Trên đường, bụi đất tung bay, Trần Thủ giục ngựa chạy như điên. Ngày đầu tiên hắn nghỉ tại một trấn, cải trang, thay một bộ quần áo sạch sẽ, ăn một ít điểm tâm, rồi chạy về hướng kinh thành, không chậm một khắc. Hắn vẫn giấu kín hành tung của mình, bất kể ngày đêm mà chạy. Vừa được Tiếu Trọng Chi thả ba ngày, hắn đã bị ám sát không dưới năm lần. Hôm nay, có lẽ vẫn bị sát thủ đuổi theo sau lưng. Hắn biết rõ những sát thủ này không phải do Tiếu Trọng Chi phái tới, bởi vì hắn tự tay giết mình không có khó khăn gì tại sao còn phải phái người. Nhưng những người này lại là sát thủ của Tiếu gia, ngoại trừ lão thất phu kia ra còn ai có thể biết được hành tung của hắn. Hiện tại hắn càng gần kinh thành, càng nguy hiểm! Phía trước có những cạm bẫy gì đang chờ hắn, hắn cũng không biết. Lão thất phu đã tính trước hắn sẽ hồi kinh nên đã có bố trí từ trước.
Đêm đó, hắn chạy suốt đêm, đến hừng đông hắn tìm một chổ trong rừng nghỉ tạm. Sau nửa canh giờ, hắn mở mắt ra, tìm lương khô, ăn xong rồi cũng chỉ uống nước, mang bụng rỗng tiếp tục lên đường. Trước không có thôn, sau cũng không có khách điếm. Chạy được một đoạn ngắn, ở ngã ba đường hắn nhìn thấy có một trà quán nhỏ bày biện hai ba cái bàn cũ. Có một hai người qua đường ghé vào ăn, trên nồi hấp còn có những cái bánh bao ấm nóng. Trần Thủ chỉ nhìn qua mấy lần, cho dù bụng vẫn còn chưa ăn cái gì nhưng cũng không dừng lại. Bởi vì, từ giờ phút hắn sẽ không tin bất luận kẻ nào. Đến mỗi nơi đều có thể có một cái bẫy đang chờ hắn, loại quán nhỏ như thế này càng nguy hiểm. Tình nguyện để bụng rỗng mà đi.
Đột nhiên, con ngựa chấn kinh hí dài, móng trước gập lại bổ nhào về phía trước. Mà hắn nếu không có võ công thì cũng nhất định sẽ ngã chết. Quay đầu nhìn lên, thì ra là một sợi dây thừng đột nhiên bay ra cản chân ngựa. Lại nhìn về phía bụi cỏ ven đường có bảy, tám hắc y nhân bịt mặt nhảy ra, thấy Trần Thủ lập tức chém tới. Hết sức nguy cấp, Trần Thủ rút kiếm ngăn cản, nhưng chậm một bước, bã vai đã trúng một kiếm. Vừa rồi còn bình thản đi trên đường, thoáng cái đao quang kiếm ảnh, thân thể nặng nề. Tầm mắt Trần Thủ có chút mơ hồ, “Hỗn đản…” Rõ ràng trên kiếm đã hạ dược.
Chẳng lẽ hôm nay, hắn phải chết ở chỗ này sao? Không được! Tâm nguyện của hắn còn chưa hoàn thành, thù của Hoàng thượng còn chưa có báo! Không thể chết được! Nhưng mà, tình thế trước mắt hoàn toàn tuyệt vong!
Trần Thủ đã sắp mất mạng, nhưng việc đời luôn ngoài ý muốn… Vừa nãy hắn còn phòng bị người trong trà quán, mà giờ những người kia lại đột nhiên rút kiếm tương trợ, cùng hắc y nhân hăng hái chiến đấu cũng đồng thời cứu hắn. Trần Thủ sắp ngất đi, trong nội tâm khá bất ngờ, nghĩ cũng không ra. Những người này tới cứu mình sao? Thoạt nhìn bọn họ không giống người trong quan phủ… Chỉ là hắn không có biện pháp xác nhận, lập tức hôn mê bất tĩnh.
Khi hắn tỉnh lại… Đập vào mắt là một khuôn mặt nhỏ nhắn xinh đẹp như hoa như ngọc, điều không hợp chính là một vẻ lạnh lùng dưới đáy mắt. Trần Thủ cả kinh ngồi dậy. Lúc này hắn phát hiện mình đang ở trên giường. Xem xét kỹ, rất có thể mình đang ở trong khách điếm.
“Hoàng Phủ thiếu gia. Đa tạ đã ra tay cứu giúp.” Tâm Trần Thủ quýnh cả lên, vừa định rời giường thì đột nhiên trọng tâm không vững, ngã nhào xuống, may mắn hắn vịn được mép giường, mới không còn cảm thấy chật vật. Hai chân như nhũn ra, vô lực. Hắn bối rối, “Ta…”
Tiểu Bảo chính là Tiếu Bảo, thấy hắn ngã cũng có thể bình tĩnh như không, không tới đỡ hắn. Hắn thoạt nhìn thì có vẻ cao quý nhưng lại rất vô lương tâm… “Mê hồn dược còn chưa tản đi, nghỉ ngơi một chút đi.”
“Đa tạ.” Trần Thủ cẩn thận ngồi xuống. Trong nội tâm có một chút bất an, người trước mắt không dể chọc. Là địch là bạn, hắn còn chưa biết.
Tiểu Bảo bước đến bên bàn, rót một chén trà nóng rồi nói:”Tới uống chén trà cho khôi phục tinh thần.”
Trần Thủ có chút muốn khóc! Tiểu Bảo biết rõ vừa rồi ngay cả đứng lên còn không được, còn gọi qua đó uống trà? Ít nhất cũng phải ba bốn bước. “Trà hãy đặt đó, chút nữa ta uống…”
Lúc này, Tiểu Bảo giống như mới chú ý tới điều gì bèn cầm trà đi tới bên Trần Thủ, đưa cho hắn “Uống!”
“Đa tạ!” Có một chút thụ sủng nhược kinh. Tiểu Bảo tự mình rót trà, nếu là độc dược Trần Thủ cũng không thể cự tuyệt. Trần Thủ uống trà, phát giác mình dể chịu hơn rất nhiều.
Tiểu Bảo cũng nói thẳng, “Ta đang đi tìm Mộ Dung Cảnh.” Trần Thủ giật mình.
“Ta đã đáp ứng một người, giúp nàng tìm trong hai tháng. Hiện tại, thời gian cũng qua hơn một nửa.” Làn mi thanh tú của Tiểu Bảo nhẹ nhàng nhíu lại “Để tìm tin tức của hắn, ta dùng tốc độ nhanh nhất để bố trí, hiện tại đang chờ thu lưới.” Hiển nhiên lần này hắn sẽ bắt được một con cá nhỏ.
Trần Thủ nói:” Ngài… đáp ứng ai?” Mơ hồ, cũng có thể đoán ra được một người.
Tiểu Bảo liếc Trần Thủ một cái, khí thế tựa Đế vương, chỉ có hắn hỏi người, không ai có thể hỏi hắn. Hắn không nói, Trần Thủ tự nhiên cũng sẽ không hỏi.
Hồi lâu sau, Tiểu Bảo hỏi: “Ngươi nói, đêm đó rốt cuộc chuyện gì đã xảy ra? Những tài liệu ghi lại trong triều ta đã xem qua, cũng đã tự mình đi Hàm Thành điều tra, chỉ là manh mối thật sự rất ít. Số người tử vong lớn như vậy, tại sao trong thời gian ngắn ngủi, cho dù là ta cũng không thể làm được.”
Trần Thủ cả kinh “Ta… ta không biết. Lúc ấy ta bị trọng thương, Tiếu Trọng Chi đem ta mang đi. Lúc ấy, còn đang hỗn chiến, chuyện về sau, ta cũng không tận mắt chứng kiến. Tỉnh lại thì đã thấy mình ở trong địa lao. ” Trần Thủ đem những gì mình biết nói ra toàn bộ. “Về phần Hoàng thượng…” Ánh mắt Trần Thủ có chút do dự, không biết nên nói hay không nên nói. Hắn còn che dấu một phần, đó là quan hệ giữa Tư Mã Lạc cùng Mộ Dung Cảnh.
“Uh! Rất có thể có ẩn tình khác, chỉ là có một chút rất kỳ quái. Ngươi thấy có đúng không?” Ánh mắt Tiểu Bảo xem xét kỹ, cũng rất sắc bén: “Ngươi phải đem sự tình ngươi biết nói hết ra, bằng không ta làm như thế nào mà điều tra? Ít một đầu mối cũng là giảm đi một phần cơ hôi.”
“Hoàng Phủ thiếu gia, có một số việc… không thể nói. Lúc ấy Hoàng Thượng nghe được Tư Mã điện hạ gặp chuyện không may nên mới đuổi tới, không ngờ là một cái bẫy.” Trong nội tâm Trần Thủ có nỗi khổ riêng, rất có thể là bí mật bị lộ, như thế mới có thể bị Tiếu Trọng Chi lợi dụng. Nếu cẩn thận nghĩ lại, có lẽ hắn không đem chuyện này nói cho Hoàng thượng thì có thể chuyện kia sẽ không phát sinh.
“Tư Mã Lạc?”
“Đúng, lúc chúng ta vào thành, nghe được hồi báo Tư Mã Lạc chết. Chúng ta mới xuất hiện tại nhà xác.”
“Hóa ra là như vậy. Thủ hạ của ta tra được, vài ngày trước quả thật là có một trận huyết chiến. Hai bên đều chết rất nhiều người, thân phận không rõ, nguyên lai những người kia là người Nam Man”
“Ý ngài là… Tư Mã điện hạ ở nơi đó đã xảy ra chuyện?” Trần Thủ lắp bắp kinh hãi. Vốn hoài nghi Tư Mã Lạc bị tập kích chỉ là việc không có thật, hư ảo, chỉ vì muốn dẫn Hoàng thượng đến mà bày ra. Thực sự có chuyện này?
Tiểu Bảo nói: “Uh! Người của hai bên cơ bản đều chết không sai biệt lắm. Thi thể cũng bị quan phủ thu đi. Phỏng đoán liền lưu lại ở chỗ các ngươi. . . để ở nhà xác. “
Trần Thủ thần sắc tránh không khỏi bi ai, con ngươi xuất hiện nước mắt, nghẹn ngào trong chốc lát, khàn khàn nói ra: ” Tư Mã Điện hạ… có thực đã… đã chết.” Hoàng thượng nếu như còn sống sẽ rất khó vượt qua, cũng sẽ rất thống khổ.
“Ngươi rất chật vật? Vì cái gì?” Tiểu Bảo nghi hoặc.
Ánh mắt Trần Thủ lóe lên, tránh nhắc tới nguyên nhân chính, “Tư Mã điện hạ vừa chết. Bắc Uyển… thật đáng lo ngại” Hắn khổ sở, chỉ là thay Mộ Dung Cảnh khổ sở. Có khi trong nội tâm có những chuyện, không cần phải cùng người khác chia sẻ.
“Tư Mã Lạc chưa chết, hiện tại hắn đang bận bịu tại Nam Man.”
“Hả?…”
“Hôm trước ta nhận được tin tức. Sự tình đã như vậy rồi, ta phái người trực tiếp đưa ngươi trở lại kinh thành.”
“….”
Hai người cũng không nói gì nữa. Tiểu Bảo ra khỏi khách điếm để cho Trần Thủ có thể nghỉ ngơi một chút. Trần Thủ muốn về kinh. Tiểu Bảo cũng không ngăn cản, phái người hộ tống hắn, đồng thời dùng bồ câu đưa tin về kinh thành.
*****************
Mấy ngày sau…
Mặt trời từ trên cao chiếu xuống nhưng khí trời lại buồn tẻ, nặng nề, làm cho người ta cảm thấy bị đè nén.
Trước cửa Hoàng cung nguy nga. Hôm nay xa giá của Đế vương dừng tại đây.
Thời gian, từng giờ từng khắc trôi qua.
Từ xa, trên con đường lót đá xanh có một con khoái mã chạy đến! Đến trước mặt Sơ Tuyết và Trầm Tố Nhi, lập tức quỳ xuống, thông tri: “Bẩm báo Hoàng thượng, Trần đại nhân đã tiến kinh. Đang tức tốc tới đây, trong một khắc nữa sẽ đến.”
“Làm phiền, ngươi lui xuống trước đi!” Sơ Tuyết thu mắt lại, lén nhìn về phía Trầm Tố Nhi đang lặng im… Nàng mặc bộ đồ trắng đứng đó thật xinh đep, khuôn mặt gầy gò nhỏ nhắn, cực kỳ bình tĩnh. Khi nghe được tin Trần Thủ đã quay trở về, ánh mắt nàng xuất hiện một tia sững sốt, sau đó trầm mặc trở lại. So với trước kia lại càng thêm trầm mặc.
Chuyện nên làm, Trầm Tố Nhi vẫn dựa theo trí nhớ làm, hơn nữa lại làm rất tốt. Cố giấu đau thương trong lòng, chiếu cố mẫu hậu tuy lạnh nhạt nhưng cũng khá chu đáo, cũng xử lý thỏa đáng sự vụ trong triều. Sơ Tuyết cũng vì có nàng hổ trợ nên làm công việc của Hoàng đế như đúng theo dự đoán, rất thoải mái.
Một lát sau…
Bổng nhiên, trước mắt có một thân ảnh xuất hiện. Người cưỡi ngựa phía trước không thể nghi ngờ gì nữa gì chính là Trần Thủ.
Trầm Tố Nhi thoáng bước lên trước một chút, ánh mắt di chuyển. Có thể, sốt ruột trong lòng cũng không có biện pháp che dấu, nhìn đến phía sau Trần Thủ không thấy có người, trong mắt thập phần thất vọng.
Trần Thủ đến. Nhìn Sơ Tuyết giật mình. Khi hắn trầm mặc quỳ gối trước mặt Sơ Tuyết, thần sắc cực kỳ bi ai, trước mặt là người mặc long bào, đối với hắn chính là sự mỉa mai cực lớn. Bởi vì hắn không bảo vệ được Hoàng thượng, bảo vệ không được chủ nhân của mình, tội đáng muôn chết! Chỉ là, câu “Hoàng thượng”, hắn lại cũng bất luận như thế nào cũng không nói được.
Trần Thủ thất lễ. Nhưng mà, Sơ Tuyết cũng không trách phạt.
Trước cửa cung có rất nhiều người đang hầu hạ nên có mấy lời không tiện nói ra. Một đám người, tấp nập tiến cung.
Ngự thư phòng. Chỉ còn lại ba người, Sơ Tuyết, Trầm Tố Nhi cùng người quỳ trên mặt đất, Trần Thủ.
Sơ Tuyết gọi hắn, hắn có lẽ cố ý quỳ xuống. “Trần đại nhân, ngươi trở về cũng không dể. Cũng đừng câu nệ lễ tiết, cũng không cần coi ta là Hoàng đế. Ta vẫn là Tam Vương gia.” Sơ Tuyết nói như vậy hy vọng có thể làm giảm bớt gánh nặng trong lòng Trần Thủ.
Trầm Tố Nhi từ lúc bắt đầu không mở miệng nói một câu nào. Ánh mắt một mực theo sát Trần Thủ thần sắc phập phồng, có nhiều thứ, hắn không cần nói ra, nàng cũng có thể theo ánh mắt của hắn mà đoán ra một số chuyện trọng yếu, cũng là chuyện nàng quan tâm nhất… Mộ Dung Cảnh rốt cúc có còn sống hay không? Chỉ là thần sắc của Trần Thủ làm lòng nàng trầm xuống. Giọng nói run rẩy, cắn răng hỏi thẳng: “Trần Thủ, Hoàng… ngài còn sống không?”
Khi tiến cung Trần Thủ đã nghe nói, di thể Mộ Dung Cảnh tìm thấy ở nhà xác, hơn nữa trên người còn có ngọc bội Đế vương. Nhớ tới màn mưa tên lúc trước, tâm liên sợ hãi rung động, ngay lúc đó tâm tình tuôn ra, khuôn mặt cũng cứng lại, sắc mặt chuyển xanh.
Trầm Tố Nhi nhìn ánh mắt của hắn, những kỳ vọng trước kia giờ đã tan thành mây khói. Thân thể run rẩy nhè nhẹ, vô lực tựa vào cạnh bàn, cô đơn mà mất hồn.
“Hoàng tẩu!” Sơ Tuyết nhẹ nhàng đỡ lấy nàng, trong mắt tràn ngập sự ân cần. “Nghe Trần đại nhân nói đi, đừng suy nghĩ lung tung. Sự tình còn có biến chuyển…”
“Uh, ta biết rõ.” Trầm Tố Nhi cười yếu ớt với Sơ Tuyết. Chỉ là khẽ cười, lại vô lực như vậy. Trong lòng chua xót, thống khổ, lại có một chút tuyệt vọng. Nàng không muốn như vậy, thật sự không muốn như vậy. Cứ kéo dài nữa thì nàng cũng không biết chính mình có thể chống đỡ được bao lâu. Nàng nghĩ tới hắn! Thật sự cả ngày lẫn đêm, thời thời khắc khắc đều nghĩ tới hắn.
“Trần đại nhân, hãy đem toàn bộ những gì ngươi biết nói ra.” Biểu hiện Sơ Tuyết rất có phong phạm của một Quân vương, bình tĩnh, cùng tỉnh táo. Hiện tại trên vai của hắn là trọng trách rất nặng, gánh vác nổi thì như thế mới không phụ lòng Hoàng huynh vẫn một mực bảo vệ và tin tưởng mình.
Trần Thủ không nhanh không chậm, kể hết sự tình mình biết. Nghe đến hết thảy nguyên nhân chính, lại là do cựu tể tướng và Tiếu Trọng Chi gây ra, Sơ Tuyết có một chút kinh ngạc. Hắn một mực tin tưởng Tiếu gia, biết rõ bọn họ đối với triều đình trung thành và tận tâm, không nghĩ tới bọn họ là trung tâm của mọi chuyện? Nếu không phải Trần Thủ chính miệng nói ra, hắn cũng sẽ không tin Tiếu gia làm ra việc ngu xuẩn này! Giờ khắc này bi thương trong lòng hắn không có cách nào hình dung.
Hồi lâu, hắn nói: “Lão tướng gia là nguyên lão tam triều. Là trụ cột giúp Phụ Vương lên ngôi. Nghe Phụ vương nói qua, việc bảo vệ an toàn của thái tử là do hắn phụ trách… Hắn cũng biết rõ, Hoàng huynh cũng không phải là do phụ vương thân sinh, cũng không có gì kỳ quái.”
Huyết án tại Hàm Thành làm chết hơn một ngàn tướng sĩ, triều đình cũng tra qua Tiếu gia. Chỉ là khổ nổi không chứng cớ, mà người thân của Tiếu Trọng Chi một mực khẳng định hắn là nhận được tin tức, phái người đi bảo vệ Hoàng thượng, kết quả không bảo vệ tốt Hoàng thượng, bản thân cũng sống chết không rõ. Sơ Tuyết tra thế nào cũng không ra. Thân là Vua một nước, cho dù hoài nghi thì cũng cần phải có chứng cớ, không thể dựa vào lời nói. Hiện tại Trần Thủ đã trở lại. Có hắn làm chứng, tình huống cũng sẽ khác đi.
Sơ Tuyết muốn hạ lệnh bắt Tiếu gia quy án, nhưng hết lần tới lần khác Trầm Tố Nhi đều ngăn cản. Nàng dần dần khôi phục tinh thần, khẩn trương lại chú ý, nhẹ nhàng hỏi: “Trần Thủ, theo như ngươi nói, vào lúc ngươi đang ở địa lao… Lão nhân kia đã nói gì với Tiếu Trọng Chi? Ngươi lặp lại lần nữa?”
Trần Thủ giật mình, nghi hoặc nói ra: “Hắn nói, Hoàng thường dù còn sống hay đã chết cũng đã không còn quan trọng. Tân hoàng đã đăng cơ…”
“Ngừng! Chính là câu nói này…” Trầm Tố Nhi nở nụ cười! Nhẹ nhàng nở nụ cười, mấy tháng qua đây là nụ cười đầu tiên! Thoáng chốc, cười sao mà rực rỡ đến thế. Mắt phượng hàm chứa nước mắt, đè nén không được, lệ lại rơi. Là cười trong nước mắt.
Sơ Tuyết kinh ngạc, cũng tinh tế cân nhắc câu kia. Đồng dạng, trong mắt cũng lộ ra niềm vui bất ngờ! Hắn quên mất mà ôm chầm lấy Trầm Tố Nhi, rưng rưng hô, “Hoàng tẩu! Hoàng tẩu! Thật sự? Có phải là thật hay không?”
“Đúng vậy! Đúng vậy, chàng không chết! Về phần thi thể kia cũng không phải là chàng, không phải của chàng! Khẳng định là người của Tiếu gia đã động tay động chân gì đó rồi”. Trầm Tố Nhi và Sơ Tuyết gắt gao ôm chặt lấy nhau, đó là tâm tình kích động không có cách nào kiềm chế. Thuần khiết, giúp nhau an ủi, cái ôm không mang theo một chút tạp niệm. Đó là hành động bình thường của những người thân. Nhưng cũng không có cách nào hoàn toàn biểu đạt hết sự kích động của bọn họ.
Trần Thủ nhìn bọn họ, nghe những lời bọn nói, giật mình không thôi. “Hóa ra là như vậy. Đúng vậy, là như vậy. Tại hiện trường, không tìm thấy di thể của Hoàng thượng. Đúng vậy, Tiếu Trọng Chi cùng lão thất phu kia khẳng định là người đầu tiên phát hiện ra toàn bộ người ở đó đều chết. Bọn họ có nhiều thời gian để che dấu sự thật.”
Trầm Tố Nhi lau đi lệ nơi khóe mắt, “Đúng vậy, ngay từ đầu, ngay từ đầu hiện trường như thế nào thì chỉ có bọn họ biết rõ. Bọn họ nhất định là không nhìn thấy di thể của Hoàng thượng, mới có thể nói ra ngài sống hay chết cũng không quan trọng. Bời vì Hoàng thượng sống hay chết, bọn họ căn bản không biết. Sơ Tuyết, ta nói có đúng không?”
“Đúng! rất đúng!” Mắt Sơ Tuyết hồng hồng, lệ cũng đè nén không được mà chảy xuống. Tâm tình kích động! Hắn rung động đáp lại, “Hoàng huynh sẽ không dễ dàng như vậy mà chết đi, huynh nhất định sẽ trở về. Chúng ta phải đợi, huynh nhất định sẽ trở về. Đúng rồi, ta muốn đem tin tức này nói ẫu hậu nghe. Chuyện tiếp theo, Hoàng tẩu xem nên làm gì.”
“Tốt, đệ đi đi. Làm cho lão nhân gia cao hứng lên. Bất quá, Sơ Tuyết, đừng đem chuyện Tiếu gia nói ra. Vụ án còn chưa sáng tỏ, chuyện xấu rất nhiều, trước đừng làm cho bà lo lắng. “Trầm Tố Nhi rưng rưng phân phó.
“Uh! Đệ sẽ chọn lời hay mà nói.” Sơ Tuyết trong lòng đầy kích động, tâm tình tràn ngập vui mừng, như một đại hài tử chạy ra bên ngoài. Vừa rồi còn biểu hiện sự thành thục của Đế vương, thoáng cái đã khôi phục bản tính. Đã lâu rồi, thật sự đã lâu rồi không thấy hắn có điệu bộ cử chỉ thẳng thắn của trẻ con này.
Tố Nhi khẽ ngẩng lên, nhẹ nhàng lau lệ trong mắt. Hít thở thật sâu. Điều chỉnh tốt tâm tình của mình.
Một lát sau… Nàng đã biết tiếp theo mình sẽ làm như thế nào.
Trần Thủ nói: “Hoàng hậu… Ách, Hoàng Thái hậu…”
“Ngừng, ngươi gọi ta là Tố Nhi. Những cách xưng hộ này ta không quen”. Hiện tại trong cung, thân phận của nàng là Hoàng Thái hậu. Tân hoàng đã đăng cơ nên gọi nàng là Hoàng hậu thì sẽ không hợp với cấp bậc lễ nghĩa.
“Bây giờ chúng ta sẽ làm như thế nào?”
“Ta còn đang nghĩ, vấn đề này không thể lỗ mãng. Trước mắt, quan trọng nhất là tìm được Tư Mã Lạc. Kể ra, ta cũng không biết các ngươi suốt đêm xuất cung là vì nghe được tin tức Tư Mã Lạc gặp chuyện không may…” Bởi vì nàng cũng nhận được tin tức, Tư Mã Lạc đang ở Nam Man
Trầm Tố Nhi cùng Trần Thủ thương nghị một chút. Ra lệnh cho Trần Thủ về trước, báo bình an với người nhà, rồi nghỉ ngơi thật tốt, chuyện kế tiếp nàng sẽ xử lý.
Trần Thủ hỏi: “Kế tiếp ngài muốn làm như thế nào?” Trong lòng hắn không nắm chắc căn nguyên thì làm sao hắn có thể yên tâm mà nghỉ ngơi.
Trầm Tố Nhi trầm mặc nói: “Triệu Tiếu Trọng Chi tiến cung. Chuyện ngươi vừa nói cùng ta và Sơ Tuyết đừng tùy tiện truyền ra ngoài. Đến lúc gặp Tiếu Trọng Chi mới quyết dịnh xử trí hắn như thế nào.”
Trần Thủ nghe xong giải thích của nàng, trong nội tâm tự sinh ra kính nể. Cục diện trước mắt như thế này cho dù là nam nhân cũng có thể rối loạn, nhưng nàng là một tiểu thư khuê các lại có thể nhìn bao quát toàn cục, tỉnh táo tìm ra phương án có lợi nhất mà tiến hành. Nội tâm của hắn không chỉ có kinh ngạc, mà còn có cả niềm vui bất ngờ! Có nàng ở đây, thế cục Bắc Uyển sẽ dần dần ổn định lại….
Trầm Tố Nhi quả quyết hạ lệnh, sai người dùng khoái mã nhanh chóng đi mời tướng quân Tiếu Trọng Chi quay về kinh gặp Hoàng thượng, nói có chuyện quan trọng cần thương lượng. Một khắc cũng không chậm trể. Nàng đặt biệt nhấn mạnh, mời, chứ không bắt, cũng không phải truy bắt quy án. Hành động lần này, tiến thoái thích hợp. Dù sao cũng không có vật chứng, cho dù nàng tin tưởng lời Trẩn Thủ nói, cũng chỉ là lời nói một phía. Nếu như Tiếu Trọng Chi bởi vì sợ chuyện mà đào tẩu, thì đã nói lên trong lòng có quỷ. Nhưng mà… Tiếu gia là một gia tộc lớn như vậỵ, không phải nói trốn là có thể trốn. Chạy thoát một hai tên, có thể chạy thoát ngàn người được hay sao. Nàng không quên, hơn ba năm trước, Tiếu gia gặp đại kiếp nạn, số lượng có bao nhiêu nàng còn nhớ rõ.
Nghĩ tới đây, đáy mắt Trầm Tố Nhi xuất hiện vẻ lạnh lùng. “Ngươi hãy về trước đi, thừa dịp mấy ngày này tĩnh dưỡng thân thể cho tốt, Tiếu Trọng Chi là người trọng tình trọng nghĩa, cho dù hắn có chạy thoát, thì cũng còn nhiều biện pháp để bắt hắn lại.”
Trần Thủ đồng ý, rốt cục có thể yên tâm rời đi.
Mà Trầm Tố Nhi trước mắt chỉ có thể chờ đợi. Chờ Tiếu Trọng Chi tiến kinh, chờ tin tức của Mộ Dung Cảnh. Nàng cùng Tiểu Bảo ước định hai tháng đã quá năm ngày, trong nội tâm có kỳ vọng, hoàn toàn không có chút thất vọng. Bởi vì Tiểu Bảo không xuất hiện, tuyệt không nói rõ chính là chuyện xấu. Kéo dài tình huống đã lâu, mà hai tháng thời gian, bản thân nàng cảm thấy rất nóng ruột. Theo như phương tiện giao thông hiện tại, muốn tìm khắp đất nước, thậm chì cả nước làng giềng, cho dù có nửa năm thời gian cũng không dể dàng tìm ra được. Tuy nhiên nàng tin tưởng vào năng lực của Tiểu Bảo, nhưng… cho dù có tìm được người thì đi qua đi lại cũng tốn một ít thời gian. Có thể nói là nàng tình nguyện tin tưởng Tiểu Bảo mang theo Mộ Dung Cảnh đang trên đường trở về.
Mùa đông lại đến…
Trong Mai viên, những bông hoa lặng lẽ nở rộ. Hương mai nhàn nhạt, tràn ngập cả không trung, bay thật xa.
Đầu năm nay, sinh nhật Sơ Tuyết vẫn tổ chức yến tiệc ở đây, cảnh vật như xưa, người cũng là….
Nam man quốc trong màn đêm.
Phủ thái tử, phía sau núi. Vào đông cũng không giống những nơi khác, hiu quạnh. Cỏ thông xanh thẫm, suối chảy róc rách. Nắng chiều chiếu xuống lưu lại một tia ấm áp. Ở giữa sườn núi có một tiểu viện thanh nhã. Trước viện có một con suối nhỏ nước trong xanh chảy xuôi xuống núi, hai bên bờ suối rêu xanh uốn lượn đong đưa trong nước.
Trong sân có bày ra một cái ghế tựa sơn son, khắc hoa, trên đó có một nam nhân nằm nghiêng, tuyệt thế tuấn mĩ, mái tóc đen huyền chảy trên bả vai, gió nhẹ nhàng thổi, giống như động lại như không động. Trên người hắn đang đắp một chiếc chăn lông chồn. Đôi tay như gốm sứ bạch ngọc để trên bụng, ngủ một cách nhu hòa yên ổn, sự yên lặng tan ra cùng cảnh vật hoà làm một thể.
Bên cạnh, có một nam tử đeo mặt nạ, nhàn nhạt vuốt đàn. Tiếng đàn tuyệt diệu mang theo một tia ưu thương. Bỗng chốc, dây cầm bị đứt. Tâm loạn, thì dây đứt. Con ngươi sâu thẳm lộ rõ đau đớn. Nếu như hỏi sầu sâu mấy phần? Lấy nước biển đông mà đo, nông hay sâu, ngắn hay dài.
Hắn mấp máy bạc môi, chậm rãi đứng lên. Đi lại nhẹ nhàng, lặng lẽ, giống như sợ tiếng bước chân làm kinh động đến người nào đó vậy. Nhẹ nhàng bước đến trước ghế, ngón tay thon dài như ngọc từ trong tay áo duỗi ra, vén lên một ít tóc bởi vì gió thổi qua hai gò má thanh tú làm rơi xuống một ít tóc. Con mắt nhẹ nhàng di động, dán vào người đang ngủ say ở trên mặt ghế. Môi son hoàn mỹ khẽ động, tiếng nói giống như u lại như oán, khàn khàn và trầm thấp.
“A Lạc, đừng lười quá, đệ còn muốn ngủ bao lâu?”
“Thế cục… ta rất nhanh sẽ ổn định. Những kẻ đã làm tổn thương đệ, ta cũng đã trừng phạt bọn họ. Tên dám phái người đến giết đệ, ta đã làm cho hắn vĩnh viễn sẽ không còn thấy được mặt trời.”
“Buổi sáng hôm nay Phụ vương cũng đã nói muốn truyền ngôi cho đệ. Ngày vui, đệ phải tỉnh lại nhanh lên một chút.”
“Đệ không phải nói muốn đích thân báo thù ta hay sao? Cứ ngủ làm sao báo hả…”
Mắt đen nhánh tựa hồ sâu, khơi dậy một chút rung động, phát ra điểm trong suốt. Người nằm ở chỗ này vốn phải là hắn. Nhưng mà, đệ đệ luôn một mực nói phải giết mình thì lại ba bốn lần cứu mình.
Hắn kích động cắn nát môi mình, máu tươi từ khóe môi chảy xuống. Trong mắt hiện lên một tia ưu thương, thay thế cừu hận trong lòng.
“A Lạc, chờ ta thu thập tàn cuộc tại đây, rồi trở về Bắc Uyển thu thập bọn chúng…”
********************
Thời gian quay trở về đêm hôm đó, lúc xảy ra Hàm Thành huyết án…
Trong lúc Mộ Dung Cảnh chạy vào nhà xác… Lúc hắn đá văng cửa phòng, nhanh chóng liếc nhìn một cái, trong phòng đặt vài cỗ quan tài, rốt cuộc cái nào chứa Tư Mã Lạc? Hắn nóng vội suy nghĩ, từng bước từng bước xem xét, lại nghe bên ngoài Trần Thủ kinh hô. Chỉ là không kịp nữa rồi! Sau lưng tên bắn lén đã tràn ngập đầy trời, hướng hắn mà bay tới. Tình trạng vạn phần nguy cấp, nắp quan tài đột nhiên đột nhiên bay đến, thay hắn chặn một bộ phận tên, số còn lại hắn dùng kiếm đánh rơi.
“Thật sự đánh giá cao cái đầu của ngươi, loại thủ đoạn này cũng có thế dẫn ngươi cắn câu?” Có người trêu chọc.
Lúc này, Tư Mã Lạc từ trong quan tài đứng lên, nâng một cái nắp quan tài lên, đỡ tên. Mũi tên mang theo lửa, nhanh chóng bốc cháy, nhưng trong khoảng một thời gian ngắn, bọn họ sẽ không gặp nguy hiểm. Đại khái cho rằng trong phòng đều là người đã chết hết nên sau ba lượt tên thì cũng không còn bắn nữa. Hỏa thế càng ngày càng lớn, bọn họ nếu không đi ra cũng chỉ còn con đường chết.
Nhìn kỹ thì trên quần áo của Tư Mã Lạc nhuộm đầy máu, hơn nữa là vết máu đã khô. Nhìn bộ dạng chật vật không chịu nổi, so với bộ dạng Mộ Dung Cảnh cũng không khá hơn, Nhưng mà hắn nhìn thấy bộ dạng chật vật của Mộ Dung Cảnh, trong tâm hăn có một chút thoải mái nói: “Ta nói a, lòng dạ đàn bà như thế nào lên làm Hoàng đế? Hay là thoái vị sớm một chút trở lại Nam Man a.”
“Câm miệng! Đệ tại sao lại ở chỗ này?” Mộ Dung cảnh trừng mắt liếc hắn một cái. Chỉ là nhìn thấy hắn còn sống, trong tâm có một chút khẩn trương, thoáng cái tan đi, tâm cũng đã ổn định rồi. Lý trí chém giết thoáng cái trở về! Trong mắt, cũng dần dần thanh thản.
“Hừ! Bổn vương hôm nay gặp rủi ro, cuối cùng cũng có một ngày ta sẽ tiêu diệt Bắc Uyển! Dám ám sát ta!” Trong lời nói của Tư Mã Lạc có chút tức giận, không nói rõ toàn bộ chân tướng. Bất quá, rất rõ ràng hắn bị người Bắc Uyển hãm hại.
Mộ Dung Cảnh cũng chú ý đến thương thế trên người hắn, “Ai đả thương đệ?”
Tư Mã Lạc cười nhạo, nhưng lại không cảm giác ác ý, bĩu môi nói: “Những kẻ làm ta bị thương khá nhiều, mau nghĩ biện pháp rời đi. Nếu không bị tiễn bắn chết thì cũng sẽ biến thành heo nướng.”
Trong thời điểm như thế này, khóe miệng Tư Mã Lạc ngược lại phác hoạ ra một đường cong, khuôn mặt có chút thay đổi, dường như vui mừng nói: “Nói cho ngươi biết một chuyện. Bố cục của bọn người Tiếu Trọng Chi bị nhiễu loạn như vậy cũng không phải là không có nguyên nhân. Đó là vì bọn họ tính sai thời gian. Chuẩn bị quá mức vội vàng, trăm tính vạn tính như thế nào bọn họ cũng không tính đến việc ngươi đến Hàm thành trước một ngày.” Quả thực là không muốn sống, hắn không ăn không ngủ dùng hết tốc lực mà chạy đi, người thường sao có thể làm được. Ha ha! Nếu như Mộ Dung Cảnh đến trễ một ngày. Chỉ sợ chưa vào đến Hàm Thành cũng đã bị giết. Song, từ tận đáy lòng Tư Mã Lạc có một dòng nước ấm chảy qua. Hắn liều mạng mà chạy đến đây, vì đệ đệ mà chạy tới đây.
“Khói đang bốc lên, đừng nói chuyện.” Mộ Dung Cảnh bụm lấy mũi cảnh báo.
Hắn nhìn kỹ tình thế trước mắt… Đa số tên từ phía nóc nhà đối diện bắn tới, dù sao ba mặt đều là tường, vì vậy hắn nói với Tư Mã Lạc: “Đến chỗ ta.” Ngữ khí rất rõ ràng, hắn muốn bảo hộ Tư Mã Lạc.
Hoạn nạn mới có thể nhìn thấy chân tình. Lúc này, ở chung như vậy lại rất hòa hợp, nhưng hai người lại không nhận ra điều này
Mộ Dung Cảnh lùi về phía sau bức tường, còn nói thêm: “Ta từ hướng bên này xông ra, sau đó đệ tìm cơ hội chạy ra ngoài, biết không?”
“Khi nào thì đến phiên ngươi tới ra lệnh cho ta?” Tư Mã Lạc nhướng mày, nhưng trong mắt lại không có một chút phẫn nộ, “Ta muốn đi ra ngoài, lúc nào cũng có thể đi ra ngoài, hơn nữa là quang minh chính đại đi ra ngoài.” Lời này là nói lung tung, đừng coi là thật. Nếu thực sự có cơ hội này, hắn đã sớm chạy đi, còn có thể bị Tiếu Trọng Chi giam giữ trong này?
“Đệ…” Mộ Dung cảnh nghi hoặc nhìn hắn.
Tư Mã Lạc từ trong giầy lấy ra hai khối cầu đen nhánh, lớn bằng ngón tay cái, “Ta chỉ dùng cái này, trong một phút sẽ đưa họ đến Tây Thiên.”
“Đây là cái gì?”
“Đồ tốt, hai viên thuốc này có thể đem nơi này biến thành địa ngục.” Sơ phụ của hắn là cao thủ giải độc, cũng là cao thủ dùng độc, mà hắn học những thứ này để phòng thân cũng không có gì kỳ quái, chỉ là độc này không có giải dược. Viên giải dược duy nhất hắn đã đưa cho Sơ Tuyết uống, hiện tại hắn không còn. “Hai viên này vừa văng ra, cả nha môn Hàm Thành, bất kỳ người nào hô hấp hết thảy đều sẽ bị trúng độc mà chết.”
Thứ này rất bá đạo, thương vong rất nặng!
Ngay lúc này, trong nội tâm Mộ Dung Cảnh không muốn tàn nhẫn như vậy, dù sao bên ngoài tất cả đều là Bắc Uyển tướng sĩ, bọn họ chỉ bị người ta lợi dụng. Hơn nữa, người hắn mang đến cũng đang ở bên ngoài, lập tức ngăn lại, “Bọn người Trần Thủ đều đang ở ngoài đó, không thể dùng dược.”
“….Không thể dùng, rất tốt. Thứ này không nên dùng”, quả thật Tư Mã Lạc thu dược trở về. Độc dược so với giải dược còn khó luyện thành hơn, nên sẽ không nỡ dùng.
Mộ Dung Cảnh thấy bộ dạng đệ đệ mình là lạ, không phải, hôm nay hình như hắn rất cao hứng? Gặp phải tình huống nguy cấp như thế này còn có thể cao hứng được sao?
Không giống như người khác, cho dù tình huống trước mặt có nguy hiểm như thế nào đi nữa, chỉ cần hai huynh đệ ở cùng một nơi cũng không hiểu sao sẽ nhận được cảm giác an tâm. Không liên quan đến bất cứ cái gì ở quá khứ, chỉ có hiện tại!
Có thể, đây cũng chính là suy nghĩ trong nội tâm của Tư Mã Lạc.
Ngọn lửa càng lúc càng lớn!
Mộ Dung Cảnh thầm vận nội lực… Một tiếng “ầm” vang thật lớn. Bức tường phía sau nhà bị đá văng! Hắn cần kiếm bước ra, phát giác rõ ràng đã là bên ngoài sân trong. Chỉ đáng tiếc, một căn nhà được thay bằng một nhà khác, lại càng có nhiều mai phục.
“Tướng quân có lệnh, giết chết bọn chúng! Tấn công!”
Mộ Dung Cảnh cầm kiếm lao tới, không kịp xem xét thế cục. Phía trước có tên bắn lén, vung kiếm đánh rớt. Bên cạnh lại có đao kiếm của tướng sĩ cùng chém tới. Chém giết trong lúc đó, không có chút lưu tình!
Lúc này, hắn lại nghĩ đến những cái dư thừa, hiện tai đối phương muốn giết mình, mà mình lại có một chút do dự, ngược lại chính mình sẽ lâm vào khốn cảnh. Trong lúc này, trong lòng hắn có vài điều cố kỵ, bởi vì sau lưng mình còn có một người trọng yếu cần bảo vệ!
Hắn hướng về phía phía lầu các nhìn lại. Bóng người đã biến mất. Hiện tại, hắn không có cách nào biết được tình hình của bọn người Trần Thủ.
Trong lúc đó, hắn nghe được một tiếng rên rỉ nặng nề. Sau lưng, Tư Mã Lạc ai oán trừng mắt liếc hắn một cái, “Ngươi luôn… như vậy làm cho người ta chán ghét! Ta hận ngươi chết đi được…” Đang nói hận hết sức, thì người hắn chậm rãi ngã xuống. Nguyên nhân không phải là hắn, vì trong tình trạng Mộ Dung Cảnh hoàn toàn không biết , Tư Mã Lạc thay Mộ Dung Cảnh ngăn cản mũi tên trí mạng.
Mộ Dung Cảnh đỡ hắn, kinh hãi chứng kiến Tư Mã Lạc bị trúng một mũi tên dài trên lưng. Một khắc này, thật vất vả mới làm sáng tỏ, đôi mắt phun ra sự phẫn nộ khiến người khác phải sợ hãi.
“A Lạc… ” Thanh âm run rẩy, cực kỳ bi thương hét lên.
“Kêu la cái gì, ta còn chưa chết. Chỉ là, có chút mệt mỏi…”
“Võ công của đệ?” Hắn chủ quan, hắn cho rằng A Lạc có võ công nên không có lưu ý đến, sức mạnh của hắn rõ ràng yếu như vậy, đến tên cũng không tránh được.
“Tạm thời không có… Tên Tiếu Trọng Chi chết tiệt…” Cố hết sức nói một câu, cũng rất suy yếu.
“A? Vịn ta, ta sẽ cứu đệ ra ngoài! Tuyệt đối không cho đệ… cho đệ có chuyện. A Lạc! Đừng ngủ! Kiên trì một chút…” Mộ Dung Cảnh thần kinh cắng thẳng rống to. Nhìn máu từ trên người hắn chảy ra, tâm thần nhanh chóng nứt ra rồi.
Hắn một tay dìu Tư Mã Lạc, một tay chém giết. Lúc này, hắn đang ở một góc của nha môn. Binh lực phần đông mai phục ở đây! Hắn liên tục chém giết, mặc dù bên chân đã chất đống đầy thi thể nhưng cũng không xông ra nổi tòa nhà này.Hắn chỉ là từ một cái sân, chém giết sang cái sân khác!
Thân thể cao ngất cũng trúng vài kiếm. Không chỉ là vết thương bởi kiếm mà còn trúng cả tên.
Thời gian càng lâu, thể lực dân dần chống đỡ không nổi, dù sao đi nữa, hắn cũng không có vứt bỏ đệ đệ của mình, một mình đào tẩu.
Thân thể cũng dần dần mất đi tri giác. Động tác cũng chậm dần, mà trên người hắn thương thế cũng càng ngày càng nhiều. Bởi vì lúc đó, là hắn dùng thân thể thay Tư Mã Lạc chặn kiếm.
Mắt Tư Mã Lạc tràn ra nhiệt lệ. Ca ca bảo vệ hắn, có hắn trong lòng…
“Chẳng lẽ trời muốn huynh đệ chúng ta phảo chết sao? A a a…” Mộ Dung Cảnh giận dữ rống to!
Cơ hội chạy đi ngày càng vô vọng. Bọn họ kéo dài thời gian càng lâu thì người của Tiếu Trọng Chi tới càng nhiều
“Ngươi một mình thoát khỏi đây. Trong nửa khắc đồng hồ, ngươi đừng hô hấp chạy càng xa càng tốt, nhớ kỹ vạn lần cũng không được hô hấp.” Tư Mã Lạc thở phì phò, nói hết sức gian nan, đột nhiên dùng vẻn vẹn một hơi còn lại, hướng không trung ra sức quăng hai viên gì đó có màu đen! Đồng thời, hắn cũng mất đi tri giác…
Hai viên thuốc màu đen bắn lên không trung, hai đạo khói màu tím nhạt nhanh chóng khuếch tán.
Mộ Dung Cảnh lập tức sáng tỏ, tranh thủ thời gian nín thở, đồng thời bịt kín mũi Tư Mã Lạc. Nhanh chóng trốn khỏi nha môn, chỉ là…hắn trốn thoát nhưng Tư Mã Lạc vẫn chưa tỉnh lại
Vừa mới trải qua chuyện như vậy, hai người quay về Nam Man.
Thời gian thấm thoắt trôi qua cũng đã hơn nửa năm.