Hoàng Tộc

Vô Tấn cười khổ, hắn biết Tề Mạo cố ý bộc lộ thân phận mình, vậy thì cho dù hắn tìm cớ gì cũng không thể ngồi tại đây nữa.

Hắn chỉ đành lắc đầu đứng dậy, ngoái đầu chắp tay với Hoàng Tứ Lang.

-Hoàng gia chủ, sau này có cơ hội lại trò chuyện.

Hắn đi nhanh ra ngoài lều. Ngay lúc này, ánh mắt mọi người trong lều đều tập trung trên người hắn, bỗng nhiên có người kinh hô kêu.

-Đô úy Mai Hoa vệ!

Rốt cuộc có người nhận ra trên người Vô Tấn mặc quân phục Mai Hoa vệ, bỗng chốc vang lên tiếng xầm xì nói nhỏ. Nghe nói thanh niên này không chỉ là Lương quốc công, hơn nữa còn là đô úy Mai Hoa vệ. Các thương nhân ánh mắt biến đổi, từ kinh ngạc thành sợ hãi. Thương nhân đứng cạnh Vô Tấn lục tục lùi ra sau, giống như Vô Tấn sẽ đột nhiên giết người vậy.

Tại Đại Ninh vương triều, một là Mai Hoa vệ, một là Tú Y vệ, đều là tổ chức bí mật khiến người nghe biến sắc. Đồn đãi về chúng nó quá nhiều, đều dính tới tàn bạo, máu me và khủng bố.

Đại thương nhân muối gạo Lý Tiến nghe nói Vô Tấn chính là Lương quốc công, trong mắt dấy lên buồn rầu. Lúc này Vô Tấn đã ra khỏi lều, thương nhân xung quanh bàn tán xôn xao, đều nói về Vô Tấn. Lý Tiến kéo Hoàng Tứ Lang ngồi xuống vị trí của Vô Tấn, nhỏ giọng hỏi.

-Mới rồi ngươi nói Hoàng Phủ Vô Tấn này là con cháu Đông Hải Hoàng Phủ thị?

Tin tức của Lý Tiến rất rộng, hôm nay gã mới vừa nghe nói có một hoàng tộc tuổi trẻ được phong làm Lương quốc công kiêm phó đô đốc thủy quân Sở Châu, chẳng qua không biết tên, không ngờ lập tức gặp gỡ người này. Gã đã không có cơ hội kết giao, chỉ có thể từ chỗ Hoàng Tứ Lang hỏi thăm càng nhiều tin tức.

Lý Tiến chuyên buôn bán muối gạo tại Giang Ninh phủ, buôn bán rất lớn, chuyên môn dùng thuyền chuyên chở. Trường Giang, Vận Hà, Hải Vận gã đều đi, lâu năm giao tiếp với thủy quân Sở Châu, đương nhiên biết rõ về thủy quân đó. Đại đô đốc thủy quân Sở Châu là Sở vương nắm giữ, chỉ là quan viên tối cao trên danh nghĩa, mà người câm quyền chân chính là phó đô đốc thủy quân. Dương Tụng, phó đô đốc thủy quân hiện tại sắp tới kỳ từ chức.

Lý Tiến vào kinh có một mục đích chủ yếu là hỏi thăm phó đô đốc thủy quân mới thăng chức là ai. Gã đã hỏi thăm được rồi, đó là một hoàng tộc tuổi trẻ, nhưng không ngờ người này mới rồi ở ngay trước mặt gã, mà gã để vuột mất.

Điều này khiến Lý Tiến cực kỳ buồn rầu, may mắn gã không đắc tội đối phương, còn quen biết, vẫn có cơ hội tiến một bước kết giao. Hiện giờ gã phải thông qua Hoàng Tứ Lang hỏi thăm về Vô Tấn sâu hơn.

Hoàng Tứ Lang như ở trong mộng, gã còn đang cực kỳ chấn kinh, chưa kịp phản ứng lại. Hơn nữa gã tựa như uống rượu say choáng váng, lòng ngày càng kinh sợ. Không ngờ Vô Tấn lại là Lương quốc công, là hoàng tộc, còn là Mai Hoa vệ. Đánh chết gã cũng không thể tin, nhưng xem bộ dáng thì là thật. Gã bắt đầu cảm thấy cực kỳ sợ hãi, Hoàng gia mấy lần đắc tội hắn, hắn sẽ bỏ qua cho Hoàng gia sao?

Xong rồi, tiệm bài bạc của gã! Gia tộc gã tiêu rồi! Lúc này Hoàng Tứ Lang vừa hối vừa hận, hận không thể đập đầu chết cho rồi. Vậy nên lời Lý Tiến nói bị gã bỏ ngoài tai.

Dường như Lý Tiến biết suy nghĩ của gã, vội khuyên:

-Tứ Lang, xem ra công tử Vô Tấn này đối với ngươi không tệ, lúc đi còn chào từ biệt ngươi, ngươi nên thấy mừng mới đúng!

Câu nói này, Hoàng Tứ Lang nghe lọt tai. Đúng rồi! Mới rồi Vô Tấn đối với mình thật không tệ, rất nồng nhiệt, không giống như ghi hận, chẳng lẽ là gặp họa được phúc?

Trong lòng Hoàng Tứ Lang lại dấy lên tia hy vọng, vội vàng hỏi Lý Tiến:

-Lý huynh, ngươi cảm thấy hắn thật sự đối với ta không tệ ư?

Lý Tiến gật đầu:

-Ta nhìn ra được hắn đối với ngươi đúng là có loại niềm vui tha hương gặp cố nhân. Tứ Lang, không chừng đây là cơ hội của ngươi.

Hoàng Tứ Lang yên lòng. Gã nhớ tới Vô Tấn cá độ mình đi quậy, khai trương hiệu cầm đồ mình kiếm người khiêu khích. Gã càng nghĩ càng thấy xấu hổ, vỗ mạnh trán mình.

-Ta thật là có mắt không tròng, mù mắt chó mà!

Gã tự nhận định rằng Vô Tấn là giả trang du ngoạn quận Đông Hải, việc đánh bạc chẳng qua là hắn chơi đùa thôi.

Lý Tiến lại hỏi gã:

-Hắn thật là con cháu Đông Hải Hoàng Phủ thị?

Hoàng Tứ Lang trong lòng cũng không chắc chắn, lắc đầu.

-Sao có thể, ta cho rằng hắn giấu trong Đông Hải Hoàng Phủ thị là để che tai mắt người, dù sao đều là họ Hoàng Phủ.

-Vậy Tứ Lang có cách nào gặp lại hắn không?

Lúc này mấy đại thương nhân Giang Ninh phủ cũng xúm lại, cùng hỏi thăm Hoàng Tứ Lang.

-Vị huynh đệ này, có thể giúp chúng ta gặp mặt Lương quốc công một lần không?

Không chỉ mình Lý Tiến, tất cả thương nhân quan tâm hướng đi quan trường Giang Ninh phủ đều biết chút tin tức. Lý Tiến không lên tiếng, cầm ly rượu không nói lời nào. Gã đã đặt quyết tâm, mấy ngày nay phải cùng Hoàng Tứ Lang chung một chỗ. Họ quen nhau vài chục năm, dù Lý Tiên luôn hơi xem thường gã, nhưng giờ phút này đã thay đổi ấn tượng với Hoàng Tứ Lang.

Vô Tấn cùng Tề Mạo rời khỏi lều lớn, bên ngoài đã đậu một chiếc xe ngựa rộng rãi. Vô Tấn không lên xe mà đi tới cái lều thứ nhất. Lúc này Tề Phượng Vũ vừa chạy tới, thấy Vô Tấn có chút chật vật thì cười bảo.

-Muốn ôn lại giấc mộng cũ thương nhân à? Hay không muốn cùng mấy lão già ngồi chung một chỗ?

Vô Tấn lắc đầu, cười khổ nói:

-Cô nói đúng, thật sự là không muốn ngồi chúng với mấy lão già, khó chịu!

-Đi đi! Ta đổi một vị trí cho ngươi, chắc chắn ngươi sẽ thích.

Tề Phượng Vũ cùng Vô Tấn chậm rãi tiến lên, đằng sau Tề Hoàn kéo huynh trưởng, ý bảo hãy để Tề Phượng Vũ hỏi. Tề Mạo bừng tỉnh, gã hỏi Vô Tấn tình hình thái tử thì sao hắn chịu nói chứ, để con gái hỏi có lẽ càng tốt hơn.

Lúc này một người hầu chạy như bay tới, nói với Tề Mạo:

-Trưởng công tử, thái tử giá đáo!

Tề Mạo kinh ngạc, gã không kịp chào hỏi Vô Tấn đã kéo Tề Hoàn lên xe ngựa, chiếc xe nhanh chóng chạy đi.

Tề Phượng Vũ nhìn theo chiếc xe bay nhanh, nhỏ giọng hỏi:

-Công tử, thái tử rốt cuộc là người như thế nào?

Tề Phượng Vũ rất thông minh, cô biết ý nghĩ của mình chắc chắn không gạt được Vô Tấn. Quanh co hỏi khiến hắn phản cảm thì không bằng ngay thẳng, có lẽ hắn sẽ chịu nói.

Suy nghĩ của cô là chính xác, Vô Tấn không phản cảm cô thẳng thắn. Ngẫm nghĩ một lát, hắn từ từ nói.

-Nên nói như thế nào nhỉ? Thật ra không cần ta nói thì các người cũng tưởng tượng được. Có thể trong đấu tranh quyền lực tàn khốc đứng vững không ngã, không chỉ vì hắn là thái tử, càng quan trọng là hắn có thủ đoạn người thường không bằng. Ta không tiện đánh giá hắn, chỉ có thể cho cô biết một điều, hiện tại hắn thiếu nhất là tiền bạc. Nếu Tề gia muốn đầu nhập hắn, tất nhiên hắn sẽ hoan nghênh, nhưng từ tay Tề gia lấy bao nhiêu tiền thì khó nói.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui