Hoàng Tộc

Hoàng Phủ Quý hai ngày nay một mực suy nghĩ tới vấn đề này hắn nói rất rõ ràng, thương gia kiêng kỵ nhất là thất bại mà rời đi đây là điềm xấu vô cùng nhưng hắn cũng không có cách nào rồi hắn sợ Vô Tấn phản đối vội vàng tính toán mà nói:

- Chúng ta tiền vốn chủ yếu là hàng hóa, quầy hàng này ngay cả khay chứa đồ cũng có thể mang đi, tiền thuê nhà hàng năm cũng chỉ có 250 lượng bạc hơn nữa chúng ta chỉ giao một năm, nếu như chúng ta rút lui thì chủ nhà phải trả lại một nửa tiền thuê, chúng ta tổn thất cũng chỉ có 120 lượng nếu đổi chỗ khác chúng ta sẽ dễ dàng có lợi nhuận.

Vô Tấn cũng không thèm để ý tới chỗ dời đi mà nói:

-Vậy ngũ thúc cùng với chủ thuê nhà đã nói qua với nhau sao?

- Ta đã nói La tú tài nói với chủ cho thuê nhà, nghe La tú tài nói hắn cũng muốn bán cửa hàng này đi cho nên chúng ta thuê hay không cũng không sao với hắn.

Vô Tấn hai mắt sáng ngời sao lại trùng hợp như vậy hắn còn vốn định tốn một phen miệng lưỡi mua một cửa hàng này.

-Ngũ thúc thúc nói là chủ nhà muốn bán cửa hàng này?

- Đúng thế, La tú tài cùng hắn rất quen thuộc, lời hắn nói có thể tin được.

Vừa nói xong chỉ thấy La tú tài dẫn chủ thuê nhà đi tới.

Chủ thuê nhà khoảng chừng bốn mươi tuổi, hắn họ Lương, nhà ở Nam thành Duy Dương là một tiểu địa chủ có mấy trăm mẫu ruộng, vì tổ tiên từng làm lễ bộ ngoại lang nên mọi người gọi hắn là Lương viên ngoại.

Lương viên ngoại tổ tiên cũng là hào phú ở Duy Dương, toàn bộ ruộng đất ở Bát Tiên Kiều đều là tài sản riêng của tổ tiên hắn, về sau gia đạo suy tàn, chỉ còn lại hai mươi mấy mẫu ruộng và tư đường ở đây. Cả từ đường cũng trở nên rách nát.

Hiệu cầm đồ về sau tu sửa, cho thuê cũng kiếm ít tiền nhưng vì phố khẩu quá kém mà căn bản khong mấy ai thuê, bây giờ nghe nói Hoàng Phủ Quý muốn ngừng thuê, khiến cho chủ nhà vô cùng chán nản.

Dựa theo quy củ buôn bán nếu như hắn đuổi khách thuê đi thì chẳng những phải trả tiền đặt cọc mà còn phải bồi thường, nhưng nếu như khách thuê bội ước vậy thì hắn chỉ cần trả một nửa tiền thuê là được.

Nhưng vấn đề là Lương viên ngoại gần đây muốn mua một khối ruộng tốt của nhà hàng xóm, có tới mấy nghìn mẫu, khối ruộng tốt kia hắn đã thèm thuồng nhiều năm vừa vặn hàng xóm muốn trở về quê quán muốn bán mảnh đất này đi Lương viên ngoại dĩ nhiên muốn mua giá cả đã thương lượng cần một vạn lượng bạc, nhưng hắn chắp vá lung tung chỉ có hai nghìn lượng căn bản không đủ, hắn định bán đi hiệu cầm đồ, kiếm đủ bốn nghìn lượng lúc đó có thể mua bốn trăm mẫu ruộng tốt.

Mà hết lần này tới lần khác, đúng lúc này Hoàng Phủ Quý lại muốn rút lui, hắn ít nhất phải trả 120 lượng bạc.

- Hoàng Phủ chưởng quỹ sao lại rút lui lúc này?

Vừa vào tới cửa Lương viên ngoại đã bắt đầu oán trách, Hoàng Phủ Quý lập tức nhảy dựng lên:

- Là ông không tốt hay là ta không tốt, rõ ràng là Quan lão nhị kinh doanh không nổi mới đem cửa hàng này chuyển nhượng cho ta ông còn nói dối là cha của hắn qua đời, phụ thân của hắn còn rất tốt căn bản là không hề chết .

Lương viên ngoại đỏ mặt lên hơi đuối lý thì thào mà nói:

- Ta cũng không biết, có ai lấy cha mình qua đời làm lý do đâu chứ, ta cũng là bị hắn lừa.

- Được rồi, ta không nói những chuyện này nữa, dù sao cửa hàng này ta cũng rút lui khỏi đây rồi, ông không phải muốn bán sao? vừa vặn để cho ông bán.

Lúc này Vô Tấn ở bên cạnh đột nhiên hỏi:

- Lương viên ngoại cửa hàng này ông muốn bán sao?

Lương viên ngoại cũng không biết Vô Tấn là ông chủ chính thức của cửa hàng này hắn thấy Vô Tấn lên tiếng còn tưởng là tiểu nhị nhưng nghe khẩu khí của hắn không quá giống có lẽ là con cháu của Hoàng Phủ Quý.

Hắn thở dài:

- Có một người muốn mua nhưng hắn muốn làm nơi ở, bốn mẫu cửa hàng này của ta bán tối đa cũng chỉ được bốn trăm lượng bạc, tuy nhiên đây là cửa hàng bát tiên kiều cho dù là phố khẩu không tốt cũng phải ít nhất bán được hai nghìn lượng, kém quá lớn ta không thể đồng ý.

- Cửa hàng này ta muốn mua thì thế nào?

Hoàng Phủ Quý ngây ngẩn cả người, hai nghìn lượng mua bốn mẫu đất ở bát tiên kiều tuy vô cùng tiện nghi nhưng phố khẩu kém như vậy buôn bán không có tác dụng, mua được thì đã sao, hắn dốc sức nháy mắt cho Vô Tấn nhưng Vô Tấn lại giả vờ không phát hiện hắn liên tục hỏi:

- Thế nào, Lương viên ngoại có đồng ý không?

Lương viên ngoại có phần không tin được hắn duỗi hai đầu ngón tay nghiêm trang nói:

- Ít nhất là hai nghìn lượng bạc, một đồng cũng không được thiếu.

- Không thành vấn đề một đồng cũng không thiếu, tiền thuế sang nhượng theo quy củ, mỗi bên một nửa.,

Lương viên ngoại đại hỉ, hắn e sợ Vô Tấn đổi ý vội vàng nói với Hoàng Phủ Quý và La tú tài:

- Các ngươi đều nghe thấy đó tiểu huynh đệ này muốn mua cửa hàng của ta chúng ta cũng không thể đổi ý.

Hoàng Phủ Quý trợn mắt quay lưng lại tỏ vẻ không nghe thấy La tú tài nháy mắt cho Vô Tấn hắn biết rõ Lương viên ngoại vội vã đòi tiền.

Vô Tấn nhíu mày.

- Tuy nhiên....

Lương viên ngoại bỗng giật mình nói:

- Tuy nhiên gì...

Hắn phát hiện ra La tú tài nháy mắt cho Vô Tấn, chỉ sợ người trẻ tuổi này đổi ý.

Vô Tấn chắp tay sau lưng đánh giá cửa hàng một phen:

- Ta muốn mua nó làm nhà kho nó vừa vặn dựa vào Tử Đồng Hà, có thể xây một cái bến thuyền tuy nhiên cửa hàng này hơi nhỏ một chút.

- Vậy ngươi muốn bao nhiêu?

Lương viên ngoãi nghĩ tới mảnh đất kia.

- Ta muốn mười lăm mẫu đất ông chỉ bán có bốn mẫu, thật là đáng tiếc.

Lương viên ngoại sợ Vô Tấn đổi ý thì liền nói:

- Mảnh đất đằng sau cũng là của ta, nếu như ngươi có thành ý thì ta cũng bán cho ngươi.

- Sao?

Vô Tấn lộ ra vẻ kinh ngạc:

- Mảnh đất kia bao nhiêu tiền, miếng đất lớn như vậy ta sợ không đủ tiền.

Lương viên ngoại tính toàn một hồi, mảnh đất kia khoảng chừng ba mươi hai mẫu tuy toàn bộ không ở mặt đường nhưng có hai mươi mấy mẫu là ở mặt đường, mặc dù ở phía Tây bát tiên kiều nhưng nếu tổng cộng bán thì ít nhất cũng phải một vạn hai nghìn lượng bạc. Trước kia cũng có người hỏi mua hắn mảnh đất này hắn vẫn nghĩ đây là sản nghiệp của tổ tiên cuối cùng không chịu bán hiện tại hắn cần tiền mua đất sản nghiệp tổ tiên cũng chẳng quan tâm tới nữa.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui