Xuân thì buồn ngủ Thu thì lười biếng, ánh nắng cuối mùa thu là lý do làm nhiều người lười biếng.
Mèo con đang nằm phơi nắng, có con bướm bay qua cũng chỉ là hơi hé mí mắt nhìn qua. Tiểu thái giám trực ban thấy không ai chú ý, trộm ngủ gật.
Bên trong một tòa cung điện bao la hùng vĩ đầy hoa lệ, màn che còn chưa vén lên, nhưng từ bên trong thỉnh thoảng truyền ra tiếng động “sột soạt”.
Cố Linh Quân ôm chăn, lật người, chôn mặt thật sâu vào trong gối mềm.
Truyện được dịch và edit bởi Sắc - Cấm Thành. Đăng tải duy nhất tại lustaveland.com. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là bản . Thường bản sẽ không đầy đủ. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
Qua vài giây, lại lật người, giang hai tay nằm liệt trên giường, nhìn đỉnh giường đến ngẩn người.
Nhìn một lúc rồi đột nhiên dùng chăn che lại đầu, chân đấm đá loạn xạ ở trên giường, cùng lúc đó tiếng thét chói tai vang lên, vừa đủ một combo.
Lục Trúc nghe tiếng hoảng sợ, vội vàng vén màn chạy vào, thấy Cố Linh Quân vẫn còn khỏe, mới nhẹ nhàng thở ra.
Thấy chủ tử như thế, suy đoán chắc chủ tử nhớ lại một vài chi tiết say rượu đêm qua, cũng không đành lòng nói thêm gì nữa.
Nói thật ra, Cố Linh Quân không phải nhớ lại đôi chút, mà là toàn bộ, từ chuyện lớn đến chuyện nhỏ.
Nhớ tới đêm qua, sau khi bản thân uống say lầy lội đến cỡ nào, nói năng mê sảng, còn phát ra lời mời đối với Tiêu Dục Hành.
Cố Linh Quân vẫn luôn “Ta có sai, ta sám hối” và “A a a, ta muốn chết”, không thể thoát ra khỏi vòng tròn này.
Thấy vẻ mặt Cố Linh Quân bi tráng sắp khóc ra tới, Lục Trúc ra tiếng an ủi: “Nương nương, đêm qua cũng không có bao nhiêu người nhìn thấy ngài say rượu. Cũng chỉ có Hoàng Thượng ...”
… Là nạn nhân.
Nói đến một nửa lại không đành lòng nói tiếp: “Sau này nương nương uống ít rượu thôi.”
Cố Linh Quân lã chã chực khóc: Nếu chạm vào rượu nữa ta chính là con chó.
Cố Linh Quân vốn định thôi miên bản thân, nàng không thèm nghĩ, người khác không nhắc tới, vậy không phải có thể làm như không có việc gì xảy ra!!!
Nhưng đầu óc của nàng lại không nghe chỉ huy, không ngừng rơi vào vòng tròn quanh quẩn đó nữa.
Đặc biệt là sau khi Tiêu Dục Hành nghe nàng gọi tên “Vương Mẫu nương nương”, nở nụ cười bất đắc dĩ, vươn tay xoa bóp mặt của nàng: “Vậy Vương Mẫu nương nương còn nói cho nàng cái gì nữa?”
Tuy Cố Linh Quân say rượu, nhưng vẫn bị động tác này của hắn làm ngẩn người, dựa gần mặt hắn, nói: “Vương Mẫu nương nương còn nói, chàng rất đẹp!!!”
Truyện được dịch và edit bởi Sắc - Cấm Thành. Đăng tải duy nhất tại lustaveland.com. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là bản . Thường bản sẽ không đầy đủ. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
Nàng nhớ không rõ Tiêu Dục Hành rời đi lúc nào, chỉ nhớ rõ ánh mắt kia của hắn, nhìn nàng vô cùng dịu dàng …
***
Bên trong hộp tráp gỗ tinh xảo chứa một đóa hoa nhỏ màu trắng, đã có một chút khô héo, thậm chí còn rớt một cánh hoa.
Cố Linh Quân nhìn nhìn, cẩn thận lấy ra.
Còn không phải chỉ là một đóa hoa thôi sao, đặt vào trong hộp trát gỗ giữ gìn kỹ lưỡng như vậy … Có phải là nàng quá mức coi trọng nó rồi hay không?!
Nghĩ nghĩ, vẫn là đặt nó ngược trở vào trong hộp.
Thôi, dù sao cũng là *ngự vật.
*ngự vật: đồ vật hoàng đế cho.
Cố Linh Quân dao sắc chặt đay rối, khép lại hộp. Mới vừa vừa nhấc đầu, thấy nữ nhân trong gương đang mỉm cười hạnh phúc, giống như là... Bộ dáng đang yêu đương.
Cố Linh Quân hoảng sợ, vội vàng quay mặt qua chỗ khác, bình ổn nhịp tim của bản thân, cũng không biết khi nào nó đập nhanh như vậy nữa.
Lại tự thôi miên an ủi bản thân, đây cũng là tình cảm con người bình thường. Rốt cuộc Tiêu Dục Hành rất đẹp trai nha, đối với một gương mặt không góc chết như vậy, nàng rất khó làm trái tim mình bình lặng như dòng nước.
Cố Linh Quân càng tưởng tượng càng khống chế không được, thậm chí sinh ra chút ý nghĩ lớn mật mà lại nguy hiểm.
Hình như, Tiêu Dục Hành cũng có nhiều hoặc ít, có một tí xíu xiu thích nàng thì phải?
***
Người trong cung Cố Linh Quân phát hiện, mấy ngày gần đây nương nương của bọn họ luôn vô duyên vô cớ cười rộ lên, vẻ mặt ngọt ngào chết người.
Người hiểu ý biết rõ chuyện cũng vui lây. Mà họa sư đến vẽ tranh chân dung cho Cố Linh Quân lại mang vẻ mặt khẩn trương.
Hắn nhịn không được sờ sờ gương mặt của mình, lại cúi đầu nhìn nhìn quần áo của bản thân, xác định không có bất kỳ vấn đề gì.
Hay là … Bởi vì gương mặt của hắn rất có cảm tình, cho nên nương nương mới nhìn thích thú đến như vậy?!
“Nương nương, đã vẽ xong rồi.” Họa sư đứng lên, kính cẩn nói.
Cố Linh Quân lấy lại tinh thần, được Lục Trúc nâng dậy, đi đến trước bức tranh.
Mấy ngày trước, họa sư đến trong cung của nàng, muốn vẽ cho nàng một bức chân dung. Nhớ tới mấy bức tranh chân dung *Hậu - Phi kiếp trước, Cố Linh Quân còn cố ý căng dặn, đừng vẽ “Thoải mái” như vậy, tận lực “Tả thật” là được.
*Hậu – Phi: Hoàng hậu – Phi tần.
Nàng còn nghĩ rất đẹp, nếu có thể vẽ được ba phần nét đẹp của nàng, như vậy nàng cũng có thể trở thành mỹ nhân thiên cổ nổi tiếng đến tận đời sau.
Kết quả vừa thấy … Ờ, chẳng khác gì mấy bức tranh trưng bày ở viện bảo tàng.
Nhìn Cố Linh Quân thay đổi biểu tình trong nháy mắt, họa sư thật cẩn thận hỏi: “Nương nương có chỗ nào không hài lòng sao?”
Cố Linh Quân: “Ừm... Có thể ‘ tả thật ’ hơn một chút nữa được hay không? Vẽ làm sao giống y chang ta ngoài đời.”
Họa sư nhìn bức chân dung bản thân tự nhận là đã “Giống nhau như đúc”, rối rắm nói: “Hạ quan... Hạ quan đã cố hết sức...”
“Vậy trong cung còn có họa sư nào am hiểu ‘ tả thực ’ nữa?” Cố Linh Quân chưa từ bỏ ý định.
Họa sư vội vàng cúi đầu, hổ thẹn nói: “Hạ quan bất tài, ở trong cung cũng chỉ có một mình hạ quan là am hiểu nhất...”
Cố Linh Quân: “...”
Cố Linh Quân than thở, vẫy tay cho họa sư lui ra, họa sư được lệnh, theo bản năng nhẹ nhàng thở ra.
Cố Linh Quân ngồi trở lại trên giường, suy nghĩ, không biết tranh chân dung của Tiêu Dục Hành có giống như vậy hay không?! Nếu là vậy, cũng thật là quá đáng tiếc!!!
Tiếp theo lại phản ứng lại đây, a a a … Tại sao nàng lại nghĩ đến hắn?!
***
So sánh với Cố Linh Quân rối rắm đủ điều, Tiêu Dục Hành bên này có vẻ mọi việc vẫn giống như ngày thường, không có chịu chút ảnh hưởng nào, ít nhất bên ngoài là như thế.
Ngược lại Trương Đức Phúc lâu lâu lại lải nhải ở bên tai hắn …
“Lúc này chắc ương nương đã thức dậy rồi ha?”
“Tranh chân dung của nương nương đã vẽ xong, bệ hạ có muốn nhìn không?”
“Cũng không biết hiện tại nương nương đang làm những gì?”
Tiêu Dục Hành lạnh mặt, nhàn nhạt nói: “Nếu không điều ngươi đi qua chỗ Quý Phi được không?”
Trương Đức Phúc vội vàng đóng lại miệng.
Tiêu Dục Hành nhắc bút, tiếp tục phê đáp tấu chương, chữ đầu tiên viết lại là chữ “Cố”, đang muốn viết chữ tiếp theo lấy lại tinh thần thì vội vàng dừng lại, bôi đen chữ đó ở trên tấu chương.
Trương Đức Phúc đứng Một bên thấy thế cẩn thận khống chế nụ cười đắc ý của bản thân.
***
Dù Tấn Vương có dời hôn sự bao xa thì ngày đó cũng sẽ đến.
Chẳng sợ ngày ấy làm Tấn Vương mất mặt trước mặt mọi người, sắc mặt Tiêu Dục Hành vẫn có thể như thường làm người chứng hôn cho Tấn Vương.
Cố Linh Quân da mặt mỏng, sau khi bước lên xe ngựa ngồi kế bên Tiêu Dục Hành, eo thẳng tắp, vẻ mặt nghiêm túc, mắt nhìn thẳng, không dám liếc mắt nhìn Tiêu Dục Hành.
Trong lòng nàng lại không bình tĩnh bằng bên ngoài như vậy, mà là đang điên cuồng hò hét …
--- “A a a, mình muốn chết!”
--- “Tại sao mình lại khẩn trương như vậy, có cái gì mà khẩn trương, không phải say rượu quậy phá sao, ai mà chưa từng uống say mượn hơi men tìm chuyện.”
--- “Hoàng Thượng bận trăm công ngàn việc, nói không chừng đã sớm quên mất.”
--- “Sao tim mình đập nhanh đến như vậy?!”
...
Mà đúng lúc này, Cố Linh Quân nghe được Tiêu Dục Hành mỉm cười hỏi: “Gần đây Vương Mẫu nương nương có nói cho Quý Phi thêm chuyện gì thú vị nữa không?”
Mặt Cố Linh Quân như khóc tang: “Hoàng Thượng, thần thiếp sai rồi.”
“Thần thiếp không nên uống rượu, lại càng không nên mượn rượu mạo phạm Hoàng Thượng, những lời thần thiếp nói sau khi say đều là nói bậy, không thể xem là sự thật...”
Cố Linh Quân tự kiểm điểm bản thân xong, trùng hợp *long xa cũng ngừng lại.
*Long xa: xe ngựa chuyên dụng của nhà vua.
“Trẫm nể mặt Vương Mẫu nương nương, đương nhiên sẽ không trách tội Quý Phi.”
Cố Linh Quân: “...”
***
Phủ Tấn Vương phủ có bố cục thanh nhã không khoa trương, có thể nhìn thấy được phong cảnh Giang Nam, giống với hình tượng dịu dàng nho nhã ngày thường lúc ở bên ngoài của hắn.
Mà giờ phút này, bao trùm Phủ Tấn Vương đều là một màu đỏ.
Khách khứa đến dự tiệc che kín khắp nơi, thấy hoàng đế đã đến, nhanh chóng phân chia dạt ra hai bên chừa đường cũng đồng loạt quỳ xuống hành lễ.
Dẫn đầu quỳ xuống chính là Tấn Vương, trên người mặc hỉ phục màu đỏ, sau khi hành lễ xong, ánh mắt đầu tiên là nhìn về phía Cố Linh Quân.
Cố Linh Quân theo bản năng núp phía sau lưng Tiêu Dục Hành.
Tấn Vương rút tầm mắt về, nhìn Tiêu Dục Hành nói: “Xin mời hoàng huynh đến thính đường.”
Tiêu Dục Hành bị một đám người vây quanh đi đến thính đường, Cố Linh Quân thì bị dẫn đi gặp tân nương tử.
Bên trong phòng đứng rất nhiều người, thấy Cố Linh Quân sôi nổi quỳ xuống hành lễ.
Tấn Vương phi mặc lễ phục màu xanh đậm tay áo rộng phùng phình cũng đứng lên, Cố Linh Quân mở miệng vội vàng ngăn lại.
Tấn Vương phi cũng chỉ là hơi nhón người lên vẫn giữ tư thế ngồi, vừa cười vừa nói: “Vậy cảm ơn nương nương.”
Cố Linh Quân nghe giọng điệu của nàng ta, cảm thấy có chút khác thường, nhưng cũng không nghĩ nhiều, cười đọc ra gần một trang giấy toàn những câu chúc nàng học thuộc lòng lúc còn ở trong cung.
“Cảm ơn lời chúc của nương nương, thiếp thân nhất định sẽ sống vui vẻ hòa thuận với Vương gia, không để những người khác có cơ hội xen vào.”
Tấn Vương phi vừa nói ra những lời này, không khí thay đổi ngay, có người cười nói thêm: “Đó là đương nhiên, Tấn Vương yêu thương Vương phi như thế, sao sẽ có người khác kia chứ.”
Nhắc tới Tấn Vương, sắc mặt Tấn Vương phi thiếu chút dịu dàng, nhiều chút chán ghét, nói tiếp: “Đó là đương nhiên, chỉ là sợ có người rắp tâm tìm mọi cách, dùng hết thủ đoạn quyến rũ Vương gia thôi.”
Cố Linh Quân đã nhận ra đôi chút, không dấu vết liếc mắt nhìn mọi người trong phòng.
Chẳng lẽ còn có người nhớ thương Tấn Vương?
Mắt ai mà kém dữ vậy? Cận 10 độ hả?!
Tấn Vương phi nhìn Cố Linh Quân, tay nắm chặt thành đấm che giấu dưới lễ phục, móng tay chui sâu vào lòng bàn tay.
Cố Linh Quân ở miết trong cung nên không biết, lời đồn thổi ngoài cung về chuyện tình giữa Quý Phi và Tấn Vương là cỡ nào mãnh liệt.
Chuyện thi bắn cung vào ngày Tết Trung thu không biết là bị ai truyền ra ngoài. Có người nói bóng nói gió, rằng trước khi Quý Phi vào cung, Tấn Vương đã đem lòng yêu thương Quý Phi, Quý Phi cũng có cảm tình với Tấn Vương, chỉ tiếc cuối cùng đã bị “Bổng đánh uyên ương”.
Thật ra mấy câu chuyện màu hồng phấn loại này chính là thú vui tao nhã mỗi khi nhàn rỗi của bá tánh trong thành, huống chi còn dính đến hoàng gia.
Trong lúc nhất thời, tiệm sách làm việc thâu đêm cho ra vài phiên bản “chuyện tình Vương gia và Quý Phi”, tuy tác giả toàn bịa đặt, nhưng vẫn có người tự động xem chuyện này là sự thật.
Ngay từ đầu, chuyện không biết thật hay giả, truyền truyền lại trở thành “bí mật hoàng gia”.
Lúc chuyện này bị truyền tới trong tai Tấn Vương phi, nàng e ngại thân phận nên không thể làm ra bất kỳ chuyện gì, bản thân tự nhủ không thể xúc động. Nhưng hôm nay là đêm tân hôn, còn nhìn thấy Cố Linh Quân, nên khó tránh nói ra vài câu chua ngoa.
Tất nhiên là nàng không tin Tấn Vương có tình cảm đối với Quý Phi, sợ là co người chiếm không được nên buông lời bịa đặt.
***
Quận chúa Khang Nghi nghe ra ẩn ý trong câu nói, có chút tức giận, nhưng không muốn gây lớn chuyện, cười nói với Cố Linh Quân: “Nương nương, hay là chúng ta ra bên ngoài đi dạo đi, để tân nương tử còn nghỉ ngơi dưỡng sức.”
Cố Linh Quân không thích nói chuyện, sau khi nghe Tấn Vương phi nói mấy lời kỳ lạ cũng không muốn ở lâu, cười gật đầu đồng ý.
Ra đến khu vườn hoa, nhìn xung quanh không còn bóng người, Cố Linh Quân hỏi lại việc này, quận chúa Khang Nghi do dự, mịt mờ kể lại.
Sau khi nghe xong, hết nửa ngày Cố Linh Quân cũng nói không nên lời, một hồi lâu mới lên tiếng: “So thân phận, so bộ dạng, so học thức, Tấn Vương không có chỗ nào bằng Hoàng Thượng. Ngay cả tài bắn cung cũng không bằng còn dám tự xưng là chiến thần, quá kém cỏi! Mỗi ngày đều nhìn Hoàng Thượng, ta mắt mù hay sao mà có cảm tình với Tấn Vương!”
Quận chúa Khang Nghi nghe xong, vừa định gật đầu thì thấy một đoàn người xuất hiện ngay khúc cua quẹo, dẫn đầu đoàn người không ai khác chính là hai người trong lời nói của Cố Linh Quân, Hoàng Thượng và Tấn Vương, đi theo phía sau còn một vài trọng thần trong triều đình.
Cố Linh Quân cũng không cố tình vặn nhỏ âm lượng, những lời nàng vừa mới nói, câu câu chữ chữ rành mạch truyền vào trong tai đoàn người đối diện đang đi tới.
Hết chương 23