Hoàng Tộc Bại Hoại

Hoàng đế tỉnh lại, cuộc chiến thái tử giữa các đại thần tạm thời chấm dứt.

Năm ngày sau, hoàng đế mang theo bệnh tật vào triều, thỉnh thoảng lại ho khan mấy tiếng cùng bộ dạng gầy gò, làm cho chư thần âm thầm lo lắng cho long thể.

Quả nhiên, việc lập thái tử cần phải làm gấp.

Nghe đại thần nhắc lại việc cũ, hoàng đế đã nhíu mày, lạnh lùng nhìn về phía thần tử phía dưới, khí tức uy nghiêm có chút suy giảm do thân thể đang mang bệnh.

Sau khi chúng thần không nói nữa, hoàng đế liền tuyên bố bãi triều, trước khi đi còn gọi tứ vương gia theo hắn đến Ngự Thư phòng.

Nguyên lai sau khi tỉnh lại, Triệu Tĩnh đã lập tức triệu kiến Triệu Kỳ, để hắn đi thăm dò tông tích hai tên Đại Sơn và Côn ca. Bởi vì việc này hắn không thể để Hồng Linh biết, cho nên hắn không thể kêu người của Hồng gia đi thăm dò. Người duy nhất mà hắn tín nhiệm, chỉ còn mỗi tứ ca Triệu Kỳ.

Nhưng Triệu Kỳ mang về đáp án làm cho hắn không biết nên thất vọng hay may mắn, hai người đó ngày hôm sau đã chết, có thể thấy là do bị người diệt khẩu. Giờ có muốn tra ra kẻ đầu sỏ, chỉ sợ cũng khó.


Trong thâm tâm, hắn vẫn hy vọng kẻ chủ mưu không phải Triệu Hồng Lân, cho dù đã có chứng cứ xác thực.

Bất quá, hắn đã không còn muốn gặp Triệu Hồng Lân nữa. Bởi mỗi lần nhìn thấy y, sẽ làm cho hắn nhớ tới hình ảnh hôm đó… Nhưng mỗi ngày lâm triều, bọn họ lại gặp nhau, tầm mắt y một khắc cũng không rời khỏi người hắn. Triệu Tĩnh không dám nhìn, sợ rằng trong mắt y chỉ còn khinh bỉ. Từ xưa tới nay, hắn vẫn hy vọng tầm mắt của cửu hoàng thúc có thể vĩnh viễn ở trên người mình, nhưng giờ phút này, hắn càng hy vọng cửu hoàng thúc như trước kia, luôn coi hắn như không tồn tại.

Có như vậy, hắn mới có thể làm cho chính mình không để ý tới y, ít nhất hắn còn có thể ở trước mặt trăm quan mà tự dối mình dối người để duy trì tôn nghiêm đế vương. Nếu không, hắn còn lại cái gì? Một khối thân thể trống rỗng, ngay cả trái tim cũng đã bị kéo ra!

Triệu Hồng Lân cũng rõ ràng hắn đang trốn tránh. Vốn đã quen bị ánh mắt nóng rực của hắn nhìn chăm chú, nhưng mấy ngày gần đây, ánh mắt hắn chỉ còn lại hờ hững, làm cho Triệu Hồng Lân cảm thấy buồn vô cớ…

Gần đây, suy nghĩ của y vẫn xoay quanh Triệu Tĩnh, bộ dáng bi thương gần chết của hắn, nhất là ánh mắt khi hắn nhìn y, thỉnh thoảng lại hiện lên trước mắt, cả lúc hắn chỉ trích y lãnh khốc vô tình rời đi khi đó!

Nhưng mà, thì tính sao? Y không cần phải cảm thấy áy náy mới đúng?

Vì sao trong lòng lại cảm thấy tự trách thế này? Đây cũng đâu phải lỗi của y.

Giống như người nghiện, mỗi khi đêm xuống, Triệu Hồng Lân sẽ không tự chủ được mà lẻn vào cung, yên lặng đứng ở một nơi bí mật gần đó, nhìn hắn bị ác mộng quấy nhiễu, y sẽ nắm lấy tay hắn, nhẹ giọng mà trấn an, cho đến khi hắn yên giấc.

Triệu Hồng Lân không khỏi mê man, rốt cuộc y đang làm cái gì đây?

Tâm ý cũng sáng tỏ, nhưng lại bị giấu đi, y cảm thấy bất an, cho nên không muốn nhìn nhận tình cảm dưới đáy lòng này.

Y tự nói với bản thần, dù sao bọn họ cũng là chú cháu, cho dù cừu hận đến mấy, vẫn chảy chung một dòng máu. Cho nên, quan tâm lo lắng đến hắn cũng là chuyện thường tình.

Trăng tròn tháng bảy, bầu trời đêm không mây, trăng tròn vành vạnh tỏa ánh sáng bạc xuống mặt đất.


Gió đêm thổi qua, mang theo không khí mát mẻ.

Thị vệ thủ cửa phụ hoàng thành đang âm thầm phát run. Mới vừa rồi, trong nháy mắt, trên đỉnh đầu bọn họ tựa hồ có một bóng đen bay qua. Bọn họ trợn to mắt nhìn lại, nào thấy bóng dáng ai đâu? Sau đó bọn họ lại nghĩ, hôm nay 15 tháng 7, khó tránh có thứ không sạch sẽ đi tới đi lui…

A di đà phật!

Vài người vội vàng niệm để trừ tà.

“Các ngươi làm cái trò gì thế?” Hồng Tích mang theo một đội cấm quân tuần tra tới đây, không ngờ lại nhìn thấy đám thủ vệ đang quỳ xuống niệm phật, không khỏi quát lên.

“Hả, thống lĩnh đại nhân!” Mấy tên thị vệ vội vàng kể lại chuyện vừa nãy.

“Nhảm nhí! Trên đời làm gì có yêu ma quỷ quái!” Hồng Tích mắng bọn họ một trận, rồi dặn dò bọn họ cẩn thận thủ cổng thành, còn mình thì dẫn một đội cấm quân quay vào cung.

Bóng dáng chợt lóe rồi biến mất… có thể là võ lâm cao thủ, khinh công tuyệt đỉnh lại nắm rõ hoàng cung như lòng bàn tay, nếu không, sao có thể tránh được cấm quân tuần tra đông đảo.

Mà phù hợp điều kiện này, chỉ có… Cần vương Triệu Hồng Lân.


Vì vậy hắn vội vàng dẫn theo nhân mã chạy về phía Thanh Trữ cung.

Khí trời nóng nực khiến Triệu Tĩnh tâm thần không yên, cơn ác mộng quá khứ cứ theo làm phiền hắn, mỗi khi hắn thống khổ muốn tỉnh lại, cửu hoàng thúc sẽ ở bên người hắn, trấn an hắn… Hắn biết đây chỉ là mộng, chỉ có ở trong mộng, hắn mới có thể cảm nhận được sự ôn nhu của cửu hoàng thúc. Cho nên, hắn tình nguyện sống trong mộng, không bao giờ tỉnh lại nữa.

“Bắt thích khách, bắt thích khách!”

Tiếng động ồn ào trong đêm càng thêm chói tai, kết quả làm Triệu Tĩnh tỉnh lại. Vừa mở mắt ra, lại thấy một hình bóng thoáng qua, khi nhìn kỹ lại, thì nào có ai? Có thể là do hắn hoa mắt rồi?

Trong nháy mắt, tiếng động bên ngoài ngày càng to, tựa hồ thật sự có thích khách.

Chỉ chốc lát sau, Hồng Tích dẫn theo cấm quân vọt vào, quỳ xuống thỉnh tội: “Vốn là vi thần bảo vệ bất lực, làm cho hoàng thượng sợ hãi, xin hoàng thượng giáng tội!”

Triệu Tĩnh gật đầu, ý bảo bọn họ đứng lên: “Trẫm không thấy thích khách, cũng không bị sợ hãi. Ngược lại, các ngươi bảo vệ an nguy cho Trẫm, thật sự khổ cực quá. Ngày mai, Trẫm sẽ ban thưởng cho cấm quân!”


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận