Đi tới trước giường, nhìn sư tỷ cuộn
tròn ngủ say trong ngực Phong: thật xin lỗi, sư tỷ, tha thứ tôi! Lấy ra
ám khí, hướng người trên giường phất qua, nhưng là ám khí đột nhiên lệch khỏi quỹ đạo hướng đầu giường bay đi, một cây ngân châm thật nhỏ đâm
trúng huyệt tê, cả người xụi lơ trên mặt đất, mở đèn lên, tôi và Phong
nhìn cậu ấy “Tôi không rõ, cậu tại sao lại còn muốn giết tôi” .
“Bởi vì đây là nhiệm vụ của tôi, tôi phải hoàn thành” .
“Thì ra là như vậy, tôi không tin, theo tôi biết cậu cũng không thiếu tiền” .
“Ha hả, chuyện này cùng tiền không liên hệ” thật xin lỗi, anh trai, em đã hoàn toàn thất bại, thật xin lỗi! .
“Vậy là vì sao, cậu không nên đưa tôi vào chỗ chết” .
“Sư tỷ, muốn nghe tôi kể chuyện xưa không?” .
Gật đầu, rút ra ngân châm đem cậu ta đở lên giường.
“Tôi có 1 anh trai lớn hơn 2 tuổi, cha
mẹ là nhân viên chính phủ có chức vị rất cao, cả nhà sống chung rất hạnh phúc, nhưng không biết nguyên nhân gì đột nhiên vào đêm đó một đám
người mặc đồ đen xông vào nhà tôi, giết chết cha mẹ tôi, bởi vì ngày đó
tôi cùng anh trai đến nhà bạn học chơi mới thoát được một kiếp, nhưng là những người muốn nhổ cỏ tận gốc, giết hại tất cả người thân của chúng
tôi, ông nội bà nội, ông ngoại bà ngoại không một ai may mắn thoát khỏi, chúng tôi không có nhà thành cô nhi, bị đưa đến cô nhi viện, nhưng ở
trong cô nhi viện người luôn khi dễ chúng tôi. Lúc 5 tuổi lúc thì chúng
tôi trốn khỏi cô nhi viện , từ đó tôi lưu lạc ở đầu đường, xém chút chết đói lúc may mắn được thầy tốt bụng mang về nhà, cho tôi ăn mặc, dạy tôi đọc sách viết chữ, còn dạy tôi võ công, thật ra thì khi còn bé tôi đã
gặp qua sư tỷ, chỉ là, chị không nhớ tôi thôi! .
Sau khi, thầy bị giết hại, vì tìm ra
hung thủ, tôi trở thành sát thủ, có một lần nhận được ủy thác của chủ
thuê bảo tôi đi giết đại ca của 1 bang phái. Kết quả gặp được anh trai
của tôi. Anh trai của tôi là con nuôi của ông ta(ông ta đây là đại ca mà nhóc định giết), nhưng ông ta đối với anh trai không tốt, đem anh trai ra làm công cụ
giết người. Sau khi giết ông ta anh trai tôi trở thành bang chủ của bọn
họ. Vốn tôi định không làm sát thủ nữa. Nhưng là, bọn họ lại bắt anh
trai tôi uy hiếp tôi phải làm theo, thật xin lỗi, sư tỷ, anh trai là
người thân duy nhất của tôi, tôi không thể không có anh ấy, thật xin
lỗi, sư tỷ, thật xin lỗi “. (anchan: ta nghi thằng nhóc này nói xạo quá)
“Nếu như cậu không giết tôi, bọn họ sẽ xử lý cậu và anh trai ra sao” .
“Tôi không biết, có lẽ bọn họ sẽ giết chúng tôi” .
“Tôi nghĩ chắc cậu đã bị lừa” trầm tư một chút sau nói.
“Bị lừa, là sao” tất cả mọi người không hiểu nhìn tôi .
Tôi nhìn mọi người cười tự tin “Bây giờ
không thể nói, nhưng mà, nếu như tớ đoán không sai…, rất nhanh người kia sẽ trồi lên mặt nước, nhưng trước đó, phải ủy khuất tiểu sư đệ rồi” vừa nói lấy ra một viên thuốc, thừa dịp cậu ta chưa chuẩn bị, nhét vào
trong miệng.
“A, sư tỷ, chị cho tôi ăn cái gì” .
“(*__* ) hì hì… , không có gì hết, một
chút thuốc dinh dưỡng mà thôi” mọi người nhìn vẻ mặt tôi đây cũng biết
kia không phải là vật tốt gì.
Tôi đi lên, gở xuống mặt nạ da người
trên mặt cậy ấy, lộ ra khuôn mặt anh tuấn có chút tái nhợt, so sánh với
khi còn bé thật đã đẹp hơn nhiều.
“Chị” hắn kinh ngạc nhìn tôi .
Phong thấy tôi nhìn cậu ta chăm chú như
vậy, đi lên trước dùng sức ôm lấy eo của tôi, không tiếng động cảnh cáo
tôi: cậu là người đã có bạn trai, không nên tùy tiện nhìn người con trai khác. (*__* ) hì hì… , đồ con trai keo kiệt, đối với anh le lưỡi, quay
đầu nhìn Khuê.
Đưa tay mơn trớn tóc che trên trán, cái
trán trắng nõn bóng loáng không có bất kỳ vết thương. Đột nhiên, tôi đưa tay từ trên trán cậu ta xé ra lớp da cùng màu, lộ ra một vết sẹo màu
nâu dài chừng 2cm, từ bên trái trán kéo 1 đường thẳng xuống đến đuôi
lông mày.
“Làm sao chị biết trán tôi có thương tích” chuyện này ngay cả anh trai của tôi cũng không biết.
“Còn nhớ rõ cậu là bị cái gì đả thương thành như vầy không?” Tôi cười nhìn cậu ấy nói.
“Đây là khi tôi còn bé lúc luyện võ không cẩn thận bị thương ” .
“Tôi nhớ hình như là lúc cậu luyện ám khí bị người khác đánh trúng, đúng không” .
Đúng vậy a, khi còn bé thường xuyên đến
trong rừng sau núi anh đào luyện ám khí, có một ngày đang luyện tập ám
khí, đột nhiên cảm giác có người ở phía sau đánh lén tôi, không kịp phản ứng bị ngộ thương. Sau đó người này đã dạy tôi một chút thủ pháp ám
khí, vì vậy mà nhận được khích lệ của thầy! Nhưng là không ai biết
chuyện này a, tại sao sư tỷ lại biết, chẳng lẽ.
“Tôi có thể coi là thầy của cậu nha nhưng chỉ 1 chút, cái sẹo này là tôi lưu lại cho cậu ” .
“Thật sự là sư tỷ, nói như vậy, sư tỷ nhận ra tôi” .
Gật đầu, tôi một cũng không quên mất
nhóm các người, lúc ấy, thầy thấy tôi phải đi, liền nhờ vả tôi âm thầm
chỉ điểm các người, chỉ những những người có tư chất thông minh, cậu
chính là một trong số những người kia, đả thương này cũng là vì tôi thử
dò xét cậu mà ra! .
Ngẩng đầu nhìn nhìn thời gian, ân, đã nhanh như vậy sao.
“Cậu biết tại sao thầy dạy tôi võ công nhưng không quan tâm tôi có bái sư hay không?” .
“Tại sao?” .
“Bởi vì đây là ông ấy thiếu tôi, cậu không phải là muốn tìm kẻ thù giết ông ấy hay sao? Cô ta đang ở trước mặt cậu?” .
“Cái gì, là sư tỷ giết thầy, tại sao, tại sao chị lại giết ông ấy” giận dữ hét.
“Tại sao, nếu không phải tại ông ấy,
người nhà của tôi cũng sẽ không bị chia cắt, cũng giống như các người
vậy, cậu cho rằng ông ta thu dưỡng các những cô nhi như các người là vì
cái gì, còn không phải là vì tổ chức huấn luyện sát thủ chuyên nghiệp
của mình. Các người cũng bị ông ta lừa.” .
“Chị nói láo, thầy mới không phải loại người như chị nói ” .
“Hừ, tôi nói láo, cậu cho rằng ông ta
thật chỉ là một huấn luyện viên của cái võ quán nhỏ sao? Không phải, cậu ở hắc đạo lâu như vậy cậu hẳn là biết tổ chức Ám U chứ”.
“Ám U, đây không phải là tổ chức đệ nhất sát thủ sao?”.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...