Hoàng Tộc

Cao Hằng cùng với Tô Hàn Trinh là quan viên cùng cấp, hơn nữa thứ sử là do tướng quốc phụ trách không do hình bộ cho nên Tô Hàn Trinh tới hay không không quan hệ gì với hắn, chỉ là lễ tiết mà thôi.

Cao Hằng nghe thấy ba chữ Trần Trung Thừa thì ngây ra một lúc:

- Trần Trung Thừa nào?

- Là ngự sử Trung Thừa đại nhân.

- Trần Trực!

Sắc mặt Cao Hằng trở nên âm trầ hắn không ngờ Trần hắc diện cũng tới đây, đây chính là người mà Thân Quốc Cữu hận nhất, hắn cười lạnh một tiếng, thái tử phái Trần Trực tới đối kháng hắn, được vậy các ngươi cứ chờ xem.

Cao Hằng lại liếc nhìn Từ Viễn môi hắn giật giật, trong mắt hiện ra ngôn ngữ khó lộ hắn gật đầu:

- Được rồi ta hơi mệt mỏi rồi, sau này hãy nói.

Hắn liếc mắt ra ý cho Từ Viễn rồi từ từ theo xe ngựa vào thành.

.....

Cao Hằng ở Thu Phổ viên đây chính là nơi chiêu đãi khách quý ở Duy Dương huyện, là một tiểu lâm viên tinh mỹ, ngay gần phụ cận thành bắc.

Cao Hằng đã ở lại, hắn đe Triệu Kiệt Hào đuổi đi, ở trong phòng chỉ còn lại Từ Viễn mà thôi, Cao Hằng nhịn không được muốn đi tìm nữ nhân nhưng chuyện của Thân Quốc Cữu hắn không dám chậm trễ.

Cao Hằng ngồi ở trên ghế thái sư hai tay khẽ vuốt chén trà hắn thổi bọt trà, từ từ nhìn Từ Viễn mà nói:

- Từ trưởng sử, ngươi biết ta muốn hỏi ngươi gì không?

Cao Hằng không có học thức gì nhưng hắn vô cùng giảo hoạt, chính là năng lực lớn nhất để thích ứng trên quan trường, vào kinh chỉ vài năm ngắn ngủi hắn đã học được ngữ khí nói chuyện hàm súc, nhanh chóng lấy được sự tinh túy trên quan trường đối với Từ Viễn người kém hắn đếm một phẩm giai hắn không cần phải dùng khí thế nhiệt tình, phải bảo trì tư thế của thượng quan.

Từ Viễn dĩ nhiên là biết việc hắn tranh giành chức hộ tào chủ sự thất bại đã bị đả kích rất lớn, làm cho hắn vô cùng chán nản, rất nhiều chính vụ hắn đã không quan tâm nữa.

Còn bên kia sau khi Hoàng Phủ Duy Minh được chức hộ tào chủ sự tài quyền của hắn cũng bị mất đi toàn bộ những báo cáo thuế vụ đều mang tới cho Tô Hàn Trinh, ký tên cũng là do Tô Hàn Trinh ký.

Trong lòng Từ Viễn tràn ngập lo lắng hắn không biết phải đối phó với Thân Quốc Cữu thế nào, Thân Quốc Cữu trước kia đã liên tục dặn dò hắn vô luận thế nào cũng phải bảo trì tài quyền ở Đông Hải quận, quyền lực này rất trọng yếu, thậm chí quan trọng đến việc cuối cùng có thể đánh bại thái tử hay không.

Hiện tại hắn đã thất bại Thân Quốc Cữu có thể bỏ qua cho hắn sao?

Hắn lo lắng rất nhiều ngày nhưng ngày này cuối cùng vẫn đã đến, Cao Hằng đã hỏi hắn rồi.

Bất đắc dĩ Từ Viễn phải thừa nhận mình thất bại hắn thở dài một hơi:

- Tô thứ sử vô cùng cường thế hạ quan không tranh giành với hắn được phụ sự phó thác của Thân Quốc Cữu.

- Thế nào ngay cả một chức hộ tào nho nhỏ mà ngươi cũng không tranh được sao?

Mặt Cao Hằng trầm xuống có phần mất hứng, hắn chính là hình bộ thị lang, là quan lớn ở trong triều, hắn chưa bao giờ để chức tiểu lại này ở trong lòng rong mắt hắn bổ nhiệm chức hộ tào chỉ là tiện tay mà thôi, cái này thuộc phạm vi của Từ Viễn mà hắn lại thua trận, Từ Viễn này cũng quá vô năng rồi.

- Vậy ngươi định bàn giao thế nào với Thân Quốc Cữu? Từ đại nhân?

Từ Viễn cắn môi một cái hắn đương nhiên muốn giải thích hắn làm sao có thể thừa nhận mình vô năng, sau khi thất bại hắn cũng nhiều lần tìm nguyên nhân nhưng nguyên nhân chủ yếu vẫn là do Quan Hiền Câu tài học kém Hoàng Phủ Duy Minh quá xa.

Loại quyền lực tranh đấu không quan hệ tới sự công bằng cũng không thể đem chuyện này báo cáo với Thân Quốc Cữu, hắn nhất định phải tìm một lý do mà Thân Quốc Cữu phải bỏ qua cho hắn.

Hắn thở dài mọt hơi:

- Thị lang đại nhân lần này cạnh tranh thất bại là vì Hoàng Phủ Cừ Hoàng Phủ biệt giá làm ra phức tạp vốn là đơn giản bổ nhiệm lại bị hắn làm cho phức tạp bị Tô Hàn Trinh lấy được cơ hội.

Từ Viễn cảm thấy mình nói cũng có phần thật lần này chức hộ tào tranh giành thất bại là do Hoàng Phủ Cừ tham lam trước khi Tô Hàn Trinh tới hắn có thể lợi dụng chức quyền bổ nhiệm hộ tào nhưng Hoàng Phủ Cừ sống chết không chịu, vì kiếm tiền mà hắn nghĩ ra phương pháp để lục đại gia tộc cạnh tranh, liên hiệp với Triệu Kiệt Hào và Trương Dung tạo áp lực với mình, khiến mình bị ép phải đồng ý, trách nhiệm này phải thuộc về hắn.

Kỳ thật Từ Viễn đáp ứng cho lục đại gia tộc cạnh tranh là do hắn khinh địch, hắn cho rằng Quan gia nắm chức hộ tào là chắc chắn không muốn đắc tội với ba người Hoàng Phủ Cừ cho nên đồng ý.

Nhưng hiện tại cần người gánh trách nhiệm hắn đương nhiên phải chuyển trách nhiệm cho Hoàng Phủ Cừ đây cũng là tư duy của người bình thường trách nhiệm là của người khác không quan hệ tới mình, cho dù mình có trách nhiệm cũng phải tìm trăm nghìn kế mà thoát khỏi nó.

Cao Hằng nhìn Từ Viễn nửa ngày sau đó hắn vẫn lắc đầu:

- Ta cảm thấy sự tình vẫn chưa tới thời điểm xấu nhất Từ đại nhân có phải thừa nhận thất bại quá sớm không?

Cao Hằng đối với Thân Quốc Cữu rất hiểu rõ, vượt xa so với sư hiểu rõ của hình bộ, Thân Quốc Cữu chỉ cần kết quả mà không quan tâm tới quá trình, hắn chỉ quan tâm Đông Hải quận cuối cùng trong tay ai mà thôi. Đem trách nhiệm giao cho Hoàng Phủ Cừ là không thể được nếu không thì Cao Hằng cũng không tới Đông Hải quân.

- Từ đại nhân ta sẽ ở lại Đông Hải quận vài ngày, ngươi làm cách nào trả lời Thân Quốc Cữu thì phải nghĩ cho kỹ.

Nhìn theo bóng lưng của Từ Viễn, Cao Hằng mắt híp lại, hắn đến Duy Dương huyện chỉ là để hiệp trợ không phải để gánh trách nhiệm.

Lúc ở cửa thành đón tiếp hình bộ thị lang, Hoàng Phủ Cừ cơ hồ không mở miệng không phải hắn có thành kiến đối với Cao Hằng mà là tâm tư của hắn không đặt trên người của Cao Hằng.

Hoàng Phủ Cừ hai ngày nay tâm sự rất nặng nề, hôm qua Hoàng Tứ Lang tới tìm hắn, dâng bạc ròng tám nghìn lượng, khẩn cầu hắn đưa đứa con Hoàng Phong của mình ra khỏi ngục, số tiền này kiếm rất nhẹ nhõm, Hoàng Phủ Cừ lúc này lại nhận được tin tức đại xá, Hoàng Phong dĩ nhiên là được ra tù rồi hắn một lời đáp ứng rồi đem bạc nhét vào hầu bao.

Nếu như mỗi ngày sảng khoái như vậy Hoàng Phủ Cừ còn có thể vui vẻ nhưng tiền đền tuy nhiều nhưng chuyện phiền não cũng nhiều, hắn vào ngày hôm qua đã nhận được tin tức của Hoàng Phủ Dật Biểu hối thúc hắn trong vòng mười ngày phải mang mười vạn lượng bạc vào kinh có chuyện cần dùng gấp.

Mười van bạch ngân hắn cho rằng mình là mỏ bạc sao, muốn lấy là có thể lấy, Hoàng Phủ Cừ trong lòng tràn ngập oán niệm những năm nay hắn dốc sức nhận hối lộ, lấy được chục vạn lượng bạc nhưng cuối cùng chỉ còn giữ lại được năm vạn lượng còn lại toàn bộ bị Hoàng Phủ Dật Biểu bóc lột, Hoàng Phủ Dật Biểu xem ra đã biến hắn làm một công cụ vơ vét của cải.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui