Hoàng Thượng Phát Điên Lấy Một Hoàng Hậu Không Tranh Sủng

Mộ Dung Cảnh nhìn người đệ đệ đang ngủ say, buồn bã, thất thần…
“Ủa! Tiểu tử hư hỏng này còn chưa chết. Nhìn biểu tình của ngươi, ta còn cho rằng hắn tắt thở rồi.” Một thanh âm già nua vang lên. Lúc này, có một ông già tóc bạc, mặt mũi hồng hào hòa nhã xuất hiện, một thân áo ngắn quần dài đơn giản, mộc mạc, bên hông treo một cái bầu rượu, trên lưng đeo một cái gùi bên trong chứa không ít thảo dược. Xem ra là vừa đi hái thuốc trở về, lại đụng phải thần sắc bi thương cực độ của Mộ Dung Cảnh.
Mộ Dung Cảnh hơi xấu hổ đứng dậy chào, cử chỉ kính cẩn, “Dược lão tiền bối, đã trở về.”
“Uh.” Dược lão khẽ trả lời một tiếng. Lại quay sang nhìn Tư Mã Lạc, lắc đầu than thở: “Thật khó cho người làm ca ca như ngươi.” Lời nói giống như thay Mộ Dung Cảnh mà cảm thán.
Ông già này chính là sư phụ trong lời nói của Tư Mã Lạc, người đời gọi Dược lão, danh tính thực sự không rõ, ở trên giang hồ cũng không có người lưu truyền tên thật… Người khủng bố, thì càng che giấu thực lực, lời này tuyệt đối không phải là giả. Người này cả ngày tự biên tự diễn, cho dù thật sự có chút sở trường, người đã trưởng thành thì đầu óc kia vẫn còn ở trong giai đoạn trẻ thơ. Lúc Mộ Dung Cảnh vẫn chưa thấy người thật, thì luôn tưởng tượng sẽ khó ở chung hoặc là một nhân vật tính tình cổ quái. Lúc nhìn thấy rồi, hắn cực kỳ bất ngờ, ông già trước mắt trông rất bình thường, không có gì kỳ lạ, ở chung lâu ngày mới thấy không thể bình thường hơn, cho dù đi trên đường cái cũng chẳng có mấy người để ý. Ai lại ngờ được ông ta là thế ngoại cao nhân say mê độc vật, y học chứ?
“Lão tiền bối, A Lạc sẽ tỉnh lại chứ?” Mỗi lần nhìn thấy Dược lão, hắn đều hỏi câu này.
“Không tỉnh cũng không chết được. Yên tâm đi lo chuyện ngươi cần lo đi, ngươi không nhìn thấy sắc mặt hắn rất hồng hào sao, càng ngày càng tuấn tú nữa chứ?” Dược lão chỉ biết bất đắc dĩ lắc đầu, đặt gùi thuốc xuống, liền đi vào phòng, không nhìn nữa.
Mộ Dung Cảnh nghe Dược lão nói, liền cẩn thận quan sát khuôn mặt của Tư Mã Lạc, trong mắt dần dần lộ ra một chút vui sướng. Hắn ngày nào cũng nhìn mà không nhìn ra được, ngày hôm nay nghe Dược lão nói tới, quả thật là có việc đó. Nhưng chỉ là một chút vui sướng trong lòng, không hề lớn.
Hắn buồn bã nói: “A Lạc vẫn cứ nằm như vậy, hôm nay trông hắn đã giống như người bình thường, nhưng vì sao vẫn mê man bất tỉnh? Ông trời có phải đang nghiêm phạt ta… có phải ta đã làm chuyện gì thiên lý không dung? Lại không báo ứng lên người ta, mà báo ứng lên người thân của ta sao?”
“Đại điện hạ, đừng nghĩ nhiều nữa. Tiểu tử thối này không chết được, nói tiếp câu nữa có khi hắn tỉnh lại không chừng.” Tiếng nói của Dược lão truyền ra từ trong phòng, chỉ một câu nói bình thường, không có chút nào sốt ruột.
Mộ Dung Cảnh chán nản, bi thương. “A lạc phiền lão chiều cố. Ta có một số việc cần xử lý, phải đi rồi.”
“Uh! Cẩn thận chút.” Dược lão thốt ra lời nhắc nhở.
“Uh!” Mộ Dung Cảnh đáp. Hắn thế thân Tư Mã Lạc một thời gian mới biết ở Nam Man có bao nhiêu hiểm nguy rình rập quanh hắn. Mới chỉ có vài ngày mà đã có thích khách tới cửa, hơn nửa còn là tử sĩ, thường dùng phương pháp ám sát là đồng quy vu tận.
Một câu nhắc nhở mang theo sự lo lắng kia của Dược lão, chỉ do thói quen cá nhân, bởi vì trước đây, lão cũng nhắc nhở A Lạc như thế, mỗi lần đều nói câu đó. Đặc biệt mỗi một lần A Lạc đến đây, đều mang theo vết thương nặng, nhẹ. Có vài lần, nếu không phải Dược lão y thuật inh, chỉ sợ A Lạc đã sớm không còn tồn tại cho đến bây giờ. Sớm nhất là quãng thời gian lão và A Lạc quen nhau, khi đó A Lạc mới tám tuổi. Chỉ một năm mà hắn đã bị bắt cóc, gặp phải ám toán, thiếu chút nữa mất mạng…
Mộ Dung Cảnh biết càng nhiều lại càng thống khổ, cũng càng khổ sở, càng áy náy lại càng hận chính mình. Bỏ mặc đệ đệ của mình ở chỗ này chịu khổ, thân là ca ca nhưng cái gì cũng không vì hắn mà làm. Hôm nay, thủ đoạn không chút lưu tình nào của hắn, là đã đem một phần tâm tình chuyển lên việc báo thù. Hắn sẽ khiến cho những kẻ từng bắt nạt A Lạc sẽ phải thân bại danh liệt, kẻ chết không tử tế, kẻ thương tổn đau đớn, kẻ đày đọa lưu vong.
“Khoan dung với kẻ địch chính là tàn nhẫn với bản thân, là bất trung với thân nhân.” Mộ Dung Cảnh nhớ kỹ câu nói này. Bởi vì… người cuối cùng bị tổn thương không phải là hắn, mà là người thân của hắn. Nếu ngày đó hắn có ý niệm bất nhân với Tiếu gia, sẽ khiến A Lạc biến thành bộ dạng như hôm nay sao? Sẽ không!
Mộ Dung Cảnh đắp lại chăn trên người A Lạc, nhìn hắn thật lâu thật sâu, rồi xoay người xuống núi.
Dược lão từ trong phòng cầm ra hai cái sàng thuốc định đem ra ngoài phơi nắng, chuẩn bị chế thuốc vừa mới hái. Ngồi ở bậc cửa, phân loại từng loại thảo dược ở trong gùi. Nhìn bóng lưng Mộ Dung Cảnh dần dần khuất xa mà thở dài, giống như độc thoại: “Tiểu tử thối, trước đây ta đối với người ca ca này không có ấn tượng gì tốt, đó là bởi vì con cứ hai, ba ngày lại bị thương chạy tới đây. Hôm nay xem ra ta đã trách lầm hắn, tiểu tử thối nhà người còn xấu xa hơn nhiều. Y thuật của ta, tuyệt học của ta con không chịu học cho tinh thông chút nào, nhưng lại đem công phu dằn vặt người khác luyện đến lợi hại như vậy?”
Bầu không khí có chút cổ quái…
Người đang an tĩnh nằm trên ghế khẽ động. Lông mi run rẩy.
“Người đã đi xa rồi. Mỗi ngày cứ dày vò người ta như thế. Tiểu tử thối, lòng dạ thật cứng rắn.” Dược lão quả thật không có biện pháp quản được đồ đệ này. Khúc mắc quá sâu, đã hơn nửa năm, vẫn không thể đem oán khi tích tụ dưới đáy lòng hắn tiêu trừ sao? “Vi sư có chút không đành lòng. Người ca ca này quá tốt rồi, tiểu tử ngươi nhất định phải ngược người ta tới chết sao?”
“Lúc vi sư xuống núi có nghe nói, nhưng kẻ hãm hại ông già ngươi, kẻ chết, kẻ bị thương, kẻ lưu đày, cả đời không được đặt chân vào kinh thành. Nói cho tiểu tử thối nhà ngươi biết, thủ đoạn của ca ca ngươi ác độc hơn ngươi nhiều. Chỉ dùng khoảng thời gian nửa năm để đối phó với mấy cái chuyện phiền toái mà ngươi mất mười năm vẫn không giải quyết được…” Mặc dù lần này hắn đã có bàn đạp sẵn, nhưng nếu không thực thi tốt, cũng sẽ không có cục diện hiện tại.
Dừng một chút, Dược lão lại nói tiếp: “Tiểu tử thối, phủ Thái tử hiện tại cực kỳ hưng thịnh, không có kẻ nào dám chống lại. Thế nhưng, hiện tại xem ra ca ca cũng không lợi hại bằng đệ đệ. Đệ đệ xấu xa chỉ cần động não một chút, giả bộ chết, chuyện phiền phức không cần đến bản thân ra tay mà chỉ cần ngồi làm ngư ông đắc lợi.”
Lúc này, ai đó đang nằm trên ghế khẽ nhếch nhếch miệng, lông mi khẽ run, mí mắt hé mở, mắt phượng rung động lộ ra tia sáng, nhu hòa như ánh trăng ban tối tĩnh lặng chiếu trên mặt nước. Hồi lâu, hắn thản nhiên nhìn bóng lưng xa dần của Mộ Dung Cảnh.
Người đang hôn mê nói tỉnh là tỉnh được sao? Nếu người nào không biết, chẳng phải sẽ sợ đến nhảy dựng cả lên sao! Thần sắc Dược lão vẫn thản nhiên, một chút kinh hãi cũng không có, hiển nhiên giống như đã sớm biết.
Tư Mã Lạc ngồi dậy, duỗi duỗi người, giãn gân giãn cốt, giọng nói mê người lại mang theo chút uể oải phát ra, “Sư phụ! Càng ngày càng dài dòng rồi đó! Con mỗi ngày đều ở cùng người, không tốt sao? Khoảng thời gian nhàn nhã dài như vậy khó có được lắm nha!”
“Tốt tốt tốt! Vậy qua đây giúp vi sư phân loại thảo dược, rồi đi chuẩn bị cơm tối.”
“Sư phụ! Dược có thể phân loại, nhưng cơm thì không nấu đâu.”
“Này, ngươi còn dám cò kè mặc cả sao? Hiện tại ngươi ăn của ta, ngủ của ta đó.”
“Sư phụ, ca ca của con chưa đưa người tiền sao?”
“Hắn đưa ta dám cầm sao?”
“Ha ha ha… Thì người cứ lấy cái nét mặt già nua này ra mà sử dụng.” Tư Mã Lạc vừa mới cười to liền bị một cái rễ cây đập thẳng vào mặt. Hắn cố gắng nín cười, nín đến đỏ cả mặt, khuôn mặt tuấn tú lại hiện ra hào quang đến bức người.
Dược lão trừng mắt với đồ đệ bảo bối của mình. Trong ngực vui mừng thanh thản, nhờ họa mà được phúc. Hơn hai mươi năm nay, Dược lão mới có thể chứng kiến đồ nhi của mình sống thanh thản vô lo như vậy.
Tư Mã Lạc đi tới bậc cửa, cười tủm tỉm rồi ngồi xổm xuống. Năm ngón tay thon dài trắng muốt như ngọc cầm lấy thảo dược, nói làm là làm. Những việc này không phải lần đầu tiên hắn làm, động tác không một chút xa lạ.
“Tiểu tử thối, nói lời phải giữ lấy lời. Giúp coni làn này, con phải học hành tử tế biết chưa?”
“Dạ! Sư phụ này, sao ngày nào người cũng phải niệm qua mấy câu này một lần thế? Khiến cho lỗ tai của con vừa đau vừa ù rồi đây này.” Mấy tháng này, Mộ Dung Cảnh tới hắn liền giả bộ bất tỉnh, lúc không tới thì vui vẻ sung sướng. Hắn có sư phụ phối hợp, muốn lừa gạt Mộ Dung Cảnh tâm sinh hổ thẹn cũng không khó. Chẳng qua, hắn mất không ít công phu mới thuyết phục được sư phục hỗ trợ. Điều kiện tự nhiên là đáp ứng sau này sẽ kế thừa y thuật cả đời của sư phụ, rồi đem chúng truyền thụ ột người xứng đáng.
Tư Mã Lạc ngắt lá thuốc, để sang một bên.
Dược lão thở dài, “Con vẫn không thể buông tay sao?”
“Sư phụ, đâu có dễ dàng như vậy? Hắn thiếu con nhiều như vậy, hai mươi năm đó, mới mấy tháng liền xí xóa sao được?”
“Vâng, mệnh của tiểu tử thối ngươi nhặt về được cũng nhờ người ca ca này đấy? Khi đó con… a, nghĩ tới, khi đó ca ca của con lập lời thề, con một ngày chưa khỏe lên, hắn sẽ chăm sóc con một ngày. Có phải con cũng nghe thấy hay không?” Rất có thể, ca ca tội nghiệp bị đệ đệ tính kế mà không biết. Dược lão nghĩ lại khoảng thời gian mấy tháng trước lúc Tư Mã Lạc bị thương nặng. Tên đồ đệ này cũng không phải hoàn toàn giả bộ, chit ít lúc vừa mới trở về, hắn quả thực hôn nửa trong nửa tháng, tình hình rất nguy cấp, là lão vận dung bao nhiêu thuốc quý vất vả luyện trong mười năm cùng hao hết tâm huyết cứu trở về.
Nghe vậy, Tư Mã Lạc giật mình, nghi hoặc hỏi: “Hả? Chuyện khi nào, sao con không biết?”
“Khi đó con còn đang hôn mê, cũng đúng, con sao có thể nghe thấy được? Vi sư còn đang suy nghĩ, tiểu tử ngươi có phải đang lợi dụng điểm này để ca ca thay mình bán mạng…” Lắc lắc đầu, có loại đồ đệ này thật không vinh quang chút nào.
“À…” Hắn giống như tỉnh ngộ than nhẹ một tiếng, thế nhưng, khóe miệng lại đang không ngừng mở rộng. “Sư phụ, có một việc phải nói rõ. Không phải đồ nhi của người bắt hắn bán mạng, mà là hắn nợ con. Để hắn lĩnh hội một chút, con đã phải trải qua những năm đó như thế nào, có gì không tốt? Lại nữa, hi hi hi… cho dù con giết hắn, hắn cũng sẽ không có một câu oán hận.”
“Cái mồm cái mồm, lại nói bậy bạ rồi.” Dược lão thật hết cách với hắn.
“He he, sư phụ ơi, đi nấu cơm đi, con đói rồi!”
“Chao ôi, người khác thu đồ đệ ta cũng thu, người khác được đồ đệ hầu hạ sao đến ta thì ngược lại là thế nào?…” Dược lão lắc đầu, mở miệng oán thán dậy trời ngập đất. Là nói kháy đó, nhưng ý cười trong mắt từ đầu đến cuối vẫn không mất đi chút nào.
Ánh mặt trời rực rỡ dần dần biến mất nơi chân trời….
Sắc trời cũng càng ngày càng tối. Tư Mã Lạc đẩy nhanh tiến độ công việc, rồi thu thập mọi thứ đi vào trong nhà.
Bao nhiêu năm rồi, thực sự rất lâu rồi chưa có được giây phút bình yên như thế. Ở cùng sư phụ, hắn sẽ không lo lắng vấn đề an toàn. Nói cách khác thì là không cần phòng ngừa bị ám sát. Võ công của sư phục cao hơn của mình gấp mấy lần, nếu thích khách tới mà sư phụ cũng không đối phó được thì người đồ đệ như hắn chỉ còn con đường chết mà thôi. Hơn nữa, nhưng kẻ lòng dạ khó lường muốn lên núi cũng không dễ dàng gì, Mộ Dung Cảnh đã phái rất nhiều người trấn thủ những con đường lên núi, ngoại trừ chính hắn, bất luận kẻ nào cũng bị cấm lên núi. Chẳng qua những ngày tiêu dao như vậy, hắn cũng biết sẽ chẳng dài lâu. Thế cục Nam Man cơ bản đã định, mà Mộ Dung Cảnh cũng nói Phụ vương rất nhanh sẽ thoái vị. Nếu ngày đó đã tới, hắn muốn ngủ tiếp cũng không thể nữa rồi…


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui