Hoàng Tộc

Hai người đi vào phòng. Trần Anh nhẹ nhàng đóng cửa lại, vươn cánh tay mềm mại ôm lấy cổ Vô Tấn, hơi thở như lan, hai mắt sáng ngời thâm tình nhìn chăm chú hắn, dáng điệu ngây thơ đáng yêu hỏi:

- Tam lang, có nhớ ta không?

Vô Tấn không biết phải giải thích cho nàng thế nào. Hắn nhẹ nhàng nắm lấy tay nàng, thở dài, ngồi xuống nói:

- Hắc muội, trong lòng ta đang rất buồn bực, không có tâm tình đâu!

- Ta biết! Cho nên ta không trách chàng, chỉ hy vọng chàng tuân thủ lời thề với ta.

Trần Anh nắm lấy tay hắn, len lén nhìn thoáng qua Vô Tấn, thấy hắn có vẻ hơi không yên lòng nhìn mình, giơ tay túm lấy tai hắn, cười lạnh liên hồi:

- Hừ hừ! Ta biết là ngươi nhất định thích nữ nhân khác rồi!

Vô Tấn bất ngờ không kịp phòng ngự, hơn nữa động tác của Trần Anh rất nhanh, giống như nàng đã luyện tập mấy trăm lần vậy, thoáng cái đã bị nàng nhéo lỗ tai, kéo cho hắn đau đớn khó chịu. Hắn cũng tức giận quát lớn:

- Buông ra ngay cho ta! Có nghe không.

Trần Anh thấy giọng điệu của hắn cực kỳ hung ác, hoàn toàn không giống như bình thường vẫn năn nỉ mình " tỷ tỷ tha mạng!" Nàng ngẩn ra một chút, từ từ buông tay ra.


Vô Tấn cũng cảm giác giọng điệu của mình vừa rồi rất thô bạo. Trong lòng hắn hơi áy náy, nói khẽ:

- Xin lỗi. Sinh tử của đại ca ta giờ chưa biết, thật sự không có tâm tình.

Trần Anh nhẹ nhàng lắc đầu:

- Không sao đâu!

Trong lòng nàng thầm buồn bã. Dù nàng là một nữ hải tặc nhưng trái tim nữ tử của nàng vẫn hoàn toàn trong sáng. Nàng có thể cảm nhận được Vô Tấn đối với nàng không giống trước đây. Hắn nhất định đã thay lòng rồi.

Nàng biết da mình đen, cũng không xinh đẹp, lại là nữ hải tặc hung thần ác sát, so với con gái các gia đình giàu có thiên kiều bá mị thì nàng cũng không có bất kỳ ưu thế gì. Vô Tấn nếu thích những mỹ nữ trắng trẻo kia thì có lẽ cũng có thể hiểu được. Chẳng qua nàng nghĩ Vô Tấn trước kia tình cảm với nàng rất sâu đậm, nghĩ tới mối tình si của mình với hắn như nước chảy về đông thì nàng lại không cam lòng, vừa có cảm giác thất vọng tới cực độ. Loại tâm lý không cam tâm này cứ quẩn quanh trong lòng nàng, khiến nàng đau khổ vô cùng.

Nhưng lúc này tự tôn của nữ hải tặc lại hiện lên trong lòng nàng, khiến nàng đau khổ nhưng không quấn quýt si mê Vô Tấn nữa.

- Được rồi! Chúng ta nói chuyện đại ca của ngươi.

Nàng mở cánh cửa ra, hô một tiếng:

- Mễ lão nhị, vào đây cho ta!

Hắc Mễ chạy tiến vào, khom người cười cười:

- A cô tìm ta.

- Ngồi xuống đi!

Trần Anh cũng ngồi xuống, miễn cưỡng cười với Vô Tấn:

- Chúng ta bắt đầu đi!

Nàng thu liễm vẻ tươi cười, tình thái của nữ tử trẻ tuổi vừa rồi đã hoàn toàn biến mất.


Cách huyện nhà chừng hai dặm có một hẻm nhỏ gọi là Nhan gia hạng. Trong hẻm nhỏ có mười hộ dân, không có đường lớn, đều là những nhà bình thường ở Duy Dương huyện. Tối đến Hắc Mễ mang theo Vô Tấn và Trần Anh đi tới đầu hẻm nhỏ.

Ba người đi vào hẻm nhỏ. Hắc Mễ chỉ chỉ vào một cánh cửa trong đó nói:

- Đây là nhà của Lý lao đầu đó!

Từ khi ra khỏi bắc thị, Trần Anh vẫn luôn trầm mặc. Nàng giống như một người tùy tùng yên lặng theo sát phía sau Vô Tấn, trong lòng tràn ngập sự thương cảm và bất đắc dĩ. Nàng vốn định lập tức trở về hải đảo, không muốn nhìn cái người phụ lòng người này một chút nào nữa nhưng nhiệm vụ cha giao khiến nàng không thể rời đi. Nàng cũng không cam lòng. Nàng chỉ có thể lấy sự trầm mặc để tỏ vẻ bất mãn và kháng nghị.

Quan hệ giữa bọn họ nhanh chóng lạnh nhạt đi, từ hai người vốn là một đôi tình lữ biến thành đồng đội. Từ bắc thị đi ra, bọn họ còn chưa nói với nhau một câu nào.

Vô Tấn đi phía trước nàng. Hai người trầm mặc khiến hắn cũng cảm thấy rất áp lực và khó chịu, mấy lần muốn nói chuyện với nàng nhưng lại không thể nào lên tiếng được. Thậm chí hắn cũng muốn nói cho nàng biết hắn không phải là Vô Tấn như trước. Nhưng nàng khẳng định sẽ nghĩ là hắn thay lòng rồi. Loại chuyện chiếm xác này ở triều đại này có liên quan tới quỷ thần, hắn cũng không thể nói, thà cứ để nàng cho là hắn thay lòng còn hơn.

Nhưng có đôi khi hắn đột nhiên nhớ ra hình như Hắc muội là chị họ hắn. Loại cảm giác này lại càng khó nói. Hắn không thể đè nén cảm giác thân tình. Vô Tấn âm thầm thở dài. Hắn cố gắng quên đi phiền não của mình, tập trung tinh thần vào việc giải cứu huynh trưởng.

- Công tử, là nơi này đó!

Hắc Mễ chỉ chỉ vào cánh cửa cách đó ba thước. Tinh thần Vô Tấn phấn chấn lên, đi về phía trước, đứng ở trước đại môn. Trần Anh thấy hắn không gõ cửa thì không khỏi hơi nghi hoặc nhìn hắn, đang muốn đẩy cửa thì Vô Tấn lại ngăn nàng lại:

- Chờ một chút!

Hắn đang quan sát cánh cửa này. Đây là một thói quen của hắn, từ những điểm rất nhỏ để tìm ra dấu vết. Hắn biết tại thời cổ đại, hầu như mọi người rất coi trọng cửa chính. Đó là một loại thể diện. Một cánh cửa nho nhỏ nói lên rất nhiều điều. Đinh đồng trên cửa dường như cũng khác nhau rất nhiều. Chỉ có người có địa vị xã hội nhất định mới có thể có, nhiều nhất là tám mươi mốt chiếc đinh. Đó là cửa cung hay cửa miếu. Ít nhất là ba chiếc, ý nghĩa là nhà này là tiểu quan phẩm cấp thấp. Mà dân chúng bình thường thì cửa và màu sắc phân chia làm đỏ thắm, màu đen, không màu, thậm chí còn có hình thù lớn nhỏ của cánh cửa cũng phải chú ý cả.

Mà nhà Lý lao đầu này lại là cánh cửa không màu, cũng không có đinh đồng, cánh cửa bị mưa gió ăn mòn, thực đã biến thành màu trắng cũ kỹ, hiện đầy những cái khe li ti, cái khe co chiều rộng lớn nhất thậm chí bằng ngón út.


Từ chi tiết này Vô Tấn liền suy đoán ra, Lý lao đầu này dường như rất nghèo khó. Hắc Mễ cũng nói hắn mê rượu như mạng. Mê rượu thực ra chính là một nhược điểm. Đúng ra Lý lao đầu được người nhà phạm nhân tới nhà tặng tiền tặng lễ, nhà của hắn phải sống thoải mái mới đúng. Nhưng từ đại môn có thể thấy nhà này đã suy sụp, chỉ có thể nói rõ là hắn không chỉ đơn giản là mê rượu mà thôi.

Đang nghĩ vậy, chỉ thấy cánh cửa đột nhiên mở ra. Một thiếu phụ còn trẻ bước ra, mặt đầy vẻ bệnh tật. Nàng mặc một bộ y phục bằng vải bông, tay đang ôm rổ. Trong rổ là mười mấy bộ quần áo đã giặt sạch, phía sau lưng còn cõng một đứa trẻ. Nàng mở cửa thấy ngoài cửa có ba người thì không khỏi hơi sửng sốt:

- Các ngươi... Tìm ai?

Hắc Mễ nhận ra nàng. Hắn cười tủm tỉm thi lễ:

- Đại tẩu, chúng ta Lý lao đầu, hắn có nhà không?

Thiếu phụ quay đầu vào phòng hung hăng lườm một cái, giọng nói căm giận:

- Hoàng Thang đi uống rượu quá nhiều, đang nằm trong đó đó!

Nàng lại lạnh lùng nói với ba người.

- Hắn uống nhiều lắm, chắc không tỉnh nổi. Các ngươi mai hãy quay lại đi!


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận