Hoàng Tộc

Quân phí cho tám vạn người này đều là do Tề Gia cấp, hắn biết rõ cái
này đã là cực hạn của Tề Gia có thể làm. Nhưng hiện tại hắn ở Bạch Sa
hội kiếm được một mớ tiền của phi nghĩa, hơn nữa từ bên trong thuế ngân
ép ra, hắn ít nhất có thể nuôi hai mươi vạn quân, nghe nói đã chiêu mộ
được mười lăm vạn người, trong lòng của hắn thở phào một hơi, cộng thêm
năm vạn thuỷ quân, trên tay hắn đã có hai mươi vạn quân.

Hắn ở
bến tàu cùng Trương Dung nói qua về sau, trong lòng rất căng thẳng, hắn
cần phải biết thực lực của mình, hai tháng này chiêu mộ được bao nhiêu
quân? Hiện tại trên tay hắn đã có hai mươi vạn quân Sở Châu cùng hai
mươi vạn quân Tây Lương, đủ để hình thành uy hiếp đối với Hoàng Phủ
Huyền Đức, không sợ hắn trở mặt với mình.

- Mọi người tiếp tục đi huấn luyện, ta không ảnh hưởng mọi người.

Mọi người liên tục đứng dậy thi lễ, đi ra ngoài huấn luyện binh lính, Vô Tấn ra hiệu cho Trương Nhan Niên, ý bảo hắn dừng lại.

Vô Tấn đi ra doanh trướng, cùng Trương Nhan Niên chậm rãi đi đến sân huấn luyện.

- Vừa mới nhận được tin tức mới nhất, Ngự Sử Trung Thừa Trần Trực mang theo Thượng phương bảo kiếm đến Sở Châu.

Vô Tấn cười cười nói.

Trương Nhan Niên trong nội tâm cả kinh, vội vàng nói:

- Hoàng Phủ Huyền Đức cùng Điện hạ trở mặt sao?

- Hẳn là như vậy, Trần Trực tới là muốn diệt trừ vây cánh cùng những
người ủng hộ ta, ví dụ như Trương Lũng, Trương Dung, Tô Hàn Trinh cùng
đại ca ta Duy Minh, còn có Tề Thụy Phúc, hắn cũng sẽ ra tay. Tóm lại lúc ta viễn chinh Phượng Hoàng Hội, trước khi quay lại, hắn muốn tất cả lực lượng của ta ở Sở Châu tan rã, sau đó lại điều đại quân Sở Châu đối phó ta.

- Thế nhưng Trần Trực là người của Thái tử, hắn sẽ ra tay với Tô Hàn Trinh cùng Duy Minh sao?

- Phải nói Trần Trực lúc trước là người của Thái tử, hiện tại Hoàng Phủ
Huyền Đức muốn hắn làm việc, hắn còn có thể nghe Thái tử nói sao? Nếu
như ta đoán không sai l mà nói, Tô Tốn đã bị giam lỏng rồi, hắn uy vọng
rất cao, Hoàng Phủ Huyền Đức sẽ không để cho hắn nói chuyện giúp ta.

Trương Nhan Niên yên lặng gật đầu, trước khi hắn đi, phụ thân cũng đã nói với
hắn, bởi vì Hoàng Phủ Vô Tấn xuất hiện, Hoàng Phủ Huyền Đức nhất định sẽ sớm hướng phái Lương Vương ra tay, hiện tại xem ra, phụ thân phỏng đoán không sai, hắn trầm mặc chốc lát nói:

- Vậy ngươi chuẩn bị làm sao bây giờ?

- Ta còn có thể làm sao?

Vô Tấn cười lạnh một tiếng nói:

- Hoàng Phủ Huyền Đức muốn giết ta, chẳng lẽ ta lại đưa cổ cho hắn chém
sao? Hiện tại trên tay ta đã có hai mươi vạn quân, còn có hai mươi vạn
quân Tây Lương, ta chỉ có thể cùng hắn chống lại đến cùng, Phượng Hoàng
Hội ta sẽ không đánh, nếu như hắn muốn phát động chiến tranh, ta chỉ có
thể phụng bồi.

Trương Nhan Niên nghĩ nghĩ, bọn hắn cũng chỉ có một con đường này để đi, ngón tay hắn chỉ quân đội đang huấn luyện xa xa:

- Nhưng mà thực lực của bọn hắn hiện tại còn rất yếu, có thể nói không
chịu nổi một kích, đương nhiên ta chỉ so cùng Tây Lương quân, nhưng bọn
hắn xác thực rất yếu.

- Cái này ta rất rõ ràng!

Vô Tấn nhìn quân đội xa xa, chậm rãi nói:

- Cho nên ta cần phải thời gian, vô luận như thế nào, ta cũng phải kéo
dài, ít nhất phải hai tháng, tăng cường huấn luyện hai tháng, như vậy
mới có thể miễn cưỡng ra trận.

Nói đến đây, Vô Tấn quay đầu hướng Trương Nhan Niên nói:

- Ta muốn ngươi lưu lại, thay ta thống soái chi quân đội này.

- Thiếu chủ có lệnh, ta tự nhiên tuân theo!

Trương Nhan Niên cũng không từ chối, hắn biết Vô Tấn hiện tại rất khó khăn.

Lúc này, sau lưng truyền đến tiếng một gã thân vệ hô to:

- Điện hạ!

Có người tìm.

Vô Tấn quay đầu lại hướng quan đạo, chỉ thấy ngoài quân doanh có một gã áo xám cụt một tay, đúng là Hắc Mễ, đang lo lắng mà hướng hắn ngoắc, Vô
Tấn tâm trầm xuống, hắn bỗng nhiên ý thức được, có chuyện gì đã xảy ra.

Một lát sau, vài tên thân binh đem Hắc Mễ dẫn tới, Hắc Mễ vừa mới từ Duy
Dương huyện đuổi tới Giang Ninh phủ, nghe nói Vô Tấn đi quân doanh Mai
Hoa vệ, lại ở nửa đường nhìn thấy thân vệ của Vô Tấn.

- Điện hạ, đảo chủ có thư tín khẩn cấp đưa cho ngươi!

Hắc Mễ đem thư tín đưa cho Vô Tấn, vẻ mặt vô cùng khẩn cấp, bên ngoài có khắc bốn chữ “Hoàng Phủ Vô Tấn”.

- Người này là ai?

Trương Nhan Niên chưa từng gặp qua Hắc Mễ.

Vô Tấn một bên tiếp nhận thư tín, vừa hướng hắn thấp giọng nói:

- Người này là tổng quản tình báo của Phượng Hoàng Hội ở Sở Châu.

Trương Nhan Niên gật gật đầu, ánh mắt của hắn cũng rơi vào thư tín trong tay
Vô Tấn, Vô Tấn đã xem thư xong, đem thư tín giao cho Trương Nhan Niên,
hắn thấp giọng thở dài một tiếng:

- Quả nhiên không ngoài sở liệu của ta.

Trương Nhan Niên xem xong thư, lập tức chấn động, làm sao có thể, Trần gia nội chiến, Trần kỳ thoát ly Lưu Cầu đảo, hơn nữa hắn đã biết rõ bí mật của
Tấn An hội.

Trương Nhan Niên lập tức có chút hoảng hốt, nếu như
bí mật Tấn An hội bị tiết lộ, tình huống sẽ vô cùng nghiêm trọng, Lan
Lăng quận Vương, phụ thân cùng tổ phụ hắn, Giang Yêm vân vân và vân vân, tất cả mọi người sẽ chết hết.

- Điện hạ, việc này phải xử lý ra sao?

- Việc cấp bách chỉ có thể thông tri tất cả người ở kinh thành di chuyển, chuyện này ta sẽ an bài.

Vô Tấn lập tức hỏi Hắc Mễ:

- Ngươi có bức họa của Trần Kỳ không?

- Có!

Hắc Mễ có chuẩn bị, hắn lập tức lấy ra một bức họa đưa cho Vô Tấn:

- Trên má trái Trần kỳ có một bướu thịt nhỏ, rất dễ nhận dạng, hắn còn có một thân phận, là Tổng tiêu đầu của Oai Vũ tiêu cục ở Vĩnh Gia quận.

Vô Tấn mở ra bức họa nhìn nhìn, lập hừ lạnh một tiếng nói:

- Ta sẽ ra lệnh cho tất cả quan phủ Sở Châu lùng bắt người này, nói là
hải tặc của Phượng Hoàng Hội, cũng treo giải thưởng một vạn lượng bạc,
ta sẽ huy động hết thảy lực lượng, chỉ cần hắn lên bờ, hắn sẽ chạy không khỏi tay ta.

Tình thế tương đối nghiêm trọng, ngày đầu tiên Vô
Tấn trở về, một đám tin tức làm cho người khẩn trương không ngừng theo
nhau mà đến, Đại Ninh hoàng đế bắt đầu hướng hắn ra tay, Trần Kỳ biết bí mật Tấn An hội phản bội chạy trốn, hạ lạc không rõ, chuyện này mang đến uy hiếp nghiêm trọng cho Tấn An Hội.

Vì để ứng đối với những
nguy cơ này, Vô Tấn cơ hồ điều động hết thảy tài nguyên, hắn đem bức họa Trần Kỳ phấn phát đến tất cả quận huyện của Sở Châu, yêu cầy truy bắt
Trần Kỳ, cũng thông qua Phượng Hoàng Hội, Mai Hvệ, Tề Thụy Phúc, thuỷ
quân phủ,… giám thị tất cả các tuyến đường của Sở Châu, không chỉ như
thế, Vô Tấn còn treo giải thưởng một vạn lượng bạc, khiến cho bình dân
cũng hăng hái gia nhập chiến đoàn.

Hắn đã ở Sở Châu bố trí xuống thiên la địa võng, mà tin tức nguy hiểm này cũng đồng thời truyền đến Kinh thành.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui