Hoàng Tộc Bại Hoại

Sắc trời âm trầm, vài chiếc lá còn sót lại trên cây bị gió thổi mà rung rung như muốn rơi xuống.

Cảnh sắc mùa đông luôn tiêu điều như thế, bầu trời cũng u ám làm lòng người khó chịu, phảng phất như bị cái gì đó đè nặng đến không thở nổi.

Xa xa truyền đến tiếng bước chân nhè nhẹ, một đoàn người đi tới, nhìn thấy người kia đều ngây người vì kinh diễm quá độ.

Đẹp quá! Thiên tiên chắc cũng không thể hơn được!

Đang lúc kinh ngạc, mỹ nhân bỗng biến mất, như thần tiên bay đi.

Chẳng lẽ hôm nay gặp phải tiên nữ rồi?

Dưới thời tiết u ám gặp được tiên nữ, chẳng những khiến người ta cảm thấy tỉnh táo lên, mà còn phấn chấn hơn cả nhặt được bạc nữa.

Mà không biết, thiên tiên trong mắt bọn họ thực ra còn giống ác ma hơn.


Trước đó không lâu, y đã giết ba người, vốn là thám tử của Hồng Diệp sơn trang. Còn người y vừa mới giết, là quản gia của Hồng Diệp sơn trang, cũng là thủ hạ mà Hồng Lôi tín nhiệm nhất.

Một năm nay, từ khi hoàng đế vi phục đi tuần bị hành thích, người của Hồng Diệp sơn trang chỗ nào cũng nhúng tay vào. Bọn họ ngàn phòng ngự, vạn phòng ngự, vẫn không cẩn thận làm cho người của Hồng Diệp sơn trang trốn được vào trong Thanh Vân bảo. Những kẻ kia cũng đã nắm giữ được chứng cứ về thân phận của y, cùng với việc y đang liên thủ với các bang phái. Nếu không có y kịp thời phát hiện, phong tỏa hành động của bọn họ, chỉ sợ chứng cớ này đã rơi vào tay Hồng Lôi.

Hừ! Hồng thị thật đúng là âm hồn không tan. Nếu không cho hắn một chút giáo huấn, chị sợ hắn sẽ cho Triệu Hồng Lân y là loại người dễ bị bắt nạt. Giết quản gia Hồng thị, như chặt đứt một cánh tay của Hồng Diệp sơn trang, bây giờ Hồng Lôi chắc đang tức giận muốn thiên đao vạn quả y đây.

Trở lại kinh thành, nghĩ đến mỗi lần dung mạo của mình đưa tới phiền toái – gây tắc đường, Triệu Hồng Lân lại dịch dung dẫn ngựa đi bộ.

Y không thèm để ý, cứ đi, cái gì cũng không nghĩ.

Y không muốn suy nghĩ nhiều, chuyện vương phủ, chuyện Thanh Vân bảo… kể cả chuyện báo thù.

Khó có dịp được thanh tĩnh, tâm tình nặng nề của y cũng có chút buông lỏng.

Nhưng rất nhanh, câu chuyện nghe được trên đường lại làm y suy nghĩ.

Ba ngày sau là thọ thần của hoàng thượng, trăm quan tặng lễ, nước láng giềng tiến cống, lại nghe nói quốc quân Đại Lý mang theo muội muội xinh đẹp như thiên tiên – Hồ Điệp công chúa đến mừng. Gần nửa tháng nay, kinh thành càng thêm náo nhiệt.

Hoàng thượng thọ thần?

Triệu Hồng Lân đột nhiên nhớ tới việc mà y đã sớm quên từ lâu, mấy năm nay, y ở bên ngoài hành tẩu, cũng chẳng để ý tới bao giờ.

Có nên tặng quà cho hắn không? Bất quá, chắc Hồ Điệp công chúa là lễ vật hắn thích nhất rồi đi?


Hừ, Đoạn Vô Ngân có ý gì ai cũng rõ ràng. Nếu không, việc gì hắn lại mang theo một công chúa đến chúc thọ.

Trở lại Cần vương phủ, quản gia hầu hạ y đi tẩy trần. Đợi sau khi y uống trà giải khát, mới nhắc nhở y. Ba ngày sau là thọ thần của hoàng thượng, mấy năm nay vương gia ở bên ngoài, đều là quản gia tự chủ trương chuẩn bị hậu lễ mang vào cung. Hôm nay vương gia trở về, chắc sẽ tự chuẩn bị lễ vật rồi.

Triệu Hồng Lân gật đầu, nhưng chưa đem việc này để trong lòng, chỉ là không hiểu sao có chút xúc động.

Cho đến 17 tháng 11 – ngày thọ thần của hoàng thượng, lục bộ thượng thư tới bái phỏng Triệu Hồng Lân, mời Cần vương cùng đi chúc thọ. Lúc này Cần vương mới nghĩ đến mình chưa chuẩn bị thọ lễ, liền để bọn họ đi trước, còn mình sẽ đi sau.

Lững thững ra vương phủ, rất nhanh, trên con đường từ vương phủ tới Ngự phố, có không ít người qua kẻ lại.

“Đồ ngu, đúng là bản tính khó đổi. Bị cái loại tiểu yên tinh hồ mỵ này quyến rũ rồi sao? Xem lão nương thu thập ngươi như thế nào!”

Một âm thanh chua ngoa vang lên, còn có thể nghe thấy tiếng nam nhân oa oa kêu đau. Không ít người quay đầu lại, thấy một đôi vợ chồng trung niên, thê tử đang véo cái lỗ tai của trượng phu, miệng không ngừng mắng sắc quỷ, nhưng hai tròng mắt của nam nhân vẫn không rời Triệu Hồng Lân.

Thấy cảnh này, mọi người không khỏi bật cười. Đôi vợ chồng này mới từ nơi khác tới, được nhiên không biết người kia là đệ nhất mỹ nam hách hách nổi danh khắp đại Tống – Cần vương Triệu Hồng Lân. Mà Cần vương, lại thống hận nhất kẻ khác nói y như phụ nữ, huống hồ còn mắng y là tiểu yêu tinh hồ mỵ…

Quả nhiên, đôi mắt câu hồn của Cần vương trừng thẳng về phía cặp vợ chồng kia, cả người phát ra hàn khí lạnh như băng đủ đông chết người: “Bổn vương không đánh phụ nữ, lần này tha cho các ngươi, sau này đừng xuất hiện trước mặt bổn vương, nếu không…”


Nếu không thế nào? Điều này đôi vợ chồng không dám hỏi, ánh mắt đằng đằng sát khí của y đã thay cho câu trả lời. Vì vậy liền đỡ nhau, bỏ chạy như gặp quỷ.

Trừng mắt nhìn bóng lưng của bọn họ biến mất sau hẻm, Triệu Hồng Lân mới thu hồi ánh mắt, thầm than: “Mình làm sao thế này, loại việc này mình sớm đã không thèm để ý rồi mà? Nhưng sao hôm nay lại vô cùng tức giận, rất muốn tìm người để cãi nhau!”

Y biết mình đang thiên nộ. Nhưng mà, vì sao lại tức giận? Đâu có ai đến chọc giận y.

Giật mình nhìn quanh, thấy người bán hàng rong đang chào hàng, lúc này sắc trời cũng không còn sớm, hai tay vẫn đang trống trơn.

Bỗng phía trước không xa, một chuỗi hồ lô màu đỏ đã hấp dẫn ánh nhìn của y.

“Phiền toái. Bán cho ta hai chuỗi đường hồ lô.”

Làm hoàng đế cái gì cũng có, cho nên thần tử luôn nghĩ đủ biện pháp tìm những thứ đặc biệt làm thọ lễ. Một thứ đồ ăn vặt tầm thường dân gian, tin tưởng đại thần chắc chắn không dám tặng. Vậy sao mình không tặng hắn cái này đi?


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận