Hoàng Tộc

Trương Dung lắc đầu cười nói:

- Vốn là đã vào kinh nhưng năm nay không khí lạnh toàn bộ phía bắc sông Hoài đã đóng băng, thuyền vận chuyển không qua được hiện tại thuế ngân vẫn ở trong kho của Giang Ninh.

- Thì ra là thế cái này thì tiện nghi cho ta rồi.

Vô Tấn nói xong liền cất bước rời đi, lúc này hắn mang theo thê thiếp của mình hồi phủ sau đó tới ngay phủ đô đốc.

Ở trong đại phủ đô đốc cũng bị tuyết đọng bao trùm, hơn mười tên lính đang bận rộn quét dọn, Vô Tấn tới cửa lớn thì nhìn thấy Chu Tín.

- Chu trưởng sử.

Hắn ở phía xa kêu lên, Chu Tín đang chỉ huy các binh sĩ làm tan băng, nghe thấy tiếng la của hắn thì vội vàng đại hỉ, tiến tới nghênh tiếp. Vì vội vàng suýt chút nữa là hắn ngã xuống, Vô Tấn liền bước tới đỡ hắn:

- Trưởng sử cẩn thận.

Chu Tín cười ha hả liền vội vàng hỏi:

- Điện hạ trở về lâu chưa?

- Vừa xong, ở trên bến thuyền nhận được thánh chỉ, ta muốn tìm trưởng sử thương lượng một số chuyện.

- Điện hạ mời vào trong rồi nói.

Chu Tín và Vô Tấn vào trong nha môn, Chu Tín sau đó khóa trái cửa lại, khoát khoát tay, hai người vào trong buồng ngồi xuống.

Chu Tín mỉm cười:

- Điện hạ nguy cơ cùng kỳ ngộ đã tới.

- Trưởng sử biết sao?

Chu Tín gật nhẹ đầu:

- Ta đã nhận được tin tức, Hoàng Phủ Huyền Đức đã quyết định đánh Phượng Hoàng hội, nhưng không ngờ thái tử và Thân Quốc Cữu lại đồng thời ra mặt phản đối, đúng là không ngờ.

Vô Tấn cười lạnh:

- Bọn chúng đều có tâm tư riêng mà thôi.

- Không sai, Thân Quốc Cữu là muốn cho Sở vương tới Sở châu khai phủ, sau đó đi đối phó với Phượng Hoàng hội, như vậy Sở vương có thể khống chế quân quyền đây chính là do Thân Quốc Cữu một mực tính toán mà Hoàng Phủ Huyền Đức lại để cho điện hạ đánh Phượng Hoàng hội, điều này làm rối loạn kế hoạch của hắn, về phần thái tử, hắn không hi vọng điện hạ sớm bị gọt rửa tước vị quá sớm hai người đều có tâm tư riêng.

Chu Tín nhấp một ngụm trà rồi cười cười chậm rãi nói:

- Tuy nhiên lần này Hoàng Phủ Huyền Đức cũng cho điện hạ một cơ hội, điện hạ có suy nghĩ qua làm sao để nắm lấy cơ hội này chaư?

Vô Tấn trầm ngâm một thoáng rồi nói?

- Ta đúng là đã cân nhắc qua, thủy quân có thể mở rộng tới năm vạn, một phương diện khác lại nắm giữ thuế ngân Sở châu, tuy nhiên thời gian cũng không lâu dài, điều ta đau đầu nhất chính là làm sao giải quyết Phượng Hoàng hội được?

Đây cũng là nguyên nhân Vô Tấn tìm Chu Tín, hắn lại hỏi:

- Ta hi vọng Tấn An hội có thể mở một hội nghị đây cũng là do ta yêu cầu với tư cách chúa công Tấn An, ngoại trừ Trương Sùng Tuấn không thật sự tới được những người biết chuyện hi vọng đều tới. Tất cả đều bàn luận cách đối phó với chuyện lần này.

- Được ta sẽ thông tri với tất cả mọi người tới Giang Ninh tụ hợp, tuy nhiên người tới sẽ không nhiều dù sao Tấn An hội cũng chỉ có hai mươi thành viên.

Hai người bàn luận mọi chuyện, lúc này Vô Tấn chợt nghĩ tới một sự kiện hắn liền cười nói:

- Ta xâm nhập Sở châu nửa tháng rất có thu hoạch ta đã phát hiện ra bản đồ phân bố tư quân của Sở vương, quả thực không để cho người ta tưởng được.

Chu Tín rất kinh ngạc đấy chính là đại bí mật của Sở vương hệ hăn sở Sở châu nhiều năm như vậy biết Sở vương có tư quân nhưng không lấy được phổ đồ không ngờ Vô Tấn lần này lại lấy được.

- Công tử nói là bản đồ phân bố toàn bộ tư quân?

Vô Tấn lấy từ trong người ra một cái bản đồ trải nó lên trên bàn, đây chính là địa đồ Sở Châu, ở phía trên đó đánh không ít điểm đỏ.

- Trưởng sử có thấy không, những điểm đỏ này là điền trang của Sở vương, tổng cộng có 24 tòa điền trang mỗi toàn điền trang nhân số đều rất đông tổng cộng từng này là hai mươi bốn vạn quân đây cũng là một đại sự mà thái tử nhờ ta làm.

- Điện hạ muốn đem tấm bản đồ này giao cho thái tử hay là uy hiếp Thân Quốc Cữu?

Chu tín cũng không hiểu Vô Tấn định làm gì với chuyện này.

- Không dám giấu diếm Chu trưởng sử ta muốn đem đám quân đội này thu lại, để cho Sở vương hệ đi huấn luyện còn ta đi nuôi chúng, cuối cùng thuộc về ta.

- Vậy còn lương thực thì sao? Điện hạ có lẽ không biết, nuôi sống tám vạn quân này một năm ít nhất phải tốn một trăm năm mươi vạn lượng bạc.

-Tiền bạc không thành vấn đề.

Vô Tấn cắt đứt lời của hắn;

- Hiện tại mấu chốt là thời cơ, trưởng sử có biết ta có cảm giác thời cơ đối với chúng ta càng lúc càng đến gần, trong vòng một hai năm nữa mâu thuẫn của Sở vương và thái tử càng trở nên gay gắt lúc đó thời cơ sẽ tới, chúng ta nếu như không có chuẩn bị không nắm được thời cơ này sẽ hối hận cả đời.

- Điện hạ cho rằng sẽ là thời cơ thế nào?

Vô Tấn trầm tư trong chốc lát rồi nói:

- Cụ thể ta cũng không biết nhưng ta biết rõ thái tử cũng có thể có tư quân hơn nữa Hoàng Phủ Huyền Đức đã phát hiện ra.

Rời khỏi đại phủ đô đốc không khí rất lạnh tuy nhiên máu nóng của Vô Tấn vẫn sôi trào, hắn rất muốn đám quân của Sở vương, điều này vô cùng trọng yếu với hắn, Tề Thụy Phúc có lẽ đủ để cung cấp tài lực cho hắn có tài lực rồi hắn có thể mua lương thực, hiện tại vấn đề của hắn là ở quân đội của mình, hắn nhất định phải có quân độ mà không phải là trông cậy vào Phượng Hoàng hội của Trần gia.

Cho dù hắn là Lương tự vương, cho dù hắn tin rằng Trương Sùng Tuấn sẽ bán mạng cho mình nhưng dù sao quân Tây Lương cũng ở phía tây mà hắn ở tại Sở châu nhất định phải ở Sở châu có quân đội riêng của mình lúc này Hoàng Phủ Huyền Đức tăng cường năm vạn quân đội cho hắn, nhưng thế này vẫn chưa đủ, hắn còn muốn tám vạn quân tư của Sở vương, nếu như có tám vạn quân này, Vô Tấn đã có đủ vốn liếng để chống lại triều đình, vấn đề là làm sao để quy tám vạn quân này thành của mình đây?

Vô Tấn nhiều lần suy nghĩ tới vấn đề này, kỳ thật đây cũng là một loại chiến tranh chỉ cần là chiến tranh thì sẽ tuân theo quy luận chiến tranh.

Bất tri bất giác hắn đã tới trụ sở của Sở Châu thủy quân đô đốc lúc này đã là hoàng hôn, Sở Châu thủy quân đô đốc cửa lớn đóng chặt lại, tuyết đọng được quét dọn sạch sẽ.

Vô Tấn quay đầu cười nói với một đám thân vệ;

- Cùng ta đi xem một chút.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui