Hoàng Tộc

*xoẹt xoẹt!*

Trần Trực mang xiềng xích nặng nề đi vào một gian phòng. Sắc mặt gã âm trầm, mắt đầy hận thù, nhưng gã không nói lời nào, đi vào trong phòng, lạnh lùng quan sát căn phòng.

Trong phòng bốn phía không có cửa, một hàng quân sĩ Mai Hoa vệ đứng sát bức tường, tay cầm cương đao. Người nào người nấy ánh mắt lạnh lùng, sát khí đằng đằng, dường như tùy thời sẽ kéo gã ra ngoài chém.

Chính giữa phòng đặt một cái bàn to, ánh mắt Trần Trực rơi vào mặt sau cái bàn, nắm tay siết chặt, mắt toát ra lửa giận. Sau bàn ngồi một người đang nửa cười nửa không nhìn gã, chính là kẻ hoàng thượng muốn gã đối phó, Lương Tự vương, Hoàng Phủ Vô Tấn.

- Trần trung thừa, mời ngồi!

Vô Tấn khoát tray, rất có lễ độ mời gã ngồi.

- Hừ!

Trần Trực nặng nề hừ một tiếng, thẳng thắn chất vấn:

- Lương Tự vương điện hạ, ta chỉ hỏi ngươi một câu, ngươi vẫn là thần tử Đại Ninh vương triều sao?

Vô Tấn bình thản nói:

- Ta đương nhiên là, từ đó đến giờ đều là thần tử Đại Ninh vương triều, không tha nghi ngờ.

- Vậy ngươi…

Trần Trực nghiến răng nghiến lợi:

- Vậy ngươi còn dám chặn giết khâm sai đại thần, ngay cả thị vệ tâm phúc bên người hoàng thượng cũng dám giết, ngươi làm vậy không phải là tạo phản sao?

Vô Tấn khinh thường hừ lạnh:

- Trần trung thừa, chúng ta coi như là bạn cũ, ta hy vọng trí tuệ của ngươi còn giống như lần đầu gặp, đừng nói mấy lời ấu trĩ đó, mời ngồi đi!

Trần Trực kiềm chế giận dữ, chậm rãi ngồi xuống. Gã đem xiềng xích trên tay nặng nề quăng xuống bàn.

- Nếu ngươi có thành ý bàn bạc thì xin lấy nó ra, đừng vũ nhục ta!

Vô Tấn đưa mắt ra hiệu với quân sĩ bên cạnh. Một quân sĩ Mai Hoa vệ tiến lên mở ra khóa xích trên tay và chân Trần Trực. Trần Trực xoa nhẹ cổ tay đã sưng đỏ, lạnh lùng nhìn Hoàng Phủ Vô Tấn.

- Có cái gì bàn bạc, ngươi cứ nói đi!

- Mục đích ngươi đến Giang Ninh phủ là định làm cái gì, kỳ thật ta biết rất rõ, ta với ngươi không có gì để nói.

Vô Tấn đứng dậy, khoanh tay đi tới trước tấm bản đồ Sở Châu, cười nói:

- Ngươi chịu thay ta giả truyền thánh chỉ, giống như tại huyện Giang Đô, thay ta đem cái đầu những đô úy quân phủ không nghe lời chém xuống sao?

Hắn quay đầu nhìn chằm chằm Trần Trực:

- Ngươi sẽ làm vì ta sao?

Trần Trực thế này mới hiểu ra thâm ý Vương Bình ném thượng phương bảo kiếm vào Trường Giang. Không còn thượng phương bảo kiếm, Hoàng Phủ Vô Tấn chỉ có thể dựa vào Trần Trực giả truyền thánh chỉ, tác dụng của gã chính là đây.

Trần Trực hung hăng nói:

- Ngươi đừng nằm mơ!

Vô Tấn lắc đầu:

- Ta biết ngươi sẽ không đồng ý, vậy ta đổi thành thái giám cũng giống nhau. Ngày hôm qua vừa lúc có La Quốc Trung đến. Thật ra ta mời ngươi tới chỉ là muốn ôn chuyện cùng ngươi mà thôi. Ta không có hứng thú với ngươi, ta chỉ có hứng thú với thanh thượng phương bảo kiếm, kiếm ở đâu?

Trần Trực châm chọc nói:

- Đáng tiếc đã để ngươi thất vọng rồi!

- Vậy sao?

Khóe miệng Vô Tấn nhếch nụ cười trào phúng. Hắn đi trở về chỗ cũ, từ trên ghế lấy ra một thanh kiếm, vỏ kiếm da cá mập xanh có khảm tơ vàng và bảo thạch. Vô Tấn nhẹ rút bảo kiếm ra, tia sáng lạnh lấp lóe, thấy rõ trên thân kiếm có bốn chữ ‘Như thấy mặt trẫm’.

Trần Trực mắt trợn trừng:

- Đây…điều này sao có thể!?

- Trần trung thừa, ngươi quên rồi sao? Có trọng thưởng thì sẽ có dũng phu. Ta thưởng ngân năm ngàn lượng, sẽ có binh sĩ thủy quân không cần mạng thay ta từ đáy sông mò lên thanh thượng phương bảo kiếm này. Ngươi cho rằng thanh kiếm rơi xuống sông thì sẽ không còn sao?

- Không! Không thể nào vớt lên được!

Trần Trực mắt lộ sợ hãi, đồ đã ném vào Trường Giang sao có thể vớt lên được?

Gã đứng dậy lùi ra sau hai bước, đột nhiên điên cuồng hét to:

- Thanh thượng phương bảo kiếm của ngươi là giả, chắc chắn là vậy!

Hai tên binh sĩ ấn gã ngồi xuống, đợi cảm xúc gã bình tĩnh lại thì Vô Tấn mới sờ lên chuôi kiếm hắc ngọc, chậm rãi nói:

- Kiếm có phải là giả hay không, điều đó không quan trọng, mấu chốt ở chỗ các ngươi đã đem thượng phương bảo kiếm đến Sở Châu, triều đình đã thông tri các quan phủ và quân phủ Sở Châu.

Nói đến đây, Vô Tấn lạnh lùng nhìn chằm chằm vào gã:

- Ta lại cho ngươi một cơ hội cuối cùng. Hợp tác với ta, tương lai ta báo lên thái tử thăng ngươi làm hình bộ thượng thư, không so đo ngươi phản bội thái tử. Nếu ngươi không chịu, vậy tối nay ngươi sẽ biến mất khỏi cõi đời này.

Trần Trực cúi đầu, nửa ngày không lên tiếng. Vốn gã chính là nhân tài tâm phúc của thái tử, lại bị hoàng thượng lôi kéo đến Sở Châu hành sự. Gã thấy thái tử có dấu hiệu bị phế, nên trong lòng mới hơi dao động. Bây giờ gã nghe Hoàng Phủ Vô Tấn có ý để gã tiếp tục trung thành với thái tử, khiến lòng gã dấy lên một tia hy vọng. Gã ngẩng đầu nhìn Hoàng Phủ Vô Tấn.

Vô Tấn biết suy nghĩ của gã, liền cười nói:

- Ta đương nhiên là ủng hộ thái tử. Ta không giấu gì ngươi, hoàng thượng sắp phế đi thái tử, thái tử quyết định phát động chính biến, tôn hoàng thượng thành thái thượng hoàng, rất có thể sẽ bộc phát nội chiến. Ta phụng mệnh thái tử đoạt Sở Châu, nếu ngươi cùng ta phối hợp thì coi như ngươi lập công chuộc tội. Chắc thái tử từng nói với ngươi, hắn và ta có mật ước!

Năm đó thái tử đúng là cùng Hoàng Phủ Cương có mật ước, tuy không biết nội dung nhưng Trần Trực biết là có việc này.

Trần Trực suy tư thật lâu sau, cuối cùng thở dài nói:

- Để ta suy nghĩ một lúc đã, có thể chứ?

Vô Tấn khoát tay:

- Mang hắn đi xuống, không cần đeo xiềng xích nữa, hậu đãi hắn.

Binh sĩ dẫn Trần Trực rời đi.

Vô Tấn chậm rãi rút ra thượng phương bảo kiếm, cầm trong tay thưởng thức, dường như tự nói với mình, cười bảo:

- Thái tử điện hạ, thật có lỗi.

Lúc này, một binh sĩ đứng tại cửa bẩm báo:

- Điện hạ, Chu trường sử đến!

Vô Tấn lập tức đứng dậy nói:

- Mời hắn đến phòng khách!

Hắn cầm thượng phương bảo kiếm bước nhanh ra cửa, đi hướng phòng khách quý. Nơi này là quân doanh Mai Hoa vệ của hắn, Trần Trực bị bắt liền nhốt tại đây.

Hắn trước tiên vào phòng khách, chốc lát sau quân sĩ dẫn Chu Tín vào. Lần trước tấn công Bạch Sa hội, Chu Tín trên đường trở về bị bệnh cảm, lên bờ nằm ba ngày sau mới dần khỏe lại.

Vô Tấn thấy gã gầy một vòng, quan tâm hỏi:

- Thân thể trường sử có đỡ hơn chút nào không?

- Đa tạ điện hạ quan tâm, cũng đỡ rồi!

Chu Tín ngồi xuống, cười nói:

- Ta đến là muốn nhìn một cái hỏa pháo của ngươi tiến triển thế nào rồi. Nói thật, lần trước đánh chìm thuyền Lý Bạch Sa khiến ta ấn tượng sâu sắc, nằm trên giường bệnh cũng nhớ mãi không quên. Quả thật là quá dũng mãnh, còn có ngươi nhắc đến toại phát súng, ta cũng muốn lĩnh giáo một phen.

- Bây giờ đã chú tạo hơn một ngàn hỏa pháo, thủy quân trang bị sáu trăm đại pháo, còn lại đều trang bị cho lục quân, bây giờ đang huấn luyện binh sĩ.

[/CHARGE]


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui