Editor: Sa Hạ
Diệp quý nghi nghe nói bản thân phải xuất cung vào chùa tu hành, nàng không hề khóc nháo như trong tưởng tượng của Ứng Thải Mị, trái lại còn vô cùng cao hứng, thậm chí còn đặc biệt đến Di Xuân điện để tạ ơn.
Đối với những phi tần khác mà nói thì nơi đó tịch mịch không khác gì lãnh cung, nhưng thân thể của Diệp quý nghi đã sớm hư tổn, cần phải dùng dược rất nhiều để duy trì mạng sống.
Nếu như nàng về nhà thì chỉ là biện pháp nhất thời, liệu trong phủ có đủ điều kiện để nuôi dưỡng nàng suốt đời hay không?
Không tới mấy năm sợ là gia tộc sẽ không tha cho mình, vậy không bằng vào chùa ở, còn được hoàng thượng chu cấp, hoàn toàn không phải lo lắng về tiền bạc.
Dù sao đối với hoàng thượng đó cũng chỉ là một chuyện nhỏ nhặt.
Những nữ tử trẻ tuổi tiến cung có rất nhiều người đến mặt hoàng thượng còn chưa nhìn thấy qua bao giờ đều bị đưa đến hoàng miếu phổ độ cả đời, hoàng gia nuôi dưỡng chu cấp cũng là điều tất nhiên.
Diệp quý nghi cảm thấy giữ được tính mạng quan trọng nhất.
Hơn nửa ở hoàng miếu không có quy củ, nàng cũng có thể tự do tự tại, mỗi ngày không cần phải lo lắng bất an, sợ bị ai đó lợi dụng ám toán hoặc liên lụy, cuộc sống như vậy quả thật giống như tiên, làm sao có thể không vui được?
"Diệp quý nghi vui vẻ như vậy không sợ hoàng thượng nhìn thấy sẽ không vui sao.
" Ứng Thải Mị cười cười, Hoắc Cảnh Duệ không thích phi tần này cũng không có nghĩ hắn sẽ giương mắt nhìn những người đó vui vẻ sắp xếp hành lí rời khỏi một cách thống khoái.
Bất quá người hiểu chuyện giống như Diệp quý nghi cũng chỉ là số ít.
Thanh Mai dâng trà lên, không nói chuyện.
Chủ tử nhà mình ở trước mặt hoàng thượng ngày càng làm càn, hoàng thượng cũng không có tức giận, ngược lại còn rất cao hứng, nụ cười ở khóe miệng luôn xuất hiện, nàng chỉ là một nô tỳ cũng không thể nói được gì.
Không chừng hoàng thượng thích bộ dáng vô tâm vô phế này của chủ tử, nàng khuyên nhủ nhắc nhở thì có lợi ích gì?
Nói không chính xác chủ tử chính là phù hợp với khẩu vị của hoàng thượng, bằng không sao lại được sủng ái như vậy.
Thanh Mai nghiêng đầu hơi thất thần, mỹ nữ hậu cung như mây, tướng mại của Ứng Thải Mị không tính là đẹp nhất, nàng chỉ có một đôi mắt lấp lánh diễm lệ, quyến rũ câu người, đáng tiếc tính tình tùy tiện, vô tâm vô phế, không chướng mắt những mỹ nhân khác của hoàng thượng, chỉ yêu thích bản thân mình.
Thật ra phẩm vị của hoàng thượng cũng rất đặc biệt, cũng khó trách những nữ tử khác trong hậu cung không lọt vào được mắt xanh của hoàng thượng!.
.
Giải tán toàn bộ phi tần hậu cung, hoàng cung sẽ trở nên yên tĩnh.
Những cung nhân không có nhiệm vụ quét dọn cung điện thì một số ít đều bị đưa ra.
Ứng Thải Mị biết Hoắc Cảnh Duệ làm chuyện gì cũng đều có mục đích, trong đám người này có những ai là đinh ngầm đều bị hoàng thượng thanh trừng toàn bộ, nàng càng thêm vô tư.
Còn chuyện bị tra ra, khẳng định không có khả năng được xuất cung mà là bị biến mất khỏi cuộc đời này.
Dựa vào chuyện nàng bị hạ độc là giải tán hậu cung, thanh trừng hết những nô tài không nghe lời, từng người từng người một, Ứng Thải Mị sờ sờ cằm, mình đây là bị hoàng thượng lợi dụng?
Dù thế nào nàng cũng phải lấy được chỗ tốt gì đó từ Hoắc Cảnh Duệ mới được!.
.
Nghĩ xong nàng cũng không khách khí vươn tay tới Hoắc Cảnh Duệ.
Hoắc Cảnh Duệ mỉn cười nhìn người trước mắt, đáy mắt hiện lên một tia chế nhạo: "Ái phi nghĩ muốn cái gì? Trẫm đem bản thân tặng cho nàng rồi, còn có lễ vật nào hơn được nữa?"
Ứng Thải Mị cười duyên đẩy hắn một cái, cả người ngã nhào lên ghế quý phi bật cười: "Cả người hoàng thượng thiếp cũng không dám muốn.
"
Hoắc Cảnh Duệ nheo mắt cười, khẩy khẩy cằm nàng, mím môi nói: "Ái phi không muốn trẫm thì muốn ai?"
Ứng Thải Mị liếc mắt nhìn hắn, nam nhân này tự nhiên khi không lại ăn giấm.
Mấy ngày nay nàng cũng không có đến Đào Nguyên điện tìm sư phụ, thứ nhất là do hủy bỏ hậu cung nên còn rất lộn xộn, đi ra ngoài lỡ đụng phải người không muốn gặp.
Thứ hai là Bạch Mai bẩm báo gần đây sư phụ đang tu luyện, nghiên cứu cái loại độc mới gì đó, nàng cũng không muốn đến quấy rầy.
Không ngờ mình ngoan ngoãn ở Di Xuân điện mà lòng dạ của Hoắc Cảnh Duệ cũng hẹp hòi.
"Hoàng thượng nói cái gì thiếp không hiểu.
" Ứng Thải Mị nháy mắt, nói tiếp: "Hoàng thượng là người đầu tiên của Định quốc đưa cho thiếp, không phải là ngay cả Định quốc cũng tặng cho thiếp đấy chứ?"
Nếu như Thanh Mai có ở đây, khẳng định mặt nàng sẽ trắng bệch, thở dốc vì kinh ngạc.
Ngược lại Ứng Thải Mị vẫn một bộ dáng không sao cả.
Hoắc Cảnh Duệ nhìn nàng một cái thật sâu, lộ ra ý cười: "Ái phi vẫn thích nói đùa như vậy, bất quá trẫm thích.
"
Hoắc Cảnh Duệ cúi đầu xuống, nhẹ nhàng hôn lên môi của Ứng Thải Mị.
Sau đó dang hai tay ôm lấy nàng ôm chặt vào trong ngực, như muốn giam nàng lại không bao giờ buông tay, lại hôn xuống thật sâu.
Đôi môi kề sát trong nháy mắt, hai người nhịn không được thở ra một tiếng thoải mái.
Hoắc Cảnh Duệ quyến luyến đôi môi mềm mại đỏ mọng kia, dường như mang theo đường mật, cám dỗ bản thân mình một lần nữa thâm nhập, không có cách nào thoát khỏi.
Ứng Thải Mị hơi nheo mắt lại, một tay ôm lấy cổ hắn, một tay đặt phía sau lưng hắn lên xuống, thỉnh thoảng nhẹ đánh một cái, như vừa an ủi vừa khiêu khích, khiến cho toàn thân Hoắc Cảnh Duệ phát hỏa, cơ thể dần dần cứng ngắt.
"Ái phi lại nghịch ngợm, trẫm chưa có quên hôm trước ái phi đạp trẫm xuống giường đâu.
" Thế nào mới qua có hai ngày Ứng Thải Mị lại chủ động dán lên vậy?
Hoắc Cảnh Duệ mỉn cười ôm ngang Ứng Thải Mị lên, cũng ngã xuống giường.
Mỹ nhân trong ngực hiếm khi chủ động, hắn cũng không có lý do để cự tuyệt.
Ứng Thải Mị ngẩn ra, nàng đối với y thuật của mình rất tự tin, nuôi vài ngày như vậy thân thể của hoàng thượng cũng đã tốt lên được bảy tám phần.
Đã tốt lên lại tự động dâng tới cửa, đương nhiên Ứng Thải Mị phải đến đòi thù lại.
Mấy ngày nay nàng không luyện thần công, thực sự là thiếu dương khí của hoàng đế, làm nhiều công ít, chẳng thà chờ thân thể của Hoắc Cảnh Duệ tốt lên thì lại tiếp tục.
Qủa nhiên khi chạm môi đã thu được một chút xíu dương khí, đan điền của Ứng Thải Mị liền động.
Công lực đình trệ dần dần bởi vì dương khí tiến vào liền vận chuyển lại, làm cho toàn thân đều cảm thấy khoan khoái.
Ứng Thải Mị rất thích loại cảm giác này, càng muốn nhiều hơn, cảm nhận được từ chân đến ngọn tóc đều muốn bốc cháy, nóng rực, khiến người ta cảm thấy cơ thể như được ngâm trong nước sôi.
Hoắc Cảnh Duệ nhìn hai gò má của người dưới thân mình nhiễm đỏ, đôi mắt nữ tử mơ màng, hắn không nhịn được mà lộ ra mấy phần vui vẻ, cúi đầu hôn lên môi nàng triền miên lưu luyến.
Bàn tay to kia thâm nhập vào cổ áo, lướt tới lướt lui trên da thịt non mềm, cảm xúc lưu luyến không ngớt.
Ứng Thải Mị tự nhiên câu lấy thắt lưng của Hoắc Cảnh Duệ, nhẹ nhàng giãy giụa như đang thúc giục, khiến cho huyết mạch của hắn như muốn bật ra, không kháng cự được.
"Hoàng thượng nhanh lên một chút.
" Thấy động tác chậm rãi của hắn, Ứng Thải Mị trừng mắt không vui nhìn Hoắc Cảnh Duệ, mở miệng thúc giục.
Nhưng đôi mắt long lanh của nàng thoáng nhìn không giống như đang trừng mắt mà giống như mị nhãn, câu dẫn người làm cơ thể càng lúc càng nóng hơn, dưới thân cũng buộc chặt.
Ma sát cọ cọ, Ứng Thải Mị rất không thích, ngược lại cảm thấy lần trước hoàng thượng lỗ mãng phóng túng nàng thích hơn.
Nàng chống tay ngồi dậy áp Hoắc Cảnh Duệ dưới thân lại bị Hoắc Cảnh Duệ nhẹ nhàng đẩy ngược trở lại, nụ hôn cực nóng bỏng liền hạ xuống.
Không ôn nhu như trước ngược lại mang theo một chút gấp gáp chiếm đoạt.
Ứng Thải Mị mỉn cười, ngẩng đầu lên chủ động làm sâu sắc nụ hôn này, cảm thấy mình sẽ tan chảy giữa đôi môi triền miên này.
Thế nhưng sau một khắc, một dịch thể nóng rực nhỏ xuống trên mặt và cổ của nàng.
Ứng Thải Mị sửng sốt mở mắt nhìn thấy khuôn mặt của Hoắc Cảnh Duệ đột nhiên tái xanh, máu tươi từ khóe miệng tràn ra làm ướt cổ áo nàng.
Nàng không kịp lau máu đi, vội vã ngồi dậy, đặt ngón tay lên cổ ta Hoắc Cảnh Duệ chuẩn đoán.
Không thể nào, thân thể của hoàng thượng đã sớm bắt đầu khỏi, làm sao đột nhiên lại chuyển biến xấu?
Thế nhưng từ mạch tượng Ứng Thải Mị biết được hoàng thượng cực kỳ không tốt!
Khí tức hỗn loạn, nói không tốt chính là Hoắc Cảnh Duệ sẽ tẩu hỏa nhập ma, một thân nội lực này sẽ bị hủy hoàn toàn!
Rõ ràng thuốc nàng chế không có vấn đề, rốt cuộc là vấn đề ở chỗ nào?
Trong chớp mắt Ứng Thải Mị liền gấp đến mức mồ hôi đầm đìa, đành phải điểm huyệt ngủ Hoắc Cảnh Duệ, miễn cưỡng cầm máu, chân mày nhíu lại.
.