Hoàng Thượng Phát Điên Lấy Một Hoàng Hậu Không Tranh Sủng


Địa lao tối tắm. Truyền ra từng đợt ho khan. Tiếng ho không phải từ người bị nhốt trong lao, mà là lão nhân gia đang ngồi trên ghế ở bên ngoài.
Trong địa lao giam giữ một người, tay chân đều bị dây xích trói lại. Quần áo tả tơi, tóc dài rối tung, chỉ còn lại một con mắt đầy tơ máu trừng trừng về phía lão nhân, hận nói: “Lão thất phu, giết Hoàng thượng, có một ngày ngươi nhất định sẽ hối hận! Sẽ có thiên thiên vạn dân chúng nguyền rủa ngươi, nguyền rủa Tiếu gia các ngươi !”
Lão nhân lại ho vài cái, thở phì phò, rõ ràng thân thể sẽ sớm mục ruỗng. “Trần Thủ, quay đầu lại là bờ. Giờ đây thời thế đổi thay, tân Hoàng đã lên ngôi, lão phu sinh thời có thể chứng kiến huyết mạch Thái Tổ Thượng Hoàng đăng cơ, tâm nguyện đã trọn. Cho dù hiện tại chết cũng có thể mỉm cười nơi chín suối, hướng Thái Tổ Thượng Hoàng bẩm rõ.” Hoàng đế trong lời nói của Tiếu tương gia, chính là tổ tông của Sơ Tuyết.
“Khư khư cố chấp! Tự cho là đúng! Nếu ta ra ngoài, nhất định sẽ tự tay giết các ngươi để báo thù Hoàng ân!”
“Hỗn trướng! Mắt thấy giang sơn Bắc Uyển rơi vào trong tay người khác, chính là bất trung bất nhân bất nghĩa.” Lão nhân gia ta năm đó thay Thái Tổ nam chinh bắc chiến, gian nan bảo vệ cho giang sơn, nay lại tùy tiện dâng cho người khác, lão làm sao có thể nuốt xuống cơn tức này. Tự biết chính mình thời gian không còn nhiều, mới có thể liều lĩnh làm vậy, “Người tuổi trẻ đừng hành động theo cảm tình, có một ngày, ngươi sẽ hiểu được tâm ý của lão phu. Ngươi đã không phối hợp, cũng không thể nói gì hơn. Cho hắn được toại nguyện đi.”
“Cha! Thật muốn giết hắn.”
“Trọng Chi. Mộ Dung Cảnh sống hay chết đã không còn quan trọng. Tân Hoàng đã đăng cơ, chính sự cũng giải quyết ổn thỏa, giang sơn vững chắc. Ngươi tương lai có thể theo bên cạnh phò trợ, trung thành bảo vệ cho Bắc Uyển quốc.” Lão nhân gia chậm rãi đứng dậy ra khỏi địa lao.
“Vâng! Hài nhi xin tuân mệnh.”
Trần Thủ vô cùng đau đớn. Đến nay Hoàng thượng sống chết không rõ. Mà hắn lại bị giam ở chỗ này, chuyện gì cũng làm không được.
“Cổ hủ a cổ hủ! Trần Thủ ta mặc dù là một kẻ học võ, cũng có thể nhìn ra Hoàng thượng là một vị Hoàng đế anh minh.” Trần Thủ rơi lệ, “Hy vọng ông trời có mắt, hoàng thượng có thể tránh được kiếp nạn này. Tiếu Trọng Chi, Tiếu gia các ngươi không phải là công thần, mà là tội nhân thiên cổ, vô số dân chúng Bắc Uyển quốc sẽ phỉ nhổ tội nhân các ngươi.” Hắn càng nói càng hận.
Tiếu Trọng Chi trầm mặc không nói, thần sắc ảm đạm trong ánh lửa lại càng thêm trở nên khó hiểu. Làm cho người khác thấy không rõ, cũng đoán không ra. Không có điên cuồng, có thể nói, hắn rất tỉnh táo. Trong đôi mắt rõ ràng không có quyền lợi, cũng không có sự cố chấp trào dâng. Người như vậy, lại làm ra loại chuyện khó xử này. Có lẽ, hắn cũng đã từng đấu tranh qua.
“Trần đại nhân, ta hiểu rõ ý tứ mà ngươi nói. Ta đã từng do dự, chỉ là…”
“Chỉ là cái gì? Các ngươi tìm một cái cớ đường hoàng, đơn giản chính là vì nguyện vọng của lão thất phu các ngươi kia ! Cư nhiên dám lập mưu đưa Hoàng thượng vào chỗ chết, chẳng lẽ không biết thứ giang sơn Bắc Uyển cần không phải là huyết mạch, mà là một đời minh Quân sao? Cho dù người đó không phải họ Mộ Dung, nhưng Ngài lại bảo vệ cho Bắc Uyển trước nguy nan hơn mười năm qua. Hôm nay dân chúng thật vất vả mới qua thời gian thái bình, ngươi chẳng lẽ không thấy được sao?”
Tiếu Trọng Chi thở dài một tiếng, định bước ra khỏi đại lao. Nhắm chặt đôi mắt sâu thẳm, rồi quay lại chậm rãi nói ra nguyên do: “Hoàng thượng… Mộ Dung Cảnh vốn họ Tư Mã, là Nam Man đại vương tử. Chiếu theo phép tắc tổ tiên Nam Man, đế vị không phải hắn cũng không ai có thể kế vị. Tương lai hắn mang theo Bắc Uyển quy thuận Nam Man… Như vậy Bắc Uyển từ nay về sau sẽ sửa họ Tư Mã. Không cần phí một binh một tốt là có thể đem Bắc Uyển tính nhập vào Nam Man. Lại có một điểm đáng ngờ, Bắc Uyển từ trước luôn phải tiến cống Nam Man, Mộ Dung Cảnh đi một chuyến đến Nam Man, khi trở về thì quốc gia của ta lại không phải tiến cống nữa, làm như vậy là vì cái gì? Chính là muốn được Bắc Uyển chúng ta tín nhiệm. Hơn mười năm, chậm rãi đem cả Bắc Uyển chúng ta thôn tính . Đại trượng phu không thể bởi vì nhất thời yên vui mà bỏ lỡ sự tình quốc gia.”
“Tiếu Trọng Chi, một người sắp chết như ta cũng không thèm giấu diếm. Nếu như không là ngươi đã cứu ta, ta cứ như vậy sẽ chết tại nha môn Hàm thành.” Trần Thủ cười lạnh, hắn thật sự không muốn cùng người Tiếu gia phí lời, nhưng hắn cảm thấy ủy khuất thay cho Mộ Dung Cảnhr, căm hận nói:”Nói cho ngươi biết một việc, năm đó Nam Man hủy bỏ việc tiến cống, ta mặc dù không có tận mắt thấy, nhưng là cha ta ở đấy, người khi còn sống chính miệng nói qua. Bắc Uyển không hề cần tiến cống là vì một lần đánh cuộc, Hoàng thượng dùng tánh mạng đổi lấy. Lần đánh cuộc kia nếu như thua, ngài sẽ chết ở Nam Man. Cho nên ta một mực tôn trọng di mệnh của phụ thân, thề thuần phục Hoàng thượng. Sinh thời, tuyệt không hai chủ.”
Trần Thủ lạnh lùng cười, “Một kẻ thô kệchnhư ta không hiểu chuyện. Hôm nay nói những lời này, chỉ là dựa vào lương tâm. Hơn mười năm nay, nếu không phải Hoàng thượng giữ vững giang sơn, bằng vào một Tiếu tướng quân có thể chống đỡ cục diện lớn như vậy sao? Không có Hoàng thượng cũng không có Bắc Uyển ngày nay, có thể sớm đã mất. Không, hiện tại cũng mất. Hoàng thượng đã chết, cũng minh chứng rằng ngày Bắc Uyển quốc sắp mất đã tới.”
“Ngươi nói lời này có ý tứ gì?”
“Có ý tứ gì? Ta nói có ý tứ gì ngươi lại không hiểu? Chuyện Hàm Thành ngươi coi như tính sai! Tổn thất không ít tướng sĩ tâm phúc. Ha ha! Hối hận sao? Ta những ngày này luôn nghĩ, Tiếu Trọng Chi ngươi sẽ phải hận, hận đầu không thể lìa khỏi cổ cho xong hết mọi chuyện. Bởi vì còn sống thì ngươi so với chết càng thống khổ hơn.”
“Xin cứ tiếp tục nói hết đi. Đem toàn bộ trong lòng ngươi đều nói ra. Hôm nay không nói, từ nay về sau sẽ không còn cơ hội.”
Trần Thủ mỉa mai, phút chốc bỗng phá lên cười, hận nói: “Hoàng thượng chính là vương bài Nam Man kiềm chế Bắc Uyển, hiện tại vương bài không có. Sớm muộn gì Nam Man cũng sẽ nhằm Bắc Uyển phát binh. Đến lúc đó chỉ bằng một Tiếu Trọng Chi ngươi có thể chống được bao lâu? Người Tiếu gia các ngươi làm hại là ai? Không phải Hoàng thượng, mà là dân chúng Bắc Uyển, thiên thiên vạn vạn lê dân bách tính!…”
Trần Thủ đột nhiên phát giác chính mình rất thông minh. Bình thường thì đạo lý lớn gì cũng đều không hiểu, hôm nay giống như là đột nhiên thông suốt, hình như cái gì đều rõ ràng. Hoặc là, đây là người sắp chết nên những lời nghẹn ở trong lòng nếu như không nói sẽ không thoải mái!
“Ha ha ha!…” Trần Thủ lại cười như điên, tiếng cười kia vang vọng trong địa lao, cực kỳ điên cuồng xói óc “Ngu hiếu! Ngu trung. Lão nhân muốn chết, ngươi sẽ giúp lão hoàn thành tâm nguyện? Lấy giang sơn Bắc Uyển ra để đánh đổi? Ngươi cũng là tội nhân! Ngươi chết một trăm lần cũng không đủ để chuộc tội! Tiếu Trọng Chi ngươi cũng đi chết đi! Không, hiện tại ngươi muốn chết cũng không có tư cách, ha ha ha…”
Trần Thủ trong lòng thù hận. Hận rất sâu. Khi thấy đầy trời mũi tên nhọn bắn vào gian phòng, hắn hận đến cắn nát răng. Chết, nếu như chính mình chết đi, cũng không còn mặt mũi nào đối diện với phụ thân dưới suối vàng.
Tiếu Trọng Chi đáy mắt hoàn toàn chết lặng. Hắn là tướng quân, về đại cục luôn thông hiểu hơn so với Trần Thủ. Còn Trần Thủ? Nhiều năm bên cạnh Mộ Dung Cảnh, có một số việc cũng chỉ có hắn có khả năng thấy rõ. Bắc Uyển dưới vẻ bên ngoài là yên ổn nhưng lại tràn đầy nguy cơ.
Hối hận, cũng không thể quay đầu lại được nữa. Chỉ một ý niệm, một quyết định sai mà khiến sinh linh đồ thán, dù có lấy cái chết cũng không thể đền tội. Đi sai một nước, thua cả ván cờ. Một nước sai, rồi lại sai, cho đến, cờ chết hoàn toàn.
Tiếu Trọng Chi khẽ nói: “Hiện tại tân Hoàng xử lý chính sự rất tốt.”
Trần Thủ cười to, nhưng cười mà lại giống như khóc: “… Ha ha, các người hao tổn tâm cơ nhưng cuối cùng vẫn nhận lấy bại cục. Cho dù hiện tại tính mệnh Tam Vương gia không bị nguy hiểm, nhưng Ngài ấy cũng không sống được bao lâu! Ha ha ha…”
Ánh mắt vốn phẳng lặng như hồ chết của Tiếu Trọng Chi đột nhiên nổi lên gợn sóng: “Ngươi có ý gì?”
“Bí mật này… ta nghĩ sẽ mang vào quan tài.” Trần Thủ ngậm miệng không nói. Thậm chí mắt cũng nhắm lại, thấy chết không sờn.
“Ngươi thật không nói sao?”
Đợi một lúc cũng không nghe được câu trả lời của Trần Thủ… Tiếu Trọng Chi lạnh lùng rút kiếm, hiện tại đã không còn đường lui. Bí mật làm việc này coi như vì huyết mạch Hoàng thất Bắc Uyển, Tiếu gia cũng sẽ rất có thể bị tân Hoàng tịch biên tài sản giết cả nhà. Chỉ là việc này đã khiến rất nhiều, rất nhiều người bị liên lụy theo, đã lệch khỏi quỹ đạo ban đầu. Không muốn lại tiếp tục hy sinh bất cứ ai nữa, một trần Hàm thành, thủ hạ của hắn toàn bộ bỏ mạng… Những tướng sĩ tín nhiệm hắn, trung thành với hắn đều chết. Mỗi khi đêm xuống, nghĩ đến đám huynh đệ, trong một buổi chiều, chỉ vì một quyết định sai lầm của hắn, chết toàn bộ! Nếu lúc đó, nếu hắn cứ bỏ đi hoặc không có một chút nhân từ, lặng yên đem Trần Thủ bị thương mang đi, có phải lúc này cũng chết một cách ly kỳ như vậy hay không? Nghĩ lại, hắn tình nguyện bản thân cũng chết ở nơi đó…
Tiếu Trọng Chi xuất kiếm, chém đứt xích sắt tay, chân trói buộc Trần Thủ, chớp mắt, giải khai Trần Thủ. Hắn cởi ngoại bào ra, ném cho Trần Thủ nói, “Mặc nó vào, ta mang ngươi ra ngoài.”
“Phụ thân ngươi sai ngươi giết ta chứ không phải bảo ta đi. Ta thoát khỏi đây, tuyệt đối sẽ không bỏ qua cho Tiếu gia các người!”
“Tùy ngươi… Thế nhưng, trước khi ta chưa thay đổi chủ ý, tốt nhất đừng nên dài dòng.” Trong mắt Tiếu Trọng Chi hiện lên nỗi thống khổ sâu đậm.
Thế cục này, toàn bộ không phải là điều hắn mong muốn. Nhưng mà, việc hắn làm hắn sẽ gánh chịu…
Tiếu Trọng Chi thả Trần Thủ. Đưa cho hắn một ít bạc cùng một con ngựa. Từ nơi này đến Kinh thành, nhanh nhất cũng phải mất nửa tháng.
Tiếu Trọng Chi trở về phòng. Lão nhân gia đã ngồi chờ sẵn trong đó. “Trọng Chi, con quá mềm lòng rồi.” Trần Thủ không thể thả, người biết được chân tướng sự việc trên đời này ngoài cha con họ, có Trần Thủ, còn có Mộ Dung Cảnh sống chết chưa rõ.
Tiếu Trọng Chi vẻ mặt đờ đẫn, chậm rãi quỳ gối trước mặt lão nhân gia. “Cha, chúng ta đã sai sao?”
“Không sai. Tân Hoàng yên vị, xử lý triều chính khiến các đại thần tán thưởng, ai nấy đều gửi thư khen ngợi không ngớt. Lòng ta đã dễ chịu hơn, nay bảo ta chết, ta cũng nguyện nhắm mắt xuôi tay.”
“Cha…” Tiếu Trọng Chi muốn nói nhưng không biết phải nói sao. Mà thôi! Cứ để cho lão nhân gia an tâm.
“Cha biết, những tướng sĩ thủ hạ của con đều chết, chỉ là ngoài ý muốn. Rốt cuộc là ai mà chỉ trong thời gian ngắn giết chết toàn bộ những người đó? Hơn nữa trên người lại không có vết thương. Quả thật là chết quá ly kỳ rồi, địa điểm thất thủ cũng đặc biệt kỳ quái… Điểm này ta từ đầu đến cuối luôn không rõ. Có người bản lĩnh lớn như vậy tại Bắc Uyển ư?”
Tiếu Trọng Chi ngẩn ra, nghĩ tới một người. “Cha, Hoàng Phủ Dịch của Linh Vân sơn trang, hắn… có thể làm được.”
“Hả? Có người như thế sao?”
“Vâng. Thế nhưng con cũng không dám khẳng định. Bởi vì hắn không có lý do gì để giết nhiêu người như vậy.” Tiếu Trọng Chi nghĩ, cho dù đúng là Hoàng Phủ Dịch cứu Mộ Dung Cảnh nhưng cũng sẽ không động thủ giết nhiều người như vậy. Bởi vì hắn hiểu Hoàng Phủ Dịch sẽ không lạm sát người vô tội. “Chỉ là ngoại trừ Hoàng Phủ Dịch, phóng tầm nhìn toàn bộ Bắc Uyển thật khó thể tìm ra người khác. Không thì rất có thể hắn…”
Nhưng suy đoán của Tiếu Trọng Chi sai rồi. Bởi vì lúc đó Tiểu Bảo không có ở Linh Vân sơn trang, bọn họ cũng sẽ không biết hiện tại Tiểu Bảo cũng đang tra tìm tung tích Mộ Dung Cảnh.
Khóe mắt lão nhân gia lộ ra nhàn nhạt ý cười, “Chân tướng đêm hôm đó đã không còn quan trọng nữa. Bọn họ hy sinh vì quốc gia, chết có ý nghĩa. Hiện tại coi như Mộ Dung Cảnh trở về, cũng không có khả năng thay đổi chuyện gì. Trọng Chi, cho dù ta không còn, nhất định phải sống thật tốt, thay tân Hoàng bảo vệ giang sơn. Mối lo lắng nhất hiện nay là Nam Man. Nhưng trong khoảng thời gian ngắn Nam Man sẽ không phát binh. Ta đã thu được tin tức tin cậy, Nam Man hiện tại đang bận nội chiến…”
“Dạ. Hài chi sẽ chuẩn bị.” Tiếu Trọng Chi cung kính nghe lời.
Lúc này, đột nhiên có một con bồ câu bay vào. Đậu xuống một bên, Tiếu Trọng Chi tiến lên bắt nó, lấy sáp nến che lại phong thư cột ở chân nó. Hắn cũng không mở ra mà trực tiếp đưa cho phụ thân. Lão nhân gia tiếp nhận, đặt xuống bàn, lấy ra hai cái que trúc, chậm rãi đẩy ra. Mãi đến khi đẩy được tờ giấy viết thư ra, nhưng hắn cũng không dùng tay không để động vào. Tiếu Trọng Chi biết, sáp nến bên ngoài không có độc, nhưng trên giấy lại quét kịch độc. Nếu không biết rõ mà đụng tới, không có thuốc giải ắt sẽ chắc chắn phải chết.
Lão nhân gia xem nội dung trong thư xong không khỏi nhíu mày. “Trọng Chi, Tư Mã Lạc không chết. Đã xuất hiện ở Nam Man được nửa tháng. Tính toán thời gian, cũng rất ăn khớp. Lúc đó, hắn ở trong phòng nghiệm thi, nếu hắn không chết, Mộ Dung Cảnh cũng có thể còn sống. Chỉ là vì sao Mộ Dung Cảnh không xuất hiện? Chẳng lẽ bị thương sao?” Ông nói ra nghi hoặc của mình.
Tiếu Trọng Chi dao động nhưng lại không sợ hãi. Việc này, hắn chỉ theo ý tứ của phụ thân mà làm, có lẽ nói, hắn đã phong bế hoàn toàn ý chí cá nhân mà hành sự. “Cha, hay là Mộ Dung Cảnh đã chết, chết ở nơi khác, chúng ta không biết mà thôi.”
“Uh! Cũng không phải không có khả năng.”
“Không phải vừa rồi cha nói đã không còn quan tâm bất cừ điều gì nữa sao? Tư Mã Lạc trở về Nam Man không phải là càng tốt sao. Lúc này hắn còn bận giăng lưới bắt kẻ sai sử giết hắn phía sau, khẳng định sẽ có một khoảng thời gian không quay lại Bắc Uyển.”
“Uh!” Lão nhân gia gật gật đầu.
Đột nhiên, trong lòng tích tụ, nhìn không được ho một trận. Ho vì lo lắng, ho vì sự đau đớn trong ngực. Thở hổn hển, ho một lúc, phun ra một ngụm máu.
Tiếu Trọng Chi kinh ngạc, vội vã tiến lên, “Cha, thân thể không thoải mái thì đừng cố quá.”
“Khụ, không có việc gì. Ho ra được, ngược lại thoải mái hơn.”
“Không còn sớm nữa, cha đi nghỉ ngơi đi.” Tiếu Trọng Chi cũng không nói nhiều, đỡ phụ thân vào bên trong nghỉ ngơi.
Tinh thần của lão nhân gia thực không xấu, mặc dù thổ huyết, nhưng trong lòng lại khá lên. “Qua vài ngày nữa, tập hợp người thân lại, cùng nhau ăn bữa cơm, nói chuyện phiếm. Ta muốn gặp mọi người…”
“Dạ. Hài nhi nghe lời cha phân phó.”
“Uh! Sống đến từng này tuổi, cũng mệt mỏi rồi…”


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui