Nhưng đối phó với Hoàng Phủ Huyền Đức cũng không dễ dàng, Trần Trực
chỉ là tiên quân. Kế tiếp, chính là đại đội quân mã của Hoàng Phủ Huyền
Đức đến Sở Châu. Cùng bắt Trần Kỳ bất đồng, đối phó Hoàng Phủ Huyền Đức
biện pháp chỉ có một, kia chính là dùng quân trực tiếp đối kháng, hoặc
là Hoàng Phủ Huyền Đức phải thừa nhận Lương Vương tự lập, hoặc là nội
chiến bắt đầu.
Đối với Vô Tấn mà nói, chuẩn bị chiến tranh chính
là việc cấp bách nhất của hắn, lúc này không phải là vì chuẩn bị chiến
tranh với Phượng Hoàng Hội, mà là chuẩn bị chiến tranh với đại quân
triều đình mấy tháng nữa sẽ đến.
Trong đêm, Vô Tấn nhìn bầu trời phía tây, trên bầu trời khói đen cuồn cuộn, đây là nơi phát ra hỏa hoạn của Giang Ninh phủ.
Tiếng hô hoán cứu hỏa vang trời, tiếng bước chân dồn dập vang lên trong màn
đêm tĩnh lặng, mà tâm tình của Vô Tấn cũng chưa lúc nào lạnh lùng như
đêm nay.
Sở Châu Hộ bộ Phân tư tối hôm nay sẽ bị đốt thành tro
tàn, mà trận đại hỏa này, cũng thiêu hủy vách ngăn cuối cùng giữa hắn và Hoàng Phủ Huyền Đức, nhìn qua đại hỏa hừng hực thiêu đốt, Vô Tấn có một cảm giác triệt để giải thoát.
Thê tử Tô Hạm từ trong giấc mơ
bừng tỉnh, nàng đi đến bên cạnh Vô Tấn, tựa đầu nhẹ nhàng lên vai trượng phu, nàng có thể hiểu được phức tạp trong lòng trượng phu lúc này, nàng cũng biết cuộc sống của bọn họ từ nay về sau không an bình nữa.
- Hạm Nhi, ta muốn đem các nàng an bài trước.
Vô Tấn ôm bả vai nàng, thản nhiên nói.
Tô Hạm cả kinh:
- Phu quân muốn đem chúng ta đưa đi nơi nào?
- Đi Lưu Cầu đảo, chỗ đó tương đối an toàn.
- Vì cái gì không để cho chúng ta ở lại Sở Châu? Chúng ta có thể đi Duy Dương huyện.
Vô Tấn cười khổ một tiếng:
- Không lâu, toàn bộ Sở Châu sẽ bị ngọn lửa chiến tranh thiêu đốt, ta
cũng không muốn xuất hiện chiến hỏa, nếu như hắn thừa nhận sự hiện hữu
của ta, không muốn phát sinh chiến tranh, ta lại đem các nàng trở về.
Tô Hạm trong nội tâm sợ hãi, nàng cầm chặt bàn tay Vô Tấn, khẩn trương nói:
- Phu lang, muội thật sự không muốn rời đi, nếu không chúng ta đi Duy
Dương huyện, nếu tình thế nguy cấp, chúng ta cũng sẽ rời đi kịp, chàng
xem có được hay không?
Kỳ thật đem các thê tử đi trước cũng là
bất đắc dĩ, đem các nàng đưa đến Lưu Cầu đảo, Vô Tấn cũng lo lắng, thực
tế đã xảy ra sự kiện Trần Kỳ, hắn đối với Phượng Hoàng Hội cũng không có tin tưởng như trước, hắn trầm tư một lát, liền gật đầu:
- Cũng
không cần đi Duy Dương huyện, tất cả dời lên đại thuyền, chúng ta tạm
thời dùng thuyền làm nhà, cái kia an toàn hơn một chút. xem chương mới
tại (.)com
Tô Hạm thở phào một hơi, đem các nàng đưa đi
hải đảo lạ lẫm, trong nội tâm nàng thật sự sợ hãi, nếu như ở trên thuyền trượng phu, nàng rất nguyện ý, nàng lôi kéo tay Vô Tấn, đặt lên tiểu
khúc của mình, cười nói:
- Chàng có cảm giác được không?
Vô Tấn cảm giác được bụng của nàng có chút lạnh buốt, liền đem nàng ôm vào trong ngực, hôn nhẹ lên môi nàng:
- Trước đi ngủ đi! Chuyện khác mai tính tiếp!
Nếu không sẽ cảm lạnh.
Trượng phu quan tâm làm cho nội tâm Tô Hạm tràn đầy hạnh phúc, nàng gật gật đầu:
- Chàng cũng nghỉ ngơi sớm một chút!
- Ta biết rồi, ta sẽ lập tức nghỉ ngơi.
Vô Tấn nhìn thê tử tiến vào buồng trong, hắn lại quay đầu nhìn đại hỏa đang thiêu đốt hừng hực.
Sở Châu Hộ bộ Phân tư là một tòa nha môn độc lập, cách Giang Ninh phủ nha
không đến trăm bước, cách phủ đệ của Vô Tấn không đến hai dặm. Phía
trước là khu quan nha dày đặc nhất của Giang Ninh phủ, đằng sau là Chu
Tước giang, chiếm diện tích năm mẫu, là cơ cấu của Hộ bộ tại Sở Châu,
tên đầy đủ gọi là Hộ Bộ Sở Châu Kê Hạch Ti.
Bởi vì Sở Châu là
trọng địa thuế phú của triều đình, thuế phú hàng năm nộp lên tiếp cận
một nửa của cả nước, bởi vậy triều đình đối với Sở Châu đặc biệt coi
trọng, Hộ bộ Phân tư kiểm tra sổ sách hàng ngày ở các nơi đóng thuế,
cùng với phái người đi tất cả các quận kiểm tra sổ sách, quyền lực vô
cùng lớn.
Đại hỏa đã cháy một canh giờ, thế lửa không cách nào
dập tắc, từ nhà kho nổi lên, không đến nửa canh giờ, liền đem trọn nha
môn nuốt hết. Trên đường cái, khắp nơi là người cứu hoả, hàng xóm láng
giềng mang theo thùng gỗ, lấy nước từ dưới sông lên dập lửa, tiếng kêu,
tiếng la, cả tiếng điều binh loạn thành một đống.
Thiểu doãn
Giang Ninh phủ Thân Kỳ Võ sau khi lửa cháy được nửa canh giờ thì chạy
tới, hắn đứng khá xa, được nha dịch bẩm báo mới đuổi tới.
- Hàn đại nhân tới chưa?
Thân Kỳ Võ đuổi tới hiện trường hoả hoạn liền hỏi.
Một gã nha dịch bẩm báo:
- Chúng ta đã đi bẩm báo Hàn đại nhân, Hàn phu nhân nói, Hàn đại nhân ngã bệnh, khó có thể đứng dậy, thật sự là không qua được.
- Bệnh cái con mẹ nó!
Thân Kỳ Võ tức đến mắng to một tiếng, hắn quay đầu lại hướng phủ nha, phủ đệ của Hàn Thuận ở ngay sau lưng phủ nha, cách nơi này không đến trăm
bước, hắn rõ ràng không đến nhìn một chút, bệnh cái gì chứ, đây chỉ là
cái cớ, hắn rõ ràng là không muốn quản chuyện này. Tên này thoạt nhìn
như ngu ngốc vô năng, nhưng không ngờ lại là một tên cáo già.
Thân Kỳ Võ híp mắt nhìn qua đại hỏa thiêu đốt hừng hực, trong nội tâm có
chút hiểu được, Hoàng Phủ Vô Tấn vừa về đến, Hộ Bộ phân tư liền cháy
nát, cái này không khỏi cũng quá trùng hợp đi. Sự tình Hộ bộ phân tư
vạch tội Hoàng Phủ Vô Tấn nuốt riêng thuế ngân hắn cũng biết, thiêu hủy
Hộ bộ phân tư, cũng là tiêu hủy hết thảy chứng cớ, thủ đoạn của Hoàng
Phủ Vô Tấn thật ngoan độc.
Huyện lệnh Tả Vân đi đến trước mặt hắn bẩm báo:
- Đại nhân, thế lửa quá lớn, căn bản khống chế không nổi, nếu như chúng
vào bên trong cứu hoả, sẽ có tai nạn chết người, làm sao bây giờ?
- Trong đó có ai không?
- Chỉ có một quan viên đang trực, hắn là người đầu tiên phát hiện hỏa hoạn, cũng đã chạy ra ngoài rồi.
Thân Kỳ Võ khoát tay chặn lại:
- Chỉ cần không có tai nạn chết người là được, bảo nha dịch không nên mạo hiểm đi vào cứu hoả.
Tả Huyện lệnh đáp ứng một tiếng, quay người đi phân phó nha dịch, lúc này
chủ quản Hộ bộ phân tư gấp đến độ đầu đầy mồ hôi chạy tới, chủ quản là
Dư Nghiễm Tài, là Hộ bộ Ngoại Lang, hai tháng trước được triều đình phái tới điều tra vụ việc các tiền trang bị rút tiền hàng loạt, về sau thì ở lại làm chủ quản Hộ bộ phân tư của Sở Châu.