Hoàng Thượng Vạn Tuế

Editor: Jang bò

Đúng như mọi người đoán, đêm đó tiết mục biểu diễn hay nhất được khen thưởng là múa ba-lê, mà tiết mục kịch của Phương Lộ chỉ được một giải an ủi, để ăn mừng hội trường đã mời mọi người cùng nhau đi ra ngoài ăn lẩu.

Tống Hiểu Hoa vẻ mặt vẫn còn đầy phấn khích, Trương Nhạc cùng với Lưu Giai Lệ cũng được mời đi ăn ké với mọi người trông câu lạc bộ, Lưu Giai Lệ hích Tống Hiểu Hoa một cái, nói: "Hiểu Hoa, Hội trưởng của các cậu không tệ nha."

Tống Hiểu Hoa quay đầu sửng sốt, không nghe ra ý tứ trong câu nói của  Lưu Giai Lệ, trả lời: "Hội trưởng của bọn tớ đúng là vô cùng tốt."

Trương Nhạc nâng trán nói: "Hiểu Hoa, cậu ấy không phải ý này."

Tống Hiểu Hoa nhìn Lưu Giai Lệ, chỉ thấy cái người bình thường cử chỉ nói năng vẫn luôn tuỳ tiện Lưu Giai Lệ thế nhưng khó thấy được lại đang đỏ mặt, cô thoáng dao động, vội vàng nói: "Đại tỷ, cậu đây là đối với hội trưởng của chúng ta có ý sao?"

Lưu Giai Lệ gật đầu một cái, nói: "Ừ, hôm nay nhìn anh ấy khiêu vũ ở trên đài, thật sự rất đẹp! Các cậu không cảm thấy dáng dấp của anh ấy rất đẹp mắt sao? Vóc dáng mặc dù không cao như Thẩm Cảnh, nhưng mà tớ lại  thấy rất dễ nhìn, đặc biệt là bộ dạng lúc anh ấy cười, chậc thật sự rất đáng yêu!"

Tống Hiểu Hoa nuốt một ngụm nước bọt, nói thật bình thường cũng cảm thấy hội trưởng rất tuấn tú, nhưng ngược lại là hội trưởng này tính tình rất kì quái, cô cảm thấy thật sự là người bình thường không chịu nổi, cuối cùng nói: "Tại sao cậu lại nghĩ không thông như vậy?"

Lưu Giai Lệ mất hứng, nói: "Hiểu Hoa, cậu có coi anh ấy là hội trưởng không vậy? Làm sao cậu lại có thể nói như vậy chứ?"

Tống Hiểu Hoa nói: "Chỉ là tớ muốn nói trước cho cậu rõ một chút tình huống, cách nghĩ của hội trưởng cùng với người bình thường không giống nhau, cho nên...... Tớ có thể giúp cậu giới thiệu."

Lưu Giai Lệ vui mừng gật đầu một cái, nói: "Đây chính là bạn cùng phòng tốt nhất Trung Quốc chứ đâu."

Trương Nhạc nói: "Tớ nhớ không nhầm trước đây giống như nghe người ta nói hội trưởng của bọn cậu là con nhà giàu, là thiếu gia nhà giàu chính hiệu, đại tỷ, cậu mà theo đuổi chẳng khác nào đang truy đuổi một con cá béo nha."

Tống Hiểu Hoa cười hì hì một tiếng, nói: "Không phải là đại thiếu gia con nhà giàu sao?"

Trương Nhạc liếc mắt nhìn hội trưởng nói: "Ở trong mắt tớ tối thiểu phải cao 1m8 mới tính là đẹp trai, hội trưởng của các cậu nhiều nhất cũng chỉ 1m75."

Lưu Giai Lệ nói với Tống Hiểu Hoa: "Vậy chờ tới lúc ăn cơm, cậu tìm cơ hội giới thiệu tớ một chút."

Tống Hiểu Hoa gật đầu, nói: "Vậy được."

Đến quán lẩu, mọi người vào phòng đã được đặt sẵn, xem ra đều đang rất cao hứng, có người hét lớn muốn uống rượu, hội trưởng không nói hai lời mua liền mấy bình rượu đặt đó.

Lúc ăn cơm, hội trưởng cũng cười không ngớt, xem ra tâm tình cực kỳ tốt, cầm ly rượu bên cạnh lên, nói: "Hôm nay tất cả mọi người đều đã tận lực, tôi mời mọi người."

Dứt lời, liền uống cạn ly rượu.

Cả đám người hưng phấn hét lớn: "Hội trưởng quá tuyệt vời."

Tống Hiểu Hoa yên lặng ở bên cạnh ăn đồ ăn, cô uống rượu không tốt lắm, cũng tương đối dễ say, thời điểm vừa bắt đầu bởi vì không cự tuyệt được nên có uống một hai ly, bây giờ có chút khó chịu, cho nên ăn một chút đồ áp xuống.

Người đàn chị ngồi bên cạnh đi sang chỗ Tống Hiểu Hoa, cầm ly rượu lên nói: "Hiểu Hoa, chuyện lúc trước là chị không đúng, chị thấy em vừa mới vào trường lại học dưới khóa, lúc ấy hội trưởng để cho em dẫn đầu đội múa, nói thật, chị không cam lòng, sau đó lại làm ra mấy chuyện không hay lắm, bây giờ nhớ lại thật là xấu hổ, Hiểu Hoa em là người tốt, sẽ không cùng chị so đo. Sự thật đã chứng minh hội trưởng lựa chọn rất chính xác, chị ở đây xin lỗi em." Nói xong, đàn chị này uống cạn ly rượu.

Tống Hiểu Hoa chần chừ một chút, gật đầu, nói: "Không sao, đều là đồng học, chỉ là tửu lượng của em không tốt lắm, em có thể uống đồ thay rượu được không?"

Trong câu lạc bộ có một số người không đồng ý nói, nói: "Hiểu Hoa, ngày mai cũng không phải đi học, uống một chút cũng không sao, hơn nữa, người ta cũng đã thành khẩn như vậy rồi, em không uống có phải là không muốn bỏ qua cho người ta?"

Tống Hiểu Hoa ngước mắt nhìn người đàn chị, cắn răng nhấc ly rượu lên, uống cạn.

Người đàn chị vừa mới đi, lại có một người đàn chị khác từng gây khó khăn cho cô tới, vừa uống mấy ly xuống bụng, Tống Hiểu Hoa thật sự cảm thấy có chút chóng mặt.

Từng người tới chúc mừng, hội trưởng mở miệng nói: "Đừng có dồn cô ấy uống nhiều, mọi người không thấy cô ấy say rồi sao? Để tôi giúp cô ấy uống." Nói xong, liền nhận lấy ly rượu uống cạn.

Tống Hiểu Hoa ngồi trên ghế có chút mơ mơ màng màng, bên cạnh Lưu Giai Lệ đụng đụng nàng, ý tứ bảo nàng nói qua chuyện kia một chút, có lẽ là uống rượu nên lá gan cũng tăng lên, Tống Hiểu Hoa đứng lên nói với hội trưởng: "Hội trưởng, em giới thiệu một chút, ngồi bên cạnh em là bạn cùng phòng, một người tên là Trương Nhạc một người tên là Lưu Giai Lệ."

Hội trưởng uống rất nhiều, nhưng nhìn mặt vẫn vô cùng tỉnh táo, lại rất cho Hiểu Hoa mặt mũi mỉm cười gật đầu, nói: "Chào hai em."

Tống Hiểu Hoa nhìn hội trưởng cười cười, mượn rượu nói: "Hội trưởng, anh bây giờ đã có bạn gái chưa?"

Hội trưởng ngẩn người, mọi người xung quanh cũng bắt đầu ồn ào.

"Hiểu Hoa, em đây là muốn thổ lộ sao?"

"Trời ạ, Hiểu Hoa em nhìn trúng hội trưởng sao, đến đây, anh giới thiệu cho em một người tốt hơn, hội trưởng đó, em chắc chắn không chịu nổi!"

"Hội trưởng, cậu lại có thêm một người ái mộ rồi."

Mặt Tống Hiểu Hoa đỏ lên, ngượng ngùng, trả lời: "Em đây là đang thay bạn em hỏi đấy. Mọi người chớ có suy đoán linh tinh." Lưu Giai Lệ ngồi bên cạnh kéo áo Tống Hiểu Hoa ý bảo cô đừng nói.

"Ah, như vậy sao nhưng thật là có chút không thú vị đấy?"

"Bạn của em là ai vậy, để cho cô ấy tự mình tới, hội trưởng của chúng ta thích nhất là các cô gái mạnh mẽ có cá tính, ngại tới ngại lui như vậy thật sự là không tốt đâu."

"Hiểu Hoa, hay cái người kia chính là em đấy."

Hội trưởng vỗ tay một cái, nói: "Mọi người an tĩnh một chút." Anh liếc mắt nhìn Tống Hiểu Hoa, gương mặt điển trai mang theo ý nghiêm túc, nói: "Anh không có bạn gái, nhưng tạm thời cũng chưa có ý định có bạn gái, cho nên phiền em gửi lời tới bạn của em, nếu như có ý định gì đó thì hãy sớm dập tắt."

"Mẹ nó, hội trưởng, cái người này sao lại phũ phàng như vậy đây!"

"Quả nhiên là hội trưởng, bình thường điệu nhảy luôn mang theo khí phách ngang ngược, ngay cả cự tuyệt người khác cũng rất đẹp trai lạnh lùng."

"Hội trưởng, tôi hiện tại rất muốn đập cậu."

Hội trưởng vẻ ngoài thì tươi cười nhưng trong lòng không cười, nói: "Thế nào? Các cậu đây là muốn tự mình thanh toán sao?"

"Không!" Đám người gần như là đồng thanh nói.

Tống Hiểu Hoa mím môi, trả lời: "Được rồi." Sau đó ngồi xuống, vỗ vỗ Lưu Giai Lệ đang có vẻ thất vọng, chờ sự chú ý của mọi người chuyển sang chuyện khác, mới lên tiếng: "Đại tỷ, không sao cả, đây chính là tính cách của hội trưởng."

Lưu Giai Lệ lắc đầu một cái, không những không thất vọng còn có vẻ rất hưng phấn nói: "Hiểu Hoa, đại tỷ đây chính là thích kiểu đàn ông như vậy, lần sau không cần cậu nói hộ tớ, tớ sẽ tự đi nói."

Tống Hiểu Hoa sững sờ, liếc mắt nhìn Trương Nhạc.

Trương Nhạc che miệng len lén cười, nói thì nói như thế, nhưng cuối cùng Lưu Giai Lệ vẫn uống không ít rượu, sau đó cùng Trương Nhạc về trước.

Tống Hiểu Hoa vốn cũng muốn đi cùng, nhưng mọi người trong câu lạc bộ nói nếu cô đi thì coi như là quá mất hứng.

Mọi người vừa trò chuyện vừa ăn, từ xế chiều sáu, bảy giờ tới tận chín giờ tối, không ít người đều đã uống say đến hồ đồ, Tống Hiểu Hoa về sau cũng ăn không được nữa, gục lên bàn, mơ mơ màng màng ngủ thiếp đi.

Đến lúc mở mắt, mọi người xung quanh cũng đã về gần hết, chỉ còn lại hội trưởng cùng mấy người nữa, hội trường ngồi trên ghế sa lon, nhắm mắt hình như đang ngủ.

Thật ra hôm nay, hội trưởng cũng uống không ít rượu, có thể chống cự đến cuối cùng chưa ra về, đã là rất lợi hại.

Một nữ sinh bên cạnh nói: "Hiểu Hoa, cậu tỉnh rồi à?"

Tống Hiểu Hoa mơ hồ gật đầu một cái.

Hội trưởng hình như bị đánh thức, mở mắt, nhíu mày nhìn Tống Hiểu Hoa, sau đó đứng lên, nói: "Tỉnh rồi?"

Tống Hiểu Hoa cảm thấy hơi ghê cổ, muốn nói nhưng lại cảm thấy có cái gì đó muốn từ cổ họng trào ra, khoát khoát tay với hội trưởng sau đó vọt vào nhà vệ sinh bên cạnh, nôn ra.

Nôn xong, hội trưởng nhìn cô nói: "Hiện tại cũng vào không được ký túc, mấy người chúng ta ở bên ngoài thôi."

Người đàn chị ngồi bên cạnh được một nam sinh đỡ lên, hội trưởng đi tới đỡ Tống Hiểu Hoa dựa vào mình, dồn hết sức nặng dìu cô đứng dậy.

Tống Hiểu Hoa đầu óc quay cuồng, điện thoại di động vang lên liên tục, cô cầm điện thoại lên nhìn thấy hơn hai mươi cuộc gọi nhỡ, đều đến từ một người, sau đó cô đột nhiên tỉnh táo lại.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui