Thời gian vui vẻ chả mấy chốc trôi qua.
Gần tới trưa, Sơ Tuyết muốn nghỉ ngơi. Trầm Tố Nhi và Mộ Dung Cảnh đưa Hoàng thái hậu quay về cung Thiên Thọ.
Hai người tay trong tay ấm áp cùng đi trên con đường tới cung.
“Hoàng thượng, hôm nay chàng không cần lên triều sao?”
“Nghỉ ngơi chút. Hoàng đế cũng không thể ngày ngày làm việc. Trong một tháng cũng nên có mấy ngày nghỉ ngơi.”
“Hả? Hay vậy sao?” Bình thường nàng cũng không lưu ý. Trong ấn tượng trước kia thì có vẻ như hắn ngày ngày làm việc.
“Cách ba ngày nghỉ ngơi hai ngày. Sau này, Trẫm sẽ cố gắng nghỉ ngơi để ở cùng mọi người.”
“Uh! cũng đúng. Đừng xem nhẹ người thân mãi…”
Mộ Dung Cảnh nhướng nhướng mày, cười cười chế nhạo mà chăm chú nhìn nàng. “Có phải…, hi hi, lại đang muốn bảo Trẫm xem nhẹ điều gì phải không?” Từ đôi mắt sâu thẳm kia dần hiện ra một điệu bộ mờ ám.
“Nói bậy bạ gì đó?” Trầm Tố Nhi mắt phượng hơi nhíu lại để che dấu sự xấu hổ dưới đáy lòng. Đang trêu chọc sao? Đúng! Hắn đang trêu chọc mình! Trong lòng nàng có một loại cảm giác quái dị, có vẻ giống cảm giác thương yêu, còn cụ thể là cái gì thì không thể nói rõ. Nói cho đúng, coi như về danh nghĩa thì nàng là Hoàng Hậu của hắn. Tuy nhiên tận dưới đáy lòng nàng vẫn không có gì là cảm giác vợ chồng đích thực. Dù sao, hai người hình như không có kết hôn! Có một đám cưới dường như chuẩn bị hơi vội vã, ngay cả rượu giao bôi cũng không hề uống qua. Những ngày này, mặc dù Mộ Dung Cảnh và nàng ở chung một chỗ, cũng ngủ chung. Nhưng rất đơn giản là ngủ hình thức, không có tiến thêm một bước… ách, “trao đổi”… Nàng biết trong lòng hắn còn có việc.
“Hoàng thượng, có phải chàng đang lo lắng cho Tư Mã Lạc hay không?” Nói thẳng ra, ở trong lòng chàng vẫn còn có một gút mắt, đó chính là Tư Mã Lạc.
Mộ Dung Cảnh thu lại vẻ cười đùa, “Tố Nhi, Trẫm hiện tại cũng không biết nên như thế nào cho phải.”
“Thử nói ra ý nghĩ trong lòng chàng đi.”
Hắn trầm mặc, nàng cũng không thúc dục. Nàng cho hắn thời gian suy nghĩ. Tuy trước mắt rất vui nhưng ở trong lòng mỗi người đều có một chút tiếc nuối, mà đó lại là Tư Mã Lạc.
Hai người dắt tay bước chậm rãi, dáng người hài hòa khiến cho vô số người hâm mộ. Từ xưa được Đế vương sủng ái là nỗi mong ước tha thiết biết bao nhiêu trong một đời nữ nhân. Lúc này không hề nghi ngờ, Trầm Tố Nhi đã là độc sủng hậu cung, hơn nữa sự sủng ái đó thì nàng không cần tranh, mà cũng không người nào dám tranh. Chỉ lấy ra một ví dụ: Trước kia có Tiếu quý phi, Lâm Ngọc Nhi, sau đó có Tuyết phi, những nữ nhân từng được cưng chìu nhất thời thì có kết quả như thế nào? Vấn đề là thứ nhất là chưa từng nhận được sự đối đãi như của Hoàng thượng dành cho Hoàng hậu, mà Hoàng hậu cũng tuyệt không đi tranh sủng, mà những nữ nhân tranh giành kia thì từng người từng người bị Hoàng thượng đích thân xử lý, lại không chút lưu tình. Phải xuất cung thì xuất cung, nên chết đã chết, cần biếm lãnh cung là biếm lãnh cung. Hôm nay còn có một nữ nhân nào dám không sợ chết đứng ra tranh giành tình cảm với Hoàng hậu?
Mộ Dung Cảnh ánh mắt nhìn xa xăm, “Tố Nhi, A Lạc… thật sự nàng không nhớ hắn sao?”
“Không nhớ lắm.”
“Vào cái ngày sau khi cứu Sơ Tuyết, hắn nói rồi sẽ trở về, mà vào ngày đó thì hắn sẽ mang nàng đi.” Còn như chuyện Tư Mã Lạc nói sẽ tìm mình để báo thù thì tự nhiên hắn sẽ không nói ra.”Trẫm nhìn ra được, A Lạc thật sự thích nàng. Từ cách hắn nói chuyện thì hẳn là nàng từng đối với hắn rất tốt.”
“Uh, hình như trước kia thiếp đã cứu hắn…” Trầm Tố Nhi tựa hồ đã nghe Tư Mã Lạc kể qua, nhưng mà vào lúc nào thì nàng đã quên mất.
Mộ Dung Cảnh ngây người, nói như vậy thì có phải tình cảnh A Lạc đang rất nguy hiểm hay không? Nỗi lo lắng trong lòng lại tăng vài phần, mấy năm trước mà hắn đã rơi vào trong nước sôi lửa bỏng sao? Mà nghe giọng của hắn thì hình như chính vì vạn bất đắc dĩ nên hắn mới đưa Tố Nhi đến nơi này. Còn dùng ba tòa thành trì để lấy cớ, hoàn toàn là muốn chắc chắn kìm hãm mình để không có chủ ý với Tố Nhi sao? Mộ Dung Cảnh cũng hơi kinh ngạc! Chẳng lẽ đây chính là ý của a Lạc? Mà chính mình lại…
Trầm Tố Nhi nhìn vào đôi mắt Mộ Dung Cảnh, màu sắc của con ngươi đang không ngừng biến hóa. Trong lòng, nàng cũng đã hiểu ra. Vì vậy nàng hỏi: “Hoàng thượng, có phải chàng đang áy náy hay không? Cảm giác bản thân có lỗi với hắn?” Một chữ “hắn” dù không nói rõ ra thì Mộ Dung Cảnh cũng có thể nghe ra đó là Tư Mã Lạc.
Mộ Dung Cảnh càng siết chặt hơn năm ngón tay nhỏ bé của nàng. Tâm tình phức tạp, vừa giằng co, cũng do dự, đích thật là có loại tâm tình này.
Trầm Tố Nhi hiểu rất rõ, loại tâm tình này với chàng cũng rất bình thường. Cho dù cá nhân nàng cũng có loại cảm giác áy náy này, có lúc cũng không cách nào thản nhiên và không cố kỵ ở chung một chỗ với hắn. Dù sao, hình như lúc đầu Trầm Tố mắc nợ Tư Mã Lạc.
Nỗi hận của Tư Mã Lạc không thể biến mất ngay lập tức, vẫn còn tồn tại hiểu lầm đối với bọn họ. Như vậy Mộ Dung Cảnh sẽ không an tâm, nàng cũng sẽ không an tâm. Chỉ là… nếu nàng đã quyết định ở bên cạnh Mộ Dung Cảnh, mà hắn cũng đã nói sẽ không vứt bỏ nàng. Như vậy việc ở chung một chỗ cũng chỉ có thể thật xin lỗi Tư Mã Lạc. Ngoài ra nguời mà Tư Mã Lạc thích cũng không phải nàng bây giờ, mà là Trầm Tố Nhi trước kia thôi! Hắn và nàng do dự như vậy cũng sẽ không đưa đến bất cứ thay đổi gì! Chẳng lẽ lúc Tư Mã Lạc đến thì hắn sẽ nghĩ đến việc nhẫn nhịn chịu chia cắt, đại công vô tư mà để nàng đi sao? Trời ạ! Tình huống gì đây?
Trầm Tố Nhi dừng bước không đi tiếp mà nghiêm nghị nhìn Mộ Dung Cảnh với ánh mắt dò hỏi. “Hoàng thượng, có phải chàng đang nghĩ… tặng thiếp cho Tư Mã Lạc?” Nghĩ đến vấn đề này mà nàng bình tĩnh không nổi. Trong lòng có một cơn tức giận khó hiểu tuôn ra. Mặc dù có thể hiểu được ý nghĩ của hắn, thế nhưng chuỵên nghiêm trọng này không hợp với cuộc sống trước sau như một của nàng. Không được! Nàng sẽ không cho phép loại chuyện này phát sinh.
“Trẫm ” Mộ Dung Cảnh im lặng. Nhưng mà sự im lặng của hắn cũng không phải là từ bỏ, mà ở trong lòng hắn vẫn còn có một điều mấu chốt không muốn người khác biết, một điểm quyết định. Điểm này thì ngay cả Trầm Tố Nhi cũng không ngờ tới. Đó chính là hắn vẫn một mực cho rằng nàng chỉ là mất trí nhớ. Nếu như một ngày nào đó nàng khôi phục trí nhớ, trong lòng vẫn yêu A Lạc thì làm sao bây giờ?
Trầm Tố Nhi không biết điều đó. Chỉ coi là hắn muốn từ bỏ mình nhưng dưới đáy lòng lại do dự! Nàng hơi thất vọng “Chẳng lẽ chàng muốn làm Lý Tầm Hoan?”
“… Lý Tầm Hoan là ai?” Chưa từng nghe nói qua.
“Một đại hiệp truyền kỳ, đã làm cho bao nhiêu người trong giang hồ bị thuyết phục và kính ngưỡng. Được người khác kính nể nhất vì hắn chí công vô tư đến mức tự đem tặng nữ nhân chính mình yêu mến cho đại ca kết nghĩa. Cuối cùng thì sao? Làm ột người thâm tình nhung nhớ hắn buồn bực không vui. Kẻ tốt bụng nhưng có tình cảm lạnh lẽo làm cho rất nhiều nữ nhân bị khuynh đảo. Thiếp khinh! Phỉ nhổ con mẹ hắn chứ. Hừ!”
Trầm Tố Nhi hừ lạnh một cái, ánh mắt khinh thường lập tức xuất hiện. Càng nói thì khuôn mặt nhỏ nhắn càng kích động, sự lạnh nhạt trong mắt càng không hề giấu nữa!
Nàng lấy nhân vật trong truyện Cổ Long có dụng ý rõ ràng là chỉ cây dâu mà mắng cây hòe, nàng tiếp tục nói với ngữ điệu là lạ: “Thật sự là tình huynh đệ sâu sắc a. Nữ nhân này trong lòng thích ai đều không cần phải xen vào, cũng không cần tôn trọng tâm ý của nàng. Nói nhường là nhường ư? Coi nàng là đồ vật hay súc sinh đây? Chàng biết Lý Tầm Hoan nhường nữ nhân của hắn thì có kết quả là gì không? Ba người đều không có được hạnh phúc, phải sống trong oán hận! Không đúng, nghe nói về sau ngay cả con cháu cũng liên quan, thật sự là đáng thương. Bi kịch của hắn, cái chính là vẫn còn làm hại rất nhiều người đều rơi vào bi kịch. Hừ!”
MMD, chửi cái gì đây? Nhưng mà, nói đi nói lại thì lúc ấy chính nàng cũng cực kỳ là thích Lý Tầm Hoan, chỉ là càng lớn tuổi thì ý nghĩ cứ thay đổi. Dần dần, từ thích biến thành khinh thường.. Thực tế là tàn khốc, Lý Tầm Hoan đích thật là cũng mắc sai lầm. Cho dù là hắn sám hối thì cũng không quay lại được lúc ban đầu. Đây rõ ràng là một ví dụ rất tốt, nếu như Mộ Dung Cảnh còn muốn chạy theo con đường này thì nàng không có hứng thú đùa với hắn. Cùng lắm thì lại ra đi, còn ai bất hòa với ai thì mặc kệ!
Mộ Dung Cảnh kinh ngạc! Kinh ngạc gì? Kinh ngạc kẻ quá đáng trước mắt này hôm nay đột nhiên phản ứng lớn như vậy? Tuôn ra một tràng dài như thể muốn ném đá giấu tay. Ngoài ra, nàng đang suy nghĩ cái gì? Chỉ hơi suy nghĩ sâu xa một chút thì hắn liền hiểu. Sự vui vẻ trong mắt không ngừng tăng lên “Tố Nhi, có phải là nàng đang sợ Trẫm sẽ trả nàng cho A Lạc?”
“Thiếp… ” Nàng cảm giác tim mình đập nhanh hơn, đang khẩn trương, chẳng lẽ đây là sợ hãi? Nàng phủ nhận:”Thiếp không sợ hãi…”
“Không thành thực. Trẫm cảm giác cần phải lấy hành động để chứng minh sự trong sạch một cái!” Động tâm không bằng hành động! Mộ Dung Cảnh sau một khắc đã bế nàng lên, khóe miệng tà tà nhếch rộng!”Đã nghỉ ngơi lâu như vậy, Tố Nhi, thân thể nàng hẳn là đã khôi phục rồi chứ? Đúng, hẳn là sẽ không bị mệt mỏi nữa? Vận động vừa phải thì hẳn không thành vấn đề chứ?”
Dần dần, gương mặt Trầm Tố Nhi đỏ lên . . . Hình như rõ ràng là có ý tứ! Quẫn! Cái gì cùng cái gì? Như thế nào lại chuyển thành khía cạnh mà nhi đồng không nên biết vậy? Oa! Hôn mê…
“Cái kia… Hoàng thượng, không phải ý thiếp thế này.”
“A? Không phải à! Làm sao bây giờ? Hiện tại Trẫm có ý này mà…”
“Hiện tại là ban ngày!”
“Không ai quy định nhất định phải buổi tối…”
“. . .”
Tẩm cung của Hoàng đế.
Của đóng lại rồi, bên trong là xuân sắc vô hạn, tiếng thở mập mờ không ngừng truyền tới. .
Nữ nhân nào đó dù thế nào thì vẫn lại bị Hoàng đế ăn sạch sẽ một trận, nàng đang mệt đến thở hồng hộc không nổi! Từ bên trong mơ hồ vọng ra tiếng oán giận nho nhỏ: “Hoàng thượng! Chàng đã nói chỉ là hoạt động vừa phải…”
“Đúng vậy, hoạt động vừa phải. Nàng không biết là Trẫm nhẫn nhịn thì khổ cực nhiều lắm. Nhịn lâu như vậy… mới có vừa phải một phen. Hoàng Hậu, có muốn… lại tiếp một lần hay không?” Giọng hùa theo dịu dàng lại càng như là trêu chọc.
“Trời ạ! Chàng xéo đi… hự…” tiếng hắng giọng này thì quá không thuần khiết. Tiếp theo là tiếng thở gấp liên tục, tiếng cầu xin tha thứ hớp hồn không ngừng vang lên.
Lại một hồi lâu sau đó… Trong phòng rốt cục yên lặng.
Trên Long sàng, Mộ Dung Cảnh ôm người nào đó lặng lẽ cười trộm. Khuôn mặt nhỏ nhắn của nàng đỏ chót như cà chua chín, giống như một bông hoa kiều diễm đang nở rộ, mệt mỏi đến toàn thân như nhũn ra, hơn nữa cả người đã ướt đẫm mồ hôi.
“Tố Nhi, Trẫm đã hạ lệnh chuẩn bị tắm rửa. Một lát nữa… chúng ta đến Dao Trì Cư.”
“. . .” Khuôn mặt nhỏ nhắn lúng túng! Âm thanh quỷ quái kia là định làm gì đây? Tắm Uyên Ương đó, muốn lấy mạng người ta à!
“Ha ha!…” Mộ Dung Cảnh khoác thêm một chiếc trường sam, lại rũ một cuộn lụa mỏng đem quấn quanh một tiểu nữ nhân nào đó rồi ôm vào trong lòng liền cười lớn mà đi tới Dao Trì Cư.
Trầm Tố Nhi là lo lắng thái quá mà thôi. Mộ Dung Cảnh thấy nàng quá mệt mỏi nên cũng đau lòng. E là không tiếp tục được. Chỉ là nhịn quá lâu nên chút nhu cầu này thì rất bình thường.
Trong phòng tắm, chàng hôn khuôn mặt nhỏ nhắn, lại cắn vành tai mềm mại của nàng mà nói nhỏ “Tố Nhi, phải mau khôi phục thể lực. Buổi tối lại tiếp tục đi…”
Khuôn mặt nhỏ nhắn của Trầm Tố Nhi kinh hãi trông kiều diễm vô cùng “Cái kia…. Vận động vừa phải.”
“Uh, vận động vừa phải! Trẫm rất đồng ý. Đó đã là vận động vừa phải.”
Nàng hôn mê, té xỉu trong ngực của hắn. Hành hạ nàng đến chết đi sống lại, đã vậy lại còn chỉ là vận động rất vừa phải đó! Hu hu hu… nàng muốn khóc quá!
“Khổ thay, thể lực quá kém, ngày mai bắt đầu phải cố gắng rèn luyện. Trẫm cùng nàng.” Mộ Dung Cảnh đau lòng vừa nói. Thân thể mới là vốn quý đó, không thể để tiếp tục thế này, hẳn là nên rèn luyện thật tốt.
“A…” Đau khổ.
Mặc dù Trầm Tố Nhi cũng hiểu cách lí giải của Mộ Dung Cảnh, nhưng cá tính của nàng vẫn còn đủ mạnh, có thể bất động thì sẽ không động. Nàng nhớ lúc vừa tới cung thì hắn cũng muốn mình rèn luyện thân thể tốt. Nhưng nó có vẻ như cũng giới hạn với mong muốn nhất thời, thực sự làm thì không còn đủ nghị lực mà kiên trì. Trước mắt xem ra hẳn là nàng nên rèn luyện thật tốt. Hiện tại nàng mệt rũ rượi mà hắn vẫn còn vô cùng hăng hái. Liếc một cái! Nàng cũng thấy trong con ngươi của hắn có sự thương tiếc, cũng có ai oán. Rõ ràng chính là loại nam nhân sắp sửa bất mãn, nhưng mà lại phải đau lòng chịu đựng. Hắn cố chịu nhịn thì nàng cũng đau lòng mà!
“Hoàng thượng, đã bao lâu người không tìm nữ nhân?” Nàng rất hiếu kỳ về vấn đề này!
“Cái này…” Muốn trả lời như thế nào đây? Hắn cẩn thận ngẫm nghĩ.
“Thiếp nghe nói, nam nhân nếu như đến lúc có nhu cầu sinh lý mà không có nữ nhân là không được.”
“…Nghe ai nói?” Chàng nhướn mày. Loại chuyện này mà nàng cũng biết?
“Chàng cứ trả lời thiếp trước, đã bao lâu chàng không chạm vào nữ nhân?”
“Cũng không lâu, trước khi hồi cung không phải chúng ta đã làm…”
“Trừ thiếp ra, thiếp thì không tính.”
“Cái kia. . . Ôi ôi, vấn đề này là bí mật của nam nhân. Nàng muốn biết để làm chi?”
Trầm Tố Nhi nghịch ngợm trừng mắt nhìn rồi hé miệng cười một tiếng, nàng nửa nói giỡn: “Bởi vì xem chàng tựa như một con sói đói khát đã lâu ngày!” Cái loại khí thế hận không thể nuốt chửng nàng làm cho nàng cũng có điểm khiếp sợ.
Mộ Dung Cảnh cười một tiếng kì quái, ngượng ngập đáp: “Là do đói bụng đã lâu, Trẫm phải bù lại toàn bộ hai năm! Nàng cần chuẩn bị tâm lý…” Từ đêm hôm đó hai năm trước trở lại đây thì coi như những nữ nhân có cởi sạch quần áo đi đến trên giường hắn, trổ hết công phu quyến rũ câu dẫn thì hắn cũng vẫn cứ thờ ơ lạnh nhạt, thân thể rất khó nổi lên dục vọng. Một đêm điên cuồng kia, là nàng hại thảm hắn! Như thể hắn vẫn còn hận chết nàng, hận đến mỗi khi đêm về lại nghiến răng! Có đôi khi hắn nằm một mình ở trên giường cũng phải hoài nghi liệu có phải nàng đã hạ bùa chú gì đó trên người mình hay không? Chỉ cần thấy nữ nhân liền sẽ nghĩ tới nàng?
“Hoàng thượng, đừng có nói với thiếp là trừ thiếp ra, chàng… chàng không hề chạm qua những nữ nhân còn lại. Lời này nói ra sẽ không ai tin tưởng đâu.” Mồ hôi tuôn như thác! Hai năm đó ạ, là nàng không tin tưởng có một nam nhân bình thường mà có thể chịu được.
“Vì cớ gì mà nàng không tin?” Mày kiếm khẽ nhướn, hắn chất vấn.
“Chàng, chàng, chàng… ” Thật khủng bố! Nàng kinh ngạc không thôi! Chẳng lẽ hắn thật sự như thế?
Để trừng phạt, ai đó đã làm phép trên người nàng… Nàng chỉ có thể như nắm bùn xuân xụi lơ trong lòng hắn. Nhưng mà Mộ Dung Cảnh vẫn còn có chừng có mực vì lo nàng quá mệt mỏi. Sau trận cảm xúc mãnh liệt, cũng tắm rửa xong rồi thì hai người cực kì mệt mỏi cùng nhau nghỉ ngơi một hồi. Trầm Tố Nhi mỉm cười hạnh phúc, giống như con mèo nhỏ cuộn thu lu vào trong lồng ngực rộng rãi của Mộ Dung Cảnh.
“Hoàng thượng, có phải trong lòng chàng còn có gì cố kỵ hay không ?”
“Là Trẫm…” Hắn vốn định giấu diếm, nhưng lại suy nghĩ một chút thì vẫn quyết định nói ra. Điều này giống như là bệnh, nếu như không nói ra được thì liệu có phải bệnh càng nặng hay không? “Trẫm lo lắng có một ngày nàng sẽ quên Trẫm, có một ngày, nàng sẽ phát giác rằng trong lòng mình, có lẽ A Lạc là quan trọng nhất.”
“Hả? Nghe không hiểu.” Nàng kinh ngạc một lát, chuyện gì xảy ra vậy?
“Quả đúng nàng đã là người của Trẫm, chuyện là kết cục đã định. A Lạc, là trẫm đã thẹn với hắn. Lúc này, chỉ cần nàng nguyện ý ở lại bên cạnh Trẫm thì Trẫm tuyệt sẽ không buông tay. Nhưng nếu như nàng muốn rời đi, Trẫm…” Nếu như đến lúc đó là nàng đề xuất việc rời đi, nói muốn ở chung một chỗ cùng A Lạc thì liệu chàng còn có tư cách gì để giữ lại nàng? Không có…
“Thiếp còn không nghe rõ…” Quẫn! Người trong cuộc giả vờ không biết.
Đôi mắt Mộ Dung Cảnh tối sầm lại, nhẹ giọng nói ra: “Có một ngày rốt cuộc nàng khôi phục trí nhớ…”
“A! Thì ra là cái này à!” Rốt cục đã hiểu! Ra là hắn lo lắng sau khi nàng khôi phục trí nhớ thì sẽ không còn muốn mình? Trầm Tố Nhi tỉnh ngộ, điều khiến chàng lo lắng thì ra là cái này à. Phút chốc, nàng nhếch miệng cười một tiếng, “Yên tâm , Hoàng thượng, chỉ cần chàng tốt với thiếp thì thiếp cũng sẽ không khôi phục trí nhớ. A, coi như khôi phục trí nhớ thì thiếp cũng vẫn thích chàng.”
“Hả?” Nói gì?
“Cả đời sẽ đều là Trầm Tố Nhi này, ha ha!” Khôi phục trí nhớ cái khỉ mốc, căn bản là nàng không hề mất trí nhớ.
“. . .” Không nghe rõ ràng, trên gương mặt tuấn tú hoàn toàn chỉ thấy viết chữ mơ màng, một niềm vui bất ngờ không nói hành lời.
Trầm Tố Nhi vui mừng khấp khởi hôn lên khoé miệng Mộ Dung Cảnh. Khiến một người đàn ông vì chính mình mà phải lo được lo mất là sự kiêu ngạo đáng giá biết bao. Đặc biệt nam nhân ở trước mắt là Hoàng đế làm hư vinh tràn đầy lòng nàng.
Dần dần, suy nghĩ sẽ không lấy chồng đế vương cũng bắt đầu có vẻ không thiết thực. Vốn là tự động xem nhẹ, nhưng bất đắc dĩ mà ý nghĩ này đã khắc sâu quá mức, quả thực có thể gọi là tâm bệnh. Xem ra nhất thời nửa khắc thì sẽ không có cách nào tiêu trừ, vậy trước hết cứ từ từ thích ứng đi đã. Nàng chỉ có thể nói cho chính mình sẽ cố gắng thích ứng với cuộc sống trong Hoàng cung, bởi vì ở trong cung có hắn. Chỉ là… tương lai thì cuộc sống có thể vẫn cứ hạnh phúc giống như bây giờ sao? Có lẽ như thể các phi tần còn lại vẻn vẹn chỉ là một vị khách qua đường bên cạnh Hoàng đế ư? Nhưng mà, nếu như nàng còn muốn nghĩ nữa, ờ thì tiêu sái cười một tiếng cũng không có gì đáng lo.
Trong thời đại thương yêu kiểu thức ăn nhanh, nam nữ hoan ái là ngươi tình ta nguyện. Yêu đương trong thế kỷ 21, nàng lại thấy từng đoạn từng đoạn hiện lên, hợp thì ở chung một chỗ, không hợp thì chia tay. Thay lời khác nói: yêu, liền ở chung một chỗ. Không thích, liền không cần phải… dây dưa.
Một đoạn nói chuyện cùng Hoàng thượng về thương yêu kia cũng là ký ức không tệ đủ để cả đời nhớ lại. Coi như một ngày nào đó hắn không còn yêu mình nữa, mà nàng… đau lòng khổ sở một hồi rồi cũng sẽ không vì thế mà phải chết. Thời gian hẳn là sẽ cứ theo lẽ thường mà trôi qua.
Chỉ có một vấn đề, chính là hiện tại bảo nàng chủ động rời khỏi Mộ Dung Cảnh thì sẽ không làm được. Nàng thích Mộ Dung Cảnh không phải bởi vì hắn là Hoàng đế, nhưng mà bởi vì sao? Nàng cũng không biết rõ lắm. Hoặc đó là một loại cảm giác an toàn đến từ chính đáy lòng, hoặc có thể là một nụ hôn mềm mại và vòng ôm làm xúc động tận đáy lòng.
Giờ phút này đúng là thời kỳ ngọt ngào, kẻ ngốc cũng bị lưu luyến. Chờ sau khi tình yêu cuồng nhiệt trôi qua, tình cảm bắt đầu trấn tĩnh lại, tới lúc có đến với nhau cũng sẽ không còn quan trọng thì nàng tiếp tục cuộc sống tiêu sái của mình. Chỉ là đến lúc đó thì liệu nàng còn có thể xuất cung hay không? Nếu như chiếu theo suy ngĩ của người cổ đại thì có Hoàng đế nào sẽ dễ dàng để cho nữ nhân của mình xuất cung sao? Đã như vầy, hôm nay mới bắt đầu thì có lẽ cùng nhau nói rõ ràng đi.
Nàng đang suy nghĩ xem nên mở miệng nói ra như thế nào.
Mộ Dung Cảnh thấy nữ nhân trong lòng im lặng, trong mắt hàm chứa sự vui vẻ thấp thoáng thì dịu dàng nhìn nàng. Thần sắc của nàng rất chăm chú, thực sự đang suy nghĩ đến vấn đề gì sao?
“Tố Nhi, nàng nghĩ đến cái gì vậy?”
Nàng nhẹ nhàng ngước lên, thấy hắn liếc mắt. Nàng rời khỏi ngực của chàng mà ngồi dậy, gập đôi chân lại, khuôn mặt nhỏ nhắn có vẻ rất chăm chú “Hoàng thượng, tiếp theo chúng ta nói chuyện chánh sự đi. Nói nghiêm túc chứ đừng cho là nói vui.”
Thấy nàng nghiêm túc như vậy thì hắn cũng chăm chú. Lật nghiêng người khẽ hỏi: “Chuyện gì?”
“Chàng thật sự muốn ở một chỗ cùng thiếp sao?” Nàng hỏi rất chăm chú rất chăm chú, không có thái độ cười cợt như lúc bình thường.
Mộ Dung Cảnh gật gật đầu, “Phải “
Kỳ thật trong lòng Trầm Tố Nhi rất muốn hỏi, chàng thích thiếp sao? Sẽ thích bao lâu? Liệu cả đời đều chỉ yêu một mình thiếp sao? Chỉ là muốn hỏi ra thành lời thì nàng lại thu trở về. Loại vấn đề mà cảm giác có điểm ngây thơ. Nữ nhân ngẫu nhiên sinh ra ý muốn chơi đùa, ngẫu nhiên nghịch ngợm làm loạn một hồi, hay cũng thường trêu chọc đùa bỡn với mọi người. Dù sao nàng là người trưởng thành, hơn nữa là nữ nhân đã trải qua không ít cảnh đời. Trong tình yêu cuồng nhiệt thì có lẽ vẫn còn chút lý trí.
Cuộc đời của một người, tình cảm thật dài thật lâu là có thể ngộ mà không thể cầu. Thực tế dù sao cũng là thực tế, cũng không phải tiểu thuyết hư cấu. Coi như hiện tại nàng đã được Mộ Dung Cảnh hứa hẹn thì đó cũng là vô dụng. Cũng không phải nàng hoài nghi sự chân thành của hắn trong giờ phút này. Trái ngược, nàng rất tin tưởng giờ khắc này mọi thứ hắn nói đều là từ trái tim. Bởi vì trong tình yêu cuồng nhiệt thì tất cả hứa hẹn đều là không đáng tin. Đặc biệt tại thế kỷ 21, chuyện người yêu chia tay nàng đã nhìn thấy mà chết lặng. Có đôi lúc, nàng rất hận chính mình quá lý trí. Liệu có phải chính mình yêu hắn không đủ hay không? Hoặc là, đối với Đế vương thì nàng không có tin tưởng gì, mỹ nữ thiên hạ nhiều như vậy…
“Tố Nhi?” Mộ Dung Cảnh thấy nàng đang ngẩn người thì sủng ái giơ ra năm ngón tay nhè nhẹ vỗ trên mặt nàng. Hắn cười cười, “Phải tỉnh lại rồi, thời gian không còn nhiều lắm. Sắp đến bữa tối, chúng ta phải nhanh chóng đi tới Mai viên. Đừng để cho Sơ Tuyết và mẫu hậu phải chờ chúng ta.”
Gần đây, bởi vì nàng kiên trì nên cho dù bận rộn hơn thì mỗi ngày cả nhà đều ăn cơm chiều chung một chỗ. Vả lại Sơ Tuyết bởi vì thân thể chưa bình phục, không nên rời khỏi Mai viên.
“Vâng. Thiếp, thiếp không sao.” Lời nàng muốn nói lên tới miệng lại nuốt xuống. Nàng lo lắng vào lúc ngọt ngào thế này mà nói lung tung, có thể khiến sinh ra hiểu lầm gì đó hay không? Có thể phá mất tình cảm không dễ có hay không? Thôi, có những tình cảm nên đến sẽ tới, nên đi thì đi. Nếu thực sự đến một ngày tình tan thì lại suy nghĩ chuyện rời đi. Thân là nữ nhân thế kỷ 21, ít nhất điểm này cũng có thể là cầm lên được, bỏ xuống được.
Mộ Dung Cảnh lộ ra thần sắc lo lắng, nhìn chăm chú vào nàng một hồi.
Lúc này, Trầm Tố Nhi gắng gượng nặn ra một nụ cười mỉm mà nghiêm mặt nói: “Hoàng thượng, thiếp đang suy nghĩ… chúng ta trong đám cưới thì cũng chưa hề uống chén rượu giao bôi, chàng phải tìm cho thiếp một dịp bù lại.”
Mộ Dung Cảnh ngẩn ra, cười nói: “Thì ra là cái này, ngốc ạ. Tốt, tối nay chúng ta liền uống chén rượu giao bôi.”
“Uh! Trước khi uống thiếp còn muốn có một thoả thuận tạm thời.”
“Thoả thuận tạm thời gì?”
“Có thiếp, chàng không thể có nữ nhân khác. Nếu như chàng có bên ngoài thì sẽ cho phép thiếp có bên ngoài chứ?”
“? ? ? !” Có ý tứ gì? Mộ Dung Cảnh mở mắt thật to. Vừa rồi nàng nói chuyện kinh thế hãi tục gì đó?”Nàng nói cái gì? Lặp lại lần nữa xem?”
“Có thiếp, chàng không thể đi tìm nữ nhân khác.”
“Không phải câu này!”
“Nếu như chàng có bên ngoài, phải cho phép thiếp… “
“Trầm… Tố… Nhi!” Mộ Dung Cảnh cắn răng “Nàng lại nghĩ đến xuất tường?”
“Thiếp không có muốn lại xuất tường. Trong cung tường thành cao như vậy, Sơ Tuyết nói ngoại trừ cửa chính thì không thể…”
“Nàng nàng nàng…” Phổi đến nổ tung vì tức giận!
Trước khi Mộ Dung Cảnh có thể bùng nổ thì Trầm Tố Nhi cười ha hả vội vàng tránh né, đi tìm quần áo để mặc!”Hoàng thượng, chúng ta phải nhanh lên một chút, nếu không nhanh thì lúc tới Mai viên cũng đã muộn! He he…”
Mộ Dung Cảnh cắn răng, hung hăng cốc cho nàng một cái vào đầu “Lại nói lung tung! Buổi tối sẽ cho nàng biết tay!”
Cái gì? Tại sao là buổi tối cho biết tay? Như vậy… các vị đang nhòm ngó cứ tự động tưởng tượng đi…
Hai người vội vã thay quần áo sạch sẽ rồi tức tốc chạy tới Mai viên.
Có điều là lại xảy ra chuyện ngoài ý muốn. Mộ Dung Cảnh giữa đường bị Trần Thủ vội vã ngăn lại, sắc mặt tương đối sốt ruột. Trần Thủ nhìn thoáng qua Trầm Tố Nhi, cũng không lập tức nói ra. Mộ Dung Cảnh chợt hiểu nên lập tức bảo Trầm Tố Nhi cùng thuộc hạ đi tới Mai viên trước, một lát nữa hắn liền tới.
Cho hết những người còn lại lui xuống, Mộ Dung Cảnh mới hỏi: “Có chuyện gì xảy ra?”
“Tư Mã điện hạ trên đường quay về Nam Man đã bị phục kích, trước mắt mất tích, sống chết không rõ.”
“Cái gì?” Như sét đánh ngang tai! Sắc mặt Mộ Dung Cảnh chợt biến đổi. A Lạc đã xảy ra chuyện?