Hoàng Tộc

Ở trước cửa của tiền trang là một nữ tử mỹ mạo, nàng thấy Vô Tấn tiến vào cửa thì cười dịu dàng nhắc nhở hắn:

- Khách quan, tiền tiết kiệm cần ngoài năm mươi lượng bạc.

Đây là nhìn người mà nói, nếu như Vô Tấn mặc áo gầm trường bào ưỡn ngực đi
đường không coi ai ra gì thì không cần nhắc nhở có thể để hắn trực tiếp
đi vào nhưng Vô Tấn lại mặc trường bào vải xanh, trên người cũng không
có kim ngân gì hết, nữ nhân viên đương nhiên phải nhắc nhở hắn.

- Ta không có tiền, ta tới tìm Tề tứ lang nhà các ngươi, nói cho hắn biết, ta cùng với hắn bàn luận sinh ý.

Nhân viên cửa hàng lộ ra vẻ khó xử, Ông chủ Tề tôn quý cỡ nào, sao có thể
nói gặp là gặp, đúng lúc này ỏ phía sau lưng truyền tới một thanh âm:

- Ngươi tìm ta có chuyện gì?

Vô Tấn quay đầu lại thì thấy cửa sổ được mở chỉ thấy một trung niên nam tử đang thấp giọng nói với hắn:

- Ngươi là ai, ta biết ngươi sao?

- Tại hạ là chủ nhân của mảnh đất mà Tề gia muốn mua nếu ông là Tề Hoàn thì chắc biết tại hạ tới đây làm gì.

- À hóa ra ngươi là Hoàng Phủ Vô Tấn.

Tề Hoàn gật đầu phân phó cho điếm viên kia:

- Mời Hoàng Phủ công tử vào trong phòng chờ, chiêu đãi cho tốt không được lãnh đạm.

Xe ngựa đi vào cửa hông của tiền trang, nữ điếm viên kia liền kinh sợ cung kính nói:

- Công tử mời đi theo ta.

Vô Tấn cười nhạt một tiếng đi theo nàng tới đại đường, một tràng cảnh khí
thế bức người hiện ra trước mặt hắn ở trước đại đường trải thảm nhung,
trên tường có khảm bảo thạch lấp loáng, cho người ta cảm giác cực kỳ
tráng lệ.

- Công tử mời đi bên này.

Nữ điếm viên dùng ngữ
khí ôn nhu dẫn Vô Tấn đi vào một cửa hông, ở đây là phòng khách quý, bên trong có hai thị nữ mặc áo thun đều là tuyết trắng da ngọc, mỹ mạo cao
nhã.

- Công tử mời ngồi.

Một thị nữ đạt chén trà ở trên
bàn Vô Tấn lúc này mới phát hiện cái bàn này được chế tạo từ gỗ tốt tử
đàn, rộng rãi vô cùng, trắng bóng như gương., từng chi tiết đều thể hiện phong phạm hào phú của Tề gia.

- Để cho Hoàng Phủ công tử chờ lâu rồi.

Tề Hoàn từ một cánh cửa khác đi tới, Tề Hoàn cũng không phụ trách tiền
trang của Tề gia hắn chỉ phụ trách việc thu kén tàm, thu mua lụa trắng
của chúng dân, tiền trang ở Đông Hải quận chính là nhị ca Tề Vĩ của hắn
quản, hắn mấy ngày hôm đáng lẽ trước phải trở về Bình Giang huyện nhưng
vì tạm thời sinh ra một ý niệm cho nên lại ở lại Duy Dương huyện thu mua lụa trắng.

Bát Tiên kiều khai trương khiến cho hắn rất có hứng thú, hơn nữa bình
thường nơi này còn có thể bán tơ lụa của Tề Thụy Phúc, trực tiếp buôn
bán trên biển sinh ý nhất định sẽ náo nhiệt, cho nên hắn liền bàn bạc,
quyết mua được mảnh đất bên cạnh hiệu châu báu Lý Ký, nhưng giá của đối
phương là một vạn năm nghìn lượng khiến cho hắn không cách nào tiếp nhận được, mảnh đất kia với mảnh đất của tiệm châu báu Lý ký chênh lệch một
bậc mà giá lại gần bằng nhau không khỏi không hợp lý hắn liền đáp lại
trên một vạn lượng thì không bán.

Một phương diện hắn truyền ra
ngoài mảnh đất kia hắn đã nhắm trúng ai dám tranh giành tức là gây khó
dễ cho Tề gia một phương diện khác hắn tìm nơi mới, hôm nay ở Bát Tiên
kiều cũng có hai nhà ở phía đông muốn chuyển nhượng, vị trí cũng không
tệ nhưng đáng tiếc là chỉ cho thuê, Tề gia mở cửa hàng nguyên tắc từ
trước tơi nay là phải mua đất, hắn liên hệ với người chủ khu đất đó
nhưng bọn họ kiên quyết không chịu bán, ở bên này hàng năm tiền thuê nhà đã tới cả nghìn lượng bạc, sao có thể cam lòng cho bán được.

Rơi vào đường cùng Tề Hoàn quyết định nói chuyện với hiệu cầm đồ Tấn Phúc
Ký xem có thể thêm một chút tiền mua mảnh đất kia khong, vừa vặn lúc này Vô Tấn tới, theo lời nói của Đinh huyện thừa thì khối đất kia không
phải của Hoàng Phủ Quý mà chính là của Vô Tấn.

Tề Hoàn mỉm cười
gật đầu nhìn Vô Tấn, ngồi đối diện với hắn, bất động thanh sắc mà dò
xét, chỉ thấy Vô Tấn tuy trẻ tuổi nhưng giơ tay nhấc chân đều biểu hiện
phong phạm lão làng, khuôn mặt nở ra nụ cười cũng chân thành, làm người
ta nhìn không thấu.

Vô Tấn cũng đánh giá Tề Hoàn, làn da của Tề
Hoàn rất trắng, mũi to môi mỏng làm cho người ta có một cảm giác rất có
sức lực, hơn nữa hắn là gia tộc hiển hách cái giá một vạn năm nghìn
lượng đối với bọn họ chẳng đáng là gì.

Hắn khẽ khom người mở miệng:

- Ta hai ngày nay không ở đây, nghe ngũ thúc nói mảnh đất kia Tề tiên
sinh chịu trả giá một vạn năm nghìn lượng, ta tới đây là để nói chuyện
nếu như Tề tiên sinh không muốn thì ta bán cho người khác.

Tề Hoàn nở ra nụ cười:

- Ta không nói là không muốn ta chỉ nói là mọi người phải thương lượng lại giá cả.

- Tề tiên sinh muốn thương lượng thế nào?

Nụ cười trên khuôn mặt của Tề Hoàn biến mất hắn nghiêm túc rồi từ từ nói:

- Vẫn là câu nói đó của ta Tề gia mặc dù có thực lực nhưng tuyệt đối
không khi dễ nhỏ yếu, ta đối với hiệp thương đều giảng đạo lý, nếu như
ngươi cuối cùng không muốn bán thì ta cũng không ép mua.

Vô Tấn cười nhạt một tiếng không nói gì, Tề Hoàn lại nói:

- Ta sở dĩ không chịu cái giá một vạn năm nghìn lượng chính là vì mảnh
đất của tiệm châu báu Lý Ký rõ ràng đẹp hơn mảnh đất ta muốn mua một
bậc, mà hắn cũng chỉ bỏ ra một vạn sáu nghìn lượng bạc, hai khối đất
phân biệt rõ ràng, giá cả chỉ kém một nghìn lượng, Hoàng Phủ công tử,
công tử cho rằng như vậy hợp lý sao?

Vô Tấn nhìn qua hắn, tự tin rồi khẽ cười:

- Ta cảm thấy Tề tiên sinh tận lực chèn ép mảnh đất kia, nó nương tựa
tiệm châu báu Lý Ký, hai khối đất chỉ cách nhau một bước, tuy hơi xa phố khẩu một chút nhưng cũng là địa điểm rất tốt, cứ theo lời của Tề tiên
sinh nói nó chênh lệch một cấp bậc ta đã giảm giá một nghìn lượng, hơn
nữa Lý ký bán châu báu là tiệm đầu tiên mua chịu nhiều nguy hiểm cho nên ta cũng cho họ tiện nghi về phần Tề gia mua đất nguy hiểm đã không còn.

- Ngươi nói nguy hiểm không còn thật sao?

Tề Hoàn giống như cười mà không phải cười nhìn Vô Tấn.

Vô Tấn lắc đầu:

- Ta biết rõ ý của Tề tiên sinh, nếu như Trương huyện lệnh rời khỏi đây
thì sẽ có biến cố chứ gì? Nhưng ta có thể nói với Tề tiên sinh tuyệt
không có biến cố gì cả.

Những lời này của Vô Tấn khiến cho Tề
Hoàn lau mắt mà nhìn, những điều hắn muốn nói đều bị Vô Tấn khám phá ra, xem ra thiếu niên này cùng với Tô thứ sử quan hệ không hề bình thường,
khó trách hắn lớn gan lớn mật hủy cầu.

Nghĩ vậy hắn cười nói:

- Việc buôn bán luôn có mặc cả, Hoàng Phủ công tử không thể nhượng bộ một chút sao?

Vô Tấn mỉm cười lắc đầu:

- Như vậy đi ta cho tiên sinh một phương án, tiên sinh không tốn một đồng tiền, chúng ta trao đổi một miếng đất được không?

- Ngươi nói cái gì?


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui