn chàng sẽ hối hận. Hơn nữa cả đời sẽ không thoát khỏi bóng ma. Thực đó, đừng khổ sở, chàng còn có thiếp mà, sẽ không phải chịu khổ một mình…” Trầm Tố Nhi như sắp khóc, nhìn hắn như vậy tâm thực đau, đau quá, đau thay cho cả hắn. Giờ khắc này, nàng thực sự có thể cảm nhận được toàn bộ khổ đau trên người hắn… Lại càng thương hắn hơn.
Mộ Dung Cảnh trong lúc phẫn nộ, nhìn thấy một đôi mắt ngập lệ, tâm lại đau đớn vô cùng. Lý trí dần trở về, tâm cũng dần bình ổn. Đúng vậy! Hắn không cô độc, ít nhất còn có nàng! Chí ít là trong hiện thực tàn khốc, có một người đối với mình thật tâm…
Mộ Dung Cảnh chậm rãi buông tay, ôm Trầm Tố Nhi lui ra sau. Lạnh lùng nói: “Tư Mã Lạc, dù ta có là ca ca của ngươi cũng không thể nào tha thứ việc ngươi thương tổn thân nhân. Nếu còn có lần sau, tuyệt đối sẽ không bỏ qua dễ dàng.”
Tư Mã Lạc hô hấp dễ dàng trở lại, nhưng tuấn dung lại biến sắc. Lời Trầm Tố Nhi nói so với việc Mộ Dung Cảnh giết hắn làm hắn càng khó có thể tiếp thu! Ngày hôm nay, hắn thua! Thua hoàn toàn! Một chút cũng không thừa, cái gì cũng không có…Hắn cứ chăm chú nhìn Trầm Tố Nhi, những rung động trong mắt không ai hiểu rõ. Sau một khắc, thân thể khẽ động, phi thân ra ngoài cửa sổ. Cho dù khoảnh khắc hắn xoay người, tầm mắt vẫn hướng về phía nàng.
Tư Mã Lạc đi rồi.
Mộ Dung Cảnh vẫn ôm chặt Trầm Tố Nhi. Mà nàng cũng ôm hắn thật chặt. Bởi vì tâm hắn rất lạnh, mà nàng muốn truyền cho hắn một chút ấm áp sang cho hắn…
“Tố Nhi, Trẫm làm như vậy… là sai rồi sao?”
“Không sai. Chàng không làm sai. Bọn họ là người thân, rồi sẽ có một ngày, chúng ta sẽ xóa tan những hiềm khích, mọi người vui vui vẻ vẻ sống chung. Tạm thời lúc này, cực khổ cho chàng một chút rồi. Chịu đựng một chút, đừng làm ra mọi chuyện khiến bản thân hối hận cả đời.” Trầm Tố Nhi an ủi hắn. Nàng biết làm như vậy sẽ khiến hắn dễ chịu một chút. Chỉ cần hắn dễ chịu hơn một chút, nàng nói cái gì cũng không thành vấn đề.
“Nàng sẽ vẫn ở bên cạnh Trẫm sao?”
“Sẽ. Chỉ cần chàng không đuổi thiếp đi, thiếp sẽ luôn bên cạnh chàng.” Lời nói ra như một sự hứa hẹn nơi sâu nhất trong tâm. Giờ khắc này, không có bất cứ trở ngại nào. Tình đã đậm sâu, nói thật tự nhiên, thật luận lý thành chương. Giống như vẫn luôn là như thế.
Gắt gao ôm chặt lấy nhau, hai trái tim giao hòa, băng giá dần dần tan chảy. Giờ khắc này, không nói mà vẫn thấu hiểu lòng nhau.
Lát sau… Mộ Dung Cảnh nói: “Trẫm muốn đi xem mẫu hậu thế nào rồi.”
Trầm Tố Nhi nhìn Sơ Tuyết vẫn an tĩnh nằm trên giường, do dự một chút, trả lời: “Thiếp cũng lo lắng, cũng muốn đi thăm.”
“Vậy qua đó một lúc, nếu nàng lo lắng liền quay trở về.”
“Vâng.” Trầm Tố Nhi khẽ đáp. Vừa đinh cái gì nữa thì bỗng nhiên nhớ tới một việc. Vội la lên: “Hoàng thương, thiếp có chuyện muốn nói. Tư Mã Lạc nói có một người có thể cứu Sơ Tuyết.” Việc quan trọng như thế, thiếu chút nữa quên rồi.
“Ai?” Mộ Dung cảnh khẩn trương.
“Hắn nói độc trong thiên hạ không loại nào sư phụ hắn không giải được.”
“Sư phụ của A Lạc…” Mộ Dung Cảnh nghi hoặc, “Hắn có sư phụ sao?” Chưa nghe nói qua.
“Chính miệng hắn nói mà. Cho dù thật giả thế nào đều phải điều tra một chút.” Trầm Tố Nhi cho là vậy. Mặc dù tâm vẫn hoài nghi, nhưng trước mắt vẫn phải điều tra, một chút hy vọng cũng không thể bỏ qua.”
Mộ Dung Cảnh cũng nghĩ thế.
Hai người ra lệnh cho đám cung nữ, thái giám ngoài cửa cẩn thận hầu hạ Sơ Tuyết, rồi ra khỏi lầu các, vội vã đi thẳng tới Thiên Thọ cung.
Mộ Dung Cảnh và Trầm Tố Nhi sẽ mãi không biết được khoảnh khắc hai người rời đi, khóe mắt nhắm chặt của Sơ Tuyết chảy ra nước mắt trong suốt, từ từ, từ từ chảy xuống…


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui