Hoàng Tộc

Tề Phượng Vũ tức giận, mặt trắng lại mà nói:

- Huynh muội không được sao?

Nói xong nàng cũng phì cười một tiếng ,nàng lắc đầu thở dài nói:

- Huynh đó, dù sao cũng là Lương tự vương, sau lưng có nhiều thủ hạ như vậy cũng nên ổn trọng một chút.

- Chuyện này thì quan hệ gì chứ? Tổ phụ của muội lúc nhắc tới hôn sự này bọn họ cũng ở cạnh bọn họ cũng biết muội muốn gả cho ta.

Tề Phượng Vũ hung hăng đá hắn một cước, giận dữ nói;

- Huynh đừng lớn tiếng như vậy được không còn cho muội mặt mũi.

Vô Tấn giả bộ như không thấy trịnh trọng gật đầu thấp giọng thì thầm;

- Mặt mũi mặt mũi.

Tề Phượng Vũ thấy không có biện pháp với hắn liền không để ý tới hắn nữa, Vô Tấn lại nhẹ nhàng nắm tay của nàng, ôn nhu nói:

- Ta chỉ trêu đùa với muội một lát mà thôi, yên tâm đi, những lá trà ngày, ta có thể cho quân thuyền thay muội vận chuyển tới Giang Ninh.

Tề Phượng Vũ nghe thấy hắn nói chuyện thành khẩn thì không khỏi cảm thấy cảm động nàng cũng thấp giọng nói:

- Cám ơn huynh nhưng ta đã sắp xếp xong xuôi, ta đã để cho Kiều đại quản sự ở bến thuyền thay ta thuê một nhà kho, chút nữa sẽ có người vận chuyển chúng đi, sau đó ngày mai sẽ có đội thuyền chuyên môn vận chuyển nó vào kinh.

Vô Tấn kỳ quái hỏi:

- Tề Thụy Phúc không phải có nhà kho của mình sao, tại sao phải thuê quan kho?

Hắn bỗng nhiên tỉnh ngộ định mở miệng thì Tề Phượng Vũ lại hung hăng trừng mắt nhìn hắn:

- Không được nói là đồ cưới.

Vô Tấn giơ tay lên nháy mắt cười nói:

- Ai bảo ta nói tới đồ cưới.

- Huynh...

Tề Phượng Vũ tức giận đến mức không còn gì để nói, Vô Tấn sợ nàng tức giận liền cười hì hì:

- Được rồi trong lòng ta thừa nhận, ta nghĩ tới đồ cưới ta thật sự muốn biết nàng có bao nhiêu đồ cưới?

Vô Tấn thấy hắn bận tâm tới mặt mũi của mình thì trong lòng cũng vui vẻ nàng chắp tay sau lưng đắc ý cười nói:

- Bổn tiểu thư còn chưa thể nói cho huynh biết, bởi vì bổn tiểu thư còn chưa nghĩ tới rốt cục sẽ gả cho ai, huynh đó, nằm mơ đi.

Hai người nói đùa, Vương đại quản sự liền nhanh chóng trở về, nhìn thấy Tề Phượng Vũ liền thở hồng hộc:

- Phu nhân có thể thành giao, nhưng chúng ta muốn năm mươi vạn hiện ngân, lập tức muốn.

Tề Phượng Vũ nghĩ nghĩ nhân tiện nói:

- Các ngươi muốn hiện ngân ta cũng không ngại mua thêm, hiện tại mua kèm theo một trăm cân nhân sâm thượng đẳng được không?

- Cái này có thể...

Song phương đã đạt thành hiệp nghị, ở trong kho hàng cộng việc lập tức trở nên lu bu, Tề Phượng Vũ nói cho bọn họ vị trí của nhà kho, Vương đại quản sự sai người đi tới bến thuyền tìm công nhân chọn hàng, Vô Tấn thì phái người đi thông tri Hắc Mễ đem bạc tới.

- Hắn đi nơi nào hồi báo?

Vô Tấn hỏi thân vệ theo dõi đại quản sự.

- Bẩm tướng quân, hắn đi tới miếu thành hoàng tới một cửa hàng châu báu Bách Phú, sau đó một lát thì đi ra.

- Bách Phú châu báu.

Vô Tấn cười cười, xem ra Hoàng Phủ Cừ đang ẩn nấp nơi này.

Lúc này Tề Phượng Vũ đã tiến tới phía trước đem một gốc nhân sâm cho hắn:

- Huynh cảm thấy thế nào?

Vô Tấn thấy hai gã tiểu nịnh cố hết sức đem hai giỏ nhân sâm tốt nhất đi ra thì không khỏi kỳ quái hỏi Tề Phượng Vũ:

- Muội muốn một trăm cân nhân sâm thượng đẳng này làm gì vậy?

Tề Phượng Vũ từ từ nói với hắn:

- Nhân sâm là để cho huynh từ từ pha trà uống.

Tề Phượng Vũ bỏ ra năm mươi vạn lượng hiện ngân Bách Phú thương hội không tiếc lỗ vốn bán trà với giá rẻ cho nàng, hiện tại nàng đã biết Bách Phú tiền trang đã chịu đựng không nổi nữa.

Tuy nhiên nàng sẽ chờ điợ khi Bách Phú tiền trang cầm năm mươi vạn lượng của nàng nàng sẽ động thủ ép trả nợ.

Mà lúc này Vô Tấn thì tiến tới Bách Phú tửu lâu, trưa hôm nay hắn muốn mời các quan quân ở thủy quân phủ uống rượu, hắn mang theo hơn một trăm người bao cả một lầu.

Ở trong tửu lâu náo nhiệt vô cùng, núi thịt rượu biển, các quan quân cao hứng ăn một bữa tới một canh giờ, mãi đến phút cuối, một chiếc xe ngựa mang Vô Tấn say bí tỉ trở về tiền trang.

- Nước cho ta nước.

Vô Tấn từ cơn say tỉnh lại hắn chỉ thấy đầu như muốn nứt ra, Kinh Nương ở bên cạnh một mực hầu hạ mang một chén trà nóng cho hắn, Vô Tấn uống ừng ực lúc này mới thở ra một luồng hơi rượu mà hỏi:

- Bây giờ là mấy giờ rồi?

- Hiện tại đã là hoàng hôn, công tử ngủ tới hai canh giờ rồi.

- Sao ta lại ngủ lâu như vậy, Cửu Thiên đâu rồi/

- Tô đại nhân đã đến Cửu Thiên đang cùng với ông ấy nói chuyện.

- Tại sao không gọi ta một tiếng?

Nghe nói Tô Hàn Trinh tới Vô Tấn liền giãy dụa muốn ngồi dậy, Kinh Nương vội vàng đỡ hắn:

- Công tử, người có đi qua không?

- Đương nhiên là đi không đi thất lễ thì sao?

Vô Tấn vuốt vuốt huyệt thái dương, Kinh Nương vội vàng phủ cho hắn thêm một cái áo, chải vuốt mái tóc lộn xộn rồi nói:

- Được rồi đã có thể đi.

Vô Tấn lập tức cảm động, mình uống sau hai canh giờ nàng ở bên cạnh hầu hạ, khiến cho Vô Tấn cảm thấy thật áy náy.

Hắn cầm chặt lấy tay của Kinh Nương mà cười nói:

- Kinh Nương cữu cữu của nàng khi nào thì tới Duy Dương?

Kinh Nương thẹn thùng cười nói:

- Thiếp cũng không biết nghe nói ông ấy muốn thu thập một chút, khoảng mấy ngày nữa hì tới, dù sao bọn họ sau khi đến cũng sẽ tìm Quý thúc.

- Ta cũng đã nói với Quý thúc rồi, bọn họ sau khi đế Ngũ thúc sẽ sắp xếp cho bọn họ ở lại, chuyện sau này không cần phải lo nữa.

- Công tử cữu cữu bọn họ sẽ ở lại Duy Dương sao?

- Không nhất định hiện tại còn chưa có quyết định cuối cùng, đợi bọn họ tới rồi nói sau.

Lúc này ở trong sân vườn truyền tới tiếng la của A Xảo:

- Kinh Nương tỷ, tiểu thư nói công tử có tỉnh lại chưa, nếu không tỉnh thì coi như xong.

- Đã tỉnh.

Kinh Nương vội vàng thúc giục Vô Tấn:

- Công tử mau đi đi Tô đại nhân có lẽ muốn đi rồi.

Vô Tấn gật đầu bước lên phía trước.

Vô Tấn đi vào trong phòng khách của tiền trang, nghe thấy bên trong truyền tới tiếng cười của Tô Hạm, hắn đẩy cửa ra chỉ htaasy ở trong phòng Tô Hàn Trinh mặc thường phục, đang vuốt râu cười không ngừng, trong phòng ngoại trừ Tô Hạm còn có Tề Phượng Vũ ngồi ở bên cạnh.

Vô Tấn tiến tới cười áy náy:

- Không có ý tứ, buổi trưa uống nhiều rượu quá, để cho đại nhân chờ lâu rồi.

- Phu lang, chàng gọi là gì?


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui