Hoàng Tộc

Có Thiệu Cảnh Văn ở bên cạnh hắn cũng không muốn bắt Vô Tấn bồi thường, huống chi Vô Tấn là Mai Hoa vệ hắn đắc tội cũng không nổi, đành phải nở nụ cười mời bọn họ tới:

- Người đến đều là khách, chuyện cũ chúng ta không nhắc lại, hi vọng về sau quang lâm tiểu điếm nhiều hơn.

Cho dù khách nhân chật ních nhưng chưởng quầy vẫn tìm cho bọn họ một vị trí yên tĩnh gần cửa sổ những người xung quanh đều cách bnọ họ rất xa, Thiệu Cảnh Văn chọn mấy món thức ăn, tiểu nhị mang tới hai bầu rượu đầy lúc này hắn mới nâng chén cười nói với Vô Tấn:

- Chúng ta không đánh thì không quen biết, lúc ở Yển Sư tất cả đều vì chủ của mình, mong Vô Tấn lão đệ không để trong lòng.

Vô Tấn cũng có phần tán thưởng Thiệu Cảnh Văn, mình cuối cùng lừa gạt hắn mà hắn không hận mình ngược lại còn mời mình uống rượu khó trách Lý Duyên nói hắn là đại địch của Mai Hoa vệ, loại khí độ này khiến người ta phải bội phục.

Hắn cũng giơ chén rượu lên cười nói:

- Như Thiệu hunh nói tất cả đều vì chủ của mình nói lý ra chúng ta là bằng hữu không đánh nhau thì không quen biết, ta kính Thiệu huynh một ly.

Hai người chạm cốc, đều cười ha hả, đem chén rượu uống cạn sạch, Thiệu Cảnh Văn lại thay Vô Tấn rót một chén rượu rồi cười nói:

- Cuộc thi khoa cửa sắp tới rồi, bảo hộ an toàn của Tô đại nhân cũng là trách nhiệm của Tú Y vệ, hôm nay ta tới đây là để tuần tra, không ngờ vừa vặn gặp được lão đệ lão đệ tới Tô phủ làm gì, có cần ta hỗ trợ không?

Vô Tấn đương nhiên sẽ không nói là tìm Tô gia tiểu thư hắn cười nhạt một tiếng:

- Ta tới tìm Tô đại nhân đưa một phong thư, tuy nhiên Tô phu nhân không có ấn tượng tốt với ta, cho nên ta cần phải nói vài câu với bà ta, đa tạ Thiệu tướng quân ngày hôm qua ta đánh thủ hạ của tướng quân thật là xin lỗi.

- Không có gì.

Thiệu Cảnh Văn cười nhạt một tiếng:

- Hoàng Phủ Anh Tuấn là người của Bao Hồng Vũ trên danh nghĩa là thủ hạ của ta nhưng ta từ trước tới giờ không chỉ huy nổi bọn họ, ngươi đánh bọn họ ta rất cao hứng.

Kỳ thật Thiệu Cảnh Văn mời Vô Tấn uống rượu là có mục đích của hắn, tuy Vô Tấn ở chuyện vận chuyển bạc đánh bại hắn nhưng hắn không để vào trong lòng trái lại hắn rất bội phục sự tỉnh táo của Vô Tấn, hắn nằm mơ cũng không nghĩ ra có ngân phiếu giả, hơn nữa ngân phiếu thực nghe nói hắn để trong đồ lặn của mình.

Tuy Vô Tấn cuối cùng đánh bại hắn nhưng hắn vẫn mời Vô Tấn uống rượu mấu chốt chính là hôm qua Vô Tấn ở Mai Hoa vệ bắn nỏ dùng thời gian cạn một chung trà bắn ra liền ba mươi mũi tên, Thiệu Cảnh Văn mới nghe lần đầu tới chuyện này hắn vì yêu tài cho nên cố ý mời chào Vô Tấn.

Hắn bưng chén rượu lên chăm chú nhìn Vô Tấn rồi nói:

- Trước hết ta hỏi ngươi một chuyện, miếng hổ phù là ngươi lấy được phải không? Lúc đó ngươi ở gần Thiên Tích Tự.

Vô Tấn khẽ giật mình hắn không rõ Thiệu Cảnh Văn làm sao biết được, hắn khó hiểu nhìn Thiệu Cảnh Văn.

Thiệu Cảnh Văn cười nói:

- Chuyện này không phải ta quản, là Bao Hồng Vũ làm, hắn là em vợ của Thân Quốc Cữu, là người đối đầu với ta trong Tú Y vệ, lão đệ ta khuyên ngươi hãy đổi ngựa đi bởi vì bọn họ từ trong miệng tiều phu đã biết ngươi cưỡi Xích Vĩ Bạch Kỳ Lân, hãy mau đem ngựa đổi, không Bao Hồng Vũ sẽ làm phiền ngươi.

Vô Tấn yên lặng gật nhẹ đầu từ đầu tới cuối hắn đều hoang mang, Thiệu Cảnh Văn tại sao lại giúp hắn, cho dù Thiệu Cảnh Văn nói hắn bất hòa với Bao Hồng Vũ thì cũng không nên nói với mình những chuyện này hoàn toàn không phù hợp với lợi ích của Thân Quốc Cữu.

Thiệu Cảnh Văn tựa hồ hiểu ra tâm tư của Vô Tấn hắn uống cạn rượu trong ly rồi chăm chú nhìn Vô Tấn chậm rãi nói:

- Vô Tấn ngươi có muốn tới Tú Y vệ làm việc không, nếu như ngươi chịu ta sẽ cho ngươi làm Đô Úy tướng quân chịu không?

Vượt qua dự kiến của Vô Tấn, Thiệu Cảnh Văn lại lôi kéo hắn thành người của Tú Y vệ đáp ứng phong cho hắn làm đô úy đây là ý của Thiệu Cảnh Văn hay Thân Quốc Cữu, nếu là ý của Thân Quốc Cữu thì Thiệu Cảnh Văn gặp mình ở Tô phủ thật là quá trùng hợp.

- Thiệu huynh coi trọng ta rồi.

Vô Tấn không trực tiếp trả lời mà vẽ một vòng tròn thái cực cười nhạt nói:

- Hoàng Phủ Vô Tấn ta chỉ là một thương nhân nhỏ nhoi không ôm chí lớn mặc dù biết bắn nỏ nhưng không có năng lực, được Thiệu huynh coi trọng như vậy ta xấu hổ không dám nhận.

- Ngươi không phải không có năng lực mà là vì không có kỳ ngộ.

Ngữ khí của Thiệu Cảnh Văn vẫn thành khẩn hắn nói thẳng thắn:

- Tuy biểu hiện thái tử rất xem trọng ngươi cho ngươi gia nhập Mai Hoa vệ nhưng trên thực tế hắn cũng không tin ngươi cũng không trọng dụng ngươi hắn chỉ lung lạc ngươi ngươi cũng không tiến vào hạch tâm của hắn ngươi cho rằng Thiên TInh là hạch tâm của hắn sao? Nếu như nghĩ như vậy thì sai rồi, võ nghệ của Thiên Tinh ta và ngươi đều biết nhưng thái tử chỉ xem hắn là thị vệ tín nhiệm mà thôi Vô Tấn ngươi không biết tâm cơ của thái tử thế nào đâu, không đơn giản như ngươi tưởng tượng, ví dụ như hổ phù án, hắn cho ngươi đi điều tra nhưng ngươi đi điều tra không? Hắn chỉ làm dáng vẻ cho Lan Lăng quận vương nhìn mà thôi.

Nói tới đây Thiệu Cảnh Văn nhìn Vô Tấn từ từ nói với hắn:

- Ngươi đừng tưởng ngươi hộ ngân thành công là có công, công lao hộ ngân chỉ có hai người một người là Tô Hàn Trinh một người là đại ca Duy Minh của ngươi kỳ thực một chút quan hệ với ngươi cũng không có, ngươi chỉ là thủ hạ tay chân của Duy Minh mà thôi, sở dĩ thái tử phong cho ngươi làm thị vệ là vì Lan Lăng quận vương bảo hộ ngươi khiến cho thái tử nhận ra giá trị lợi dụng hiểu không? Mà nguyên nhân căn bản vẫn là vì Hà Lũng tiết độ sứ Trương Sùng Tuấn, hắn nằm mộng cũng muốn Trương Sùng Tuấn hiệu trung với hắn.

Vô Tấn từ từ uống rượu, hắn cũng nghe được sự chân thành ở trong đó, hắn tin lời nói của Thiệu Cảnh Văn, Thiệu Cảnh Văn đúng là không lừa gạt hắn, thái tử đúng là muốn lợi dụng hắn.

Nhưng hắn vẫn trầm ngâm nói:

- Ta đến kinh thành mới có ba ngày hắn không biết ta tạm thời không cần ta cũng là điều bình thường không có gì kỳ quái.

-T hế nhưng ngươi ở Đông Hải quận không chỉ ba ngày, theo ta được biết Tô Hàn Trinh từng tiến cử thái tử cho ngươi làm huyện úy Duy Dương, nhưng thái tử cuối cùng chỉ phong cho ngươi làm Vân Kỵ Úy một cái huân quan, hừ ngươi mạo hiểm đến mức gia tộc suýt bị diệt mang chứng cớ cho hắn đánh đổ Hoàng Phủ Dật Biểu lại chỉ được phong một cái huân quan Vân Kỵ Úy, hắn coi trọng ngươi sao?

Còn nữa ngươi cho rằng chức vụ giáo úy Mai Hoa vệ cùng quân bài số chín là thái tử cho ngươi sao?

Nói tới câu sau cùng Thiệu Cảnh Văn bỗng nhiên hối hận hắn không nên nói cái này không nên nói cho Vô Tấn biết, cái này không phải nói thái tử bên cạnh cũng có người của bọn hắn sao? Hắn vội vàng ho khan hai tiếng, bưng chén rượu lên uống, che giấu sự thất thố của mình.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui