Hoàng Thượng Phát Điên Lấy Một Hoàng Hậu Không Tranh Sủng


Trầm Tố Nhi hiểu được, đại khái cũng là vì tránh việc tranh đoạt quyền lực. Huynh đệ ít, như vậy cũng ko huynh đệ tương tàn, “Ngươi là tiểu Tam?” Xưng hô kiểu này làm nàng nhớ tới một người, chuyên môn đập tường khuân vác.
“Tiểu Tam? Được rồi, ta chấp nhận, ngươi về sau gọi là Tiểu Tam.” Mộ Dung Sơ Tuyết đối với cái tên mới này cũng thấy vừa lòng.
Trầm Tố Nhi yết hầu giật giật, nuốt nuốt nước miếng.
Cố nín cười, nếu hắn biết vừa rồi khi gọi Tiểu Tam nàng nghĩ tới cái gì, không biết còn trưng vẻ cười thuần khiết này ra nữa ko.
Đường có dài, rồi cũng tới đích.
Hai người nói nói cười cười, bất tri bất giác đã tới trước Phượng Cung của Hoàng Hậu.
Trầm Tố Nhi nghĩ, Phượng Cung mặc dù không có khí thế hoàng tráng như Thiên Thọ Cung, nhưng cũng có phong cách riêng, hoa mĩ lại không mất đi vẻ trang nghiêm.
Mộ Dung Sơ Tuyết cũng không ở lâu.
Trước khi rời đi, hắn hỏi một câu làm Trầm Tố Nhi nghe xong cứ mơ mơ màng màng ko hiểu, “Hoàng tẩu, ngươi là lần đầu tiên đi dạo trong hoàng cung đúng ko?” Khi thấy nàng gật đầu hắn hài lòng, cười cực kỳ sáng lạn rời đi.
Trầm Tố Nhi ko hiểu gì cả, bất đắc dĩ lắc đầu cảm thán: “Tiểu quỷ ở cổ đại đều thần thần bí bí, cứ làm ra vẻ khó hiểu như vậy à?”
Tiểu Dong cùng mấy cung nữ, thái giám đã đứng chờ nàng ở trước Phượng Cung.
Trầm Tố Nhi nhìn lên thấy Tiểu Dong thật cảm thấy thân thiết, ai ở trong cung cũng ko cho nàng cảm giác như Tiểu Dong.
Khi được dẫn vào Phượng Cung, hai mắt tròn xoe, cảm thán không ngớt!
Bên ngoài vẻ trang nghiêm, bên trong lại càng xa hoa lộng lấy.
(*Lại tả cảnh, ta chết mất!!!*)
Đường đi thạch đá uốn lượn u nhã, lầu các dừng chân có hòn non bộ núi giả, hoa viên đình viện, bài trí phức tạp đều quay về phía hành lang, cái gì cần có đều có, đặc sắc của kiến trúc cổ đại ở đây đều có. Quang cảnh làm nàng hài lòng vô cùng, nếu ở hiện đại chắc chắn thuộc hàng khách sạn năm sao. Ở lại đây ba năm đúng là quá tiện nghi rồi.
Lúc Trầm Tố Nhi đang cao hứng, Tiểu Dong lại thay nàng lo lắng, không có nghĩ vừa mới được lên làm Hoàng Hậu liền thất sủng.
Việc này đối với tiểu thư có khi là đả kích rất lớn?
Dù sao, nàng ấy đã ái mộ Hoàng Thượng rất lâu rồi, mỗi ngày đều ngắm bức hoạ Hoàng Thượng đến ngẩn người.
Tiểu Dong trong lòng cũng có nghi hoặc, tốt xấu gì nàng cũng đã ở cạnh tiểu thư bao nhiêu năm, nhưng lại ko biết tiểu thư với Hoàng thượng quen nhau từ lúc nào.
Trước kia, Tiểu Dong cũng không biết nam tử trong bức hoạ là người nào, đến một ngày, lão gia đến phòng tiểu thư vô tình nhìn thấy bức hoạ, liền gọi nàng tới, hỏi tiểu thư quen Hoàng Thượng từ lúc nào, sao lại có bức họa vẽ Hoàng Thượng?! Tiểu Dong hoàn toàn ko hề biết, tất nhiên là ko đáp được, thế nên từ lúc đó nàng biết, vị nam tử trong bức hoạ kia chính là Hoàng đế, đệ nhất mỹ nam trong truyền thuyết của Bắc Uyển quốc, Mộ Dung Cảnh.
Trời xui quỷ khiến thế nào, không lâu sau, Trầm Tố Nhi lại được tuyển làm Hoàng Hậu của Bắc Uyển quốc.
Lúc ấy Thành chủ rất vui mừng, càng thêm khẳng định nữ nhi của mình có quen biết với Hoàng đế.
Nhưng lão gia tra hỏi đến cùng, mới lấy được đáp án– bức họa kia chỉ là có người tặng cho nàng, mà nàng chỉ là vẽ mô phỏng theo thôi, cũng chưa có gặp qua Hoàng Thượng thật.
Không nghĩ tới hôm đó, sau khi tiểu thư mất tích trở về, liền thay đổi tính nết, nhìn bức hoạ cũng ko thấy ngẩn người.
Nhưng là, bây giờ– khẳng định người đang rất thương tâm mà.
Phải làm sao bây giờ?
Tiểu Dong sớm đã nghe nói, Hoàng Thượng cùng Hoàng Hậu đại hôn, bình thường phải ở chỗ động phòng ba ngày ở cùng nhau. Sau đó lại đến tẩm cung của Hoàng Thượng ở lại thêm một tháng, thế mới là hợp lễ tiết, nhưng nghe nói Hoàng Thượng, ngay cả động phòng đêm đầu cũng không, lại nhanh chóng rời đi.
So với cái người chủ nhân chân chính đang hứng chí bừng bừng đi thăm thú Phượng Cung, Tiểu Dong quả thực là đang lo bò trắng răng rồi.
Nếu ko phải trang phục khác nhau, hai người đứng cùng một chỗ, thì chắc chắn bộ dáng buồn buồn không vui của Tiểu Dong, sẽ làm cho người khác nghĩ nàng chính là Hoàng Hậu bị vứt bỏ chứ ko phải người kia.
Hoàng Hậu tới Phượng Cung, theo quy củ là có tám nô tài để sai khiến.
Bốn cung nữ và bốn thái giám. Phụ trách cuộc sống hằng ngày của nàng, thỉnh thoảng quét dọn với chạy việc, cơ bản là nàng phân công công việc.
Lễ nghi thật là, cấp bậc khác nhau đối đãi khác nhau, tới số người hầu hạ cũng phân theo cấp bậc.
Mặc dù bị thất sủng, nhưng nàng cũng là Hoàng Hậu, ăn uống, đồ dùng đều cao cấp hơn các phi tần một bậc.
Rõ ràng nhất chính là xem số người hầu hạ, tất cả những nữ nhân ở hậu cung, duy chỉ có Hoàng Thái Hậu với Hoàng Hậu mới có tư cách được tám người hầu.
Quý phi có bốn, các phi tần còn lại chỉ có hai.
Bất quá, giữa trưa ko có việc gì, tới buổi chiều Trầm Tố Nhi đã nhức đầu rồi.
Nguyên nhân—vãn yến trong cung. (*tiệc tối ấy, gì mà lắm tiệc thế ko biết*)
Bởi vì nàng mới tiến cung, rất nhiều người chưa từng gặp mặt, văn hoa mà nói là vì nàng mà mở tiệc.
Trầm Tố Nhi khẳng định phải mặc trang phục thật đẹp. Đau đầu nhất chính là Hoàng Thái Hậu phái cung nữ đến, nói tối nay nàng phải cài trâm mà người ban tặng. Ngẫm lại chủ ý này là ai nghĩ ra? Tất nhiên là tác phẩm khua môi múa mép của mấy phi tần kia rồi. Thật vất vả mới trốn qua tảo yến, bây giờ lại đến vãn yến.
Trong yến tiệc lớn thế này, mang theo trâm quý cũng ko thành vấn đề, mà vấn đề là nàng—đã mang thứ đó tặng cho người khác rồi a?! Bây giờ biết tìm chỗ nào? Ko nhẽ lại đi đòi cái Hoàng Thái Hậu đang cài trên đầu kia?
Phiền toái a, nếu như ko mang theo, có tính là Hoàng Hậu kháng chỉ ko ta?
Tiểu Dong phát hiện Trầm Tố Nhi có vẻ khác thường, kỳ quái hỏi: “Tiểu thư, ngài bị sao thế?”
Trầm Tố Nhi ngẩn ra, có điểm vội vàng hỏi: “Tiểu Dong, nếu làm mất đồ vật Hoàng Thái Hậu ban cho…… Hậu quả sẽ thế nào?” Trực giác mách bảo là ko quá nghiêm trọng đi.
“Hậu quả đương nhiên là rất nghiêm trọng rồi. Hoàng Thượng và Hoàng Thái Hậu ngự ban cho đồ vật thể hiện cho long ân hạo đãng (*ân điển mênh mông, chắc thế*), người được ban thưởng phải coi đồ vật đó quan trọng hơn cả mạng sống của mình. Nghe nói một khi đánh mất, là phạm phải tội chết. Ngài như thế nào lại đột nhiên hỏi chuyện này a? Hay là…… A! A! Tiểu thư, có phải người đã đánh mất vật gì đó Hoàng Thái Hậu ban cho ko?!”
“Xuỵt……”
Trầm Tố Nhi vội vàng che miệng Tiểu Dong, khẩn trương để một ngón trỏ lên môi ý bảo nàng nói be bé thôi.
“Tiểu thư–”
“Đừng nói nữa, Hoàng Thái Hậu đưa khẩu dụ đến ngươi cũng nghe thấy rồi đấy. Chỉ là, cái trâm cài kia sớm đã ko……” Lúc ấy, Trầm Tố Nhi cảm thấy đây chỉ là một đồ trang sức, tặng cho nàng, nàng đem tặng người khác cũng chẳng có việc gì, ai ngờ lại dẫn đến sự tình này.
“A……” Tiểu Dong hoảng sợ nhìn Trầm Tố Nhi, mồm mở to, nói không nên lời.
“Tiểu Dong, nếu Hoàng Hậu trực tiếp nhận lỗi thì thế nào?” Trầm Tố Nhi bàn bạc, có chút rụt rè. Lúc trước ko biết đây là chuyện lớn, giờ biết được lại thấy sợ hãi. Ông trời của ta a, sao vừa mới vào cung được một ngày, đã đẩy ta vào chỗ chết thế này?
Tiểu Dong cũng không giấu diếm, trực tiếp dập tắt hy vọng nhỏ nhoi của người nào đó, thanh âm nho nhỏ lại mang theo sợ hãi: “Coi thường hoàng ân, tội rất lớn! Nhốt luôn vào thiên lao, hoặc là—đánh mấy trăm trượng. Đây là hình phạt nhẹ nhất…… Tiểu thư, còn xử phạt thế nào là do Hoàng Thái Hậu quyết định, bất quá, khẳng định sẽ không tốt lành gì đâu.”
“???!” Lúc này đến phiên Trầm Tố Nhi vẻ mặt hoảng sợ.
Không thể tưởng tượng được vừa mới tiến cung đã dính luôn việc đáng chết.
Xong đời xong đời rồi, ở thâm cung ko phải là ko quen ai, nhưng lại ko một ai có thể che chắn được cho nàng a!
Lần này chết chắc rồi.
Ô ô!……
“Tiểu thư……” Tiểu Dong ôm lấy Trầm Tố Nhi nước mắt rơi lưng tròng, “Vừa vào đã ko được sủng ái, lại còn gặp phải chuyện này, tiểu thư, chúng ta phải làm sao bây giờ a?” Bị đánh mất trăm trượng ko phải là chuyện nhỏ, nếu mất mạng luôn thì làm sao a?
Phút chốc, Trầm Tố Nhi lau nước mắt cho Tiểu Dong, không hiểu sao lại bật cười!
Chuyện gì chứ? Không phải chỉ là một cái trâm cài thôi sao?
Đánh mất thì cũng đã mất rồi, không thấy tất nhiên là ko thấy, không mang được ra ngoài thì sẽ ko mang ra ngoài, chẳng lẽ Hoàng Thái Hậu vì việc này mà lấy mạng của các nàng?
Chỉ vì một đồ trang sức, mà lấy đi tính mạng của Hoàng Hậu, việc này thật sự là hoang đường a.
Nhưng nghĩ rồi lại nghĩ:
Coi thường Hoàng Thái Hậu?!
Có thể đánh xong nhốt vào đại lao? Đổ mồ hôi! Vào đại lao là rất nghiêm trọng rồi, ko phải nhốt vào lãnh cung chứ? Oa, không được! Rất thích ở Phượng Cung, nếu phải ở lại ba năm, cũng phải ở tại Phượng Cung.
Tương lai có vẻ dễ dàng đoán được, kể cả Hoàng Thái Hậu không truy cứu, nhưng cuộc sống sau này chắc chắn sẽ ko dễ chịu. Nữ nhân sống ở thâm cung, Hoàng Thượng không sủng ái, Hoàng Thái Hậu lại không thích, không thể nghi ngờ đây chính là tình cảnh nếm mật nằm gai a.
“Khụ khụ khụ……” Trầm Tố Nhi đầu xoay xoay, nghĩ biện pháp qua được kiếp nạn này.
Chạng vạng tối, Phượng Cung “náo nhiệt” hẳn lên.
Hoàng Hậu buổi sáng vẫn tốt lành đến tối liền bệnh, phải nằm liệt giường liệt chiếu.
Lão rất y chẩn bệnh: Ko hợp thuỷ thổ.
Tình trạng: Muốn ăn mà ko ăn được, tinh thần ủ rũ, giấc ngủ không tốt, tâm hoảng lòng buồn bực, đau ngứa khắp mình mẩy.
Trầm Tố Nhi nằm ngửa trên giường, mắt mở nửa chừng, bộ dáng cực kỳ mỏi mệt.
Tiểu Dong âm thầm trợn mắt, loại bộ dáng này tiểu thư nhà nàng căn bản không cần phải giả bộ, bình thường toàn là bộ dáng này.
Cái gì thực dục không phấn chấn? Đều là do các nàng nói.
Tinh thần ủ rũ? Nàng chưa thấy tiểu thư tinh thần phấn chấn lúc nào.
Giấc ngủ không tốt? Đây là đương nhiên, tối hôm qua đại hôn, sáng sớm nay lại bắt dậy sớm, mắt nhìn qua cũng thấy rõ ràng là mỏi mệt.
Nói cái gì tâm hoảng lòng buồn bực? Mồ hôi! Tiểu thư phỏng chừng là đang hồi hộp chết đi được.
Toàn thân đau ngứa, tất cả đều là bôi vẽ lên.
Không ngứa thì cứ gãi vài cái thì khác thành ngứa, cái này thì đơn giản rồi, đến tiểu hài tử ba tuổi cũng làm được, hơn nữa, tiểu thư nhà nàng lại lớn như vậy, diễn kịch tài tình đến mức thở ko gấp mặt ko đỏ rồi. Nếu không phải sớm biết rằng nàng đang diễn trò, Tiểu Dong cũng sẽ nghĩ rằng nàng đang bị bệnh thuỷ thổ không hợp luôn.
Đương nhiên trước khi diễn trò, Trầm Tố Nhi đã biết rằng bệnh thủy thổ không hợp sẽ có những biểu hiện gì.
Mà nàng giả bệnh cũng chỉ là biện pháp tức thời, qua được vài ngày coi như là ổn, dù sao tránh được một ngày tính tiếp một ngày, vài ngày tới sẽ cố nghĩ ra biện pháp giải quyết triệt để, nếu giải quyết ko được thì cứ đành dùng biện pháp “Kéo dài thời gian” vậy, chỉ là một cái trâm cài quý hiếm thôi mà, bày đặt khoe khoang làm gì, lão thái hậu này cũng thật quá mức cố chấp đi.
Tức nhất là sau lưng có người giở trò quỷ, TMD. (*bà nó chứ*)
Hơn nữa cũng nhờ lão thái y, Hoàng Hậu nói mình không thoải mái, chẳng lẽ hắn lại dám nói là nàng ko bệnh? Dựa theo tình trạng nàng nói, thật đúng là bệnh ko hợp thuỷ thổ. Hơn nữa nàng vừa mới tới kinh thành chưa được bao lâu, tất nhiên phải nói cần nghỉ ngơi vài ngày. Bằng không, bị chụp lên tiếng lang băm, cả đời khổ luôn.
Vì thế viết mấy đơn thuốc bổ rồi nhanh chóng rời đi.
Mà yến hội cũng vì thân thể nàng ko khoẻ, quang minh chính đại huỷ bỏ.
Nàng cười! Cười to!
Xe đến chân núi sẽ có đường (*kiểu như thuyền đến đầu cầu tất sẽ thẳng ấy*), một chút cũng không lo, cứ như vậy dễ dàng lừa gạt thoát được trót lọt.
Tiểu Dong bội phục sát đất.
Trầm Tố Nhi cười một hồi, cũng dần dần tắt đi.
Cao hứng cái rắm à, đây chỉ là tạm thời trốn thoát, sớm hay muộn rồi cũng có một ngày tránh ko được, trừ phi ra cung.
Phượng Cung náo nhiệt một đêm.
Hoàng Thái Hậu đến thăm Trầm Tố Nhi một lúc, không bao lâu thì rời đi.
Có một ít phi tần cũng đến thăm, nàng lấy cớ nghỉ ngơi ko tiếp.
Dù sao vẫn là đang giả vờ bệnh, gặp nhiều sợ lộ ra dấu vết, có cớ đuổi người tội gì ko dùng.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui