Hoàng Thượng Thỉnh Thương Tiếc


Thái hậu ngưng mày trầm tư, rất nhanh đã trấn định lại.

Để ma ma thưởng cho Tần thái y, để hắn rời đi.
Chuyện tử tán hôm nay cũng không có cách nào.

Thế nhưng chuyện hoàng hậu uống canh bổ khiến máu lưu thông quá nhanh nhất định phải tra rõ.

" Mấy nô tài kia khai những gì?" Mặc dù là cung nữ thiếp thân bên cạnh hoàng hậu cũng bị ma ma tra hỏi nghiêm khắc, thái hậu cũng không dễ dàng tha thứ cho lo loại người động tay động chân dưới mí mắt của mình trong hậu cung này!
Ma ma nhỏ giọng báo cáo: " Các nô tài đã đưa vào thiên lao, mới dùng hình một chút mà đã than khóc."
Thì ra tiểu cung nữ ở phòng bếp là người bỏ thuốc, nữ đầu bếp xin thề nàng không phải là người gây nên, tiểu cung nữ này bổng nhiên mất tích.

Thị về Nhân Minh điện tìm nửa ngày cũng không thấy bóng dáng cung nữ đó.

Thái hậu đập bàn, sắc mặt giận dữ: " Tra, nhất định phải tra được.

Về phần tiểu cung nữ kia, đào ba tấc đất cũng phải tìm ra cho ai gia!"
" Vâng, thái hậu nương nương." Thái giám bên cạnh lĩnh mệnh làm việc, ma ma đứng bên cạnh lo lắng.

" Chủ tử, hoàng hậu nương nương bên kia, nên làm thế nào cho phải?"
Hoàng hậu này không thể mang thai, phiền phức rất lớn.

Thái hậu thở một hơi thật dài, nữ tử vào cung cũng chỉ là công cụ cho gia tộc.

Được lên cao thì làm rạng rỡ tổ tong, dưới một người trên vạn người.

Ngã xuống thì kết quả không có gì tốt đẹp.

Hoàng cung là nơi ăn thịt người, những gia tộc này đều đã biết.

" Hoàng hậu từ trước đến nay là người hiểu chuyện, chỉ hi vọng lần này nàng đừng làm những chuyện điên rồ, ngoan ngoãn ngốc ở hậu cung, cho dù chỉ làm hoàng quý phi, có ai gia ở đây một ngày, vinh hoa phú quý cũng sẽ không để nàng thiếu."
Chỉ sợ hoàng hậu sẽ không bỏ xuống được, không phải quyền thế ngập trời hay là vinh hoa phú quý, mà là hoàng đế....!
Thái hậu trầm ngâm, mặc dù mất đi một cánh tay là hoàng hậu, nàng vẫn còn Uyển Như.

Chỉ lo lắng Uyển Như không dễ đắn đo giống chất nữ, mà còn có dị tâm.

" Chủ tử, Uyển sung viện cầu kiến." Tiểu thái giám đến bẩm báo, thái hậu nhíu mày.

" Vừa mới nhắc liền đã tới, cũng tốt, ai gia cũng muốn nghe nàng giải thích."
Qua bên đây, Uyển Như nhất định vì chuyện của hoàng đế mà chịu đòn nhận tội.

Mặc dù trong lòng thái hậu không thoải mái, thế nhưng lúc này lại không thể để nội bộ bị náo loạn.

Uyển Như mặc quần áo màu trắng, hai mắt đỏ bừng, " phù phù" một tiếng liền quỳ xuống: " Thái hậu nương nương, thiếp đến thỉnh tội.

Ban đêm bỗng nghe hoàng hậu xảy ra chuyện lớn, nhất thời tâm hoảng ý loạn mà hôn mê bất tỉnh, hoàng thượng lo lắng mới lưu lại, chờ thiếp tỉnh dậy rồi mới nhanh chóng chạy tới Nhân Minh điện."
Hôn mê?
Khóe miệng thái hậu hiện lên một tia cười lạnh, nàng còn thật không biết Uyển Như đối và hoàng hậu tỷ muội tình thâm như vậy.

Sợ rằng Uyển Như không phải bị dọa mà là cao hứng đến hôn mê.

Hoàng hậu nếu như chết, không phải Uyển Như sẽ bò được lên vị trí kia?
" Tuy lão bà ta đây chăm nom hậu cung, thế nhưng các ngự sử cũng nhìn chằm chằm không buông.

Thân là phi tần, mỗi lời nói hành động đều phải dè dặt cẩn thận, điểm này ngươi sẽ không giống như biểu tỷ ngươi."
Thái hậu nói hai ba câu, vô thanh vô tức đã gõ một phen vào lòng.

Uyển Như chỉ cúi đầu vâng lời, bộ dáng cung kính, không một chút tức giận, ngược lại bộ dạng vô cùng đau đớn.

" Thái hậu nương nương, hoàng hậu biểu tỷ bây giờ ra sao? Bên ngoài Nhân Minh điện đều có các thị vệ bao quanh, nói rằng bất luận kẻ nào cũng không được thăm hỏi.

Thiếp nói muốn đi vào nhìn biểu tỷ một cái."
" Ngươi cũng đừng bận tâm, hoàng hậu cần nghỉ ngơi, tạm thời vẫn không thể gặp người." Thái hậu nheo mắt lại, còn nói: " Vừa lúc nãy trong lòng lão bà ta còn hoang mang rối loạn, ngươi đến phật đường ở hậu viện thay ta niệm kinh đi."
Uyển Như ngẩn ra, thầm hận lão bà này muốn hành hạ mình, trực tiếp không muốn để nàng vào trong.

Nàng vẫn cúi dầu như trước, trong mắt lóe lên một tia châm chọc, đi theo ma ma.

Thái hậu càng nhìn càng thấy cháu họ càng thập phần không vừa mắt, thổi gió xong liền chạy coi như xong, nếu có thể câu được tâm hoàng đế cũng tốt.

Ai biết bây giờ hoàng đế sủng, nhưng lại không quá sủng, tâm khí cũng rất cao ngạo, không đặt hoàng hậu ở trong mắt.

Ma ma rót trà dâng lên để nàng thanh tâm thuận khí, lại nghe thị về đang bẩm báo, nói là đã tìm được tiểu cung nữ kia, tỉnh lại trong phòng bếp ở hậu viện.

Ăn mặc rất chỉnh tề, trên người lại không có vết thương, lại bất tỉnh hơn hai canh giờ.

Phỏng chừng hoàng hậu bên này gặp chuyện không may, tiểu cung nữ này mới tỉnh lại.

Chuyện cổ quái nhất chính là trên cổ tay cung nữ này đeo một chiếc vòng vàng không phù hợp với thân phận.

Thái hậu tức giận muốn chết, đầu mối giống như bị chặt đứt, thế nhưng phía sau tiểu cung nữ này khẳng định là có người sai khiến: " Nhanh chóng lục soát các cung điện phi tần hết một lần, ai gia không tin sẽ không bắt được đuôi của các nàng!"
Dù sao không có kế khả thi, hoàng hậu gặp chuyện không may nàng đã lập tức phong tỏa hậu cung, bất luận kẻ nào cùng không thể ra vào, cơ sở ngầm cũng nhìn chằm chằm, người hạ thủ căn bản không có cơ hội thủ tiêu chứng cứ.

- ------------------------------------------------------
" Chủ tử, cấm vệ quân tiến vào, người mau vào nội điện tránh đi." Bạch Mai run rẩy đứng ở bên cạnh Ứng Thải Mị, mấy thị vệ như hung thần ác sát xông vào Di Xuân điện, nàng căn bản không kịp ngăn cản, lo sợ chạy về kéo chủ tử vào trong.

Thanh Mai ngược lại trấn định hơn một chút, sắc mặt thì trắng bệch:
" Chủ tử, chúng ta tránh đi một chút là được."
Ứng Thải Mị cũng không phải quan tâm, thái hậu là thẹn quá hóa giận, muốn lật toàn bộ hậu cung một lần, còn cố kỵ nam nữ khác biệt?
Cách làm này của thái hậu, chỉ sợ là sẽ đắc tội với hoàng đế.

" Không có việc gì, chúng ta liền đợi ở chỗ này." Ứng Thải Mị ngồi bên bàn uống trà, dù sao mọi chuyện nàng cũng không làm, hoàng đế cho người canh giữ nghiêm mật, người khác muốn vu oan cũng không có khả năng, hà tất gì phải lo lắng?
Chẳng thà ngồi uống chút trà ăn điểm tâm, chờ thị vệ xong việc.

Cấm vệ quân cũng không khách khí, đem toàn bộ Di Xuân điện đảo tới đảo lui.

Một bụi hoa ở hậu viện cũng không buông tha, huống chi là tẩm cung của Ứng Thải Mị, dưới gầm giường cũng kiểm tra hai lần.

Còn có mấy lão ma ma đem rương y phục của nàng mở ra xem.

Nhìn tư thế kia hận không thể bỏ qua bất cứ thứ gì.....!
Chờ bọn họ đi, Di Xuân điện chỉ còn lại một mảnh hỗn độn, vẻ mặt Thanh Mai phẫn hận, Bạch Mai thì vẫn còn sợ hãi.

" Yên tâm, thanh giả tự thanh, không cần phải suy nghĩ nhiều.

Cho người đến dọn dẹp một chút, nhìn mấy thứ này thật loạn."
Ứng Thải Mị cũng không nhìn lâu, các bà tử thừa dịp các nàng không chú ý liền trộm mấy cái trang sức.

Chỉ là đồ của nàng rất tốt để mà lấy sao?
Nàng lạnh lùng cười, phất tay để Thanh Mai hầu hạ mình ngồi ở trong sân một lúc, chờ trong điện thu thập xong mới đi vào nghỉ ngơi.

" Vô Ưu điện của Uyển sung viện, chỉ sợ là sẽ rất náo nhiệt." Ứng Thải Mị cúi đầu uống một ngụm trà xanh, bỗng nhiên cười.

Bộ dáng thản nhiên tự đắc tươi cười, nhưng trong mắt Thanh Mai có một loại thâm trầm không nói nên lời.

không khỏi run rẩy một chút.

Rõ ràng chủ tử ở tẩm điện rất ít khi đi ra ngoài, mỗi lần đều có mình đi theo, rốt cuộc là chủ tử động tay động chân với Uyển sung viện lúc nào?
Thanh Mai nghiêng đầu, trăm mối nghi ngờ không thể giải thích được.

Cấm vệ quân của thái hậu phái đi, lúc ở Vô Ưu điện cũng thu liễm rất nhiều.

Trắc điện của Thúy chiêu nghi lại bất đồng, cư nhiên tìm được vòng tay bằng vàng giống y như đúc cái trên tay mà tiểu cung nữ đeo.

Rõ ràng, vòng tay này là một đôi.

Còn chưa kịp cao hứng vì bắt được hung thủ phía sau màn, cấm vệ quân lại tìm thấy một chiếc vòng tay khác giống y như đúc ở chính điện.

Tin tức truyền tới, thái hậu rất kinh ngạc, Uyển sung viện trợn tròn mắt.

Bình thường vòng tay có một đôi, sao lại có ba cái?
Nước mắt của Uyển Như liền rơi xuống, quỳ trên mặt đất cầu xin tha thứ: " Thái hậu biểu cô minh giám, thiếp bị người khác vu oan hãm hại!"
Thúy chiêu nghi bị bà tử dẫn tới, cũng khóc lóc hô: " Thái hậu nương nương, thiếp là oan uổng!"
Từng người đều khóc kêu oan, thái hậu nhíu mày thở dài.

Ba cái vòng tay, thật đúng là khó xử.

Thái hậu nương nương đương nhiên là hướng về Uyển Như, nếu như cháu họ này của nàng ngã ngựa, trong hậu cung chỉ còn lại một mình nàng.

Chính mình cũng đã già, còn không biết chống đỡ được bao lâu, qua mấy năm nữa nàng ra đi, hoàng đế làm sao sẽ nhớ tới gia tộc của nàng?
Thế nhưng thái hậu không tính nói dài dòng, định tội Thúy chiêu nghi, đem Uyển sung viện tách ra, cấm vệ quân một lần nữa đem tới một chiếc vòng tay bằng vàng đưa tới cho mình, nói là tìm thấy ở góc tường nơi tiểu cung nữ ở.

Nguyên lai vòng tay vàng không phải có ba cái mà là có hai đôi.

Thái hậu cũng không tìm được lý do bao che cho Uyển sung viện.

Chỉ trách nàng làm lớn chuyện, để cấm vệ quân đi tra xét.

Điều thái hậu không ngờ Uyển Như có dính dáng tới chuyện này!
Thái hậu nhìn bốn chiếc vòng tay, bất kể kích cỡ hay chạm khắc, vừa nhìn cũng biết là cùng một người chạm trổ.

Cấm vệ quân cùng mấy bà tử kiểm tra, người sáng suốt nhìn một chút liền ra.

Nàng che ngực thở dốc, chỉ cảm thấy người trong gia tộc không phải tiến cung giúp đỡ, mà là tới cản trở, không người nào có thể được việc?
Thái hậu đang lo, lại thấy có người trên triều truyền lời tới nói hoàng đế lâm triều bị ngự sử chỉ trích hậu cung bất ổn, liền phái người tới hỏi trước.

Bây giờ muốn hỏi thế nào? Ngự sử sao lại nhận được tin tức nhanh như vậy?
Trước mắt thái hậu biến thành màu đen, chỉ nghĩ muốn ngất ngay lập tức.

Ngự sử biết, nàng không thể gạt được.

Nhắm mắt lại, đáy lòng thái hậu đã có quyết doán.

Lúc này nàng không được phép có lòng dạ đàn bà, chỉ là một quân cờ, nàng phải bảo vệ thanh danh gia tộc cho thật tốt.

Uyển Như biết thái hậu đã có quyết định, quỳ mấy bước tới ôm lấy chân thái hậu, đau khổ cầu xin: " Biểu cô, thiếp oan uổng, không nên bỏ rơi thiếp.

Tộc trưởng đã xem bói cho thiếp, nói thiếp có thể giúp biểu cô đạt được tâm nguyện, thực sự...."
" Im miệng!" Thái hậu cực hận, Uyển Như lúc này còn nói hươu nói vượn, muốn đem nàng kéo xuống nước chung đúng không?
Bà tử bên người rất có mắt, lập tức che miệng Uyển Như kéo xuống, dùng dây thừng trói lại.

Thúy chiêu nghi sắc mặt sợ hãi, Uyển sung viện mà thái hậu còn xuống tay, huống chi nàng chỉ là một phi tần nhỏ nhoi?
Thúy chiêu nghi và Uyển sung viện bị mang vào phật đường giam giữ, chờ sự việc tiến thêm một bước lại xử trí.

Uyển Như lôi kéo ma ma bên người thái hậu, lớn tiếng khóc: " Biểu cô thực sự không tin ta? Ta là vô tội, vòng tay kia không có khả năng ở trong tẩm điện của ta, khẳng định là có người vu oan!"
Ma ma kia nghe có chuyện xảy ra, vội vã phái người hầu khác lui ra, đóng cửa thấp giọng hỏi nàng: " Uyển chủ tử có ý gì, vòng tay kia không có khả năng ở chỗ ngài thì nên ở chổ nào?"
Uyển Như nào quản được chuyện khác, lúc này không mở miệng, nàng sẽ chết không rõ ràng, nhanh chóng đáp: " Chiếc vòng tay này, ở chỗ Thúy chiêu nghi có một cái, một cái khác ở trong Di Xuân điện của Ứng quý nghi....."
Ma ma chỉ tiếc rèn sắt không thành thép, âm thanh nàng càng ngày càng nhỏ.

" Uyển chủ tử, ngài đã quá tự chủ trương."
Hãm hại Thúy chiêu nghi và Ứng quý nghi, ai biết lại thành bê đá đạp vào chân mình, ngược lại đem chính mình hại thảm, điều này nên nói cái gì cho phải?
Uyển Như đã sớm hối hận, rõ ràng mọi chuyện tiến hành rất thuận lợi, lén phái người bỏ vòng tay vào trắc điện và Di Xuân điện, cũng không thấy Ứng quý nghi bên kia có động tĩnh gì, ai biết kết quả là vòng tay kia đột nhiên bay tới tẩm điện của mình?
Ma ma bẩm báo lại với thái hậu, thái hậu tự mình đến phật đường, hắng giọng.

Nàng biết Uyển Như không đủ thông minh như hoàng hậu, lại không nghĩ nàng lại ngu xuẩn đến như vậy! Hãm hại người khác, không dọn sạch sẽ, ngược lại đem bản thân mình kéo vào!
Thái hậu tát một cái lên mặt Uyển Như, gương mặt phấn nộn hiện lên một bàn tay, bất khả tư nghị nhìn mình không khỏi vô cùng đau đớn:
" Hoàng hậu là thân biểu tỷ của ngươi, ngươi cũng xuống tay được? Chờ sau này có phải cũng muốn cho ai gia ăn quả đắng?"
" Không, biểu cô, là thiếp vô tâm.

Thiếp nghĩ mượn tay biểu tỷ, đem Thúy chiêu nghi và Ứng quý nghi hạ bệ...." Tuy Uyển Như muốn nói đem hoàng hậu kéo xuống, lại không muốn hạ thủ lúc này, chỉ hành động mờ ám, giá họa cho người khác.

Không ngờ một chén canh bổ, thiếu chút nữa muốn mệnh hoàng hậu, bây giờ lại muốn mạng mình!
" Ngươi thật to gan, vị trí hoàng hậu mà thân phận như ngươi cũng có thể muốn là được sao?" Thái hậu nguyên bản còn muốn lưu một mạng lại cho Uyển Như, bây giờ cũng phai nhạt.

Tai họa này, nếu tiếp tục lưu lại, đây là không phải là muốn lấy mạng mình sao?
" Biểu cô..." Uyển Như khóc lớn, lại bị bà tử kéo ra, ép uống một chén thuốc, vẻ mặt xanh trắng, dần dần nhắm mắt lại.

Thái hậu nhìn cháu họ trên mặt đất, đáng tiếc hành động lại hời hợt, lại không có đầu óc: " Nói với hoàng đế, Uyển sung viện tự biết tội mình nặng nề, nuốt vàng tự sát.

Về phần Thúy chiêu nghi, giao cho hoàng đế xử trí là được rồi."
Tốt, người khiến cho nàng đau đầu, lại là hoàng hậu.

Đáng ra vòng tay vàng đặt ở Di Xuân điện, sao bỗng nhiên lại nằm ở Vô Ưu điện, thái hậu đối với người như Ứng quý nghi bỗng cảm thấy có chút bất an.

" Cho người tiếp tục nhìn chằm chằm Di Xuân điện, từng hành động đều phải nhớ kĩ, xong rồi đến bẩm báo."
Chính sự nàng không xen vào, nhưng hậu cung nàng sẽ không tha cho bất kì kẻ nào gây chuyện!.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui