Hoàng Tộc

Trong lòng Vô Tấn cảm thấy cay đắng, đáp án câu chuyện là hắn chỉ tiếp nhận một thân phận hoàng thất mốc meo, con của thái tử, nếu như Tấn An chi biến phát sinh vào mười năm trước có lẽ hắn còn có cơ hội nhưng trải qua bốn mươi năm rồi ngay cả con của Sở vương đã đăng cơ hắn còn chờ mong gì.

Không chỉ không một chút chờ mong mà hắn còn bị một tòa núi lớn đè lên một khi thân phận của hắn bị tiết lộ nghênh đón hắn không phải là lễ ngộ hoàng thất mà là đuổi giết tuyệt không khoan dung hắn bỗng nhiên ý thức được hắn đã vướng vào một tấm lưới vô cùng nguy hiểm.

Lão tăng thấy khóe miệng của Vô Tấn từ từ nở ra nụ cười khổ thì xem ra đã hiểu ra, thấp giọng trấn an hắn:

- Đây tuyệt đối là chuyện cơ mật, biết rõ bí mật này không quá hai mươi người.

- Đại ca vãn bối có biết không?

- Không hắn không biết chúng ta định năm hắn ba mươi tuổi sẽ cho biết.

- Vậy tại sao lại nói cho ta biết.

Đây là điều Vô Tấn muốn biết.

Tại sao nói cho ta biết mà không nói cho đại ca biết, bọn họ rốt cuộc muốn ta sắm vai gì, không phải để muốn mình khôi phục chứ nếu như vậy thà để mình đẩy xe khoai lang đi bán còn hơn.

- Là vì...

Huynh đệ hai người các ngươi tóm lại chỉ nên có một người biết rõ.

- Tại sao không phải đại ca ta mà là ta?

Vô Tấn không ngừng hỏi.

Lão tăng nhìn hắn nửa ngày sau đó nhẹ nhàng lắc đầu:

- Không có duyên cớ gì, sở dĩ ba mươi tuổi mới nói cho ngươi biết là vì phụ thân của đại ca của ngươi có di chúc còn đối với ngươi thì không hạn chế.

Vô Tấn biết rõ hắn nghĩ một đằng nói một nẻo nhưng hắn cũng không muốn hỏi nhiều, trong lòng hắn bỗng nhiên có một cảm giác ức chế hắn căn bản không muốn biết những điều này, tất cả gông xiềng đều đặt lên vai của mình.

- Nếu như không có chuyện gì khác thì ta cáo từ.

Hắn hướng về lão tăng thi lễ, đứng dậy rời đi, lão tăng ngạc nhiên tại sao lại đột nhiên rời đi như vậy?

- Vô Tấn bí mật của cái hồ lô này ngươi không muốn biết hay sao?

Vô Tấn đã đi xa khỏi gian phòng của phương trượng nhưng vẫn phát ra thanh âm trào phúng:

- Đại sư ta cho rằng đại sư nên hoàn tục rồi.

Tuệ Năng thiền sư ngây ngẩn cả người sau nửa ngày trên khuôn mặt của y mới nở ra một nụ cười khổ, đứa nhỏ này thật là...

Kỳ thật hắn muốn cho Vô Tấn biết bí mật của Tấn An lục võ sĩ bọn họ rốt cục là ai, Vô Tấn chỉ mới biết ba người còn ba người nữa bọn họ tương lai vô cùng trọng yếu với Vô Tấn.

Tuệ Năng thiền sư thở dài một hơi, hắn có thể hiểu được tâm tình lúc này của Vô Tấn liền từ từ đứng lên đem hồ lô rượu cất kỹ cầm Bối Diệp Kinh đi về phía sau cửa.

Đi qua hai cái sân nhỏ, Tuệ Năng thiền sư liền tới quan âm biệt việt mà Vô Tấn phụ giúp quét lá, bởi vì khách hành hương dần trở nên tăng cao cho nên cửa ra vào đã có hai lão tăng đứng đó, miễn cho khách hành hương đi vào quấy rầy, ở đây thật ra là Quan Âm biệt viện trong chùa còn có các Quan Âm viện khác.

Bọn họ đều khom người thi lễ:

- Tham kiến chủ trì.

- Cư sĩ đã đi chưa?

- Bẩm chủ trì cư sĩ vẫn chưa đi cư sĩ nói rằng hôm nay sẽ có xe ngựa của nội cung tới đưa đón không cần chúng ta dùng xe ngựa của chùa chien đưa.

- Được rồi khách hành hương càng ngày càng nhiều hơn các ngươi đừng quấy rẩy việc tu hành của cư sĩ.

- Thế nhưng mà cư sĩ không nói chúng ta ngăn cản khách hành hương.

Một lão tăng khó xử nói.

Tuệ Năng thiền sư thở dài, đây cũng là chuyện hắn nhức đầu nhất, cư sĩ trong nội viện luôn giữ phật môn ngang hàng, cùng với những người tu hành ở đây giống nhau.

Thế nhưng mà thân phận của bà ta làm sao có thể giống bọn họ được, hắn cũng không cách nào đảm bảo sự an toàn cho bà, cuối cùng khuyên bảo thật lâu bà ta mới đồng y tu hành ở Quan Âm biệt viện này. Nhưng cho dù như vậy Tuệ Năng thiền sư vẫn cảm thấy không an toàn.

Cho dù thân phận của nàng một mực che giấu nhưng trên đời này không có bức tường nào không lọt gió vào được, vạn nhất Tuệ Năng thiền sư lo lắng vạn nhất rồi lại không làm được gì hắn chỉ phân phó vài câu nói có chuyện quan trọng muốn nói với cư sĩ tạm thời để khách hành hương đừng vào đây.

Hắn liền đi vào trong nội viện lá cây trong sân đã quét sạch sẽ rồi điều này khiến cho Tuệ Năng thiền sư có phần kỳ quái, hôm nay tại sao lại quét nhanh như vậy?

Kỳ thật hắn mấy lần đã đưa ra ý kiến cư sĩ tuổi tác đã cao không nên quét lá nhưng bà không chịu muốn kiên trì thành tâm chuộc tội lỗi của mình, thế nhưng mà chuyện bốn mươi năm trước há có thể đổ lên đầu nàng.

Hắn tới trước cửa cũng không dám tùy tiện đi vào chỉ thấy ở sau gốc cây đại thụ có bóng xám lóe lên liền vội vàng thi lễ:

- Cư sĩ bần tăng là Tuệ Năng có chuyện cầu kiến.

- Chủ trì mời vào.

Thanh âm rất già nua cũng rất nhu hòa.

Tuệ Năng thiền sư đi vào trong đường đối diện là một bạch ngọc quan âm, một tay nắm lọ nước sạch, một tay cầm cành liễu, bên cạnh là một cư sĩ tuổi gà chính là lão phu nhân buổi sáng quét rác với Vô Tấn, bà quét xong lá rụng sẽ trở về tuy nhiên hôm nay được Vô Tấn trợ giúp cho nên hoàn thành sớm, xe ngựa của bà vẫn chưa tới đành ở lại đây.

Lú này bà chuyên chú sao chép kinh văn, thấy chủ trì đến liền buông bút đứng dậy vội hành lễ:

- Chủ trì.

- Quấy rầy sự tu hành của cư sĩ rồi.

Tuệ Năng thiền sư không biết mình có nên nói chuyện này với lão cư sĩ hay không, bản ý của hắn không nên làm cho lão nhân tuổi già kích động nhưng mọi người lại nhất trí để cho lão nhân này biết thì sẽ có trợ giúp rất lớn cho Vô Tấn, hắn đành thở dài đem Bối Diệp Kinh đặt lên trên bàn.

Lão phu nhân cầm lấy kinh văn bà không khỏi ngây người trên đó chính là bút tích của bà, bà bỗng nhiên run run bốn mươi năm trước bà chính là người sao chép Bối Diệp Kinh cầu phúc cho nhi tử mười tám tuổi của mình bà từ từ lật ra thấy ở phần chứ kỹ chính là ngày mười tám tháng giêng.

- Đây là...từ sư tử quốc mang về sao?

Đây là bí mật nàng ẩn dấu trong lòng, bốn mươi năm trước xảy ra chuyện kia con của nàng vẫn chưa chết mà chạy tới sư tử quốc ở hải ngoại, nhưng bởi vì lúc phá vòng vây bị trúng tên cho nên sống được mười năm đã đi rồi.

Thời gian ba mươi năm trôi qua, theo Bối Diệp Kinh này ba mươi năm tràn ngập đau xót, bà cầm Bối Diệp Kinh lã chã rơi lệ.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui