Đi qua hai ngọn núi, vượt qua con sông rộng mười lăm mười sáu mét, lại qua một thôn nhỏ, vào buổi trưa ba mẹ con Hạ gia đã đến phụ cận "Parker" một thị trấn lớn.
Parker mỗi tháng sẽ có hai lần mở chợ, vào đầu và giữa tháng.
Ở chợ, vì bị mẹ Hạ nhìn gắt gao khiến Hạ Phi không thể như mong muốn mua cốt đao, ngược lại Hạ Đông Nhất nhờ vào tiền tích cóp do nhặt rác mua một tiểu kim thâu, chuẩn bị trở về khai khẩn một mảnh ruộng làm thí nghiệm, thử nghiệm tự bản thân gieo trồng thảo dược.
Tinh cầu Anfer là một tinh cầu hoang chưa qua khai phá, khí hậu cùng hoàn cảnh vô cùng khắc nghiệt, rừng cây rậm rạp với hơn chín mươi phần trăm động thực vật mang độc tính.
Trăm năm trước Liên Bang xem nơi này như một nhà tù thiên nhiên, đã đem rất nhiều "Người phản bội" đưa đến nơi này để trừng phạt.
Những " Người phản bội" này sinh sống ở trên tinh cầu Anfer và sinh ra thế hệ sau.
Đến Hạ Đông Nhất là đời thứ tư.
Bởi vì trăm năm trước tổ tiên phạm vào "Nguyên tội", người dân trên tinh cầu Anfer bị Liên Bang phân biệt đối xử trong thời gian dài, chính trị hạn chế, kinh tế trì trệ, khoa học kỹ thuật đều bị phong toả.
Liên Bang thậm chí không cho phép các thương nhân buôn bán cây nông nhiệp hay hạt giống cho tinh cầu Anfer, khiến cho người dân ở đây phải bỏ ra số tiền lớn để mua lương thực cùng ra dưa của các thương nhân lớn!
Tầng tầng áp bức khiến người dân ở Anfer bất chấp nguy hiểm đến tính mạng vào rừng rậm săn giết mãnh thú hoặc sưu tầm các loại thảo dược chứa độc, đem đi đổi lấy đồ vật sinh hoạt thiết yếu!
Tuy nhiên, cũng có vài người như Hạ gia tự trồng thảo dược hoặc chăn nuôi.
Kỳ lạ là những động, thực vật sinh trưởng "mạnh mẽ" trong rừng rậm này như được sinh ra để chống lại con người.
Ở những nơi có người hoạt động, những động thực vật này sẽ trở nên gầy yếu.
Theo lời công nhân nuôi dưỡng, mồ hôi, công sức hắn bỏ ra và thành quả sau khi thu hoạch không thể so sánh được.
Năm ngoái, cha Hạ dựa vào một người bạn làm công trên tàu thương nhân, nhập cư trái phép đến Tinh Vân một thành phố chính trong cùng thiên hà với Anfer, ở đó kiếm được công việc phục vụ các món ăn.
Trong nhà thiếu đi lao động chính, bất kể là mẹ Hạ ốm yếu hay hai tỷ đệ Hạ Đông Nhất còn nhỏ đều không thể lên rừng đi săn, vì vậy họ chỉ có thể khai hoang một mảnh đất gần nhà để trồng thảo dược.
Cũng may, A Đông người bạn của cha Hạ là một người đáng tin cậy, thường thay cha Hạ đang ở Tinh Vân đem lương thực về, giúp mẹ con Hạ gia trải qua cuộc sống thập phần dễ chịu.
Tuy nhiên, Hạ Đông Nhất vẫn muốn tự mình thử xem có thể trồng ra loại thảo dược có dược tính giống như thảo dược hoang dã không.
Kỳ thật cổ thuật có nguồn gốc từ vu thuật, cùng Trung y đại là một mạch kế thừa.
Đời trước khi Hạ Đông Nhất theo cha nuôi học cổ thuật liền bị buộc học rất nhiều kiến thức về Trung y, càng vì học điều chế cổ thuật mà học được cách trồng trọt, hái, phơi và điều chế thảo dược.
Dùng những biện pháp này để điều chế những thảo dược sinh trưởng trên tinh cầu có thể thu được hiệu quả tương đồng.
Tuy nhiên dược tính của những dược liệu được trồng rất kém, dù có phương pháp hái, phơi tốt thì cũng chỉ bán được với giá thấp.
Điều này khiến cho Hạ Đông Nhất thấy đau lòng cho mẹ Hạ.
Đời trước cậu là cô nhi, cha nuôi cũng ở lúc cậu 17 tuổi mà qua đời, vì vậy đời này cậu rất vui mừng và trân trọng khi có những người thân đáng yêu và gần gũi như cha mẹ Hạ và Hạ Phi.
Sau khi Hạ Đông Nhất mua tiểu kim thâu, mẹ Hạ dẫn hai chị em cậu vào một quán trà nhỏ để nghỉ ngơi.
Nói là quán trà nhưng ở đây lại bán rất nhiều loại điểm tâm, bởi vì lá trà rất đắt đỏ nên nước trà cũng bán không nhiều.
Ở trước cổng quán có một ấm đồng lớn bên trong là nước ấm, chủ quán cũng không chiếm tiện nghi, khách nhân trong quán có thể uống nước trong ấm miễn phí.
Vừa vào quán trà hai chị em Hạ Đông Nhất đã lấy một chén gỗ sạch ra cổng xếp hàng lấy nước.
Vừa vặn có ba người đàn ông cao lớn đi vào, là công nhân khuân vác trên con tàu thường đến Anfer mua thảo dược, Hạ Đông Nhất đã nhiều lần gặp qua họ đến đây để ăn mỳ.
Ba người họ ngồi ở một cái bàn nhỏ cạnh ấm đồng.
Hạ Đông Nhất nhìn qua thấy họ đang nhíu mày liền không tránh khỏi tò mò.
Tiếp đó liền nghe thấy họ đang nói về kẻ thù lớn nhất của liên minh tinh tế là Trùng tộc đã vượt qua phòng tuyến thứ hai ở phía Bắc, và trận chiến ở tiền tuyến đã rất căng thẳng, nhưng thuyền trưởng của bọn họ lại không sợ chết và muốn ra tiền tuyến để kiếm thêm tiền!
Vừa nói ba người họ vừa lắc đầu.
Một người trẻ tuổi trong số họ đề nghị từ chức, hai người còn lại tuy rằng mặt mày ủ rủ nhưng lại không phụ hoạ người trẻ tuổi.
Có thể do đời trước cậu là một cổ sư, nên khi nghe nhắc đến từ " Trùng" liền bị hấp dẫn.
Cậu cũng biết rằng " Trùng tộc" trong miệng họ là nhóm sinh vật huyền bí có thể bay trong vũ trụ mà không cần bất kỳ phi thuyền nào.
Bởi vì hầu hết thế hệ đầu tiên tiếp xúc với con người đều và song hành với chúng đều là côn trùng, chúng được con người gọi là "Trùng tộc" hay "Vũ trụ dị trùng".
Trùng tộc là một loài rất hung dữ, khát máu và tham lam.
Không biết bao nhiêu sinh vật trong vũ trụ đã bị chúng nuốt chửng và tiêu diệt, cũng như có rất nhiều hành tinh xinh đẹp đã bị chúng cướp đoạt biến thành " Phế tinh".
Điều đáng sợ là chúng có khả năng ký sinh và tái tạo lại DNA rất mạnh.
Khi gặp một quần thể lớn mạnh hơn về mặt di truyền, chúng nó sẽ tìm cách ký sinh, tự tiến hoá bằng cách hút dịch tủy sống và sao chép DNA.
Hiện tại, quần thể mà Trùng tộc muốn cướp đoạt gen là nhân loại! Ở 500 năm trước, sau khi hai chủng tộc gặp nhau lần đầu tiên liền bắt đầu một cuộc chiến đến nay vẫn chưa phân rõ thắng thua.
Sở dĩ những người sống ở tinh cầu Anfer bị gánh " Nguyên tội" là do cấu kết với Trùng tộc, phản bội nhân loại.
Nếu không phải do "Luật pháp tinh tế" hạn chế tử hình, thì những kẻ " phản bội" này đã bị ném vào vũ trụ để hủy diệt.
Chỉ là tội chết có thể miễn nhưng tội sống không thể thoát.
Tội này nặng đến nỗi liên lụy con cháu của họ bị gọi là "Tứ đẳng công dân" hay "Những người tự do bị trục xuất".
Cũng vì thế người dân ở Anfer dù bị đối xử bất công nhưng không có ai đứng lên dẫn dắt mọi người chống lại sự bất công này.
Nói thẳng ra là do tổ tiên không tích đức!
Trong lòng thở dài, Hạ Đông Nhất đi đến ấm đồng để lấy nước, khi quay lưng lại thì ba người đàn ông đã ăn xong mỳ và bước ra khỏi quán trà.
Hạ Phi kêu đệ đệ của mình một tiếng, Hạ Đông Nhất lập tức đi theo, đến bên mẹ Hạ ngồi xuống, ngoan ngoãn gắp một khối bánh ngọt đưa đến bên miệng mẹ Hạ..