Hoàng Thượng Trùng Sinh Ngài Bị Hưu


"Nhưng làm sao bị đánh như thế, phụ thân không có để cho người đi bồi thường bạc sao?" Tô Nghênh Xuân cảm thấy nghi hoặc, theo lý thuyết Tô Diệc Thần phạm tội không phải một hai ngày, tuy nói chưa bao giờ dám trắng trợn như thế nhưng nếu đối phương không muốn nghiên cứu sâu, Tô Thượng Thư sao có thể để nhi tử chịu khổ nỗi đau da thịt này.

Tô Tương Lăng nhíu mày nói: "Chuyện này nói đến kỳ lạ, nhị ca hôm qua vừa vặn không mang theo gã sai vặt, mà Tri huyện chỉ mới nhậm chức quan nên không có người truyền tin về phủ, chờ phụ thân biết, nhị ca đã chịu hình phạt xong, tri huyện nói người bị hại không cần bồi thường, không cần ngồi tù chờ kết quả định đoạt, coi như một vụ án nhỏ bại hoại phong tục trực tiếp xử phạt, một trăm đại bản đánh danh chính ngôn thuận, phụ thân tự nhiên nói không được cái gì.

""Theo ta thấy, Nhị ca xem như may mắn vì bọn họ bỏ qua nên chuyện này xem như xong nhưng lần này phụ thân thật sự tức giận, phạt nhị ca cấm túc nửa năm.

" Tô Tương Vân dựa vào cửa sổ nhìn thoáng qua: "A, cửa cung đã đến.

"Tô Nghênh Xuân im lặng không nói, đáy lòng không khỏi nổi lên lẩm bẩm.

Lưu Huy bị tịch thu lưu đày, Tô Diệc Thần đột nhiên bị trượng trách, thủ đoạn này ngoài ý muốn quen thuộc.


Kiếp trước, tựa hồ ai đắc tội với nàng, không bao lâu sau sẽ phát sinh các loại chuyện không tốt, khi nàng vẫn ở trong thâm cung, lúc ban đầu còn có thể nghe được mấy chuyện, sau đó không biết vì sao, loại tin tức này không truyền đến tai nàng nữa, nàng không để ý nó nữa.

Bây giờ xem ra, chẳng lẽ! do Hoàng Phủ Nguyệt làm?Nhưng một người lỗi lạc thẳng thắn như vậy sẽ làm ra loại chuyện này sao?Đột nhiên, nàng muốn hỏi hắn ta trực tiếp.

"Làm phiền rồi.

" Tô Tương Lăng nhét bạc vào tay mấy tiểu thái giám nâng kiệu: "Chỉ cần dừng một lát thôi.

"Nhóm tiểu thái giám cân nhắc, nghĩ đến tình cảm tình thâm các tỷ muội, rẽ đi Đông Uyển một chút sẽ không xảy ra đại loạn, liền đáp ứng.

Tô Nghênh Xuân thấy Tô Tương Lăng quyết tâm muốn đi Đông Uyển, đại khái đoán được tính toán của Tô Tương Lăng.

Đáng tiếc, Hoàng Phủ Nguyệt gần đây hình như rất bận rộn, đã lâu không hiện thân, nàng không biết Tứ muội muội hôm nay có duyên phận hay không.

Ba cái kiệu mềm đi về phía Đông Uyển, không bao lâu sau đã đi tới cửa.

"Tam tỷ tỷ mau dẫn chúng ta vào đi.

" Tô Tương Lăng vẻ mặt không giấu được hưng phấn, mặc dù Tô Tương Vân không có ý định leo lên công tử nhà nào, nhưng nghĩ đến Tứ tỷ tỷ nói qua rằng có thể có cơ hội nhìn thấy bộ dáng xấu hổ của Tô Nghênh Xuân, cảm thấy vài phần thú vị.


Nhưng không ngờ, ở cửa đã bị ngăn lại.

-Tô tiểu thư, hai vị này là?" Thị vệ canh gác quen biết Tô Nghênh Xuân, bởi vì nữ tử này lớn lên quá xuất sắc, lúc trước lại rất xui xẻo bị Thái tử điểm danh trách phạt, âm thầm nổi lên lòng thương hại.

Tô Nghênh Xuân phúc lễ, nói: "Thị vệ đại ca, hai vị muội muội của ta được phân chia ở Tây Uyển, nghe nói hoa Đông Uyển nở đặc biệt tốt muốn đến xem.

"Thị vệ khó xử: "Xin lỗi Tô tiểu thư, ở đây có quy củ không cho người ngoài danh sách tiến vào, việc này! "Tô Tương Vân nhíu mày: "Ta đi dạo, nơi này không phải là đất hoàng gia coi trọng gì!""Đừng nói bậy.

" Tô Tương Lăng kéo ống tay áo muội muội xuống, nghĩ thầm nha đầu này không có đầu óc, ngược lại mỉm cười nói: "Có thể cho chúng ta muốn vào trong được không, chúng ta có một chút tò mò?"Thị vệ kiên quyết cự tuyệt: "Xin lỗi, không thể.

""Ngươi người này——" Tô Tương Vân còn muốn nói vài câu, chỉ nghe phía sau vang lên một tiếng quát lớn:"Là ai dám ở trong hoàng cung ồn ào?"Mấy người theo tiếng vọng nhìn, thấy một chiếc kiệu mềm hoa quý được khiêng bởi bốn người chậm rãi đến, trên kiệu in dấu hiệu đặc thù của hoàng gia, có màu huyền sắc*Màu son là hoàng đế, huyền sắc là thái tử.

Đây là cung kiệu của Hoàng Phủ Nguyệt.

Mà người mới vừa nói chuyện, tự nhiên là Dư công công.


Tô Nghênh Xuân thầm nghĩ, thật sự hữu duyên ngàn dặm đến gặp mặt a.

Không, có thể đến lúc diễn tiết mục anh hùng cứu mỹ nhân rồi.

Nhà hát nhỏ:Tô Nghênh Xuân: A, hữu duyên ngàn dặm đến gặp nhau.

Hoàng Phủ Nguyệt: Phốc, kỳ thật ta chuyên môn đến thăm nàng, nghẹn mấy ngày, nhớ nàng! Tô Nghênh Xuân: A, nam nhân, móng heo lớn.

(*)huyền sắc: màu đen.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận