Ứng Thải Mị trở lại Di Xuân điện vừa đúng canh giờ, vừa mới thở phào nhẹ nhõm liền nghe thấy Tiểu Phúc Tử tiến vào bẩm báo.
May mà nàng trở về vừa kịp lúc, bằng không Tiểu Phúc Tử đến tìm mình lại không nhìn thấy người, hoàng thượng còn sẽ không biết chuyện sao?
Thay đổi lại quần áo, Ứng Thải Mị chỉnh trang lại, lúc này mới không chút hoang mang đi tới.
Nhưng thật ra nhìn thấy Tiểu Phúc Tử trầm mặc, bộ dáng mất hứng thập phần khó có được.
Tiểu thái giám này tuổi không lớn lắm, lại rất trầm ổn, không có chuyện gì có thể làm cho hắn thay đổi sắc mặt, Ứng Thải Mị không khỏi hiếu kì: "Đây là thế nào? Trong cung ai dám làm cho công công tâm phúc của ta không thoải mái?"
Tiểu Phúc Tử quy củ quỳ trên mặt đất, cung kính cúi đầu bẩm báo: "Chủ tử, thuộc hạ vô năng, Ứng gia đã xảy ra chuyện."
Ứng Thải Mị cước bộ một hồi, lúc này mới chậm rãi ngồi xuống, lộ vẻ mặt kinh ngạc.
Ứng gia xảy ra chuyện gì làm cho sắc mặt Tiểu Phúc Tử khó coi như vậy?
"Đã xảy ra chuyện gì?" Nàng ngồi thẳng lưng, đáy lòng vừa hiếu kì vừa kinh ngạc.
Tiểu Phúc Tử mất hứng, rõ ràng hắn đã phân phó người phía dưới nhìn chằm chằm Ứng gia, không ngờ buông lỏng mấy ngày liền xảy ra chuyện lớn.
"Hồi chủ tử, hai vị đường tiểu thư đều.........Không có."
Không có?
Ứng Thải Mị lần này thật sự kinh sợ, mới trải qua có mấy ngày, Lăng Nhi và Hạnh Nhi đều xảy ra chuyện?
Này không có là nàng muốn như vậy sao?
Bạch Mai kinh ngạc che miệng lại, Thanh Mai cũng nhịn không được mà trừng mắt thật to.
Tiểu Phúc Tử sầu mi khổ kiểm, tiếp tục nói: "Là nô tài sơ sót, nhị tiểu thư sau khi tỉnh lại phát hiện khuôn mặt mình đã bị hủy liền phát điên.
Hai bà tử nhị phu nhân tìm tới nhất thời không chú ý nên để cho nhị tiểu thư chạy ra ngoài, dùng cây trâm đâm chết tam tiểu thư đang ngủ trên giường."
Qủa thực là lộn xộn, trong chớp mắt đã mất hai mạng, Tiểu Phúc Tử một lời khó nói hết.
Mặc dù có đáng ghét, nhưng vẫn là người Ứng gia, là nhà mẹ đẻ của Ứng phi.
Bọn họ náo lớn như vậy, cũng không ngờ sẽ có chuyện mất mạng.
Ứng Thải Mị nháy mắt, cảm giác có điểm kỳ lạ.
Lăng Nhi cũng điên rồi?
Tuy nói lần hủy dung này chính xác gây đả kích cho một cô nương còn chưa lấy chồng, nhưng cũng không đến mức phát điên.
Hơn nữa nhị thúc mẫu khẳng định sẽ gắt gao giấu giếm, Lăng Nhi làm sao biết mặt mình bị hủy, hay là tay chân của Hạnh Nhi?
Việc này càng nghĩ càng không thích hợp, Ứng Thải Mị nhìn về phía Tiểu Phúc Tử: "Điều tra được những gì?"
Vẻ mặt Tiểu Phúc Tử áy náy, lắc đầu: "Chủ tử, nô tài không tra được dấu vết nào."
Thực sự quá kỳ quái, không đâu lại nói điên liền điên, còn phát điên với tam tiểu thư ở khuê phòng, nếu như nói không có ai ở sau lưng điều khiển, Tiểu Phúc Tử tuyệt đối không tin.
"Điều tra thi thể?" Nếu có thể xuất cung, Ứng Thải Mị hận không thể tự mình đi nhìn một cái, nàng chỉ cần nhìn một cái liền biết Lăng Nhi có bị hạ dược hay không?"
Tiểu Phúc Tử tiếp tục lắc đầu: "Nô tài mời 5 vị pháp y đến khám nghiệm đều không có nhìn ra điểm nào dị thường, chỉ nói là bị kích thích quá nên nhị tiểu thư mới phát điên."
Ứng Thải Mị hơi nhíu mày, việc đã đến nước này, chỉ sợ là không tìm ra được người đứng sau.
Bất quá hình như không phải hướng về nàng, là bạn không phải địch, tóm lại đối với mình không có chỗ bất lợi.
Tiểu Phúc Tử do dự một hồi, ấp úng nói: "Chủ tử, còn một chuyện......."
Hắn cảm thấy khi vào cung đi theo hoàng thượng, nắm giữ chức ám vệ trong bóng tối rất lâu.
Chừng từng có một lần làm việc mà lại thất bại lớn như vậy.
Hai đầu lông mày của Ứng Thải Mị căng thẳng, còn có chuyện?
"Nói đi, ta nghe."
Tiểu Phúc Tử kiên trì nói: "Bẩm chủ tử, Ứng nhị gia vì không hoàn thành công việc nên bị cách chức, lại nghe tin của nhị tiểu thư, lửa giận công tâm, đêm qua không chịu được cũng đi rồi."
Ứng Thải Mị nhất thời không nói ra lời?
Dường như nhân quả báo ứng, Ứng gia từng người từng người một đều không còn, nàng thở dài, quả thực làm bậy không thể sống.
Cái chết của Ứng tướng quân chắc chắn không thiếu sự góp sức của hai vị thúc thúc.
Hai vị thúc thúc này không có đầu óc, bị người ta dụ dỗ hai ba câu liền tưởng mình cao thượng, cho rằng bản thân rất giỏi, giựt dây đi hại đại ca của mình.
Cũng không biết nếu Ứng tướng quân còn sống, hai người có thể vui vẻ tới bây giờ hay không?
Kia là Ứng tướng quân dùng cả tính mạng để đối lấy, đáng tiếc bọn họ cảm thấy không đủ, lại cảm thấy vị đại ca này đang đè lên đầu mình xuống, lúc này vẫn không thể xuất đầu.
Bây giờ Ứng tướng quân không còn, trụ cột ở Ứng gia không có, bọn họ lại càng không làm nên được tiền đồ.
Ứng Thải Mị rũ mắt xuống, Ứng mỹ nhân dưới suối vàng có cảm thấy bọn họ bị trừng phạt đúng tội, cảm thấy thanh thản hay không?
Hiển nhiên Tiểu Phúc Tử còn chưa nói xong, chuyện từng người từng người trong Ứng gia hiển nhiên làm hắn sức đầu mẻ trán.
"Nhị gia đi, nhị phu nhân không chịu nổi cũng phát điên, nửa đêm cầm đuốc nhân cơ hội đi đốt trạch viện.
Tam gia vừa mới đi tới tây phòng của di nương, hỏa bắt đầu từ tây phòng thiêu cháy......."
Ứng Thải Mị vừa nghe, không nghĩ ra cũng khó khăn: "Vì thế tam thúc cũng chết?"
Chỉ trong một ngày một đêm, hai đường muội không còn, hai thúc thúc cũng mất, tất cả người hầu canh gác có mắt như mù hay sao mà một chút cùng không phát hiện?
Thấy Ứng Thải Mị trầm mặc, đối với hắn bất mãn hết sức, Tiểu Phúc Tử mang một bụng nước đắng.
Hắn làm sao biết mới chỉ có một ngày không đốc thúc, người phía dưới liền lười biếng?
Phỏng chừng cảm thấy Ứng gia không có chuyện gì lớn, mới tạm thời rời khỏi cương vị, không tăng cường nhân thủ.
Bất quá cũng ly kì, nếu nhất thời nửa khắc không thấy thì thôi, tròn nửa ngày cũng không có người phát giác, cũng có chút cổ quái.
Tiểu Phúc Tử không phải bao che khuyết điểm, cũng không muốn người phía dưới chịu tiếng xấu thay cho người khác: "Chủ tử, việc này rất kỳ lạ.
Thuộc hạ của nô tài tuyển chọn rất kỹ lưỡng, không có đạo lý lại lười biếng, hơn mười người cùng nhau lười biếng, một chút xíu dị thường cũng không phát giác được!"
Ứng Thải Mị khoát khoát tay, hiểu rõ ý tứ của hắn.
Muốn cho người không biết quỷ không hay, đúng thật là một cao thủ.
Hơn nữa hoàn toàn không để lại dấu vết, người theo dõi căn bản không biết mình bị người khác hạ dược mê man một đoạn thời gian.
Rốt cuộc Ứng gia đã đắc tội người nào, muốn đuổi tận giết tuyệt?
"Vậy tam thúc mẫu đâu? Vẫn còn ổn chứ?" Ứng Thải Mị chống má, thay tam thúc mẫu kêu oan.
Phu quân chết thì thôi, lại chết trong phòng di nương, bà ta là chính thất thực sự không còn mặt mũi.
Tiểu Phúc Tử nghe nàng hỏi, trán đổ mồ hôi lạnh: "Hồi chủ tử, tam phu nhân không có việc gì, chỉ có chút khiếp sợ, nhưng là......"
"Chỉ là cái gì?" Ứng Thải Mị nhìn Tiểu Phúc Tử, cảm thấy không phải là chuyện gì tốt.
Tiểu Phúc Tử nhắm mắt lại, cảm giác bản thân rất vất vả theo những người khác cướp vào tay, quả thực là muốn mạng hắn, lên tiếng bằng bất cứ giá nào: "Tam phu nhân mang thai, sắp được hai tháng."
Bạch Mai giật mình, Thanh Mai phản ứng kịp, không thể tin tưởng.
"Không có khả năng! Hai tháng trước tam lão gia đi thị sát đất đai ở bên ngoài, sao có thể......"
Nếu không phải có ghi lại chuyến đi có hiệu quả thì làm sao hoàng thượng lại tấn chức cho hắn?
Phu quân không ở nhà hai tháng, lại mang thai gần hai tháng, đây không phải chứng minh tam phu nhân không tuân thủ nữ tắc hay sao?
Tiểu Phúc Tử lúc mới nghe thấy tin tức này cũng sợ đổ đầy mồ hôi lạnh.
Đây là chuyện xấu xa ngầm ở hậu trạch, thấy nhưng không thể trách, điểm chết người chính là đầu quả tim hoàng thượng, chuyện xấu xa ngấm ngầm nhà mẹ đẻ Ứng phi, hắn hận không thể chưa từng nghe qua chuyện này.
Ứng Thải Mị nheo mắt, tam thúc mẫu cũng đủ xui xẻo, lúc này bị phát hiện có thai, tam thúc lại chết, thực sự có miệng cũng không thể nói rõ.
Muốn nói tam thúc lén về nhà, bỏ bê công việc chính là tội khi quân rơi đầu.
Muốn nói tam thúc không về nhà, đó chính là bà ta không tuân thủ nữ tắc, thông đồng với người khác.
Mặc kệ là gì thì tam thúc mẫu cũng khó qua chuyện.
Những người này bị báo ứng tới quá nhanh, Ứng Thải Mị không biết mình nên mừng rỡ như điên hay là thất vọng tột cùng?
"Hoàng thượng định xử lý như thế nào? Tam thúc mẫu bây giờ thế nào?" Ứng Thải Mị nghĩ nghĩ, cảm thấy chuyện này quá phiền toái, vẫn nên để Hoắc Cảnh Duệ xử lý thì tương đối ổn.
Thứ nhất, nàng bây giờ cũng được coi là người Ứng gia, cũng là vì ti hiềm.
Thứ hai, Ứng gia cũng chỉ còn lại mình tam thúc mẫu, mặc kệ nàng làm cái gì thì giống như có chút khi dễ người.
Tiểu Phúc Tử còn chưa dám đem chuyện này bẩm báo hoàng thượng, nhận được tin tức thì hừng hực chạy đến Di Xuân điện.
Hắn thành thành thật thật khai báo, chờ xử lý.
Ứng Thải Mị nhịn cười không được, khó có được tiểu thái giám này lộ tính cách trẻ con, phất tay rộng rãi đáp ứng: "Việc này ta sẽ nói với hoàng thượng, ngươi không cần đi bẩm báo."
Tiểu Phúc Tử thở phào nhẹ nhõm, ngoan ngoãn dập đầu tạ ơn.
Có những lời này của Ứng Thải Mị, hắn không cần bẩm báo trước mặt hoàng thượng, lại bị dạy dỗ một trận.
Chỉ là ban đêm, Ứng Thải Mị bên gối nhắc tới việc này với hoàng thượng, trên mặt Hoắc Cảnh Duệ không hiện lên một tia kinh ngạc, ngược lại có chút biết rõ.
"Ái phi muốn xử lý như thế nào?" Hoàng đế vuốt ve làn da băng cơ ngọc khiết của Ứng Thải Mị, thờ ơ hỏi.
Vẻ mặt Ứng Thải Mị phi sắc, đáy lòng có chút hoài nghi việc này có phải hoàng thượng ở sau lưng ra tay hay không.
Thế nhưng bây giờ nghe thì lại cảm thấy không giống.
Hoàng thượng không nhất thiết phải làm chuyện mờ ám, nếu làm thật thì nhất định sẽ chạy tới trước mặt nàng tranh công, làm gì nói chuyện tốt như vậy?
Hai chân của Ứng Thải Mị vòng qua bên hông hoàng thượng, giãy giụa thắt lưng: "Giao cho người trong tộc quyết định, dù sao hoàng thượng cũng không nên nhúng tay vào chuyện nhà người ta?"
Khối thịt trong bụng tam thúc mẫu bất kể là có phải của tam thúc hay không, đều là cọc để gièm pha.
Nếu như hoàng thượng nhúng tay vào, chuyện sẽ náo lớn cho người biết hết, các cô nương chi khác ở Ứng gia sẽ rất khó lập gia đình.
Về phần tộc trưởng Ứng gia xử lý thế nào, Ứng Thải Mị không muốn biết.
Không phải dàn xếp ổn thỏa thì chính là cẩu thả.
Mặc kệ bên nào, tam thúc mẫu không quá tốt là được.
Hoắc Cảnh Duệ vỗ nhè nhẹ phía sau lưng của Ứng Thải Mị, ôm nàng ngồi dậy, đối với câu trả lời của nàng hết sức hài lòng.
Vừa đúng suy nghĩ của hắn, Hoắc Cảnh Duệ cũng không vui để ý tới những việc xấu ngầm ở Ứng gia, nên giao cho tộc trưởng xử lý là biện pháp tốt nhất.
Ứng Thải Mị nức nở một tiếng, chỉ thấy hai người kết hợp càng sâu, dương khí dũng mãnh xông vào cơ thể, nàng nheo mắt lại, hai gò má đỏ ửng toát lên mấy phần yêu mị.
"Cứ dựa theo ý tứ của ái phi mà làm, chuyện nhà ái phi cũng đừng quản nhiều." Trong lúc đôi mắt nàng mê man, hoàng đế hôn lên đôi môi diễm lệ kia, vội vã quyết định việc này.
Mỹ nhân trong ngực, còn chuyện gì quan trọng hơn nàng?
Ứng Thải Mị hài lòng cười, hai tay ôm lấy cổ hoàng đế, tiếp nhận những cực hạn vui thích.......
Ứng mỹ nhân, ta thay ngươi, cũng thay ngươi báo thù.
Từ đó về sau, ta cũng không còn nợ ngươi nữa.
Trên đường hoàng tuyền, ngươi cũng không còn tịch mich, không phải sao?.