Hoàng Thượng! Thái Tử Đang Ghen

Ngày hôm sau ,trên đường lớn của kinh thành , người đi đường lũ lượt, mua bán qua lại náo nhiệt, chiêng trống vang trời cùng với tiếng pháo nổ vang dội, mọi người khắp thành đều chen chúc hòa mình vào lễ hội . Trên gương mặt dân chúng đều mang ý cười , thật lòng chúc phúc cho hoàng đế Mộ Dung Thần .

Lạc Tâm Di dựa cả người vào xe ngựa có chút không tin , xoa lấy hai lỗ tai mình .

" Thiên Di , tỷ thật sự muốn như vậy sao ? "

Diệp Thiên Di ôm lấy cánh tay Mạc Thiên Khuynh , dựa cả người vào lòng hắn sau đó lười biếng trả lời .

" Muội không thấy Khuynh ca ca của muội cũng phẫn lại nam trang rồi sao ? " . Sau đó nàng nhéo lấy một bên má của Mạc Thiên Khuynh . " Chàng đó , vẫn là bộ dáng này dễ nhìn hơn , tuy không thể hơn ta những cũng gọi là có chút anh tuấn " .

Mạc Thiên Khuynh cười ôn nhu sao đó ôm chặt Diệp Thiên Di vào lòng , nương tử hắn khi không gây chuyện thật khiến người ta yêu đến không thể ngừng được . Nhưng có lẽ hắn có chút lầm lẫn , nàng buông chuyện này nhưng lại tạo ngay một chuyện khác rất nhanh .

Mạc Thiên Hạo bất mãn nhìn đôi nam nữ không xem ai ra gì , ôn ôn nhu nhu trước mặt hắn , thật khiến hắn ghen tỵ . " Ngươi có biết kiềm chế không , trên xe ngựa rất đông người đó nha " .

" Hừ , tướng công của ta , ta ôm , tình cảm là phải thể hiện, biết chưa ? " .


Mạc Thiên Hạo cũng không buồn đôi co với Diệp Thiên Di , hắn cũng không phải ý kiến gì , chỉ là cũng muốn có người ôm thôi mà .

Lạc Tâm Di lặng lẽ nhìn ra ngoài xe ngựa , có lẽ tình cảm là phải thể hiện thật , nhưng hắn đã thể hiện gì với nàng đâu , có nói gì với nàng đâu .

Xe ngựa từ từ tiến vào phạm vi hoàng cung , sắc trời vẫn chưa tối hẳn nên những chiếc đèn lồng vẫn chưa được thắp lên , cảnh vật cứ như vậy không sáng cũng chẳng tối , giống như nàng , chẳng biết cuối cùng là gì của hắn hay không là gì cả .

Khi đám người bọn họ tiến vào trong đại sảnh của yến hội thì đa phần mọi người đều có mặt đầy đủ , Lạc Thiên từ sớm đã vào cung , hiện cũng đang ngồi ở vị trí trên cao của mình , có thể nói vị trí của hắn là sát với hoàng thất nhất , cũng có thể thấy được hoàng thượng có bao nhiêu sủng ái dành cho hắn .

" Tâm Di , hôm nay muội cũng phải ngồi ở trên này ".

Lạc Tâm Di có chút luyến tiếc khi không thể cùng ngồi bên cạnh tỷ muội tốt nhưng hôm nay là một ngày trọng đại , nàng cũng không thể làm theo ý mình.

Xung quanh mọi người có vẻ đã đến đông đủ , haizz chỉ có nhân vật chính là lúc nào cũng xuất hiện sau cùng nhưng cũng không quá lâu

" Hoàng thượng giá lâm " . Giọng hô lấn át hết mọi âm thanh của yến tiệc , thành công kéo những tâm tư thiếu tập trung quay về .

Hoàng đế Mộ Dung Thần phong thái ung dung cùng tiến vào với hoàng hậu , thật là một đôi phu thê ân ái , trong khắp lục quốc cũng chỉ có mỗi vị hoàng đế này làkhông cần tam cung lục viện , thật không biết nên khen hay chê , chắc chắn nữ nhân thì khen ngợi hâm mộ còn nam nhân thì chê không tiếc lời , thân là hoàng đế mà phúc của hoàng đế lại không biết hưởng .

Đi theo phía sau là trưởng công chúa Mộ Dung Phi Tuyết và đương kim phò mã , chỉ là trưởng công chúa một thân phục sức màu đỏ sang trọng hoàn toàn không ăn nhập gì với bộ quần áo toàn một cây trắng của phò mã , lại còn một người đi trước , một người lặng lẽ theo sau .

Diệp Thiên Di nhìn phò mã không chớp mắt , hình tượng này làm nàng không khỏi nhớ đến bạch vô thường , cũng may mặt của phò mã không trắng , nếu trắng luôn nàng thật phải kéo tiểu hắc lại hỏi nhỏ xem có phải tên tiểu bạch kia trốn đi chơi không ?

Lạc Tâm Di không khỏi nhíu mi , Phi Tuyết tỷ tỷ rõ ràng là muốn phò mã giống như ca ca nhưng như vậy thì được gì chứ .

Mãi theo đuổi suy nghĩ trong đầu , Lạc Tâm Di không hề hay biết mình đã hoàn toàn lơ đi Mộ Dung Vân cũng đang tiến vào , khiến hắn vô cùng tủi thân , lúc nãy hắn còn nhìn nàng cười một cái đó , vậy mà nàng nhìn cũng không nhìn hắn . Ánh mắt Mộ Dung Vân lướt qua bộ y phục trên người nàng sau đó âm thầm thở ra một hơi , rõ ràng tên Mạc Thiên Khuynh kia trêu ghẹo hắn , Tâm Di sao có thể ăn mặc như vũ cơ chứ , nghĩ hắn là con nít sao ?


Hoàng đế Mộ Dung Thần rất thân thiện nhanh chóng cho mọi người an vị nhưng lúc này lại có một số người không thích an vị .

Phượng Ngọc Linh phong thái vô cùng ngạo mạn nhìn khắp một lượt . " Bổn công chúa vốn vẫn ngưỡng mộ Nguyệt Lăng Quốc nhân tài vô số , thật có ý muốn mở rộng tầm mắt " .

Hoàng đế Mộ Dung Thần phiền chán nhìn nữ tử không biết sống chết bên dưới . " Vậy ý công chúa là muốn so tài văn chương hay võ công ? "

" Bổn công chúa không có ý đó " . Phượng Ngọc Linh đương nhiên biết trong khắp lục quốc làm sao có thể tìm được người hơn được Lạc Thiên , nàng chỉ là muốn đặt một câu hỏi gây lấy một chút chú ý . " Chỉ là từ nhỏ ta vẫn luôn có một câu hỏi không thể giải đáp , thật muốn phiền đến hoàng thượng " .

Mộ Dung Thần cố nén cảm giác phiền chán thêm một lần nữa . " Câu hỏi ? "

" Thật ra ta chỉ là không biết quả trứng có trước hay là con gà có trước ? "

Mọi người trong yến hội điều phiền chán đến cực điểm , cứ nghĩ nàng ta sẽ có câu hỏi gì , chỉ là một câu hỏi mẹo của dân chúng nhưng đây rõ ràng không thể có câu trả lời chính xác , trả lời như thế nào cũng sẽ bị phản bác , để xem hoàng đế Mộ Dung Thần sẽ trả lời như thế nào ?

Phía bên dưới Diệp Thiên Di có chút kích động , câu này nàng biết nha , khoa học chứng minh được là con gà có trước ,nhưng nàng không thể nói với một đám người không biết thế nào là ovocledidin-17 , một chất quan trọng cấu tạo nên vỏ trứng gà nhưng lại chỉ được tìm thấy trong buồng trứng của gà mái ,có nghĩa là, trước khi hiện hữu trong thực tế, quả trứng phải ở bên trong con gà rồi a . Chỉ là nàng làm sao giải thích thế nào là protein thế nào là ovocledidin-17 . Thôi , tốt nhất vẫn là im lặng a , các nhà khoa học phải cả ngàn năm nữa mới phát hiện ra , nàng không muốn lại đột nhiên xuất hiện trong lịch sử thế giới chút nào nha .

Phía trên hoàng đế Mộ Dung Thần cũng có chút suy tư nhưng sau đó ông cũng không trả lời mà chỉ cười nhạt . " Thật sự ta cũng không ... "


" Hoàng thượng thúc thúc , câu hỏi này Tâm Di biết nha " . Lạc Tâm Di bày ra vẻ mặt đáng yêu , nhìn mọi người xung quanh sau đó nhìn thẳng vào Phượng Ngọc Linh , hừ muốn gây sự chú ý , nàng đã cho phép chưa .

" Ngươi thật sự biết sao ? Vậy cuối cùng là cái nào có trước " .

" Đương nhiên là con gà ! " . Lạc Tâm Di trả lời một cách chắc chắn .

" Gà từ trứng mà nở lên , làm sao có thể có trước "

" Nếu không có con gà ấp thì trứng làm sao nở được ! " . Lạc Tâm Di chỉ nhẹ nhàng nói một câu cũng khiến Phượng Ngọc Linh cứng họng , đúng là quả trứng không thể tự nở được .

Mọi người cũng rơi vào trầm lặng , quả thật chỉ đơn giản vậy thôi , vậy mà bao nhiêu năm nay cũng không ai giải được a .

Khóe môi hoàng đế giựt giựt , muốn nói gì đó nhưng lại thôi

Diệp Thiên Di cũng muốn nói gì đó nhưng nói làm gì a , trứng chỉ cần nhiệt độ thích hợp cũng có thể tự nở , chỉ là nàng việc gì phải nói chứ .


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận