Hoàng hậu lại hỏi một một vài lời không liên quan, lúc đau khổ, lúc do dự, cố tình làm cho Ứng Thải Mị quỳ trên mặt đất gần nửa canh giờ.
Tuy nói luyện công so với quỳ trên đất vất vả hơn, thế nhưng muốn duy trì tư thế ưu nhã, lại hao tâm tổn sức ứng đối với hoàng hậu, cảm thấy có chút mệt mỏi.
Sauk hi cáo lui, nàng đứng dậy hơi lảo đảo một chút, Thanh Mai Bạch Mai đỡ nàng rời đi.
Tuy nói dùng nội lực trong cơ thể vận hành một lần, đầu gối có chút bầm, lại không tổn thương được bên trong, Ứng Thải Mị không quá để ý, hơn phân nửa người tựa vào Thanh Mai, Bạch Mai theo tiễn hoàng hậu về tẩm cung Nhân Minh rồi mới chậm rãi trở về Đào Nguyên điện.
Dọc đường trở về không gặp được một phi tần nào, người tới lui toàn nội thị cung nữ, nhìn Ứng mỹ nhân đang chật vật.
Không tới nửa ngày, hậu cung tất cả mọi người đều biết, sáng sớm hôm nay nàng bị hoàng hậu giáo huấn.
Đi đi vào vào, lúc về lại được đỡ ra, đủ để mọi người suy nghĩ miên man.
Ứng Thải Mị muốn chính là hiệu quả này.
Nàng chỉ là một mỹ nhân ngũ phẩm nho nhỏ, hà tất cùng hoàng hậu đối nghịch?
Bạch Mai lo lắng, hai mắt đỏ bừng, nước mắt suýt nữa rơi xuống: " Chân chủ tử sợ rằng mười ngày nửa tháng mới hết, hoàng hậu có phần rất quá đáng..."
Thanh Mai cẩn thận từng li từng tí nâng Ứng Thải Mị, nghe vậy liền thấp giọng gầm lên: " Ngươi đang nói bậy bạ gì vậy, những quy củ học trước đây đâu hết rồi!"
Bạch Mai sắc mặt khẽ biến, hoảng sợ cúi đầu.
Ứng Thải Mị di chuyển chậm rì rì, dọc đường đối với các cung nữ nội thị coi như không nhìn thấy, chỉ để ý đường đi của mình.
Thanh Mai lặng lẽ ghé sát vào, nhỏ giọng nói: " Chủ tử, đêm qua hoàng thượng đi gặp thái hậu nương nương, liền theo hoàng hậu trở về Nhân Minh điện."
Ứng Thải Mị buồn cười, nghe nói hoàng hậu là chất nữ của thái hậu, hoàng vị hoàng hậu là do thái hậu cực lực đề cử kín đáo với hoàng đế.
Bây giờ vì muốn hoàng hậu có lợi thế để tranh sủng, thậm chí ngay cả giả bộ bệnh đều đem ra hết, liền vì muốn hoàng hậu đem hoàng đế về tẩm cung ngủ một đêm?
Không lẽ, hoàng thái hậu không chỉ muốn làm tú bà, đem chất nữ nhà mình đẩy ra, mà còn phải hỗ trợ bọn họ được thị tẩm?
Xem ra trong hoàng cung này, những chuyện thú vị còn rất nhiều.
Hoàng thái hậu cũng thật là mệt, vất vả làm cho chất nữ nhà mình gả cho hoàng thượng, còn phải hao tâm tổn trí đem hoàng thượng qua Nhân Minh điện cho hoàng hậu thị tẩm mấy lần.
Chỉ là hoàng hậu chiếm lấy hoàng đế ngủ một đêm, sao sáng sớm lại phát hỏa như vậy? Đến làm cho nàng quỳ gần nửa canh giờ, nếu là những phi tần yếu ớt khác, sắc mặt sớm trắng bệch mà ngất đi, hai chân chính xác một hai tháng đều không thể đứng dậy được, làm sao có thể hầu hạ hoàng thượng?
Hơn nữa qua một hai tháng, hoàng đế còn có thể nhớ mình là ai sao?
Một chiêu này đủ độc, thật không hổ là hoàng hậu, vô danh vô thức đưa người vào chỗ chết.
Ứng Thải Mị không vui mím môi, nàng thích phiêu lưu giang hồ, tiêu dao tự tại.
Bạch đao nhuốm máu, so với đấu trí với nữ nhân hậu cung lén lút dùng thủ đoạn thì thật sự cảm thấy thống khoái.
Bạch Mai thấy nàng nhíu mày, làm như vì hoàng đế tối hôm qua rời khỏi Đào Nguyên điện đi tới chỗ hoàng hậu mà sầu não, vội đè thấp thanh âm an ủi: " Chủ tử không cần sốt ruột, nhìn vân sa được ban thưởng xuống thì biết tâm hoàng thượng luôn ở trên người chủ tử."
Ứng Thải Mị lúc này mới chợt hiểu ra, nguyên lai hoàng hậu không phải vì đêm ra cùng hoàng thượng không vui vẻ, vấn đề xuất phát từ khúc vân sa trân quý thượng hạng kia.
Ngươi nói hoàng đế thưởng cái gì không thưởng, lại ban thưởng vân sa trân quý chỉ có hoàng hậu cùng thái hậu mới có, nàng căn bản cái gì cũng không làm, liền bị hoàng hậu coi là cái đinh trong mắt, thật đúng là oan a...!
Ứng Thải Mị vỗ vỗ mu bàn tay Bạch Mai, ý bảo nàng không có việc gì.
Hiện tại người nên lo lắng, căn bản không phải là chính mình.
Tối hôm qua miếng vịt sắp ăn đến trong miệng, bị hoàng thái hậu chặn ngang một cước, không thể tiếp tục, trong lòng hoàng đế khẳng định nhớ thương.
Hôm nay hoàng hậu lại tới đây góp thêm một tay, hoàng đế khẳng định nghẹn muốn thổ huyết, chỉ có thể tìm phi tần ngoài hoàng hậu để hạ hỏa.
Trong hậu cung có rất nhiều phi tần xinh đẹp, hoàng đế còn rất nhiều lần tuyển tú.
Hắn mỗi lần phát hỏa, trong hậu cung tất nhiên sẽ rất náo nhiệt.
Ba nữ nhân cùng mang thai, huống chi hậu cung còn rất nhiều nữ tử trẻ đẹp? Thị thị phi phi, không chừng sẽ làm ầm ĩ.
Lúc này hoàng hậu xuất thủ, làm cho nàng yên yên ổn ổn ở Đào Nguyên điện, rời xa nơi tranh chấp, Ứng Thải Mị trong lòng rất cảm tạ hoàng hậu.
Bằng không, với phẩm cấp rất thấp của nàng, nhất định sẽ trở thành cái đích cho mọi người chỉ trích.
Chỉ có những phi tần cấp cao, mới có thể đem mình đạp dưới chân.
Ứng Thải Mị chỉ muốn ở trong cung yên tĩnh dưỡng thương, cũng không muốn bị trở thành bia ngắm của tần phi, tăng phiền phức cho mình.
Vào đêm tối, Hoắc Cảnh Duệ phê duyệt quyển tấu chương cuối cùng, bút ngọc vừa mới buông, thái giám tổng quản phía sau ra hiệu bảo tiểu thái giám đem tấu chương đi xuống.
Thái giám nội thị kính cẩn cầm khay, quỳ gối trong ngự thư phòng, phủ phục bên chân đế vương.
Ánh nến lóe lên, Hoắc Cảnh Duệ quét mắt tới chiếc khay đựng các bài tử bạch ngọc ở trên, ngón tay tùy tiện lật lật, thần sắc nhạt nhẽo, mọi hứng thú cũng giảm xuống.
Hậu cung phi tần thiên kiều quyến rũ, muôn màu muôn vẻ, nhưng ở trên giường nghìn người một điệu, làm cho người ta có chút chán nản.
Hắn đột nhiên nghĩ đến hồng y mỹ nhân ở đào hoa viên đêm qua, tóc dài đen như mực, khuôn mặt thanh lệ, yêu mị khôn kể.
Thuân theo hắn nhưng lại không lớn mật, cũng có một chút phong tình.
Chỉ tiếc, cuối cùng cũng không thể nếm tư vị mỹ nhân.
Hiện tại hồi tưởng lại, Hoắc Cảnh Duệ có mấy phần hưng trí: " Sao không có bài tử của Ứng mỹ nhân?"
Đầu tổng quản càng cúi thấp hơn, cơ hồ muốn dán hết lên ngực, kinh sợ mở miệng: " Hồi hoàng thượng, Ứng mỹ nhân phong hàn chưa khỏi hẳn, sáng nay bệnh tình nặng thêm, thái y bảo phải ở trong điện tĩnh dưỡng, nội vụ phủ liền đem thẻ bài Ứng mỹ nhân triệt xuống."
Hoắc Cảnh Duệ nhíu mày, đêm qua mỹ nhân cùng hắn nhệt tình triền miên, sáng nay lại bệnh nặng trên giường, sự tình trùng hợp như vậy sao?
Hắn thu tay, thờ ơ nói: " Vậy Trân tài tử đi."
Nội thị kính cẩn lui ra ngoài, tuyên triệu Trân tài tử tối nay thị tẩm.
Tổng quản cúi đầu, vị Trân tài tử này vào cung chưa đủ một năm, liền nhảy đến cấp Trân tài tử, tháng này đã thị tẩm ngày thứ năm.
Đầu ngón tay Hoắc Cảnh Duệ ở trên bàn gõ nhịp, đột nhiên hỏi: " Ứng mỹ nhân sáng nay gặp qua người nào?"
Tổng quản một năm một mười đáp: " Trân tài tử cùng mấy vị phi tần đi vào Đào Nguyên điện nhìn Ứng mỹ nhân, sau đó hoàng hậu cũng triệu kiến Ứng mỹ nhân."
Hoắc Cảnh Duệ gật đầu, không cần nhiều lời nữa.
Tổng quản không dám phỏng đoán tâm đế vương, chỉ là hoàng thượng đối với Ứng mỹ nhân có vài phần để ý, ngoại trừ đưa một vài món trân quý như vân sa, cũng không có động tác nào khác.
Hắn nhìn ra, Ứng mỹ nhân đột nhiên bệnh nặng không thể thị tẩm, nhất định là hoàng hậu động tay động chân.
Cũng không biết Ứng mỹ nhân chỗ nào đắc tội hoàng hậu, bài tử đã bị lấy đi, thái y không nhả ra, Ứng mỹ nhân vẫn không thể thị tẩm, thì làm sao có thể thấy hoàng thượng?
Vắng vẻ một thời gian, mỹ nhân trong cung có nhiều, hoàng thượng liền rất nhanh đem nàng quăng ra sau đầu, chẳng biết lúc nào mới có được cơ hội tốt, cùng hoàng đế gặp mặt lần thứ hai.
Ứng Thải Mị theo thường lệ luyện công một đêm, tinh thần sảng khoái, triệu Thanh Mai hầu hạ tắm rửa, nàng lại khoan thai tới chậm, vẻ mặt ngưng trọng.
" Bẩm chủ tử, tối nay Trân tài tử thị tẩm..."
Thanh Mai nói xong, len lén liếc mắt nhìn chủ tử nhà mình một cái, thấy Ứng mỹ nhân tựa vào giường, tóc buông xả rối tung trên người, y sam mất trật tự, lộ ra một mảnh ngực trắng tuyết, đôi mắt nheo lại hiện lên mấy phần biếng nhác, nàng thân là nữ tử nhìn thấy nhất thời đều dời mắt, không khỏi hơi đỏ mặt.
"Trân tài tử thị tẩm?" Ứng Thải Mị nghĩ đến ngày hôm qua vị phi tần kiêu ngạo kia, có thể hay không hoàng hậu giống sáng nay cũng ra oai một phen?
"Nghe nói nàng là thân biểu muội của Trinh phi?"
Trinh phi cùng hoàng hậu trước sau vào cung, tuy nói được khen là Định quốc đệ nhất mỹ nhân, lại bệnh tật, vẫn không thể nào lộ mặt, chỉ là số lần thị tẩm khoảng chừng ở dưới mỗi hoàng hậu.
Phỏng chừng người trong gia tộc cảm thấy Trinh phi dựa vào gương mặt lung lạc không được hoàng đế, hơn nữa thường xuyên bệnh tật, hầu hạ hoàng thượng đã là gian nan, chớ nói chi là sinh hạ huyết mạch hoàng gia, lúc này gia tộc mới đem Trân tài tử có mấy phần dung mạo khí chất giống nàng tiến cung.
Biểu tỷ muội đi chung một con đường, hoàng thượng là trái ôm phải ấp, hưởng thụ mỹ nhân.
Cũng không biết đã từng tuyên hai tỷ muội đến hầu hạ, ba người cùng nhau chưa?
Ứng Thải Mị trong lòng buồn cười, Trinh phi là một mỹ nhân gầy yếu đáng thương, Trân tài tử lại thắng ở tuổi còn trẻ, tính tình nóng nảy, nhiệt tình lại lớn mật, thực sự là mỗi người mỗi vẻ.
Đến lúc đó trên giường ai thắng ai thua, nàng cũng không dám đoán chắc được...!
Mắt thấy Ứng mỹ nhân mỉm cười lại thất thần, đối với sự tình lần này cũng không coi trọng, Thanh Mai phải lên tiếng nhắc nhở: "Hồi chủ tử, Trân tài tử và Trinh phi là tỷ muội cùng nhà."
Ứng Thải Mị nâng má, không khỏi hiếu kỳ nghe nói Trinh phi bị người trong tộc đưa vào cung cùng nàng cướp hoàng đế, sau đó muội muội có tướng mạo cùng nàng có vài phần tương tự cũng đưa vào cung tranh sủng, không biết có tức giận đến nôn ra máu hay không?
Trân tài tử vào cung mới mấy tháng, liền từ lục phẩm phu nhân thăng lên ngũ phẩm tài tử, hoàng đế đối Trinh phi thiên vị có thừa, rõ ràng là mượn Trinh phi đông phong.
" Trân tài tử thị tẩm, có gì kì quái đâu?" Hoàng đế ngồi sủng ba nghìn hậu cung, trong một tháng, hàng đêm triệu một người thị tẩm là bình thương, huống chi có đôi khi, nửa đêm trước một người, nửa đêm sau thay đổi một người?
Thanh Mai thấy Ứng mỹ nhân thờ ơ, chỉ tiếc rèn sắt không thành thép:
" Trân tài tử đêm qua thị tẩm có công, hoàng thượng sáng nay sai hoàng hậu hạ chỉ, thăng làm ngũ phẩm mỹ nhân."
Trân tài tử trong chớp mắt liền biến thành Trân mỹ nhân, đây là muốn cùng nàng ngang vai vế?
Ứng Thải Mị vẻ mặt đầy hứng thú, Trân mỹ nhân đêm qua thị tẩm có công? Nàng thật hiếu kỳ, Trân mỹ nhân rốt cuộc sử dụng thủ đoạn gì, trong một đêm có thể làm hài lòng hoàng đế, để được thăng chức?
Dù sao hoàng đế ** thủ đoạn cao minh, chỉ cần hắn muốn, nử tử bình thường cũng có thể được.
Trân mỹ nhân kia vừa nhìn chính là người mới vào nghề, cư nhiên có thể làm cho nam nhân kia tận hứng?
Ứng Thải Mị liếm môi dưới, trong lòng có chút tiếc hận.
Tân phi tần được thăng chức, phải đến Nhân Minh điện tạ ơn hoàng hậu, nàng chỉ có thể bỏ qua trò hay này....