Hoàng Tộc

Về mặt quan chức thì ai cũng biết hắn vừa mới được thăng làm lễ bộ thị lang không lâu, nhưng gia thế và tài sản thì ít người biết, Quan Tịch đành phải tự mình trình bày.

- Kỳ thật Quan gia chúng ta cũng là danh môn, tổ phụ là lễ bộ thượng thư, phụ thân cũng làm đến phủ doãn Giang Ninh, Quan gia ở Đông Hải quận cũng là danh môn nhà giàu, Bình Giang huyện Tề gia cùng với Duy Dương huyện Quan gia hai nhà sánh ngang nhau, ta cảm thấy được chúng ta xứng đôi với Tô gia, hơn nữa tài lực Quan gia ở Đông Hải quận cũng số một số hai, với sự giàu có của Đông Hải quận, ta tin Tô đại nhân có thể hiểu được ý của ta.

Quan Tịch từ từ mà nói, trên khuôn mặt của Tô Tốn vẫn giữ gìn một nụ cười, hắn đối với nội dung mà Quan Tịch nói không hề có hứng thú, Tề gia chỉ là một thương nhân có nhiều tiền mà thôi, Quan gia đặt song song với Tề gia như vậy khiến cho danh môn chướng mắt.

Tuy nhiên lão đối với Quan Hiền Câu rất có ấn tượng, lão đã xem qua bài thi của Quan Hiền Câu, phần Kinh Thiếp hoàn toàn đúng ngay cả Triệu Bá Luân nổi danh như vậy cũng không làm được hơn nữa người này cũng không tệ trong sáng phiêu dật, chỉ là không biết nhân phẩm của hắn thế nào.

Tô Tốn đương nhiên sẽ không vì vẻ bề ngoài của Quan Hiền Câu mà đáp ứng gả cháu gái cho hắn, hôn nhân là chuyện của hai gia tộc, hai thế lực thậm chí là ràng buộc giữa hai quốc gia, cần phải cân nhắc thật kỹ, nhất là cháu gái trưởng của Tô gia, làm sao có thể tùy ý gả cho người khác.

Nếu như Thân Quốc Cữu đàm luận với lão thì lão còn có lo lắng nhưng chỉ là một lễ bộ thị lang nho nhỏ thì lão chỉ đối đãi bằng một vẻ lễ phép mà thôi.

Lúc này lão quản gia nhanh chóng bước tới, thấp giọng bẩm báo;

- Lão gia, Lan Lăng quận vương cùng vương phi đã đến đang ở ngoài cửa cầu kiến.

-A!

Tô Tốn đứng lên không ngừng nói:

- Mau mau cho mời.

Tô Tốn vội vàng nháy mắt với nhi tử Tô Hàn Xương ở bên cạnh, Tô Hàn Xương hiểu ý hắn nhanh chóng bước đi nghênh đón Lan Lăng quận vương.

Tô Tốn lại áy náy nói với Quan Tịch:

- Lão vương gia tới chơi, ta không thể thất lễ, xin đại nhân thứ lỗi.

Dừng một lúc hắn lại nói tiếp:

- Nếu không đại nhân ở đây ngồi tạm một lát.

Tô Tốn tỏ thái độ với Lan Lăng quận vương khiến cho Quan Tịch cảm thấy chua xót, Lan Lăng quận vương là khách chẳng lẽ hắn không phải là khách sao? Người ta nói Tô Tốn bất cận nhân tình, nghiêm khắc chính trực xem ra không phải, Tô Tốn làm sao bất cận nhân tình được ,hắn so với ai khác đều khôn khéo hơn.

Tuy nhiên người ta là Lan Lăng quận vương, là hoàng tộc còn mình chỉ là một lễ bộ thị lang nho nhỏ, Quan Tịch cũng đành phải đứng dậy cười khan một tiếng:

- Tô đại nhân đã có khách vậy ta không quấy rầy nữa.

Quan Hiền Câu cũng đứng lên khom người nói:

- Đệ tử có thể bái kiến Tô các lão quả là tam sinh hữu hạnh, mong Các lão nhận lễ của ta.

Đây là lần đầu tiên hắn thể hiện, Tô Tốn gật đầu, lão đối với Quan Hiền Câu có ấn tượng không tệ, liền mỉm cười cổ vũ:

- Ngươi đã thành tiến sĩ cũng sắp hiệu lực vì triều đình, xem ra ngươi cũng có khát vọng, hi vọng làm nên một thân sự nghiệp.

- Các lão dạy bảo, đệ tử khắc cốt ghi tâm.

Quan Hiền Câu lại thi lễ, theo phụ thân rời khỏi khách đường, trong lòng hắn hơi lo lắng, hắn biết rõ Lan Lăng quận vương cũng đến cầu hôn, Tô Tốn không đáp ứng phụ thân của mình liệu có đáp ứng Lan Lăng quận vương không đây? Tuy hắn biết khả năng đáp ứng cũng không lớn nhưng vẫn lo lắng trong lòng không ngừng nhảy loạn.

Đi tới tiền đình, vừa vặn thấy Tô Hàn Xương đang nói chuyện với Lan Lăng quận vương, Quan Tịch liền tiến tới khom mình thi lễ:

- Lão vương gia mạnh khỏe.

- Hóa ra là Quan đại nhân.

Hoàng Phủ cương nhận ra Quan Tịch, y vuốt râu cười nói:

- Nghe nói lệnh lang hôm hôm nay đậu tiến sĩ, chúc mừng Quan đại nhân.

Sau đó y lại nhìn Quan Hiền Câu mà mỉm cười;

- Đây là lệnh lang sao? Quả nhiên tuấn tú lịch sự.

Quan Hiền Câu cũng bước tới hành lễ:

- Vãn bối tham kiến vương gia, chúc vương gia trường thọ khỏe mạnh.

Miệng cất tiếng nhưng đôi mắt của hắn lại nhìn lên trên người của Vô Tấn, Hoàng Phủ cương thấy hắn không đón chào thành tâm thì trong lòng thầm lắc đầu, liền giới thiệu Vô Tấn với Quan Tịch:

- Đây chính là cháu trai Vô Tấn của ta, không biết Quan đại nhân đã từng gặp nó chưa?

Quan Tịch cười nói:

- Hổ thẹn, ta đã rời khỏi quê quán vài chục năm rồi, rất nhiều hậu bối tuấn kiệt cơ bản đều chưa gặp qua, lệnh tôn thiếu niên đắc chí, ở trong kinh thành đã thành giai thoại, thân là đồng hương ta cũng cảm thấy vinh quang.

Vô Tấn tiến tới thi lễ thật sâu với Quan Tịch:

- Chất nhi đã nghe qua đại danh của thế thúc, trong lòng kính yêu đã lâu, hôm nay gặp được thật là may mắn.

- Hiền chất quá khiêm nhượng, nghe nói hiền chất tới Sở châu nhậm chức, mong rằng sau này chiếu cố cho Quan gia nhiều hơn, Quan mỗ vô cùng cảm kích.

- Nhất định, nhất định.

Nói vài câu sau đó Quan gia phụ tử liền cáo từ mà rời đi, từ đầu tới cuối bọn họ không nói tới chuyện cầu hôn, Quan Hiền Câu cũng không nói một câu với Vô Tấn, trong lòng hắn tràn ngập địch ý với Vô Tấn, trong mắt toát ra một vẻ cừu hận, mà Vô Tấn lại nhìn thoáng qua hắn không thèm để ý.

Lúc này Tô Tốn mới ra đón, ở phía xa chắp tay cười nói:

- Vương gia đích thân tới hàn xá, làm cho Tô phủ được vẻ vang, Tô Tốn không nghênh đón từ xa, vạn mong thứ tội.

Lan Lăng quận vương trước kia chính là Tây Lương quận vương, tuy không phải hoàng đế nhưng là hoàng thúc chân chính, là thủ lãnh Lương Vương hệ, được phong làm thái sư, đức cao vọng trọng, ở trong hoàng tộc địa vị cao hơn hẳn những quận vương khác.

Mấy năm nay Lan Lăng quận vương rất ít xuất đầu lộ diện lần này hắn đến Tô phủ cầu hôn cho Tô Tốn, cho thấy đây là kết giao xã hội rất hiếm trong mấy năm qua, cho Tô Tốn đầy đủ mặt mũi điều này khiến cho Quan gia phụ tử vô cùng lo lắng.

Lan Lăng quận vương đáp lễ cười nói:

- Theo lý hôm nay không nên quấy rầy Tô đại nhân nghỉ ngơi, trước đó không có ước định, là ta lỗ mãng rồi mong đại nhân thứ lỗi nhiều hơn.

- Lão vương gia quá khách khí rồi.

Tô Tốn liếc mắt nhìn Vô Tấn, Vô Tấn thân mặc quân phục, không phải là Mai Hoa vệ phục, lộ ra một tinh thần ngay thẳng.

Tô Tốn nhịn không được đem Vô Tấn cùng Quan Hiền Câu so sánh, hai người dáng người đều rất cao, mà Quan Hiền Câu cho người ta ấn tương phong thái nhẹ nhàng, nho nhã tiêu sái, mà Hoàng Phủ Vô Tấn thì khí độ trầm ổn, cho người ta một cảm giác ngưng trọng như núi.

Tô Tốn cảm thấy Quan Hiền Câu có một điểm không thích hợp nhưng không biết là điểm gì, lúc gặp Vô Tấn Tô Tốn liền nhật ra đó là Quan Hiền Câu có vẻ kệch cỡm, tỏ ra khoa trương.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui