Hoàng Thượng Vạn Tuế

Edit: Phonggg

Tống Hiểu Hoa nhận được cuộc gọi từ Thẩm Cảnh, cô bé nghe thấy âm thanh ồn ào từ đầu dây bên kia truyền đến. Thẩm Cảnh chỉ hỏi một câu: “Em đang ở đâu vậy?”

Cô trả lời: “Ngay dưới tòa nhà dạy học.”

Thẩm Cảnh nói: “Vậy em đợi một chút, anh tới ngay.”

Tống Hiểu Hoa nhìn di động cười rộ lên, nhìn Trương Dao đứng cạnh nói: “Anh Thẩm, anh ấy nhìn thấy tớ rồi, nói giờ sẽ tới tìm tớ.”

Trương Dao mở to mắt: “Thần thánh vậy sao? Mắt anh ta cũng quá khủng rồi.”

Tống Hiểu Hoa giật giật môi, Trương Dao nói: “Nếu vậy tớ đến đường đi bộ bên cạnh trường học đi dạo một lúc, cậu nói chuyện với anh Thẩm đi nhé.”

Tống Hiểu Hoa lắc đầu: “Không cần phải thế, cậu ở đây với tớ cũng có sao đâu.”

Trương Dao vẫn xoay người bỏ đi, nói: “Tớ không muốn làm bóng đèn sáng trưng. Tớ đợi cậu gọi điện thoại nha.”

Tống Hiểu Hoa đứng im một chỗ chà chà chân trên nền đất, muốn đuổi theo nhưng Trương Dao chạy trốn cũng thật nhanh, dùng tốc độ chạy nước rút trăm mét vượt ra khỏi tầm mắt của cô.

Tống Hiểu Hoa chẳng biết làm sao, đành lắc đầu đứng tại chỗ chờ Thẩm Cảnh.

Thẩm Cảnh từ trong phòng hội nghị đi ra, kì thực trong đầu cậu cũng không nghĩ được khi gặp mặt Tống Hiểu Hoa phải nói chuyện gì, chỉ là cứ vậy chạy đi, suy nghĩ trống rỗng.

Mãi đến khi nhìn thấy sắc lam kia, cậu mới bước chân chậm lại, từ từ đi đến phía sau Tống Hiểu Hoa.

Tống Hiếu Hoa cúi đầu, dùng mũi chân đá qua đá lại cục đá trên mặt đất, chân bên này đá lên chân bên kia, một mình chơi vui đến quên trời đất.

Vóc dáng của cô bé cũng khá cao nhưng chẳng biết từ khi nào Thẩm Cảnh đã cao vượt lên rồi, trong lòng cậu có chút vui vui, khóe môi nhếch lên, cậu nói: “Em đến khi nào thế?”

Tống Hiểu Hoa bị dọa nhảy dựng, xoay người lui về sau mấy bước, mở to hai mắt kinh ngạc nhìn Thẩm Cảnh gần ngay trước mặt: “Anh Thẩm, anh đứng sau em từ từ bao giờ vậy?”

Thẩm Cảnh trả lời: “Lúc em đang chơi với hòn đá. Em thì sao? Đến lúc nào?”

Tống Hiểu Hoa cười rộ lên, nói: “Buổi sáng hôm nay.” Dứt lời, cô bé theo thói quen giơ ngón cái lên: “Màn biểu diễn của anh và Kaafila quá tuyệt. Em vừa ở dưới sân nghe thấy không ít người gọi anh là Hoàng tử Piano.”

Thẩm Cảnh quay đầu nhìn sang chỗ khác, cảm thấy có chút xấu hổ. Tuy bình thường cậu cũng biết trong trường có vài người gọi đùa như thế, nhưng giờ bị Tống Hiểu Hoa nghe thấy, thật xấu hổ.

“Đấy là bọn hắn nói loạn thôi.” Thẩm Cảnh đáp lại.

Tống Hiểu Hoa nói: “Anh Thẩm, dù như thế nào, trong trường anh cũng là người rất nổi tiếng, rất giỏi, em cảm thấy rất phù hợp với anh.”

Thẩm Cảnh sờ sờ đầu, mắt nhìn qua chỗ khác, mất tự nhiên nói: “Khi nào em về? Nếu không vội, anh dẫn em đi chơi một chuyến.”

Tống Hiểu Hoa lắc đầu, đáp: “Trương Dao vẫn ở ngoài kia.”

Thẩm Cảnh lại hỏi: “Sao cô ấy không vào đây?”

Tống Hiểu Hoa nhớ lời nói khi nãy của Trương Dao, xấu hổ không dám thuật lại cho Thẩm Cảnh, bèn lựa lời: “Cô ấy nói muốn đi dạo một chút.”

Thẩm Cảnh nghĩ có nên nói để cô ấy cùng đi hay không, dù sao cũng chỉ có hai cô gái đến đây, lạ nước lạ cái. Chỉ là chưa kịp mở miệng, tiếng nói của Tiểu Lục đã từ nơi không xa truyền đến: “Thẩm Cảnh, tớ vừa mới đến sau đài tìm cậu, Kaafila người ta nói cậu không ở đây, không ngờ trong nháy mắt cậu đã đi bắt chuyện với em gái này rồi.”

Cao Nhất Suất đứng bên cạnh Tiểu Lục, nhìn vài lượt về phía Tống Hiểu Hoa. Phải biết rằng bình thường Thẩm Cảnh vùi đầu vào chuyện học tập, vốn không có quan hệ thân thiết với nữ giới, cô bé này liệu có phải là…

Mặt cậu phát sáng, cười gian nhìn Thẩm Cảnh bày ra bộ mặt cuối cùng cũng bị bắt.

Tiểu Lục bước đến gần, cười tít mắt vươn tay khoác lên vai Thẩm Cảnh, dò hỏi: “Làm sao vậy? Bị tỏ tình sao?” Cậu đánh giá Tống Hiểu Hoa một hồi. Trong lòng nghĩ, cô bé này có chút mập, nhưng cũng khá được, khiến người ta nhìn là thấy yêu thích, cậu liền thiện ý nhắc nhở: “Bạn học à, tớ nói cậu biết, cậu đừng hy vọng gì nữa, cậu ta trong lòng có người thương rồi, cho nên…”

Còn chưa nói xong, Cao Nhật Suất đứng bên cạnh đã vội bụm chặt miệng Tiểu Lực, trợn mắt nhìn cậu: “Cậu lại còn muốn nói chuyện rõ ràng à, cẩn thận Thẩm Cảnh đập cậu đấy.”

Thẩm Cảnh không để ý tới, nhìn Tống Hiểu Hoa đang căng thẳng, giới thiệu: “Đây là Tống Hiểu Hoa, trước kia đã nói với hai người rồi, là người cùng tớ lớn lên.”

Cậu vừa nói xong, Tiểu Lục đã bày bộ mặt trợn mắt há hốc miệng.

Tống Hiểu Hoa ngại ngùng: “Chào mọi người.”

Cao Nhất Suất cười đến bỉ ổi, nói: “Chẳng trách, ra là Hiểu Hoa đến à!” Cậu ta cứ trực tiếp gọi cô bé như thế, dù sao một đám người trong ký túc xá đều lấy cách xưng hô này để trêu chọc Thẩm Cảnh. 

Tống Hiểu Hoa ngẩn người, nhưng rất nhanh đã tươi cười đáp lại: “Anh biết em sao?”

Cao Nhất Suất cười rộ lên: “Đương nhiên rồi, Thẩm Cảnh từng nói về em với bọn anh.”

Tống Hiểu Hoa có chút đỏ mặt, gật gật đầu, trong lòng nhảy loạn một hồi.

Tiểu Lục mở to hai mắt, dùng ánh mắt nhìn Tống Hiểu Hoa giống như đang nhìn sinh vật quý hiếm, dù sao đây chính là người khác phái duy nhất có quan hệ với Thẩm Cảnh, nói thế nào cũng phải nhìn nhiều hơn mới được. 

Tống Hiểu Hoa da mặt mỏng, ngày càng xấu hổ.

Thẩm Cảnh quay đầu liếc mắt nhìn Tiểu Lục cảnh cáo, Tiểu Lục cười hì hì, dùng khẩu hình nói với Thẩm Cảnh: “Cũng không tệ.”

Điện thoại của cô bé vang lên, nhìn dãy số xong vội nói: “Bạn em tìm em rồi, em đi trước nhé. Thẩm…. Cảnh, em đi đây, tạm biệt.” Cô bé chắc xấu hổ đang ở trước mặt nhiều người, nên chuyển xưng hô anh Thẩm thành Thẩm Cảnh.

Nói xong liền bỏ chạy trối chết.

Vốn Thẩm Cảnh muốn nói chuyện với cô bé nhiều hơn, nhưng lại bị hai cái bóng đèn kia phá rối.

Tiểu Lục lắp bắp: “Ơ, đi mất rồi, tớ còn chưa nhìn đủ mà.”

Cao Nhất Suất đập nhẹ vào người Thẩm Cảnh: “Khẩu vị nặng thật nha, hóa ra cậu thích kiểu người này, cơ mà cuối cùng cũng được nhìn người thật, đời này không còn nuối tiếc rồi.”

Thẩm Cảnh khó chịu liếc mắt nhìn hai người họ.

Tiểu Lục vui vẻ nói: “Cao Nhất Suất, cậu ta đang thấy bị hai chúng ta quấy rầy đấy, nếu không, cậu đuổi theo đi, đêm nay cũng đừng trở về.”

Cao Nhất Suất nói xen vào: “Đúng vậy, đuổi theo đi.”

Lúc Thẩm Cảnh lại gọi điện tới, Tống Hiểu Hoa đã tìm được Trương Dao, Trương Dao muốn đi dạo Phố, Tống Hiểu Hoa liền nói: “Anh Thẩm, em có Trương Dao bên cạnh rồi, anh cứ làm chuyện của mình đi.”

Tiểu Lục trêu chọc nói: “Bị ghét bỏ rồi.”

Cao Nhất Suất vui vẻ xen vào: “Đừng nói nữa, chút nữa Thẩm Cảnh bực mình rồi, đều tại cậu nên người ta mới bỏ chạy.”

Tiểu Lục đáp lại: “Nói giống như cậu không góp phần vậy.”

Thẩm Cảnh nhíu mày, nhìn điện thoại, là hắn suy nghĩ nhiều hay sao? Cảm thấy Tống Hiểu Hoa có chút không giống bình thường, có thể là cô cũng không rõ bản thân đang nói gì nữa.

Ngày hôm sau, cậu chủ động gọi điện cho Tống Hiểu Hoa, ý của cậu là muốn dẫn Tống Hiểu Hoa đi dạo thành phố B một chút, Tống Hiểu Hoa cũng đồng ý.

Hai người đi trên đường, Thẩm Cảnh nhớ lại xem Tống Hiểu Hoa thích đồ ăn gì rồi dẫn cô bé đi tìm đồ ăn vặt.

Chỉ là không ngờ vô cùng trùng hợp gặp Kaafila cũng đi dạo phố, bên cạnh Kaafila có một người đàn ông trung niên, giống như là người phiên dịch, cô nàng đeo mắt kính rất to, thấy Thẩm Cảnh liền chạy vọt tới: “Ha, Thẩm Cảnh, thật khéo quá.”

Mái tóc vàng hôm nay được buộc cao lên, cô nàng chớp đôi mắt, nhìn Tống Hiểu Hoa đang đứng bên Thẩm Cảnh.

Tống hiểu hoa xấu hổ cúi đầu, cảm thấy đứng đối diện một người xinh đẹp như thế, giống như khinh nhờn vẻ đẹp của cô ấy vậy.

Thẩm Cảnh nhíu máy, không tình nguyện đáp lời: “Xin chào.”

“Ây da, bên cạnh là bạn gái cậu sao?” Kaafila nói.

Tống Hiểu Hoa đỏ mặt, vội vã lắc đầu, nhìn Kaafila nói: “Không phải, không phải, tôi không phải bạn gái anh ấy.”

Kaafila chớp chớp mắt, tầm nhìn lưỡng lự dừng ở hai người một hồi: “Vậy sao?”

Cô cười rộ lên “Hai người cũng đang dạo phố phố hả?”

Tống Hiểu Hoa gật đầu, nói: “Đúng vậy.”

Kaafila cười rộ lên: “Vậy tôi đi trước nhé”. Cô nàng đi ngang qua Thẩm Cảnh, nhỏ giọng nói: “Good luck.”

Cô nàng đi rồi, Thẩm Cảnh dẫn Tống Hiểu Hoa đi xem một lượt gần hết những phong cảnh đẹp của thành phố B. Buổi tối, sau khi nhìn Tống Hiều Hoa bước vào khách sạn cậu mới rời đi.

Trương Dao nhìn Tống Hiểu Hoa bước vào cửa, cầm trên tay những món đồ mà Thẩm Cảnh mua cho, Trương Dao hỏi: “Hôm nay ra ngoài chơi vui không?”

Tống Hiểu Hoa gật đầu.

Trương Dao nhíu mày: “Sao lại không vui thế?”

Tống Hiểu Hoa nằm trên giường, cười cười, nói: “Trương Dao, con người nếu không có lòng ghen tị thì tốt biết bao, không có lòng tham thì sẽ không thất vọng rồi.”

Trương Dao bước đến hỏi: “Cậu sao thế?”

Tống Hiểu Hoa cấu lớp thịt trên người mình, trả lời: “Hôm nay mình gặp Kaafila, tớ cảm thấy đứng trước mặt cô ấy, mình giống như một con gấu, cô ấy thật xinh đẹp, cậu nói anh Thẩm có thể thích cô ấy không?”

Trương Dao yên lặng vài giây, cuối cùng trả lời: “Ít nhất những thứ xinh đẹp không có bao nhiêu người ghét bỏ.”

Tống Hiểu Hoa lật người, nói: “Tớ cũng muốn trở nên xinh đẹp.”

Trương Dao thở dài, không nói gì nữa.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui