Hoàng Tử Công Chúa Của Thế Giới Ngầm

Khuê vội vàng ôm lấy anh trai đặt lên giường, để cậu ta xử lý vết thương trên người “Anh tôi tại sao lại như vậy, người nào đả thương anh ấy “

“Thật xin lỗi, tôi là bất đắc dĩ “ nhìn Liệt nằm bất tỉnh trên giường xin lỗi Khuê.

“Sư tỷ, là chị? Không thể nào, anh tôi là Liệt Hỏa vô tình, chị làm sao có thể đả thương anh ấy” nhìn xem vết thương trên người anh “Là bị roi đả thương!” Đột nhiên nhớ tới trong thế giới thập đại sát thủ cũng chỉ có sát thủ
đứng hàng thứ thứ ba Thực Nhân Mị mới dùng roi làm vũ khí.

“Chị là Thực Nhân Mị! Khó trách” cười khổ, xem ra cả cuộc đời cậu cũng không có khả năng vượt qua sư tỷ.

Quay đầu lại tiếp tục xử lý vết thương giúp Liệt “Di! Trên người anh trai lúc nào thì có hình xăm này, làm sao tôi lại không biết” tôi vừa nhìn, sau vai trái của anh ta có 1 vết xăm hình ngọn lửa to bằng nắm tay, “Cái hình xăm này hình như đã thấy ở nơi nào đó?” Cau mày cẩn thận nhớ lại “Làm sao lại nghĩ không ra “

“Đúng vậy, hình như đã gặp qua ở đâu rồi, rất quen thuộc” Phong

“A, đó không phải là cái kia sao?” Phỉ

“Cái gì” tất cả mọi người quay đầu lại kinh ngạc nhìn Phỉ.

“Đúng là cái kia, là hình xăm đặc thù của Ám U” Phỉ

“A, tớ nhớ ra rồi, đúng là Ám U” Hạo

“Ân, nhưng mà màu sắc hình xăm và kích thước có chút không giống “ Vũ

“Chính là Ám U, hình xăm ngọn
lửa là cách để chứng minh thân phận trong bang phái, hơn nữa, hơn nữa
thủ pháp xăm chỉ có 1, không ai có thể giả mạo “

“Hình xăm có ba loại màu sắc:
Màu xanh, màu đỏ và màu đen, mỗi loại màu sắc phân ra lớn nhỏ: nhỏ nhất
chỉ bằng ngón tay cái, rồi sau đó là nắm tay, tiếp theo chính là lòng
bài tay, nhìn xem hình xăm từ trên người anh ta là màu đỏ to bằng nắm
tay. Địa vị củ anh ta trong Ám U quả thực là không nhỏ! Nhỏ nhất cũng là Đường chủ!”

“Nếu như anh ta là người của Ám U, vậy những lời anh ta nói lúc trước đều là giả dối rồi” Phong

“Không chắc, mọi việc chỉ có thể chờ anh ta tỉnh lại rồi mới biết được!” Có lẽ chúng tôi đã sai lầm! Xem ra anh ta không đơn giản như chúng tôi tưởng, chuyện này hình như càng ngày càng phức tạp rồi. (anchan: đúng là càng ngày càng phức tạp, chỉ tội khổ cho ta thui còn hơn 20 chap nữa TT0TT)

“Đợi 1 chút, tôi nghĩ các người khẳng định là lầm” Khuê nghe mọi người nói “Anh tôi làm sao có thể là người của Ám U “.

“Ám U là kẻ địch của chúng tôi, làm sao có thể như vậy “.

“Tôi nghĩ anh cậu nhất định là có nổi khổ tâm! Cậu ở lại chiếu cố anh ta đi! Chúng tôi đi về trước “.

“Còn có, XUYÊN đã biến mất trên thế giới, hiện tại các người xác nhập vào tổ chức “Huyết Phệ” “ Phong.

Nhóm người trở về biệt thự.

“Thần nhi, con có sao không, có bị thương không, mau đến để mẹ xem một chút” một người phụ nữ nhìn thấy cả nhóm trở về, liền từ trên ghế salon chạy
tới kéo tay tôi. Nhìn xem trên người tôi có thương tích hay không, tôi
hất tay bà ta ra, cũng không quay đầu lại đi lên lầu, phía sau truyền
đến tiếng nức nở của bà cùng tiếng an ủi của mọi người.

“Dì à, dì đừng khóc, Thần là như vậy, có thể còn chưa quen dì hãy cho cậu ấy thời gian” Mộng.

“Dì, đừng khóc, chúng cháu đi khuyên nhủ cậu ấy, không sao đâu” Phỉ.

“Đúng vậy. Dì, người trước đi nghỉ ngơi một chút, chúng cháu đi khuyên nhủ cậu ấy, không có việc gì đâu” Vũ.

“Tớ lên lầu xem cậu ấy” Phong.

Mọi người gật đầu, ngồi vây quanh ở bên người phụ nữ.

Lên lầu tôi nằm lỳ trên giường, vùi đầu
thật sâu vào trong chăn đệm, không ngăn được nước mắt chảy ra. Nghe được tiếng cửa mở, không cần nhìn cũng biết là ai, hô hấp dần vững vàng
nhưng mà không thể ngừng khóc, Phong đi tới đầu giường bên kia nâng mặt
tôi lên, nhìn khuôn mặt tôi đầy nước mắt, đau lòng nói “Đừng khóc, tim tớ rất đau ” đứng dậy ôm lấy anh, lớn tiếng khóc “Oa phong tớ, tớ thật khó chịu” anh không nói lời nào ôm tôi vỗ vai tôi “Phong tớ, tớ không có biện pháp tha thứ cho bà ta thật không có biện pháp “.

“Được rồi được rồi, đừng khóc, nhìn xem mắt của cậu đã thành cái gì rồi, tớ đi lấy nước đá chườm cho cậu “ thấy tôi dần dần cũng ngừng khóc, đứng dậy đi xuống lầu.

Mọi người thấy Phong xuống lầu một mình, đi tới phòng bếp dùng khăn lông bọc lấy 1 ít đá vừa chuẩn bị đi lên lầu “Con bé vẫn không chịu tha thứ cho dì sao “.

Quay đầu lại nhìn người phụ nữ nước mắt chưa khô “Dì à, bác phải cho cậu ấy thời gian, đừng ép buộc cậu ấy” giữa hai người rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì, Thần, tớ thật không thể
hiểu rõ cậu, cậu còn có bao nhiêu bí mật mà tớ chưa biết hết!

Cầm nước đá trở lại trong phòng, mới
phát hiện nha đầu kia đang quỳ tựa lên đầu giường ngủ thiếp đi, để khăn
lông xuống đem cô ôm lên giường đắp chăn, nhìn nước mắt của cô, vỗ về
mái tóc dài của cô “Cậu nhất định đã cố gắng chống đở rất nhiều việc
ngoài sức chịu đựng của mình! Yên tâm, sau này còn có tớ” lấy ra khăn
lông nhẹ nhàng đắp ở trên mặt! Một lát đi xuống lầu.

Mọi người rốt cục cũng ổn định lại cảm
xúc của bác Huệ đưa bà trở về phòng nghỉ ngơi, cả nhóm ngồi trên sa lon
trong phòng khách, ba cậu con trai nhìn 2 cô gái ngồi đối diện với mình “Nói thật đi” Vũ.(anchan: cái này giống đang hỏi cung tội phạm a)

“Hả! Nói, nói cái gì “ Mộng giả ngu nói.

“Còn muốn chúng tớ nói rõ sao?” Phong.

“Ách, cái này… Cái này… Cái kia…” Mộng.

“Dẹp cái này cái kia đi, nói mau” Hạo có chút bực mình.

Mộng cùng Phỉ liếc mắt nhìn nhau: Có nên nói hay không! Làm sao bây giờ?

“Các cậu vậy là không định nói cho bọn tớ biết sao” Hạo.

“Tớ cảm thấy chuyện này hỏi Thần là tốt nhất” Nhìn hai người không nói.

“Cậu còn ngại cậu ấy bây giờ còn chưa đủ phiền chắc?” Mộng tức giận nói.

“Vậy các cậu nói nhanh đi” Hạo và Vũ.

“Ai nha! Tớ cũng không biết nên nói như thế nào nữa, các cậu đừng ép chúng tớ có được hay không” Phỉ sắp khóc rồi, Hạo nhìn thấy liền không nỡ, ngồi bên cạnh cô “Được rồi được rồi, không hỏi nữa, đừng khóc a” Hạo và Phong nhìn như vậy cũng biết hỏi cũng chẳng được gì, dứt khoát
trở về phòng của mình, phòng khách lớn như thế chỉ còn lại Mộng và Vũ
ngồi đấy!


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui