" Ngươi đi theo chúng ta làm gì ? " . Lạc Thiên dừng lại cước bộ quay lại nhìn người phía sau , ánh nhìn không một chút thiện cảm . Yến hội cũng đã kết thúc , vẫn còn muốn làm phiền hắn và muội muội của hắn sao ?
" Ha ha , Lạc đại ca , huynh biết đó xe ngựa đã bị tứ ca lấy đi , ta lại không rành về nơi này nên ... " . Mạc Thiên Hạo gải gải lên cổ , hắn không muốn quay về dịch trạm làm cái bóng đèn vào lúc này chút nào , mà chính xác cũng không phải không muốn , mà chính là không dám nha , lỡ có ai đó tức giận vì bị làm phiền mà đánh hắn thì sao ?
" Ngươi đi theo chúng ta làm gì ? " . Câu hỏi vẫn như cũ , người hỏi cũng như cũ , chỉ có giọng nói là trầm xuống thêm một chút .
" Ta ... ta ... Dù sao ta cũng là khách của Lăng Nguyệt quốc . Ta ... ta ... " .
" Ngươi đi theo chúng ta làm gì ? " . Giọng nói của ai đó đã xuống mức thấp nhất .
" Ở đây ta chỉ có hai ngươi là người thân , đừng vứt bỏ ta " . Mạc Thiên Hao bày ra bộ mặt mếu máo , không lẽ muốn hắn đêm nay phải ngủ tại khách điếm sao ?
Giọng nói của Lạc Thiên bỗng nhiên tăng cao , rõ ràng là đã bắt đầu tức giận . " Ta không hỏi ngươi , ta hỏi hắn " .
Mạc Thiên Hạo đột nhiên hiểu ra , à là do hắn sợ quá hóa khờ a . Vội vàng né qua một bên , chuyện không liên quan đến hắn , hắn đương nhiên là chọn lui sang một bên xem kịch rồi .
Mộ Dung Vân ngước đầu lên nhìn Lạc Thiên sau đó lại nhìn Lạc Tâm Di rồi lại nhìn Lạc Thiên .
" Khi nãy là ta đưa mọi người đến đây " .
" Vậy lúc này ngươi đi theo chúng ta làm gì ? " . Lạc Thiên nhắm chặt hai mắt cố hít vào một hơi .
" À , à ... theo đạo lý thì ta đưa đi , ta cũng đưa về , không phải sao ? " .
Lạc Thiên mở nhẹ hai mắt , muốn nói gì đó nhưng muội muội hắn bên cạnh đã chen vào trước . Giọng nói hoàn toàn xa cách .
" Đạo lý này là do ai định ra ? "
"Là... là... " Chuyện gì đây a . Mấy hôm nay Tâm Di đối với hắn rất dịu dàng mà .
Lạc Tâm Di thu lại hết vẻ dịu dàng mà một tiểu thư khuê các vốn có , hai tay khoanh lại trước ngực . " Mộ Dung Vân , ta hỏi ngươi là do ai định ra ? ".
Thái độ ngang ngược này , giọng nói tức giận này , lâu rồi hắn đã không nhìn thấy . Hắn đã làm sai gì sao ? Không có , rõ ràng là không có . Tại sao nàng lại đối với hắn bất chấp đạo lý như trước đây vậy .
Lạc Tâm Di vẫn giữ tư thế hai tay khoanh trước ngực nhìn thẳng vào Mộ Dung Vân , nàng không ngốc , những ngày nay hắn đối với nàng ân cần , đối với nàng chăm sóc , nàng hiểu rất rõ , hắn vẫn thích nàng nhưng thích nàng đâu có nghĩa là chỉ thích một mình nàng . Mộ Dung Vân nếu ngươi không chỉ có một mình ta thì cho dù có yêu ngươi như thế nào ta cũng không chấp nhận .
" Ca , chúng ta đi " .
Lạc Tâm Di kéo lấy tay áo Lạc Thiên , cùng lúc đó cũng có một bàn tay nắm lấy tay áo của nàng .
" Tiểu muội muội , ta cũng là ca của muội có phải không ? " . Mạc Thiên Hạo bất chấp mặt mũi nam nhân , bày ra bộ dáng giả bộ tiểu bạch thỏ làm người ta phải buồn nôn nhìn Lạc Tâm Di ý là đừng bỏ ta ở lại đây , ta mong manh yếu đuối rất dễ vỡ đấy .
Chỉ thấy hai huynh muội nào đó nhìn hắn bằng ánh mắt khinh bỉ tuyệt đối .
Cho ta xin , ngươi mà mong manh yếu đuối ? Không phải lần trước cả trăm người vây lấy ngươi đều bị ngươi cho nằm dài hết sao . Nhưng vì an toàn của hàng ngàn cô nương và quả phụ của kinh thành này , ta không thể để ngươi đi loạn được . " Ngươi cũng đi theo ta " .
Lạc Thiên không nói gì nhưng ánh mắt nheo lại rất sâu nhìn vào bàn tay đang nắm lấy tay áo của muội muội hắn , ngươi thử không buông ra xem , ta sẽ chặt đứt nó .
Mạc Thiên Hạo đương nhiên không ngốc , từ từ buông từng ngón tay ra , hy vọng là không nhăn áo chứ .
" Xe ngựa của mọi người đâu ? "
Lạc Tâm Di lườm người mới vừa tự cho mình là thông minh , nếu có xe ngựa thì cần gì phải đi bộ nãy giờ chứ . " Chúng ta đi bộ " .
Mạc Thiên Hạo chớp chớp mắt nhìn Lạc Tâm Di sao đó chỉ chỉ về phía Mộ Dung Vân . " Nhưng hắn có xe ngựa " .
" Ta không muốn đi xe ngựa của hắn " .
Bà cô của tôi ơi , giận thì cũng có nhiều cách , việc gì phải tự đày đọa bản thân chứ , chúng ta có thể chiếm xe ngựa của hắn sau đó đuổi hắn xuống mà . Suy nghĩ còn chưa nói thành lời đã thấy hai huynh muội nào đó chờ cũng không thèm chờ hắn , đi trước một mạch , thôi đi bộ thì đi bộ , có thể ngắm được nhiều nữ nhân thêm một chút . Nghĩ đến đây cả ngươi Mạc Thiên Hạo đã nhanh nhẹn hẵn lên .
Ba người cứ đi thẳng bỏ lại phía sau một bóng người đang không ngừng tự hỏi , tại sao lại giận ta ? Tại sao chứ ?
... ...... ...... ...... ...... ...... ...... ...... ...... ...... ...... ...... ...... ...... ...... .........
" Mạc Thiên Khuynh , nếu ngươi còn chưa chịu cút xuống , ta sẽ phế ngươi , phế ngươi " . Diệp Thiên Di cố dùng chút sức lực yếu ớt đạp lấy người đang đè chặt mình nhưng nhấc được chân mới quan trọng a .
Mạc Thiên Khuynh lười biếng mở mắt , dùng sức quá nhiều tới ngủ quên là chuyện bình thường , nam nhân nào mà không như vậy , nhớ tới hôm qua , à thì có thể dùng bốn từ long trời lỡ đất để diễn tả , tới mức cái giường cũng gãy luôn mà . Gãy giường a , vội nhìn lại tình cảnh hiện tại , hắn đang đè lên người nương tử hắn , còn nương tử hắn thì ..... đang nằm trên mặt đất , thôi xong , thôi tiêu rồi .
" Còn nhìn ? Còn chưa chịu xuống , ngươi muốn đè chết ta có phải không ? " . Diệp Thiên Di tức giận rống vào tai Mạc Thiên Khuynh , đêm qua nàng mệt đến không mở mắt nổi để mặc hắn muốn làm gì thì làm , bao nhiêu lần ? A , thậm chí bao nhiêu lần nàng cũng không thể nhớ nổi , tên sắc lang này vậy mà nằm ngủ trên người nàng luôn sao .
Mạc Thiên Khuynh vội đỡ lấy Diệp Thiên Di , miệng không ngừng nói xin lỗi , không biết nương tử hắn có lạnh không nữa ?
Diệp Thiên Di ngồi lên ghế không ngừng đưa mắt nhìn xung quanh , giường gãy chân , bàn cũng gãy chân trên đất là đồ đạc ngốn ngang , nhiêu đây đủ biết hôm qua nàng bị hành hạ dã man ra sao rồi .
" Mạc Thiên Khuynh , ngươi là vương gia hay là sơn tặc vậy ? Mà sơn tặc cũng không đến mức dã man như ngươi " .
Mạc Thiên Khuynh cười ngượng , còn không phải xuân dược của nàng quá mạnh hay sao nhưng không thể nói vậy a , sẽ chọc tức nữ nhân này thêm thôi . " Là ta sai rồi , sai rồi ! " .
Diệp Thiên Di tức giận muốn đập mạnh lên bàn nhưng nhìn cái bàn nằm nghiêng nghiêng vẹo vẹo trên mặt đất thì khóe môi đều rung rung . " Còn không mau đưa ta về phủ Định quốc ".
Mạc Thiên Khuynh còn đang cúi đầu vội vã nhìn lên . " Nương tử , sao không ở lại đây cùng ta " .
Hai mắt Diệp Thiên Di gần như đỏ ngầu . " Ở lại đây , chỗ này ? Ngươi muốn ta ở chỗ này " .
Mạc Thiên Khuynh nhìn xung quanh , rồi lại nhìn Diệp Thiên Di cười cười , xem ra phải đi xin ở nhờ thật rồi . À mà hắn có thể thuê khách điếm mà .
" Chúng ta có thể thuê ... " . Lời còn chưa nói xong đã thấy ai đó liếc hắn còn hơn kẻ thù .
" Mạc Thiên Khuynh , ta nói cho ngươi biết , không được phá chuyện của ta , trước mặt mọi người ta vẫn là vương gia , ngươi chính là vương phi của ta , nếu ngươi dám để lộ ra sự thật , ta sẽ giải quyết ngươi " . Diệp Thiên Di để tay thành hình cây kéo cố ý để cho ai đó thấy .
Cả người Mạc Thiên Khuynh đều run rẩy gật đầu liên hồi .
" Tốt , vậy thì ...... Còn không mau đưa ta đến phủ Định Quốc " .