Tiến lên một bước.
Lời này ngày xưa hắn rất thích nói với nàng.
Mỗi lần gọi nàng tiến lên một bước, sau đó cũng không có hành động gì, chẳng qua chỉ nhàn nhạt nhìn nàng, ánh mắt tĩnh mịch khó hiểu, khiến da đầu người ta run lên.
Tạ Thanh Anh ngoan ngoãn bước lên một bước, trong lòng hơi lo sợ bất an.
Mặc kệ nàng là thị độc lục phẩm, hay là nữ nhân của hắn, đều không có tư cách nghị luận việc triều chính.
Cho đến khi đi đến trước thư án, Tiêu Trần Mạch đưa tấu chương trong tay cho nàng, hắn cười nói: “Xem thử đi.”
Tạ Thanh Anh nhận lấy mở ra trước ánh mắt của hắn.
Đúng là quyển tấu chương của Ngự Sử, đúng là nói Uy Vũ tướng quân công cao chấn chủ.
Phần cuối của tấu chương có mấy câu vừa phê: “Đại thần có công, tất có hậu đãi.
Tấn phong Xương Bình Quận chúa thành Xương Bình Hòa An công chúa, gả cho Mộ Hiên, đại hôn giao Lễ bộ xử lý.”
Chữ viết mạnh mẽ có lực, mực đỏ vừa mới khô, cho thấy khi nàng đi thay y phục, Tiêu Trần Mạch đã phê như vậy.
Xem xong, hai mắt Tạ Thanh Anh tỏa sáng, nàng mỉm cười nhìn hắn, vô cùng chân thành nói: “Hoàng thượng anh minh.”
“Ồ, ý tưởng giống Tạ khanh, chính là anh minh?” Tiêu Trần Mạch cau mày, cong môi hỏi.
Dáng vẻ của hắn, đúng là quá soái!
Ngạo nghễ thách thức khiến người ta điên đảo tâm hồn, tim Tạ Thanh Anh bỗng đập như trống, nàng bối rối dời mắt, “Thần không dám.”
Tiêu Trần Mạch cười khẽ nói với nàng: “Trẫm còn mấy quyển tấu chương cần phê, Tạ Khanh ở bên cạnh mài mực giúp trẫm đi.”
“Dạ, Hoàng thượng.”
Tạ Thanh Anh bước sang bên phải thư án, nàng kéo tay áo rộng thùng thình lên cao, sau đó nghiêm túc khom lưng mài mực.
Từ nhỏ nàng đã thích đọc sách, cũng thường mài mực cho phụ thân Tạ Chương, đồng thời nghe phụ thân kể một vài điển cố lịch sử.
Mài mực cũng phải hết sức để tâm, vừa nhẹ vừa chậm, duy trì thanh mực thẳng đứng, xoay từng vòng từng vòng trêи bề mặt nghiên mực, không thể để nghiêng mài hoặc là đẩy thẳng.
Mài mực phải đạt độ đậm nhạt vừa phải, không quá đậm, cũng không quá nhạt.
Mài mực dùng nước, ít chứ không nhiều, mài gần khô, lại thêm nước mài tiếp.
Tạ Thanh Anh đã làm quen việc này, bây giờ nàng làm vô cùng nhập tâm, chẳng cảm thấy mệt mỏi chút nào.
Vừa mài mực, nàng vừa lén lút quan sát Tiêu Trần Mạch đang cúi đầu phê duyệt tấu chương bên cạnh, lòng có cảm giác ngọt ngào không thôi.
Nhưng mà, sau một lát, động tác của nàng bỗng có chút bất ổn.
“Hoàng thượng ~”
Nàng nhẹ giọng ưm một tiếng, sau đó đỏ mặt nhìn ngực mình.
Thì ra không biết từ lúc nào, Tiêu Trần Mạch đã lặng lẻ đổi tay cầm bút sang tay trái.
Nàng nhìn thấy bàn tay trái hắn phê tấu chương như rồng bay phượng múa, còn bàn tay phải lại xấu xa xoa ngực nàng cách lớp quan phục đỏ tía.
Ánh mắt hắn bình thản tự nhiên, nét bút mạnh mẽ có lực, phúc đáp đúng nội dung vấn đề các đại thần nêu ra.
Nhưng mà, ai có thể ngờ, hắn có thể làm hai chuyện cùng lúc như vậy?
Tuy cách lớp quan phục và vải buộc ngực, nhưng vẫn khiến nàng có phản ứng.
“A ~ Hoàng thượng ~ Ưm ~”
Tạ Thanh Anh bị hắn xoa đến hơi thở rối loạn, mất khống chế cong eo thở gấp.
Thứ Tiêu Trần Mạch muốn, chính là thời khắc này.
Nàng mặc quan phục, đầu đội mũ quan, là Tạ khanh ngày xưa của hắn.
Thế nhưng, lại không phải Tạ khanh.
Đây là cảnh hắn nằm mơ thấy rất nhiều lần, tuy địa điểm không phải Ngự thư phòng, nhưng mà, nhân vật chính vẫn là người nọ, dung nhan và thân thể, không thể nhầm lẫn.
“Tạ khanh, chuyên tâm chút.” Hắn lạnh nhạt nhắc nhở.
Tiếp theo hắn cúi đầu, tiếp tục phê duyệt tấu chương.
Trước mắt, hắn phải giải quyết đại sự quốc gia mà ngày nào hắn cũng làm.
Bên tai, là tiếng ngâm nga khó nén của nàng.
Thời khắc này, chính là thời khắc tốt đẹp nhất.
Giang sơn của hắn, mỹ nhân của hắn, đều thuộc về hắn.
Tiêu Trần Mạch khẽ cong môi, tay trái tiếp tục viết thoăn thoắt, tay phải lại từ từ dời xuống, thăm dò vào vạt áo Tạ Thanh Anh, cách tiết khố, nhẹ nhàng vỗ về chơi đùa hoa huyệt nàng.
“A ~ Hoàng thượng ~ Đừng ~”
Thoáng chốc, cả người Tạ Thanh Anh càng cong lên cao, nàng xấu hổ, hai má đỏ bừng, cả người lung lay sắp ngã, đứng không vững.
Sao hắn có thể.
.
.
Sao hắn có thể.
.
.
Ở một nơi nghiêm túc làm ra loại chuyện này với người mặc quan phục chỉnh tề như nàng.
Cảm giác thẹn thùng như thủy triều vọt tới, Tạ Thanh Anh cắn môi thật chặt, thân thể bủn rủn vô lực, quên cả chống cự và chạy trốn.
Giữa lúc nàng đang cố kiềm chế, Tiêu Trần Mạch lại lên tiếng: “Tạ khanh, mực đã khô.”
“A, thần lập tức châm nước.”
Nói xong, Tạ Thanh Anh muốn lấy nước châm thêm vào, nhưng cổ tay đã bị Tiêu Trần Mạch nắm chặt.
“Hoàng thượng?” Nàng sững sờ nhìn hắn, không hiểu hắn định làm gì.
“Trẫm không thích nước trong.”
“?” Tạ Thanh Anh khó hiểu.
Theo lý thuyết, mài mực phải dùng nước trong mới tốt nhất.
Có điều, Tiêu Trần Mạch không cho nàng có thời gian suy nghĩ, hắn vung tay, “Ào ào rầm rầm” mấy tiếng, trong nháy mắt, tất cả tấu chương trêи bàn đều bị hắn gạt xuống sàn nhà.
Ngay sau đó, hắn bế Tạ Thanh Anh, đặt nàng lên bàn.
“Hoàng thượng ~” Tạ Thanh Anh thét lên kinh hãi.
“Tạ khanh.”
Tiêu Trần Mạch mỉm cười đáp lại, tiếp theo hắn cúi đầu, hôn lên đôi môi đỏ mọng của nàng.
Giai nhân dưới thân, áo mũ chỉnh tề, lông mày anh khí, đôi mắt trong suốt linh động, mũi cao thẳng, vừa oai phong như nam nhân, vừa mềm mại như nữ tử, xinh đẹp khác thường.
Là dung nhan không tỳ vết hắn yêu suốt ba năm, kiềm chế suốt ba năm.
“Dường như Tạ khanh rất thưởng thức Uy Vũ tướng quân?” Hắn nhíu mày, môi mỏng khẽ nhấc lên, cười như không cười hỏi nàng.
“Hoàng thượng ~”
Tạ Thanh Anh không phản bác được.
Hắn đang làm gì?
Muốn tính sổ với nàng?
Rõ ràng hắn hỏi ý kiến nàng, nàng chỉ ăn ngay nói thật mà thôi.
“Theo cách nhìn của Tạ Thanh, so với Uy Vũ tướng quân, trẫm như thế nào?” Tiêu Trần Mạch hỏi tiếp.
“Hoàng thượng ~” Dù Tạ Thanh Anh ngốc đến mấy, cũng biết rằng hắn đang ghen, cho nên nàng dịu dàng nhìn hắn, đáy mắt không hề che giấu sự ngưỡng mộ, nàng đáp: “Cùng lắm, Mộ tướng quân chỉ là một võ tướng, Hoàng thượng lại văn võ song toàn, ý chí thao lược, sao có thể so sánh ngài với hắn?”
“Ừ ~”
Tuy biết nàng cố ý lấy lòng hắn, có điều nghe rất lọt tai.
Thấy hắn hài lòng, Tạ Thanh Anh vội đề nghị: “Hoàng thượng, hay là ngài để thần đứng dậy tiếp tục mài mực đi.”
Tiêu Trần Mạch cười khẽ, “Không gấp, trước hết để nàng tạo ra nước đã.”
Tạ Thanh Anh thẹn muốn chết, nàng quay đầu sang chỗ khác, cắn môi nói: “Hoàng thượng, đừng.
.
.”
“A ~”
Hắn thích nhất khi thấy nàng vừa thẹn thùng vừa e sợ như vậy.
Vươn tay, Tiêu Trần Mạch bắt đầu chậm rãi cởi đai lưng vàng khảm ngọc quấn quanh quan phục đỏ tía trêи người nàng xuống.
Ngoại bào bong ra từng lớp, thoáng chốc, trung y trắng tinh bên trong lộ ra ngoài.
Tiêu Trần Mạch đưa tay xoa nắn trước ngực nàng, hắn còn cố ý tỏ vẻ ngạc nhiên: “Tạ khanh, sao ngực của khanh nhô cao như vậy? Lẽ nào là nữ nhân?”
“Ưm ~ Hoàng thượng ~”
“Ồ.
.
.
Để trẫm xem thử, rốt cuộc khanh là nam hay nữ.”
Nói xong, hắn cởi bỏ trung y của nàng.
Rất nhanh, mảnh vải trắng quấn quanh ngực Tạ Thanh Anh hiện ra trước mắt hắn.
“Ồ, thứ này là gì?” Tiêu Trần Mạch giật nhẹ mép vải buộc ngực của nàng.
“Hồi Hoàng thượng, đây là vải.
.
.
Vải buộc ngực của thần.” Tạ Thanh Anh ngập ngừng đáp.
Nghe thế, Tiêu Trần Mạch híp mắt phượng, giọng nói hết sức lạnh lùng: “Quả nhiên là nữ tử!”
“Hoàng thượng thứ tội!”
“Ừ, đúng là đại tội, có điều Tạ khanh đừng sợ, chỉ cần khiến trẫm thoải mái, trẫm có thể tha tội cho khanh.”
Dứt lời, hai tay hắn bỗng dùng sức, xé nát buộc ngực của nàng.
“A!”
Ngực mát lạnh, Tạ Thanh Anh mềm yếu run rẩy, nàng vô thức đưa hai tay lên che ngực, ôm lấy đôi gò bồng đào của mình.
Nhưng mà ngay lập tức, Tiêu Trần Mạch quát bảo nàng dừng lại.
“Bỏ tay xuống, đưa ra sau lưng.” Hắn lạnh nhạt ra lệnh, giọng điệu còn mang theo quyền uy vô thượng của bậc đế vương.
~~~
Hai người chơi cái gì vậy, từ chối hiểu~.