Hôm sau, lúc Tạ Thanh Anh mơ màng thức giấc, Tiêu Trần Mạch đã không thấy bóng dáng.
Nàng gọi Lan Hinh vào hỏi: “Hoàng Thượng đâu?”
“Hồi tiểu thư, sáng sớm Hoàng Thượng đã trở về Thừa Quang Điện thay long bào rồi ạ, giờ này có lẽ là đang tảo triều.
Trước khi đi ngài cố ý dặn, đêm qua tiểu thư mệt nhọc, chúng tô tỳ không cần gọi tiểu thư dậy sớm, để tiểu thư ngủ đến tự nhiên thức ạ.”
Nghe thế, hai gò má Tạ Thanh Anh đỏ bừng, nàng mất tự nhiên gật đầu đáp: “Ta biết rồi.”
Không ngờ nàng quên mất, ngày nào hắn cũng phải thượng triều.
Đỡ eo đau nhức, nhờ sự giúp đỡ của Lanh Hinh, nàng dùng bữa sáng, chưa được bao lâu, Tiểu Phúc Tử – đệ tử của Lý Mậu Toàn đến bẩm báo: “Nô tài tham kiến tiểu chủ, Hoàng thượng nói buổi trưa nhiều tấu chương, không thể đến với tiểu chủ, tiểu chủ chú ý nghĩ ngơi, giờ ăn trưa, ngài sẽ tranh thủ đến Ngọc Lộ Điện dùng bữa với tiểu chủ.”
Tạ Thanh Anh cười nhẹ, “Đa tạ công công.”
“Tiểu chủ,” Tiểu Phúc Tử vội vàng khom lưng, “Ngài cứ gọi nô tài là Tiểu Phúc Tử đi ạ.”
Bây giờ vị tiểu chủ này có địa vị gì trong lòng Hoàng thượng, mọi người trong cung đều biết cả rồi.
Đặc biệt là hình ảnh hai người ôm nhau ngoài cửa điện tối qua, hiện đã xôn xao truyền khắp cung cấm.
Nhất thời, rất nhiều cung nhân đều âm thầm rầu rĩ, tại sao không sớm nịnh bợ một chút.
Tiểu Phúc Tử không khỏi cảm thấy may mắn, may mắn vì từ trước đến nay y nghe lời sư phụ, đối xử kính cẩn hữu lễ với Tạ Thanh Anh, chưa từng bất kính.
Tạ Thanh Anh là người thông minh, tất nhiên nàng nhìn ra tiểu thái giám đang lấy lòng mình, cho nên nàng không nói thêm gì, chỉ ra hiệu cho Lan Hinh thưởng bạc.
Một lát sau, tổng quản phủ nội vụ lại đến, mang theo rất nhiều châu báu, đồ trang sức, tơ lụa các loại, dựng đầy trong năm rương, Tạ Thanh Anh cảm ơn theo đúng phép tắc sau đó phối hợp với Lan Hinh kiểm kê một lượt.
Đợi đến khi làm xong việc, qua thêm nửa canh giờ, rốt cuộc Tiêu Trần Mạch cũng đến.
“Dân nữ Tạ Thanh Anh tham kiến Hoàng Thượng, Hoàng thượng vạn tuế.” Tạ Thanh Anh đỡ vòng eo đau nhức hành lễ, vừa mới quỳ xuống, đã được Tiêu Trần Mạch đỡ lên.
“Mau đứng lên, Thanh nhi, sau này lúc không có người ngoài, mấy thứ lễ nghi phiền phức này, miễn hết đi.”
“Tạ Hoàng Thượng.” Tạ Thanh Anh cười dịu dàng.
Hắn tình nguyện cho nàng vinh sủng, vậy nàng sẽ yên tâm thoải mái chấp nhận.
Tiêu Trần Mạch nắm tay nàng ngồi lên giường gấm, không cho nàng ngồi phía còn lại, mà kéo nàng ôm vào lòng, sau đó hắn vừa hôn môi nàng vừa nỉ non: “Thanh nhi, Trẫm nhớ nàng muốn chết.”
Tạ Thanh Anh liếc mắt quan sát thái giám cung nữ hầu hạ trong điện, nàng xấu hổ đỏ mặt đẩy hắn: “Hoàng thượng, ở đây còn có người.”
Tiêu Trần Mạch giương mắt nhìn một vòng, từ nhỏ đã sống trong cung cấm, nhất cử nhất động của hắn đều có người trông coi, hắn đã quen rồi, cho nên trong lòng không thấy có vấn đề gì, nhưng Tạ Thanh Anh thẹn thùng, hắn đành mỉm cười nói: “Lui xuống hết đi.”
“Dạ, Hoàng thượng.”
Đợi đến lúc tất cả mọi người lui xuống, Tiêu Trần Mạch vòng tay qua eo Tạ Thanh Anh, giọng tràn ngập ý cười: “Mấy thứ trẫm sai người mang tới ban sáng, nàng có thích không?”
Tạ Thanh Anh nhớ đến đủ loại trân phẩm chứ đầy năm rương lớn, nàng cũng cười đáp: “Ta rất thích, tạ Hoàng thượng.”
Tiêu Trần Mạch thích dáng vẻ ngoan ngoãn phối hợp này của nàng nhất, hắn kiềm lòng không đậu xoa xoa chóp mũi xinh xắn của nàng, “Khách sáo với trẫm làm chi!”
Dứt lời, hắn nói tiếp: “Sáng hôm nay, Trẫm đã lệnh cho Đông Xưởng thả Tạ Lan Viễn, nàng yên tâm, mấy ngày qua hắn không phải chịu chút xíu đau khổ nào đâu.
Trẫm phái người bắt hắn, chẳng qua là do nghe tin nàng gả cho Thẩm Bân, Trẫm không thể không ra hạ sách này.”
“A Mạch, ta biết.”
Nếu đã hiểu rõ lòng hắn, nàng cũng tin tưởng hắn tuyệt đối sẽ không làm chuyện gì khiến nàng tổn thương
Huống chi, Tạ Lan Viễn vốn không cấu kết với Cảnh vương, việc này điều tra sẽ rõ, hắn là minh quân, chắc chắn không lấy việc công trả thù riêng.
“Nàng hiểu là được.” Tiêu Trần Mạch lại nhịn không được hôn nàng.
Mỹ nhân trong lòng, mắt ngọc mày ngài, hương thơm say lòng người, hôn một lát, lòng hắn lại nhộn nhạo.
Bàn tay từ phía sau duỗi đến trước ngực nàng, đè ép mềm mại của nàng, từng chút từng chút xoa bóp giống như làm mì vắt.
“Ưm ~”
Tạ Thanh Anh bị bàn tay tà ác của hắn niết đến hít thở không thông, tiếng rêи rỉ nho nhỏ tràn ra khỏi miệng.
Ra sức xoa nắn hai bên tròn trịa của nàng, Tiêu Trần Mạch dán sát vào vành tai hồng hồng của nàng hỏi nhỏ: “Ba năm qua vì giấu giếm thân phận, mỗi ngày nàng đều buộc ngực phải không?”
“A ~ Dạ ~” Tạ Thanh Anh yêu kiều gật đầu thừa nhận.”
“Chậc chậc, bị nàng buộc chặt suốt ngày, chúng nó đã bỏ lỡ thời cơ trổ mã rồi ~” Hắn tiếc hận nói.
“Ưm ~ A Mạch, chàng ghét bỏ chúng?”
“Trẫm ghét bỏ lúc nào?” Hắn duỗi đầu lưỡi ɭϊếʍ một vòng quanh vành tai mượt mà khéo léo của nàng, giọng hắn khàn khàn: “May là tuổi nàng còn nhỏ, sau này mỗi ngày ta sẽ giúp nàng xoa bóp nửa canh giờ, chúng nó sẽ lớn hơn một chút.”
“Hoàng thượng ~”
Nhận ra lời hắn nói chính là tình hình kia, Tạ Thanh Anh xấu hổ không thôi.
Dáng vẻ xấu hổ của nàng, quả thật rất đáng yêu.
Trước kia khi mặc nam trang, trong thẹn thùng còn mang theo một ít sợ hãi, còn bây giờ là nét thẹn thùng tinh khiết của nữ nhi, uyển chuyển hàm xúc, động lòng người.
Hạ thân Tiêu Trần Mạch nóng rực, long căn ngẩng cao đầu từ lâu, cách tầng tầng lớp lớp y phục đâm vào chân tâm Tạ Thanh Anh.
“Thanh nhi, chúng ta lên giường đi.”
“Hoàng.
.
.
A Mạch,” Tạ Tanh Anh bị lời ám chỉ của hắn làm cho sợ hết hồn, nàng vội nói: “Bây giờ là ban ngày.”
“Vậy thì sao?” Tiêu Trần Mạch nhíu mày, ánh mắt sáng rực nhìn nàng trân trối.
Tạ Thanh Anh hít sâu một hơi, ý muốn nói lý với hắn, “Ban ngày tuyên ɖâʍ, lỡ người ta biết sẽ bàn tán sau lưng.”
“Bàn tán?” Đầu lông mày Tiêu Trần Mạch nhướng lên rồi ngạo nghễ phán: “Ai dám?”
“.
.
.”
Thấy mình không nói lại hắn, Tạ Thanh Anh đành tìm một lý do viện cớ, nàng tỏ vẻ đáng thương: “Nhưng.
.
.
Chỗ đó của ta còn đau.”
Quả nhiên lời này đủ mạnh để dời lực chú ý của Tiêu Trần Mạch.
Hắn đặt nàng nằm thẳng trêи giường, sau đó đẩy váy nàng lên cao rồi nói: “Để Trẫm xem thử.”
“Đừng ~” Tạ Thanh Anh vội khép chặt chân, “Ta nghỉ ngơi một hai ngày là khỏi thôi.”
Ngoài dự đoán, lần này Tiêu Trần Mạch cực kỳ cố chấp.
Hắn đi đến mấy rương thưởng cho nàng lục lọi một lát, sau đó hắn cầm một bình ngọc đi tới cười nói: “Đây là ngọc cơ cao, có tác dụng tiêu sưng tan bầm, tự nàng bôi hơi khó, để trẫm giúp nàng bôi.”
Dứt lời, hắn không nói thêm gì nữa mà kéo tiết khố nàng xuống.
Trong nháy mắt, đóa kiều hoa mới xa cách mấy canh giờ, lại nở rộ trước mắt hắn một lần nữa.
Mấy lần trước đều là ban đêm, tuy Tiêu Trần Mạch đã quan sát tỉ mỉ, thế nhưng nhìn thấy vào ban ngày, cảm giác rất khác.
Toàn bộ nơi bí ẩn của Tạ Thanh Anh đều cực hồng hào, cực non mềm, âm mao không quá đen, vừa xoăn vừa mềm bao trùm trêи mặt hoa huyệt.
Đẩy hai cánh hoa ra, tiểu hạch như trân châu của nàng hiện ra trước mắt hắn, tròn tròn nhẵn nhụi, trắng nõn đáng yêu.
Tiêu Trần Mạch kiềm chế không được dùng ngón tay nhẹ nhàng khều một cái, tiểu hạch trước mắt bỗng run lên, khe nhỏ phấn hồng bên dưới cũng theo đó tràn ra ít chất lỏng, dưới ánh sáng mặt trời, lập lòe tỏa sáng.
“Ưm ~ Hoàng thượng ~”
Không phải bảo bôi thuốc sao?
Hắn đang làm gì vậy?
“A.
.
.” Tiêu Trần Mạch vùi đầu giữa hai chân nàng cẩn thận quan sát, một lát sau, hắn mới gật gù: “Có hơi sưng, bây giờ trẫm bôi thuốc giúp nàng.”.